Phương Quý cười khách khí, cúi đầu khom lưng với lão đan sư Cổ Thông, nói: "Không nhiều, không nhiều..."
"Mấy vạn linh thạch còn không nhiều?" Thanh âm của lão đan sư Cổ Thông cơ hồ muốn lật tung khoang thuyền, giận dữ giơ tờ phiếu nợ thứ nhất lên hô to, sau đó lại vội vàng nhìn về tờ thứ hai, phía trên thình lình viết 10 vạn linh thạch, hắn gần như không dám tin, lại ào ào lật ra mấy lần, chỉ thấy nhỏ thì hai ~ ba vạn, cao thì đến trăm vạn, còn có một tấm cổ quái nhất không biết có phải là viết sai hay không, cái gì gọi là một triệu linh thạch?
"Đây là có chuyện gì?" Coi như là lão đan sư Cổ Thông từ trước cho tới nay vẫn luôn tốt tính, cũng không nhịn được mà giận dữ hỏi Minh Nguyệt tiểu thư.
"Đệ tử cũng không biết..." Minh Nguyệt tiểu thư nghe thấy Phương Quý nhắc đến sự tình phiếu nợ, cũng đã đứng dậy, sau đó theo việc lửa giận của lão đan sư Cổ Thông dần dần lớn lên, nàng cũng càng ngày càng trở nên khẩn trương, không đúng, chính mình chỉ là mỗi ngày mua mấy gốc linh dược mà thôi, để cho mình cùng với nha hoàn, hộ vệ lấp lấp bao tử mà thôi, những phiếu nợ này mỗi một tờ nhìn đều nhìn thấy vô cùng quen mắt, nhưng hết lần này tới lần khác, số lượng làm sao lại lớn như vậy?
Nhất là tấm một triệu linh thạch kia, mình đã viết vào lúc nào?
Bị lão đan sư Cổ Thông làm cho giật mình, nước mắt đều đã sắp chảy ra, nàng bịch một tiếng quỳ gối ở trước mặt lão đan sư Cổ Thông khóc rống lên.
"Hắc hắc, hắc hắc, cũng không phải là lãi mẹ đẻ lãi con, mà là đồ vật nàng mua thực sự quá trân quý..." Lúc này Phương Quý có vẻ rất khách khí, mỉm cười giải thích: "Ngươi nhìn đi, đều có áp ấn, tuyệt đối không phải là giả..."
"Ngươi..." Lúc này lão đan sư Cổ Thông cũng không để ý tới Phương Quý, nhìn Minh Nguyệt tiểu thư té nhào quỳ ở trước mặt của mình, tâm lý già nua thế mà hiện lên từng đợt kích động, nghĩ thầm đồ nhi ngoan của chính mình này, đã có bao nhiêu năm không có quỳ ở trước mặt mình khóc rống như thế này, điều này cũng làm cho hắn nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên gặp nha đầu này, một bồn lửa giận biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại sự trìu mến.
Ngược lại là ở bên cạnh, tiểu đồng Thanh Phong cùng với tông chủ Thái Bạch Tông đều đã kinh ngạc đến sững sờ.
Trong ánh mắt nhìn Phương Quý, cũng đã có ý tứ kinh động như gặp người trời.
Phương Quý còn đắc ý nháy mắt một cái với tông chủ Thái Bạch Tông, ý muốn nói là Đan Hỏa Tông sẽ lập tức biến thành của chúng ta.
"Chớ khóc chớ khóc, ài, không phải chỉ là một ít linh thạch thôi sao..." Lão đan sư Cổ Thông lộ ra vẻ mặt kích động nhìn đồ nhi đang khóc lớn ở trước mặt mình, cảm khái không thôi, vội vàng nói lời trấn an.
"Thế nhưng...sư tôn, nhiều tiền như vậy..." Minh Nguyệt tiểu thư đã khóc không ra hơi, giống như hoa lê gặp mưa, tràn đầy ý hối hận.
"Không có việc gì..." Lão đan sư Cổ Thông chẳng hề để ý, nhìn thoáng qua Phương Quý đứng ở bên cạnh đang chuẩn bị đòi tiền, nói: "Cũng không cần phải trả!"
"Cái gì?" Phương Quý lập tức sửng sốt.
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng sửng sốt.
Minh Nguyệt tiểu thư đang khóc hai mắt đỏ bừng cũng ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Đây là huynh đệ kết nghĩa của ta, trả hay không trả cũng đâu cần phải chú ý nhiều như vậy?" Lão đan sư Cổ Thông cười ha hả, vuốt ve đầu của Minh Nguyệt tiểu thư, nói: "Ngươi cũng quá đần, bình thường lão phu quá nuông chiều ngươi, khiến cho ngươi coi thường anh hùng thiên hạ, bây giờ cuối cùng cũng đã biết cân lượng của mình rồi? Bất quá lão phu cũng phải khen ngươi, ngươi quản lý Đan Hỏa Tông rất không tệ, kiếm được tiền, phần lớn cũng đều dùng đúng đường, những phiếu nợ này, trực tiếp đốt đi là được, dù sao thì trước kia bọn hắn cũng đã cầm không ít tiền của chúng ta, về sau còn muốn cầm tiền nhiều hơn, cầm phiếu nợ thì có làm được cái gì, chỉ là về sau ngươi phải nhớ kỹ lần giáo huấn này..."
