"Ha ha, đường đường là cháu ruột của gia chủ Tần gia Đông Thổ, trái ngược với một tiểu nha đầu thôn quê không có ai quản, ngẩn ngơ ở Thái Bạch Tông chúng ta lâu như vậy, bây giờ càng là muốn đi theo chúng ta đến Vĩnh Châu trừ ma, Đông Thổ cũng đều không có người tìm nàng trở về, ngươi nói xem chuyện này là bình thường hay không bình thường?"
Mạc Cửu Ca nghe Phương Quý hỏi, chỉ là nhàn nhạt nhạt hỏi ngược một câu.
"Không bình thường..." Phương Quý lo lắng nói: "Cho nên ta mới muốn hỏi ngài!"
Trên thực tế, những gì Mạc Cửu Ca nói, cũng chính là điều bây giờ hắn muốn biết, hắn đã nhận biết Sửu Ngư Nhi từ nhỏ, bây giờ trưởng thành gặp nhau, tất nhiên là chuyện tốt, nhưng trên thực tế, mặc dù trong miệng hắn một mực chưa hề nói, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy, tiểu Lý Nhi lúc này, dường như trở nên không giống với lúc trước, mặc dù vẫn trung thực như cũ, nhưng trên người lại có một chút cổ quái...
Lúc trước nàng đi theo Khương Thanh đến Bắc Vực, tiến vào di địa Kính Châu, ngay cả danh tự của mình cũng không dám nói.
Chỉ nói là sợ bởi vì chính mình sẽ khiến cho gia tộc lây dính nhân quả...
Vậy nếu như sợ lây dính nhân quả cho gia tộc, chính nàng liền không sợ nhiễm nhân quả?
Lại càng về sau, mình cùng với đoàn người Đông Thổ bị đuổi giết, trở về tới thôn Ngưu Đầu, đoàn người Khương Thanh cũng là thất lạc với tiểu Lý Nhi vào thời điểm này, xem ra bọn hắn cũng đã trở về Đông Thổ, thế nhưng vào thời điểm bọn hắn trở về Đông Thổ, vì sao lại không muốn dẫn nàng theo?
Coi như lúc ấy những người này có việc gấp, chỉ có thể tạm thời để nàng ở lại, nhưng sau đó vì sao ngay cả một phong thư cũng không có?
Giống như lời nói của Mạc Cửu Ca, nàng đường đường là đại tiểu thư Đông Thổ.
Bây giờ nghe được, lại còn là đại tiểu thư dòng chính chủ mạch, làm sao lại giống như một nha đầu thôn quê không có ai quản?
Về phần đường vân tím quỷ dị trên mặt nàng, liền càng không cần phải nói.
Đã đến tuổi biết yêu rồi, nữ hài nào sẽ sợ dáng dấp của chính mình không đủ xấu?
Một loạt vấn đề này, Phương Quý kỳ thật đã sớm nhận ra, chỉ bất quá hắn là một người lười nhác suy nghĩ, đã từng hỏi thăm dò tiểu Lý Nhi, thấy nàng không chịu nói, liền cũng không còn công khai ép hỏi, cho tới hôm nay Mạc Cửu Ca nhắc đến cái đề tài này, mới khiến cho hắn không thể không để ý đến, chỗ cổ quái trên người của tiểu Lý Nhi, đã nhiều đến mức không muốn nhìn thấy cũng khó khăn, làm sao còn có thể tiếp tục hồ đồ?
Bầu không khí trong khoang thuyền, không hiểu sao trở nên có một chút ngột ngạt.
"Đã lấy tới..." Ở cửa khoang bỗng nhiên vang lên thanh âm rụt rè của tiểu Lý Nhi, nàng đặt vò rượu cùng với túi giấy dầu bọc gà béo ở trước người Phương Quý, dường như cảm thấy bầu không khí có một chút ngột ngạt, chỉ vừa ngồi xuống, lại đứng lên, tay chân vụng về cầm chổi quét rác.
Rõ ràng là đại tiểu thư, làm sao biết quét dọn, còn không quét sạch sẽ bằng Anh Đề.
Phương Quý quay đầu nhìn Mạc Cửu Ca một chút, đã thấy Mạc Cửu Ca lắc đầu, lại cầm bầu rượu lên uống.
Không khí lập tức trở nên bối rối, Phương Quý có một chút lúng túng nhìn tiểu Lý Nhi.
Bất quá cũng đúng vào lúc này, trong thức hải bỗng nhiên vang lên một đạo truyền âm của Mạc Cửu Ca: "Tiểu nha đầu này là một người số khổ, nàng hiện tại nhất định rất sợ sệt, bí mật trên người nàng thay vì nói là giấu diếm ngươi, chẳng bằng nói là ngươi còn chưa có tư cách biết, ta có thể nói cho ngươi là, ngươi bây giờ, hoặc là không hề đề cập tới, chỉ nghe theo nàng, cho ngươi cái gì liền nhận lấy cái đó, hoặc là..."
Thanh âm của hắn có một chút dừng lại, thản nhiên nói: "Trực tiếp đuổi nàng ra ngoài là được!"
Câu nói sau cùng, hắn thế mà không còn truyền âm, mà là nói thẳng ra, thanh âm quanh quẩn ở trong khoang thuyền, hết sức rõ ràng.
