Ngay cả đối thủ của hắn, vị Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi kia cũng không biết đã đi nơi nào, chuyện này khiến cho Phương Quý cảm thấy rất là mờ mịt.
Cho nên hắn nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ có thể nhìn về phía con quái vật ở trên cầu kia, bởi vì không biết sâu cạn của đối phương, vào lúc này lại cảm thấy hẳn là phải khách khí một chút, hắn xách ngược Phù Đồ Kiếm, thi lễ một cái với đối phương, hỏi: "Vị huynh đài xấu xí này, nơi này là chỗ nào?"
"Ta biết mình lúc này rất xấu!" Con quái vật ở trên cầu kia bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lại là của Bạch U Nhi.
"Ta biết ngay là ngươi..." Phương Quý giật mình hô lên, bỗng nhiên giơ Phù Đồ Kiếm trong tay lên, muốn hung hăng lao lên trên cầu.
Vào thời điểm sát ý bộc phát, Phù Đồ Kiếm giơ lên, đằng đằng sát khí muốn lao tới chém giết đối phương, thế nhưng đúng vào lúc này, hắn chợt phát hiện ra, chính mình thế mà không có cách nào đi lên cầu, rõ ràng cây cầu đang ở trước mắt, chỉ cần một bước là có thể đến, nhưng hết lần này tới lần khác lại giống như là cách hắn thiên sơn vạn thủy, khiến cho hắn có một loại cảm giác không thể tiếp cận, căn bản không có khả năng vọt lên trên cầu…
Không lên được cầu, tự nhiên sẽ không thể chém được quái vật trên cầu, trong lòng Phương Quý nhất thời hoảng hốt.
Ngược lại là con quái vật kia, dường như đã sớm biết được Phương Quý không lên được cầu, căn bản không có nửa điểm bối rối, vẫn đang dùng thanh âm của Bạch U Nhi, nhu nhu nhược nhược nói: "Trưởng bối ở trong Triều Tiên Tông một mực nói ta là độc nhất vô nhị, nói ta là Thần Tử trời ban, ở trong tương lai tất nhiên sẽ là tồn tại siêu nhiên ở phía trên chúng tiên, cho nên bọn hắn tận tâm dạy bảo ta, ton hót ta, tán dương ta, từ trước tới giờ không để cho ta chịu một chút ủy khuất nào..."
"Nhưng ta lại không cảm thấy như vậy..." Thanh âm của nàng có một chút trầm xuống, sau đó mới vang lên một lần nữa, trong thanh âm dường như mang theo một chút giọng nghẹn ngào: "Loại thân phận này vốn chính là sỉ nhục lớn nhất của ta, ta không rõ, tại sao ta phải trở thành hậu duệ của thứ dơ bẩn kia, tại sao ta phải trở thành quái vật..."
Phương Quý đang liều mạng xông lên cầu, lại không xông lên được, chỉ có thể ở dưới cầu hô to: "Tới tới tới, ngươi xuống đây ta sẽ nói cho ngươi biết!"
"Chỉ là cho dù ta không ưa thích thân phận của mình, nhưng luôn có một điểm không thể cải biến được!" Mà Bạch U Nhi thì là mảy may cũng không để ý tới hắn, vẫn chậm rãi nói: "Ta xác thực không giống với các ngươi!"
"Địa phương do U Minh Kính mở ra này, chỉ có ta có thể đi vào..."
"Những người khác vô luận có tu vi cao bao nhiêu, cũng đều không thể đạp vào cây cầu kia, càng không có khả năng trông thấy đường sau cầu!"
"Nhưng ta vừa sinh ra đã ở trên cầu!"
Bạch U Nhi, hoặc nói là quái vật có khuôn mặt xấu xí lúc này, vừa nói, vừa từ từ đi xuống cầu, giơ lên bàn tay nguyên bản tinh mỹ non mềm, nhưng lúc này lại là huyết tinh vặn vẹo, thẳng tắp nhấn về phía Phương Quý, bởi vì nàng đi xuống từ trên cầu, cho nên một chưởng này đè xuống, chính là ở trên cao nhìn xuống, trực tiếp chụp về phía đỉnh đầu của Phương Quý, lại giống như là mang theo một loại U Minh Chi Khí nào đó ở trên cầu, cùng nhau ép xuống.
"Cho nên, có lẽ chính ta cũng không có ti tiện như bản thân nghĩ..."
"Có lẽ ta đúng là mạnh hơn một chút so với đám người bình thường các ngươi..."
Trong lúc nàng nói chuyện, một chưởng kia đã chụp tới trước mặt Phương Quý.
