Trong mọi người, ngược lại là duy chỉ có A Khổ sư huynh cảm ứng được chuyện gì, lòng sinh lo lắng, nhìn lên trên trời.
"Phương Quý ca ca..." Mà tiểu Lý Nhi thì là trầm thấp hô một tiếng, bàn tay mò lên trên khuôn mặt sinh đầy đường vân tím của mình.
Mà tông chủ Thái Bạch Tông ở giữa không trung, nghe lời nói của Tiêu Mộc đại trưởng lão thì là sắc mặt trầm xuống, hắn dường như cũng không bởi vì Thánh Nữ Triều Tiên Tông bại lộ ra thân phận kinh người mà cảm thấy kinh ngạc, chỉ lạnh giọng quát khẽ: "Ta đã sớm đoán được..."
Tiêu Mộc đại trưởng lão liền giật mình: "Hửm?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nhấc lên một vùng biển máu, đập về phía đối phương, nói: "Đã sớm đoán được các ngươi căn bản không thể thôi diễn ra pháp quyết chữ Thần!"
Triều Tiên Tông vốn có danh xưng thôi diễn cửu pháp đến cực hạn, bây giờ bọn hắn lộ ra Thánh Nữ, liền xưng là có đủ thập pháp, mà vị Thánh Nữ kia của bọn hắn, cũng xác thực đã triển lộ thần uy kinh người của pháp quyết chữ Thần, nhưng lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông bây giờ, cũng đã nói toạc ra một cái chân tướng, Triều Tiên Tông không có dựa vào bản sự của chính mình thôi diễn ra pháp thứ mười, bọn hắn chỉ là đụng đại vận, nhặt được vị Thánh Nữ này mà thôi...
Pháp quyết chữ Thần của vị Thánh Nữ này cũng không phải là bọn hắn dạy, nàng là trời sinh liền biết được!
"Vô luận như thế nào, hôm nay các ngươi cũng phải chết ở nơi này..." Tiêu Mộc đại trưởng lão lạnh giọng hét lớn, vận chuyển lực lượng Nguyên Anh, đánh lui tông chủ Thái Bạch Tông, còn hắn thì bị biển máu đẩy ngã về phía sau, nhưng giương mắt nhìn kỹ, tông chủ Thái Bạch Tông cũng không dễ chịu, vùng biển máu kia, bên trong lại có vô số Ma Thần đưa tay chộp vào người tông chủ Thái Bạch Tông, tông chủ Thái Bạch Tông vẫn ngồi xếp bằng, nhưng nửa người đã chìm vào biển máu.
Vị Thánh Nữ kia nói không sai, tông chủ Thái Bạch Tông vận chuyển loại lực lượng này, là cần trả giá thật lớn, bây giờ, hắn đã sắp đến cực hạn.
"Nhưng nếu trong số chúng ta có một người thoát được, Triều Tiên Tông chẳng phải là đã sắp chết đến nơi rồi?" Mặc dù đã sắp đến cực hạn, tông chủ Thái Bạch Tông lại vẫn lộ ra vẻ vô cùng tỉnh táo, thế mà còn cười trả lời một câu.
Câu nói này của hắn cũng lập tức khiến cho sắc mặt của Tiêu Mộc đại trưởng lão âm trầm tới cực điểm, phảng phất như bị nói trúng tâm sự.
Trước đây bọn hắn không muốn công khai thân phận của vị Thánh Nữ Triều Tiên Tông này, chỉ nói pháp quyết chữ Thần của nàng chính là do bọn hắn thôi diễn ra, cũng không phải là bọn hắn dát vàng lên mặt, mà là để đề phòng Tôn Phủ, không muốn để cho Tôn Phủ biết thân phận của nàng!
Người trong thiên hạ đều biết, Tôn Phủ đang một mực nghiên cứu lực lượng Quỷ Thần, muốn biến hoá thành cho bản thân sử dụng, chỉ là hiệu quả không lớn.
Mà người giống như Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi, trời sinh liền có song thân nhân quỷ, vốn là tồn tại mà Tôn Phủ tha thiết ước mơ, nói không chừng là có thể từ trên người của nàng, tìm thấy bước đột phá trong việc tìm hiểu lực lượng Quỷ Thần, nhưng Triều Tiên Tông làm chó săn của Đế Tôn, vào sau khi phát hiện ra nữ tử này, lại là trước tiên giấu nàng đi, không muốn để cho Tôn Phủ biết, lòng lang dạ thú, đã rõ rành rành...
Nếu như Tôn Phủ biết chuyện này, tất nhiên sẽ sinh ra ngăn cách cực lớn cùng với Triều Tiên Tông, thậm chí là sẽ trở mặt thành thù.
Mà ở trong sân không chỉ có tông chủ Thái Bạch Tông nghĩ đến điểm này.
