Mấu chốt nhất là, ngươi tốt xấu cũng phải băn khoăn một chút chứ, làm sao lại trực tiếp khám phá chân thân của ta?
Quá không cho mặt mũi!
Thế là đối mặt với đối thủ thần bí khó lường, Phương Quý đã làm ra một cái quyết định trong nháy mắt!
Trốn!
Đánh thì đánh không trúng, lừa gạt cũng không gạt được, Phương Quý cũng chỉ có thể chạy trốn.
Còn may, bản sự chạy trối chết của chính mình từ trước đến nay đều là nhất lưu, thân pháp nhanh đến mức cực hạn!
Nữ nhân này bây giờ cũng không biết đã thi triển pháp môn cổ quái gì, trở nên thật là đáng sợ, tuyệt đối không thể lại đấu cùng với nàng, người nào thích giết thì kẻ đó hãy đến giết đi, dù sao thì chính mình cũng đã tận lực, dù sao thì mình cũng chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng lại đấu cùng với một vị tu sĩ Kim Đan lâu như vậy, trong lúc đó còn có đến mấy lần dồn đối phương vào hiểm cảnh, Phương Quý cảm giác mình đã kiếm mặt mũi về, còn lại thì giữ mạng nhỏ mới là chuyện lớn.
"Thế mà chạy trốn..." Thánh Nữ Bạch U Nhi nhìn thấy Phương Quý chạy trốn không có một chút lưu luyến nào, dường như cũng thoáng giật mình.
"Làm sao ở trong trận chiến đầu tiên dương danh, lại gặp phải một kẻ sa cơ thất thế như vậy chứ..." Trong đáy lòng nàng quả thực là có một chút không cam lòng, chính mình đã không còn bị giấu giếm ở trên núi, vậy liền nên hẳn là tranh phong cùng với thiên kiêu đương thời mới đúng, hơn nữa còn không phải là thiên kiêuBắc Vực, mà hẳn là những thiên kiêu của các đại đạo thống Đông Thổ kia, hoặc là Long tộc, thậm chí là Tôn Phủ, nhưng hôm nay, chính mình thế mà bị một đệ tử tiên môn không có một chút hào khí anh hùng nào như thế bức phải thi triển pháp quyết chữ Thần...
Mấu chốt nhất là, hắn vừa nhìn thấy pháp quyết chữ Thần liền chạy trốn, quả thực là thiếu đi mấy phần cốt khí.
Nếu nói mới vừa rồi bị hắn dùng pháp thuật áp chế, là quá oan uổng, như vậy hiện tại vừa thi triển pháp quyết chữ Thần hắn liền chạy trốn, giống như là một quyền đánh hụt.
Cảm giác ở trong lòng lại càng biệt khuất.
"Vừa đối mặt liền chạy sao?" Liền ngay cả lão Long Chủ ở bên ngoài ba ngàn dặm nhìn thấy một màn này, cũng đều không tự kìm hãm được hừ một tiếng: "Trưởng bối đã dạy hắn như thế nào?"
Tú tài ở bên cạnh ngượng ngùng nói: "Đúng thế, vị tông chủ Thái Bạch Tông kia đã dạy như thế nào?"
"Đáng tiếc là ngươi trốn không thoát..." Mà trông thấy Phương Quý trốn ra bên ngoài mấy trăm trượng trong nháy mắt, Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi cũng khẽ nhíu mày, dựa theo lẽ thường, Phương Quý là tới để giết nàng, nếu như hắn chạy trốn một cách gọn gàng linh hoạt, như vậy chính mình trở về làm chuyện còn lại cho xong là được, nhưng bây giờ nàng lại không thể buông tha, mới vừa rồi bị Phương Quý dùng pháp thuật áp chế, cũng khiến cho trong nội tâm của nàng sinh ra một cỗ ngạo khí, nàng không chịu tiếp nhận điểm này...
Chính mình là tu vi Kim Đan, là Thánh Nữ Triều Tiên Tông, là truyền nhân pháp quyết chữ Thần duy nhất.
Không có khả năng chịu đựng ở trong trận chiến đầu tiên mình mới ra đời, liền ăn phải thiệt thòi lớn như thế, đạo tâm sẽ bị bóng ma bịt kín.
Cho nên nàng nhìn Phương Quý chạy trốn cực nhanh, chỉ nhoẻn miệng cười, sau đó ngưng thần nhìn lại.
Mà một cái nhìn này của nàng, dường như có vô tận thần quang bỏ qua hư không, trấn áp lên trên người của Phương Quý.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Phương Quý bỗng nhiên cảm thấy giống như là có vô tận áp lực xuất hiện ở trên người mình.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, hắn dường như có thể cảm nhận được ánh mắt truyền đến từ phía sau, càng có thể cảm nhận được ánh mắt kia giống như núi cao, đặt ở trong tim của mình, mà loại áp lực kia, rõ ràng chỉ là tâm hồn, nhưng trên người mình lại thật sự giống như có một tòa núi lớn đè ép, hơn nữa lại càng ngày càng nặng, chuyện này khiến cho tốc độ của hắn càng ngày càng chậm, cho dù là muốn bước ra một bước cũng đều rất gian nan.
