Bầu không khí nguyên bản nhiệt liệt khoái hoạt, theo việc Phương Quý đến lập tức trở nên câu nệ, cũng không ai dám sai sử Phương Quý đi lấy linh dược, đi dẫn nước suối, hoặc là làm sạch bụi lò, ngược lại là hắn ngồi ở chỗ nào, liền khiến cho người ta khẩn trương không thôi, hắn vừa ho khan, liền có người đi châm trà giúp hắn, hắn nhìn ai một chút, liền có người rất là khẩn trương, vội vàng lấy ra đan mà chính mình vừa luyện để cho hắn đánh giá.
Tốc độ luyện đan cũng đều bị hắn kéo chậm không ít.
Ngồi như vậy chưa được bao lâu, A Khổ sư huynh đã đi đến khuyên bảo: "Phương Quý sư đệ, ngươi vẫn nên đi thôi..."
Phương Quý xác thực cũng có cảm giác toàn thân không được tự nhiên, ấm ức đứng dậy, gật đầu nhẹ ở trong ánh mắt khẩn trương của mọi người, quay đầu gọi tiểu Lý Nhi đi đến địa phương khác cùng với mình, vừa đi không được bao xa, liền nghe thấy bầu không khí phía sau trở nên háo hức.
"A Khổ sư huynh, người ta khát, muốn uống trà..."
"A Khổ sư huynh, ta tê chân..."
"A Khổ sư huynh, người ta bẩn..."
"..."
"Thôi đi, tưởng rằng ta thiếu sao?"
Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương Quý từ trước đến nay tự xưng là người gặp người thích, không nghĩ tới mị lực của mình thế mà không bằng A Khổ sư huynh, trong lòng rất là không cam lòng, nghĩ thầm mình quả thật là xung đột với đệ tử Tiểu Bích Hồ, nguyên nhân đại khái là trước kia không có thủ hộ các nàng đến cùng...
Trong lòng không cam lòng, liền đi đến Phù Triện Viện, lúc này viện chủ Phù Triện Viện - Hạc Ly trưởng lão đang suất lĩnh đệ tử cả viện khắc họa ngọc phù, dùng để chữa trị đại trận hộ sơn, vừa nhìn thấy Phương Quý tới, vị trưởng lão trường sam bồng bềnh, không nhiễm thế tục này, ngược lại là rất nhiệt tình, vội vàng ra đón, sau đó mời Phương Quý tiến vào viện, nhìn trình độ Phù Đạo của những đệ tử Phù Triện Viện này như thế nào.
Ở trong trận chiến này, Hùng Bình trưởng lão Giới Luật Viện, Hổ Khiếu trưởng lão Linh Bảo Các, Hạc Ly trưởng lão Phù Triện Viện, Tử Cưu trưởng lão Tiểu Bích Phong, Nguyên Nghê trưởng lão Ngự Thú Viện, năm người cũng đều xuất ra danh tiếng lớn, đều được các tiên môn An Châu biết đến, được xưng là Thái Bạch Tông Ngũ Kỳ.
Bất quá so sánh với nhau, tất nhiên là thanh danh của Phương Quý càng lớn hơn, cho nên bọn hắn cũng không kênh kiệu, rất là thân thiết.
Bất quá sau khi tiến vào Phù Triện Viện, tiểu Lý Nhi ở dưới sự thỉnh cầu của Hạc Ly trưởng lão, ngược lại là thuận miệng chỉ ra mấy cái vấn đề nhỏ của đệ tử Phù Triện Viện, khiến cho nhãn tình của Hạc Ly trưởng lão sáng lên, tán thưởng không thôi, rất có tư thế giữ tiểu Lý Nhi ở trong Phù Triện Viện làm một vị cung phụng, mà tới phiên Phương Quý, hắn xoa xoa cái cằm còn chưa mọc râu, nghiêm túc nhìn một vị đệ tử khắc phù triện.
Vừa nhìn chính là hơn nửa ngày, hù cho cả người vị đệ tử kia đổ mồ hôi lạnh.
"Có vấn đề gì không?" Hạc Ly trưởng lão tuyệt đối không dám khinh thường Phương Quý, thấy hắn ngưng trọng như thế, cũng tưởng rằng là đã xảy ra vấn đề lớn, vội vàng thỉnh giáo.
"Ừm..." Phương Quý trầm ngâm một hồi, nói: "Có một chút vấn đề!"
"Mời Phương...Phương tiểu tiên sinh chỉ giáo..." Hạc Ly trưởng lão như lâm đại địch, lộ ra thần sắc nghiêm túc vái chào thi lễ với Phương Quý.
Vô số đệ tử Phù Triện Viện ở chung quanh, cũng đều khẩn trương quay đầu lại, đều muốn nghe cao kiến của vị Đạo Tử Thái Bạch Tông này.
"Con rùa này vẽ không đẹp..." Phương Quý chăm chú nhìn vị đệ tử kia khắc họa phù văn, nghiêm túc nói.
