Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 898 - Chương 898: Khó Xử

Chương 898: Khó xử Chương 898: Khó xử

"Đây là tới cầu hôn?" Sau khi Phương Quý nghe rõ ý đồ của bọn hắn, con mắt cũng đều căng tròn.

Chính mình thế mà trở nên quý hiếm như thế rồi?

Không tiện đuổi đám người nhiệt tình này đi, thậm chí vì tranh nhau giới thiệu con cháu nhà mình mà cơ hồ muốn đánh nhau, Phương Quý nhìn thoáng qua tiểu Lý Nhi ở bên cạnh, ngược lại là không tiện hỏi quá nhiều, khuôn mặt đỏ lên, nhăn nhó nói: "Ta còn nhỏ, không vội tìm đạo lữ..."

Nói xong, nghĩ thầm người ta cũng có hảo ý, không có khả năng quá không cho người ta mặt mũi.

Thế là lại khách khí bồi thêm một câu: "Bất quá trước tiên các ngươi có thể lưu lại đồ cười..."

"Hừ, thật không có ánh mắt..." Tràn đầy nhiệt tình mời bọn hắn uống trà nửa ngày, kết quả một nhà lưu đồ cưới cũng đều không có, Phương Quý rất tức giận.

Tu sĩ hiện tại, vì sao lại trở nên thực tế như vậy rồi?

Chẳng lẽ ta đường đường là Ngọc Diện Tiểu Lang Quân vô địch có tiền đồ nhất Thái Bạch Tông còn không đáng được các ngươi lưu lại đồ cưới?

Ấm ức đổ ấm trà đã pha, có một chút đau lòng, nhìn thấy Thái Bạch Tông bây giờ khắp nơi đều bận bịu khí thế ngất trời, Phương Quý càng cảm thấy buồn bực ngán ngẩm, thế mà không thể tìm được một chút chuyện để làm, lúc này liền ngay cả việc tu luyện cũng không có hứng thú...

Ngẫm lại chính mình tuổi còn nhỏ như thế, đều đã trở thành Kim Đan, lại tu luyện nữa để làm gì?

Chẳng lẽ muốn vào lúc chưa được 20 tuổi, mình liền trở thành một lão đầu tử Nguyên Anh tràn đầy râu ria sao?

Cho nên hiện tại người khác tu luyện thì cứ tu luyện đi, chính mình ngược lại cần phải áp chế tu hành một chút mới được!

Lại có mấy ngày trôi qua, Phương Quý đã thực sự rảnh đến mức xương cốt toàn thân ngứa ngáy.

Thực sự không thể ngồi một chỗ nữa, muốn đi ra ngoài tìm đám người Triệu Thái Hợp chơi đùa, lại phát hiện ra mấy người bọn họ đều đã bế quan, vào lúc trận chiến này kết thúc, sau khi Phương Quý Kết Đan thành công, đám người Triệu Thái Hợp, Tiêu Long Tước, Nhan Chi Thanh, Trương Vô Thường, Hứa Nguyệt Nhi, Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn liền đều đã tiến hành bế quan ở dưới sự an bài của tông chủ Thái Bạch Tông, bọn hắn đều đã từng tu hành ở phía dưới Âm Dương đạo uẩn của Điểm Phá Âm Dương Lợi Hại Đăng Âm Dương Quang Đồ, có một thân đạo uẩn, thế gian hiếm thấy, nếu như không tăng cường bế quan lĩnh hội, chính là phung phí của trời...

Chuyện này khiến cho Phương Quý có một chút không hiểu, như vậy thì mình vội vã tu hành để làm gì?

Chẳng lẽ là do mình tiến bộ quá nhanh, khiến cho bọn hắn cảm thấy áp lực?

Nghĩ theo cách này, vậy thì thật sự không tệ.

Về phần những người lúc này không tu hành, cũng chỉ có Phương Quý, A Khổ, Anh Đề, tiểu Lý Nhi mà thôi, Phương Quý thì đương nhiên không cần nhắc tới, hắn đạt được chỗ tốt lớn nhất, biểu hiện cũng rõ ràng nhất, bây giờ đã thành tựu Kim Đan, không thể tách rời quan hệ với Âm Dương đạo uẩn, mà A Khổ sư huynh dường như cũng không có biến hóa gì, đương nhiên, hiện tại Phương Quý có thể chắc chắn, coi như A Khổ sư huynh thật sự cần bế quan, ở dưới tình huống có nhiều đệ tử Tiểu Bích Phong cần hắn như bây giờ, hắn cũng sẽ nhất định không bế quan.

Mà Anh Đề là bởi vì lúc ấy đang ngủ, có đạt được chỗ tốt hay không, lúc này còn chưa nhìn ra được.

Về phần tiểu Lý Nhi, lại khiến cho Phương Quý cảm thấy cổ quái nhất.

Theo việc nàng ở trong động phủ, uể oải chơi trò thê tử nhảy giếng, Phương Quý liền một mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tiểu Lý Nhi.