U Minh cuồn cuộn, cự lực vô hình ầm ầm mà đến, Phương Quý ở phía dưới đã là quá sợ hãi, huy kiếm ngăn cản, nhưng chợt phát hiện ra lực lượng của mình vậy mà xa xa không sánh bằng đối phương, đối phương vừa ra tay, liền không chỉ là lực lượng của chính nàng, thậm chí giống như là ngay cả lực lượng của những yêu ma quỷ quái trong con sông kia, cũng được mượn tới, loại lực lượng gia tăng kia, đã không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Nhìn một màn này, Phương Quý bỗng nhiên nghĩ đến tông chủ nhà mình.
Tông chủ Thái Bạch Tông Triệu Chân Hồ, đồng dạng cũng là mượn nhờ lực lượng như vậy, ép cho mười vị tu sĩ Nguyên Anh có tu vi cao hơn hắn không có một chút cơ hội hoàn thủ nào!
Không nghĩ tới, chính mình bây giờ thế mà cũng đụng phải cục diện như vậy.
Hơn nữa tu vi của vị Thánh Nữ Triều Tiên Tông này mặc dù không bằng tông chủ, nhưng lúc mượn nhờ lực lượng bực này, thế mà còn thuận tay hơn so với tông chủ.
Tông chủ trong lúc mượn nhờ và lợi dụng loại lực lượng kia, còn phải trấn áp loại lực lượng kia.
Nhưng nữ nhân này lại không cần, bởi vì bản thân nàng chính là một bộ phận của loại lực lượng này, cho nên mượn nhờ và lợi dụng sẽ không có một chút áp lực nào.
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng đều có thể mượn nhờ loại lực lượng này trấn áp người có tu vi còn cao hơn bản thân, mà tu vi của Phương Quý lại thấp hơn không ít so với nữ nhân này, lại thêm người vừa xuất hiện đã ở trên cầu, rất có dáng vẻ ưu việt, ngoại nhân làm sao có thể đấu với nàng?
Khó trách Triều Tiên Tông sẽ đặt hi vọng quyết thắng thua ở trên người của nữ nhân này, bởi vì nàng dù chỉ là cảnh giới Kim Đan, nhưng bởi vì nàng trời sinh liền hiểu pháp quyết chữ Thần, cũng bởi vì ở trong tay nàng có bảo kính có thể phá vỡ ra kẽ nứt này, như vậy nàng chỉ cần kéo đối thủ vào loại địa phương cổ quái này, đứng ở trên cầu, liền có thể đứng ở thế bất bại, cho dù là ai cũng đều khó có khả năng đả thương nàng...
Nhưng nếu là như vậy, tông chủ lại còn bảo mình đối phó nàng để làm gì?
Lão già này hẳn là đã phán đoán sai lầm đối với thế cục?
Khó trách hắn không để cho con ruột của mình tới...
Lúc ở trong lòng đang suy nghĩ loạn thất bát tao, một chưởng kia của Bạch U Nhi đã đến trước mặt, Phương Quý mặc dù có đôi khi sẽ nhát gan, nhưng lại không phải là một người cam tâm chịu chết, đón cỗ lực lượng dường như vô cùng vô tận kia, hắn đã trở nên liều mạng, gầm thét...
Linh tức pháp lực tu luyện ra được, lĩnh ngộ đối với cửu pháp, tất cả đều giống như không cần tiền đổ ra.
Phù Đồ Kiếm cực kì nặng nề ở trong tay, cũng đang liều mạng giơ lên.
Thế nhưng tất cả đều vô dụng, pháp thuật hắn tu luyện, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Nhật Nguyệt Phong Lôi, đều là cần mượn nhờ lực lượng thiên địa, nhưng hiện tại hắn ở trong loại địa phương cổ quái này, lại không giống như là ở trong thiên địa lúc đầu, vô luận thôi động những lực lượng kia như thế nào, từ đầu đến cuối đều chậm hơn một chút, mà lực lượng nhục thân của hắn, thì càng không khả năng chịu đựng ở dưới lực lượng cuồng bạo vô biên của Bạch U Nhi, giống như sâu kiến ngăn không được voi lớn.
Đám tu sĩ ở cách đó không xa nhìn thấy thế, đã bối rối không gì sánh được.
Trước đây Phương Quý đấu pháp cùng với Thánh Nữ Triều Tiên Tông, bọn hắn còn có thể nhìn hiểu, nhưng bây giờ, theo việc vị Thánh Nữ Triều Tiên Tông kia hiện ra ma thân, dùng gương bạc phá vỡ hư không, loại tràng diện Phương Quý đấu pháp cùng với vị Thánh Nữ Triều Tiên Tông này, liền lập tức khiến cho tất cả mọi người không rõ, cũng không biết bọn hắn đang dùng loại hình thức đấu pháp nào, cũng không biết lúc này bọn hắn thắng bại như thế nào, hết thảy cũng chỉ có thể suy đoán!