Hạc Ly trưởng lão lập tức ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
"Ngươi nhìn con rùa này đi, mai cũng không tròn, chân cũng không ngắn, cái đuôi cũng đều vểnh lên, không quá đẹp..." Phương Quý nghiêm túc chỉ ra vấn đề trong đó, cũng muốn tự mình cầm bút: "Tới tới tới, ngươi nhìn đây, con rùa hẳn là phải vẽ như thế này..."
"Ngươi..." Hạc Ly trưởng lão nghe thế thái độ nghiêm túc cũng biến mất, dựng râu trừng mắt nói: "Đó là phù văn hình rùa, cái gì mà con rùa..."
Nói xong bỗng nhiên thay đổi thái độ khách khí trước đó, mời Phương Quý đi ra ngoài.
"Rõ ràng là vẽ không giống, lại còn phát cáu với ta!" Phương Quý tức giận bất bình, lôi kéo tiểu Lý Nhi nói: "Đi, chúng ta đi nơi khác chơi..."
Quay người lại, cưỡi mây tới Ngự Thú Viện của Nguyên Nghê trưởng lão, cũng lập tức đạt được sự tiếp đãi vô cùng nhiệt tình, chỉ thấy Anh Đề đã sớm bị một đám đệ tử Ngự Thú Viện vây quanh, từng người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, mặt lộ vẻ tán thưởng, hầu hạ nó giống như là hầu hạ đại gia vậy, sau khi nhìn thấy Phương Quý, càng là vô cùng nhiệt tình, pha trà bóp chân, hỏi thăm Anh Đề đã biến hóa thành Thần Thú như thế nào.
Cần phải biết rằng trước khi Phương Quý đi đến Tôn Phủ, Anh Đề mới vừa vặn được bọn hắn hầu hạ thành hung thú...
Huyết mạch cũng không có gì lạ thường, ở trong hai năm ngắn ngủi như thế, liền hóa thành Thần Thú?
Lúc đầu Phương Quý cũng rất vui vẻ, mặt tràn đầy nụ cười, hỏi cái gì đáp cái đó, nhưng theo vấn đề của bọn hắn càng ngày càng cẩn thận, càng ngày càng cổ quái, ví dụ như phân và nước tiểu của nó như thế nào, khẩu vị bình thường như thế nào, làm như thế nào để khiến cho khí huyết biến hóa, Phương Quý lập tức ngồi không yên, ba phen mấy bận, trả lời qua loa đại khái, cuối cùng chỉ có thể cứng rắn ngẩng đầu lên, kéo tiểu Lý Nhi trốn khỏi Ngự Thú Viện.
Nhiều vấn đề loạn thất bát tao như vậy, ta mẹ nó làm sao biết?
Vượng Tài nhà ta đều là nuôi thả...
Sau đó lại đi đến Giới Luật Viện, ở nơi này rất sâm nghiêm, trưởng lão Hùng Bình Giới Luật Viện trước kia từng có hiềm khích với Phương Quý, nhìn thấy hắn cũng bất âm bất dương, Phương Quý cũng không muốn bị lạnh nhạt, ngồi cũng không có ngồi liền đi ra, lại đi đến Linh Bảo Các, chỉ thấy nơi này có từng đống Linh Bảo hư hại chất như núi, tất cả mọi người cởi trần, rèn sắt với khí thế ngất trời, cũng chỉ đành mang tiểu Lý Nhi chạy ra ngoài.
Đám người kia hận không thể cởi hết toàn thân, cũng không thể để cho tiểu Lý Nhi nhìn thấy.
"Ta nhiệt tình như vậy, muốn giúp đỡ một chút cũng không được?"
Đi đến năm viện một vòng, cũng đều không tìm được chỗ nào mình có thể trợ giúp, trong lòng Phương Quý rất là không phục.
Cũng may là vào lúc này, ngược lại là Hứa Nguyệt Nhi chạy tới tìm hắn, nói bây giờ có không biết bao nhiêu trưởng lão tiên môn đang chờ ở trong Thanh Khê Cốc, muốn gặp mặt hắn, Phương Quý lập tức đại hỉ, chuyện của người khác chính mình không thể giúp, chẳng lẽ còn không thể làm được sự tình của mình?
Sau đó hắn đi đến Thanh Khê Cốc, liền thấy ở phía trước động phủ của mình, có một đám lão đầu tử mà chính mình không quen biết đang chen chúc, vừa thấy được hắn liền mặt tràn đầy vui mừng, nói lời chúc mừng, còn chưa kịp mời bọn hắn vào động phủ, bọn hắn đã luôn miệng hỏi thăm.
"Phương tiểu tiên sinh bao nhiêu tuổi?"
"Nhà Phương tiểu tiên sinh ở nơi nào, đã có người trong lòng chưa?"
"Thực không dám giấu giếm, ta có một cô cháu gái, tuổi vừa mới hơn trăm, tuổi trẻ như hoa, nếu Phương tiểu tiên sinh không chê..."