"Ngươi cũng không cần trông cậy vào tông chủ của ngươi tới cứu ngươi..." Theo từng thanh âm như mộng huyễn kia, Bạch U Nhi chậm rãi đi tới trước người Phương Quý.
"Kỳ thật tông chủ Thái Bạch Tông các ngươi có thể lấy yếu chống mạnh, liên tục chém chín vị tu sĩ Nguyên Anh Tôn Phủ, bất quá cũng chỉ là chiếm loại tiện nghi này, chỉ là hắn đã đi lệch đường, không chỉ có chém lòng người, còn dùng pháp quyết chữ Thần mượn nhờ lực lượng U Minh, cho nên hắn lần này..."
"Tất bại!" Thanh âm của Bạch U Nhi thăm thẳm vang lên, tuỳ tiện liền nói ra bí mật tông chủ Thái Bạch Tông có thể đối kháng với mười vị tu sĩ Nguyên Anh Tôn Phủ, hơn nữa tông chủ Thái Bạch Tông rõ ràng đã là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng nàng lại tuỳ tiện đánh giá, giống như là một vị cao nhân tiền bối đang đánh giá hậu bối vậy: "Bởi vì hắn mượn nhờ lực lượng U Minh, cho nên hắn không chỉ có thể chém lòng người, cũng có thể lấy chiến dưỡng chiến, làm lớn mạnh lực lượng của chính mình, chỉ tiếc là, cách làm này sẽ dẫn tới phản phệ, hắn mượn tới càng nhiều lực lượng U Minh, phản phệ sẽ càng lớn, đã sắp không thể tự lo cho bản thân!"
"Hắn chém chín vị tu sĩ Nguyên Anh Tôn Phủ đã là cực hạn, lực lượng U Minh đã sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, lại tiếp tục như vậy, ba vị trưởng lão của Triều Tiên Tông chúng ta, thậm chí cũng đều không cần giết hắn, đợi đến khi hắn bị lực lượng U Minh phản phệ, chính hắn sẽ tự hại chết chính mình!"
Vào lúc nàng nói ra câu nói này, tông chủ Thái Bạch Tông đang đánh nhau cùng với hai đại tu sĩ Nguyên Anh Triều Tiên Tông và tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích ở giữa không trung, sắc mặt dường như cũng biến thành có một chút mất tự nhiên.
Huyền Nhai Tam Xích ngưng thần nhìn chăm chú, hắn đã nhìn thấy, tông chủ Thái Bạch Tông ngồi ngay ngắn ở trên biển máu, vẫn là uy nghiêm không thể xâm phạm, nhưng vùng biển máu bị hắn trấn áp kia, thuỷ triều đang chập trùng.
"Thì ra là thế, nguyên lai ngươi bất quá cũng chỉ như vậy..." Trong lòng Huyền Nhai Tam Xích lập tức vừa mừng vừa sợ, không nhịn được lên tiếng quát to.
Trước đây hắn nhìn tông chủ Thái Bạch Tông đã giống như thần linh, hắn cảm thấy tông chủ Thái Bạch Tông quá mạnh, mạnh không thể nói lý, mạnh không nói đạo lý, cho nên hắn cơ hồ đã hoàn toàn mất hết đảm phách, triệt để bị tông chủ Thái Bạch Tông áp chế, nhưng thẳng đến lúc này, chợt được một câu nói của Bạch U Nhi phá vỡ bí mật của tông chủ Thái Bạch Tông, hắn thế mới biết, nguyên lai thần thông của tông chủ Thái Bạch Tông, cũng là giảng đạo lý...
Đã như vậy, mình hà tất phải sợ hắn?
So sánh với hắn lộ ra vẻ kinh hỉ, hai vị đại trưởng lão Triều Tiên Tông chỉ lộ ra vẻ chẳng thèm ngó tới.
Bọn hắn rõ ràng đã sớm biết được hư thực của tông chủ Thái Bạch Tông.
Khó trách trước đó bọn hắn đã nói, tông chủ Thái Bạch Tông tuy là hung uy đáng sợ, trong mắt của bọn hắn cũng chỉ là tiểu tu sĩ Quỷ Anh!
Bởi vì bọn hắn thậm chí còn không cần phân thắng bại cùng với tông chủ Thái Bạch Tông, cũng không cần đối kháng cùng với Ngũ Hành đại chân nghĩa bây giờ đã tụ tập lực lượng của trên trăm tu sĩ Kim Đan, càng không cần phá Đại Phật ngồi trên biển máu của hắn, chỉ cần dây dưa với hắn một chút, hắn liền sẽ tự hại chết mình...