Hơn nữa vào lúc tốc độ của hắn đã cơ hồ chậm đến mức dừng lại, Thánh Nữ Triều Tiên Tông liền trôi giạt từ từ, nhẹ nhàng đi tới.
"Lúc đối mặt với ta, ngươi không nên trốn!" Thanh âm của Bạch U Nhi, giống như là truyền đến từ một thế giới khác, bởi vì nàng rõ ràng còn ở xa mấy chục trượng sau lưng Phương Quý, nhưng hết lần này tới lần khác thanh âm lại vang lên ở bên tai Phương Quý, hơn nữa còn là vang lên quanh người hắn, giống như là trong lúc nói chuyện, đã bao vây Phương Quý lại...
"Pháp quyết chữ Thần, khác biệt cùng với cửu pháp thiên địa!"
"Cửu pháp thiên địa, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Nhật Nguyệt Phong Lôi, đều là lực lượng thiên địa chân chính!"
"Chỉ có pháp cuối cùng, chính là vừa hư vừa thực, không thể nắm bắt!"
"Pháp quyết chữ Thần, có thể thông U Minh, có thể nhập Thần Cảnh, có thể nhìn Đại Đạo..."
"Nếu nói chín hệ pháp thuật chính là bậc thang dẫn đến đại đạo, như vậy pháp quyết chữ Thần, thì là ánh mắt nhìn về phía điểm cuối cùng..."
Thanh âm của Bạch U Nhi nhẹ nhàng vang lên, lại giống như là trực tiếp vang lên ở trong đáy lòng của Phương Quý, cùng lúc đó, khoảng cách của nàng thì càng ngày càng gần với Phương Quý, Phương Quý có thể cảm giác được cỗ áp lực này ở trong lòng càng lúc càng lớn, trong lòng kinh hãi không hiểu, có lòng muốn trốn, thế mà khẽ động cũng không động được, áp lực của ánh mắt kia, ngay từ đầu chỉ là làm chậm tốc độ của hắn, nhưng bây giờ lại phảng phất như nắm nhục thể của hắn trong tay vậy.
Chuyện này khiến cho hắn cực kì kinh hãi, khó có thể tin.
Chuyện này không hợp lý, chênh lệch giữa hắn cùng với vị Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi này tuyệt đối không có lớn như vậy.
Bằng không mà nói, hắn cũng sẽ không thể mượn nhờ Hoành Tảo Cửu Thiên Vô Địch Bá Huyền Pháp áp chế nàng lâu như vậy, nhưng bây giờ, tình thế lại lập tức nghịch chuyển, hắn ở trước mặt nàng, lại giống như là càng ngày càng nhỏ bé, dường như đã biến thành một con giun dế ở trước mặt nàng...
"Không sai, bây giờ ngươi ở trước mặt ta, giống như là một con giun dế..." Bạch U Nhi bỗng nhiên mở miệng, nói ra lời nói ở trong đáy lòng của Phương Quý ra, khiến cho cả người Phương Quý xuất ra mồ hôi lạnh.
Nữ nhân này làm sao lại đáng sợ như vậy, chẳng lẽ nàng có thể trực tiếp nhìn thấy suy nghĩ ở trong nội tâm của chính mình?
Đó còn là người sao?
Lúc trước ở trong tiên điện tại di địa Kính Châu, gặp phải những tồn tại quỷ dị kia, bất quá cũng chỉ như vậy...
"Di địa Kính Châu?" Bạch U Nhi hơi kinh ngạc mở miệng, kỳ quái hỏi: "Ở trong đó có cái gì?"
Phương Quý lập tức bị hù đến đầu óc trống rỗng, nữ nhân này quả nhiên có thể nhìn thấy suy nghĩ trong nội tâm của chính mình.
"Pháp quyết chữ Thần, trên có thể ngộ thiên ý, dưới có thể trảm lòng người!" Thanh âm của Bạch U Nhi trống rỗng, bay tới bay lui ở trong đáy lòng của Phương Quý, giống như nhìn thấu hết thảy suy nghĩ của hắn: "Lúc này tâm thần của người đã bị ta trấn trụ, đối với ta mà nói, hết thảy ý nghĩ trong lòng ngươi, đều có thể thấy được rõ ràng như giấy trắng, pháp thuật mà ngươi thi triển ở trong mắt ta là không có biến hoá gì, thậm chí mỗi một sợi sát ý của ngươi ta cũng đều có thể cảm giác rõ ràng, ngươi lại làm sao có thể là đối thủ của ta?"