Tiểu Lý Nhi bị hắn nhìn đỏ mặt, còn tưởng rằng mình chơi quá giỏi, chọc hắn nổi giận, liền cố ý đi nhầm mấy bước, cố ý nhường cho hắn, nhưng không nghĩ tới Phương Quý vẫn là không ngừng nhìn nàng, tiểu Lý Nhi cảm thấy ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"

Phương Quý cười nói: "Trông ngươi rất đẹp!"

Khuôn mặt của tiểu Lý Nhi lập tức đỏ bừng, đi một bước hung ác, thành thật nói: "Hiện tại ta không dễ nhìn!"

Phương Quý lập tức ngồi ngay ngắn, đưa mặt lại nhìn cẩn thận, một lát sau, nói một cách dứt khoát: "Thật sự dễ nhìn!"

Tiểu Lý Nhi cảm thấy nao nao, cẩn thận nhìn thoáng qua ánh mắt của hắn, phát hiện ra hắn thế mà không phải là đang nói láo.

"Sửu Ngư Nhi (con cá xấu xí), bớt ở trên mặt ngươi đã trở nên ít hơn, trở nên đẹp hơn..." Phương Quý khẳng định sự quan sát của mình, giống như là phát hiện ra đại lục mới gì vậy, vui mừng nói.

Gần đây một mực ở chung với tiểu Lý Nhi, cũng đã quen thuộc với khuôn mặt tràn đầy đường vân tím của nàng, huống hồ bình thường tiểu Lý Nhi đi ra ngoài, cũng đội mũ rộng vành theo thói quen, không để cho người khác nhìn thấy mặt, chỉ có vào thời điểm ở một mình với Phương Quý, mới tháo mũ xuống, chuyện này cũng khiến cho Phương Quý một mực không có phát hiện ra, bây giờ đường vân tím ở trên mặt của tiểu Lý Nhi, thế mà ít đi rất nhiều so với lúc ở di địa Kính Châu, lộ ra làn da trơn bóng.

Nàng vốn sinh ra đã rất đẹp, khi còn bé gặp nàng, Phương Quý đã nhìn ra được nàng là một tiểu mỹ nhân, bây giờ lớn lên, nàng lại càng thêm duyên dáng, xinh xắn dễ thương, chỉ là mặt tràn đầy đường vân tím, che ở trên mặt, khiến cho vẻ đẹp của nàng ẩn giấu đi, thậm chí là đáng sợ.

Bây giờ, Phương Quý lại kinh ngạc phát hiện ra, đường vân tím trên mặt của tiểu Lý Nhi, thế mà đã trở nên ít đi rất nhiều.

Tối thiểu đã rút đi một phần ba!

Cũng là bởi vì thiếu đi một phần ba này, cũng khiến cho cả người nàng đều xinh đẹp động lòng người hơn rất nhiều.

Rất khó tưởng tượng, nếu như toàn bộ đường vân tím rút đi, bộ dáng của nàng sẽ trở nên động lòng người cỡ nào.

"Cái gì?" Mà tiểu Lý Nhi nghe Phương Quý nói, lại lập tức kinh hãi.

Nàng vội vàng quay người lại, giống như là rất nhẫn tâm, mới lấy một chiếc gương đồng từ trong túi càn khôn ra, tiến hành soi gương.

Phương Quý đã quen với điều này từ lâu, từ sau khi hắn quen biết tiểu Lý Nhi, liền chưa nhìn thấy nàng soi gương.

Mà sau khi soi gương, nàng cũng phát hiện ra đường vân tím trên mặt mình, xác thực ít đi nhiều, sắc mặt vậy mà có vẻ hơi tái nhợt, cũng không nói chuyện với Phương Quý, liền vội vàng đứng dậy, đi vào đan thất của Phương Quý, Phương Quý hiếu kỳ đứng dậy đi theo, tiểu Lý Nhi lại không để cho hắn đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ đợi, ước chừng một nén hương thời gian trôi qua, lúc tiểu Lý Nhi trở ra, Phương Quý không khỏi ngẩn ngơ.

Chỉ thấy tiểu Lý Nhi lúc này, trên mặt lại là đường vân tím dày đặc, vô cùng đáng sợ, dường như so với lúc vừa mới gặp nàng còn nhiều hơn một chút.

"Ngươi đây là có chuyện gì?" Phương Quý có một chút hãi nhiên, trợn to mắt nhìn nàng hỏi.

"Ta..." Tiểu Lý Nhi có một chút khó khăn há mồm, thanh âm khàn khàn, vô cùng khó nghe: "Phương Quý ca ca, ta không muốn nói!"

"Là không muốn nói, hay là không dám nói..." Phương Quý bén nhạy phát hiện ra trọng điểm trong lời nói của nàng.

Nhìn qua thần sắc dường như có một chút khó xử của tiểu Lý Nhi, hắn lộ ra thần sắc nghiêm túc nhìn nàng, con mắt nháy cũng không nháy.

Tiểu Lý Nhi đã cảm thấy rất khó xử, yên lặng cúi đầu.

Bình Luận (0)
Comment