"Sư tôn..." Minh Nguyệt tiểu thư nghe sư tôn dùng một câu giải quyết vấn đề đại sự kia, đã không kìm được kích động trong lòng, lại muốn khóc, trước kia mình quản lý Đan Hỏa Tông kiếm được vô tận của cải, thật sự là không ai bì nổi, cảm thấy mình quản lý tiền tài mới là đúng, sư tôn ngược lại đã già nên hồ đồ rồi, luôn luôn kết giao loạn thất bát tao với một số người, nhưng hôm nay mới chợt phát hiện ra, nguyên lai sư tôn thông minh hơn mình quá nhiều...
"Hiểu rõ là tốt rồi, thu hồi lại lòng kiêu ngạo, quản lý sinh ý thật tốt, vô luận là Thương Long nhất mạch hay là Thái Bạch Tông, về sau đều sẽ dựa vào ngươi rất nhiều, chỉ cần ngươi có thể ở trong trận đại phân tranh này, thay mặt Đan Hỏa Tông chúng ta góp một phần sức lực, liền có công không tội..." Lão đan sư Cổ Thông nói lời trấn an, Minh Nguyệt tiểu thư liên tục gật đầu.
"Không đúng..." Thấy sư đồ bọn hắn bày ra bộ dáng tình cảm thâm hậu, chủ nợ mình lại bị gạt sang một bên, Phương Quý không nhịn được hô một tiếng: "Cổ Thông lão ca, Cổ Thông lão ca, ngươi hãy nghe ta nói, sổ sách không phải là tính như vậy, tình cảm là tình cảm, nợ thì là nợ, ngươi nợ ta nhiều như vậy..."
"Người trong nhà nợ nhau sao có thể gọi là nợ?" Lão đan sư Cổ Thông chẳng thèm ngó tới, nói: "Vào thời điểm ngươi đi đến Đan Hỏa Tông chúng ta ăn đan dược lão phu đã từng cản ngươi? Trị độc cho tông chủ nhà ngươi đã từng lấy tiền? Bây giờ chất nữ của ngươi ăn mấy gốc linh dược của ngươi, ngươi ngược lại còn muốn tính tiền, thật sự là không nói nổi!"
"Không giống nhau, chúng ta kết nghĩa huynh đệ là giả..." Phương Quý đã sắp nổ tung, cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
"Cái gì giả?" Lão đan sư Cổ Thông gầm thét một tiếng: "Lúc ấy có nhiều người nhìn như vậy..."
Nói xong nhìn lướt qua đám người, hỏi: "Có phải như vậy hay không?"
Tiểu đồng Thanh Phong ở bên cạnh bừng tỉnh, thành thành thật thật nhấc tay nói: "Đúng vậy, ta đã nhìn thấy!"
A Khổ sư huynh yên lặng cúi đầu.
Vượng Tài sủa gâu gâu, mặt tràn đầy tò mò nhìn vào khoang thuyền.
Tông chủ Thái Bạch Tông trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói: "Không sai, ta cũng đã tận mắt nhìn thấy!"
Phương Quý triệt để trợn tròn mắt.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình như vậy, bỗng nhiên cảm thấy cho dù mình nói như thế nào cũng không rõ ràng.
"Không đúng, các ngươi như vậy là không đúng..." Sửng sốt nửa ngày hắn mới phản ứng lại, đã tức giơ chân, lớn tiếng nói: "Chớ có nói cái gì người trong nhà không cần tính sổ sách với Phương lão gia ta, phải biết rằng lúc trước tiền luyện đan giải độc cho tông chủ nhà ta cũng đã được ta trả đầy đủ, bây giờ các ngươi thiếu nợ, vậy cũng phải..."
"Không có, ta đã trả số tiền kia trở về..." Minh Nguyệt tiểu thư bỗng nhiên ngẩng đầu, có một chút mê mang nói.
Phương Quý lập tức giận dữ: "Nói hươu nói vượn, trả lúc nào, làm sao ta chưa từng nhìn thấy?"
"Được rồi được rồi, không cần phải nói..." Thấy bọn hắn nhắc đến việc này, sắc mặt của tông chủ Thái Bạch Tông liền biến hóa, bỗng nhiên nhấc Phương Quý nhanh chân đi ra bên ngoài khoang thuyền.
Chỉ nghe thanh âm hắn khuyên bảo Phương Quý vọng lại: "Đại đạo xa xăm, gian nan vô tận, cần phải tương trợ nhau trong lúc khó khăn, ai kiếm lời ai thua thiệt nào có trọng yếu như vậy, tóm lại về sau, ngươi lại đi đến Đan Hỏa Tông, hẳn là sẽ không có ai bắt ngươi trả tiền đan dược, lần này đi ra ngoài, chúng ta kì thực đã thiếu Đan Hỏa Tông không ít, làm người không thể quên gốc, đa tạ Cổ Thông...đạo hữu, chúng ta xin từ biệt..."