Tiểu Lý Nhi đang tay chân vụng về quét dọn, thân thể bỗng nhiên run lên, xoay người lại, trong mắt đã ầng ậng nước.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đường vân tím dày đặc kia, thế mà đều là thần sắc sợ sệt khẩn cầu.
Run giọng nói: "Đừng...đừng đuổi ta có được không?"
Ánh mắt của tiểu Lý Nhi khiến cho Phương Quý vốn đang không có quá coi ra gì, trong lòng co lại, lông tơ toàn thân cũng đều giống như dựng đứng lên, có cảm giác dị thường khó chịu, thật sự là tiểu nha đầu này thế mà lại lộ ra vẻ mặt như thế, quá mức nằm ngoài sự dự liệu của hắn...
Đường đường là đại tiểu thư Tần gia Đông Thổ, chính là quý nhân xa hoa quyền quý trong ấn tượng, bây giờ thế mà giống như là một con mèo nhỏ sợ bị vứt bỏ?
Phương Quý sửng sốt một chút mới phản ứng lại, bỗng nhiên cười ha hả.
Tiếng cười bất thình lình của hắn, lập tức khiến cho tiểu Lý Nhi cũng ngơ ngác một chút, trơ mắt nhìn hắn.
"Ta đuổi ai ra ngoài, cũng sẽ không đuổi ngươi!" Phương Quý cười lớn nhìn về hướng tiểu Lý Nhi, dương dương đắc ý nói: "Tiểu nha đầu, chúng ta thế nhưng là thân huynh đệ, mặc dù lúc còn rất nhỏ đã quen biết, nhưng tiền bạc phải sòng phẳng, ban đầu ở trong di địa Kính Châu, tất cả mọi người đói xanh mặt, ngươi cũng đã ăn không ít củ cải của ta? Ngươi nhìn Đan Hỏa Tông Minh Nguyệt một chút đi, vì ăn mấy gốc củ cải của ta, đều phải gán nợ toàn bộ Đan Hỏa Tông, ngươi ăn cũng không ít, còn có rất nhiều linh chi, thái tuế, mận bắc, coi như không có viết phiếu nợ, cũng không thể quỵt nợ chứ?"
Tiểu Lý Nhi nghe thế liền phát mộng, con mắt hấp háy một chút, nghĩ thầm vì sao lại nói đến chuyện này?
"Những vật này ngươi đều phải trả lại cho ta!" Phương Quý dùng hai tay ôm ở trước ngực, giống như chủ nợ nhìn tiểu Lý Nhi, nói: "Không chỉ có phải trả, còn phải trả lãi, lãi từng ngày cũng không biết nhiều cỡ nào, vào trước khi ngươi trả sạch cho ta, ngươi đừng hòng nghĩ đến việc rời đi..."
Nói xong lộ ra thần sắc nghiêm túc: "Chủ nợ vĩnh viễn sẽ không đuổi người nợ tiền ra ngoài, ta cũng sẽ vĩnh viễn không đuổi ngươi!"
Tiểu Lý Nhi nghe đến đó, đều đã phát mộng, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Bất quá nhìn bộ dáng nghiêm túc của Phương Quý, nàng cuối cùng cũng đã xác định được một sự kiện, Phương Quý xác thực sẽ không đuổi chính mình ra ngoài.
Chủ nợ nhà ai sẽ đuổi người thiếu nợ ra ngoài?
Không những không đuổi ra ngoài, còn phải đuổi trở về...
"Được được, hiện tại liền thu một chút tiền lãi của ngươi..." Thấy thần sắc của tiểu Lý Nhi hòa hoãn, mặc dù bị chính mình nói cho có một chút choáng, nhưng bộ dáng hoảng sợ vừa rồi đã không còn, lúc này Phương Quý mới có một chút yên tâm, trước tiên trừng Mạc Cửu Ca một cái, sau đó tùy tiện nhìn tiểu Lý Nhi nói: "Đến, truyền công pháp nhà ngươi cho ta!"
Mạc Cửu Ca có da mặt dày, làm như không thấy đối với ánh mắt của Phương Quý, uể oải quay đầu, tiếp tục uống rượu.
Mà tiểu Lý Nhi thì vội vã đáp ứng, cầm quyển trục trong tay đi tới.
Phương Quý ngã xuống trên giường, uể oải nhìn lướt qua, lại vứt sang một bên, nói: "Sửu Ngư Nhi, ta cũng phải cảnh cáo ngươi trước, hiện tại Phương lão gia ta cũng không giống như trước đó, trước kia ta không được lựa chọn, thấy cái gì cũng đều cảm thấy giống như đồ tốt, nhưng bây giờ thì sao, ta thế nhưng là Tam Tướng Vô Địch Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn Thế Gian Không Hai Đông Thổ Siêu Phẩm Quét Ngang Bát Hoang Tiên Đạo Lợi Hại Thần Đan, công pháp bình thường liền không xứng với ta, tu luyện công pháp nhà ngươi, đó là giúp đỡ nhà ngươi nổi danh, ta cũng không muốn bị các ngươi chiếm tiện nghi, cho nên ngươi tuyệt đối không nên nói ra ngoài công pháp của ta là do ngươi dạy, cho dù có người hỏi, cũng đánh chết không thừa nhận, biết chưa?"