Liền ngay cả tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích đang một mực liên thủ cùng với đại trưởng lão Triều Tiên Tông áp chế tông chủ Thái Bạch Tông, cũng bỗng nhiên giật mình, trước đây hắn vẫn luôn tận hết sức lực đối kháng với tông chủ Thái Bạch Tông, nhưng vào lúc này, chợt thu hồi không ít thế công.
Nếu ngay từ đầu hắn và Triều Tiên Tông có đối thủ chung, đánh bại tông chủ Thái Bạch Tông, chính hắn liền có một chút hi vọng sống mà nói, hắn bây giờ lại bỗng nhiên ý thức được một chuyện khác, Triều Tiên Tông nếu đã sớm sinh ra bực dã tâm này, đó chính là lục đục nội bộ với Tôn Phủ, bây giờ cái bí mật này của bọn hắn đã bị chính mình nhìn thấy, như vậy sau đó, liền nhất định sẽ không để cho chính mình còn sống rời đi!
Cho nên đến lúc này, hắn ngược lại là muốn đề phòng!
"Dù sao thì các ngươi cũng đều phải chết, biết hay không biết lại có gì khác biệt?"
Đã nhận ra trong lòng Huyền Nhai Tam Xích có dị động, không chịu xuất lực đối phó với tông chủ Thái Bạch Tông, trong lúc vô hình khiến cho tông chủ Thái Bạch Tông có thêm thời gian thở dốc, trong lòng Tiêu Mộc đại trưởng lão vừa giận vừa sợ, biết rõ là đối phương đang kiếm chuyện, lại không biết giải thích như thế nào, vô kế khả thi!
Hắn chỉ có thể dùng hết khí lực, vô luận như thế nào, trước tiên giải quyết trận chiến này rồi lại nói!
Ngược lại là Huyền Nhai Tam Xích, tâm tư đã được giải khai, vốn là hận thấu xương đối với tông chủ Thái Bạch Tông, nhưng bây giờ lại muốn để cho đối phương sống lâu hơn một chút, chỉ có đối phương sống lâu hơn một chút, chính mình mới có thời gian mưu cầu con đường sống, bởi vậy lúc này hắn không chỉ có không toàn lực ngăn chặn tông chủ Thái Bạch Tông, thậm chí còn nhìn một màn hai vị đại trưởng lão Triều Tiên Tông liều mạng vây công tông chủ Thái Bạch Tông, đang suy nghĩ có nên xuất thủ tương trợ hay không.
"Sớm biết như vậy, không bằng đừng đi đến đây..." Mà mấy vị đại trưởng lão Triều Tiên Tông kia, trong lòng lúc này cũng có một chút hối hận.
Triều Tiên Tông vốn đang là ngư ông đắc lợi, cục diện tốt đẹp, làm sao bây giờ hết lần này tới lần khác lại bị buộc đến bực tình cảnh xấu hổ này?
Bất quá sự hối hận này cũng chỉ là thoáng qua, trong lòng bọn hắn thầm nghĩ: "Chỉ cần giết chết tông chủ Thái Bạch Tông, Bạch U Nhi nha đầu lại giết chết tên tiểu quỷ Thái Bạch Tông kia, sau đó thôi động Mộc Thi giết sạch tu sĩ nơi đây, cục diện của Triều Tiên Tông chúng ta vẫn là rất tốt, kẻ Huyền Nhai Tam Xích này cũng không có khả năng còn sống rời đi!"
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, vào thời điểm đám người giằng co với nhau ở phía trên, Phương Quý đấu pháp cùng với Bạch U Nhi ở phía dưới, mắt thấy Phương Quý đã sắp thua, Triều Tiên Tông chiếm hết ưu thế, đột nhiên ở phía dưới bỗng nhiên vang lên một tiếng kinh hô...
Ở trong kẽ nứt do gương bạc xé mở, Phương Quý vốn đã rất khó mà ngăn cản.
Thánh Nữ Triều Tiên Tông từ trên cầu đi xuống, vô luận dáng dấp thế nào, nhưng lực lượng lại cường hoành không gì sánh được, loại áp chế phảng phất như trời sinh ở trên đại đạo mang tới kia, căn bản cũng không phải là Phương Quý bây giờ có khả năng ngăn cản, vào thời điểm mắt thấy đã sắp bị nàng nghiền thành mảnh vỡ, Phương Quý lại chợt cảm ứng được một loại khí tức cực kỳ cổ quái, bạo phát ra từ trong thức hải của mình, cổ quái không gì sánh được!
"Kẹt kẹt..." Ở sâu trong thức hải của hắn, trong tòa đại điện kia, cửa chính bỗng nhiên mở ra.
Ngay ở trong đại điện, tiểu Ma Sư đang cầm kính phóng đại quan sát bức họa kia, còn chưa có kịp phản ứng, liền chợt thấy con mắt quái dị ở trong điện đột nhiên nở rộ quang mang, dường như sinh ra vô tận linh tính, sau đó bay ra ngoài từ cửa chính đại điện.