Đồng dạng hoảng sợ, còn có tông chủ của bốn đại tiên môn Sở Quốc lúc này đang gia trì lực lượng trong trận pháp Ngũ Hành đại chân nghĩa, lúc này bọn hắn cũng có thể nghe được lời nói của Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi, dường như Bạch U Nhi là đang cố ý nói ra bí mật của tông chủ Thái Bạch Tông, khiến cho một thân quang mang thần bí của hắn thối lui, cho nên mới đưa một ít thanh âm truyền vào trong tai bọn hắn...
Mà những lời này cũng khiến cho bọn hắn nhớ tới thời điểm đại quân Tôn Phủ công tới trước đó, một màn bọn hắn nhìn thấy ở trong Đạo Đức Điện Thái Bạch Tông, vào thời điểm đó tông chủ Thái Bạch Tông chính là mượn cơ hội đóng cửa, bỗng nhiên tay áo phất một cái, trong nháy mắt nắm tâm thần của bọn hắn trong tay.
Loại cảm giác này, chính là nếu tông chủ Thái Bạch Tông để cho bọn hắn lập tức tự sát, bọn hắn cũng sẽ làm không có một chút do dự.
Cũng bởi vì lúc ấy tông chủ Thái Bạch Tông biểu hiện ra thủ đoạn quá kinh người, quá quỷ dị, cho nên bọn hắn mới sợ, cũng có một chút lòng tin đối với việc Thái Bạch Tông có thể đối kháng với Tôn Phủ, có can đảm nhẫn nại thêm một đoạn thời gian, kết quả, bọn hắn đã thành công, vào lúc Thái Bạch Tông đối mặt với Tôn Phủ, xác thực đã biểu hiện ra lực lượng khiến cho người ta không thể tưởng tượng được, mắt thấy trận đại chiến này dường như đã sắp lấy được thắng lợi sau cùng...
Loại bí mật này, tự nhiên là trọng yếu không gì sánh được, bằng không mà nói, lúc ấy tông chủ Thái Bạch Tông không cần thiết phải giấu diếm người khác, chỉ biểu hiện ra cho bọn hắn nhìn, mà nói trở lại, nếu như mười vị tu sĩ Nguyên Anh Tôn Phủ đã sớm biết cái bí mật này của tông chủ Thái Bạch Tông, cũng sẽ không thua thảm hại như vậy, nhưng vào lúc này, bí mật của tông chủ Thái Bạch Tông, thế mà bị một tu sĩ Kim Đan nói huỵch toẹt ra...
Trận đánh cược này, cuối cùng vẫn sẽ thua sao?
"Ngươi mời ta xem kịch, chính là xem cái này?" Ở trên mây bên ngoài ba ngàn dặm, lão Long Chủ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tú tài đang ôm hai cơ thiếp.
Hắn đã ôm cả hai cơ thiếp vào lúc nào?
Sắc mặt của Lão Long Chủ có một chút trầm xuống: "Chỉ là như vậy, đã đủ khiến cho lão phu từ bỏ mối thù giết con hay sao?"
Tú tài thơm cơ thiếp bên trái một cái, lại bóp cơ thiếp bên phải một cái, cười tủm tỉm đổ đầy rượu cho lão Long Chủ, chậm rãi nói: "Long Quân gấp cái gì, ta cũng biết pháp quyết chữ Thần không đủ để khuyên ngươi trở về, cho nên ở phía sau vẫn còn có trò hay..."
Lão Long Chủ nhíu mày hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
"Ta đã từng ngủ một đêm cùng với nam nhân kia!" Tú tài lộ ra sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía ba ngàn dặm bên ngoài, nói: "Đêm hôm ấy, chúng ta đã thảo luận thuyết pháp đến nửa đêm!"
Lão Long Chủ nghe vậy, ngược lại là đánh giá tú tài trên dưới một chút, cách hắn xa một chút, mới hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Ta thắng!" Tú tài nở nụ cười nhàn nhạt nói, sau đó quay đầu nhìn về hướng lão Long Chủ, nhẹ giọng cười một tiếng, nói: "Nhưng ta là bằng vào việc chính mình biết nhiều hơn một chút sự tình mới thắng, nếu như ta có tuổi tác tương đương với hắn, ta sẽ không bằng hắn, hoặc là nói...hẳn là kém xa hắn mới đúng!"
Sắc mặt của lão Long Chủ cũng lạnh xuống, sau nửa ngày, hắn quay đầu đi, nói: "Tiếp tục xem kịch!"
Lại một lát nữa, hắn đã mặt không thay đổi nói: "Trả cơ thiếp cho ta!"
"Ngươi hẳn đã phải chết, Thái Bạch Tông tất bại!" Mà vào lúc này, ở ngoài sơn môn Thái Bạch Tông, Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi đã đứng ở trước mặt Phương Quý, thân hình của nàng cao gầy, lại trên đạp mây nhìn xuống Phương Quý, phát ra thanh âm u lãnh: "Cho nên, tiên điện mà ngươi suy nghĩ vừa rồi là cái gì, hãy đều nói cho ta biết đi!"