Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 904 - Chương 904: Đạo Quyển

Chương 904: Đạo quyển Chương 904: Đạo quyển

Tiểu Lý Nhi nghe thế liền gật đầu nhẹ, lại nhỏ giọng nói: "Thế nhưng lúc trước ngươi xuất thủ, đã bị bọn hắn nhìn thấy..."

"Bắt người phải bắt quả tang, chưa bắt được chính là không có trộm!" Phương Quý vỗ bàn một cái, nói một cách tự tin: "Có bản lĩnh thì để cho bọn hắn đến tìm Phương đại gia hỏi!"

"Ồ..." Tiểu Lý Nhi nhìn Phương Quý một chút, nhỏ giọng nói: "Ta đã biết!"

"Không phải chỉ là biết, cần phải nhớ kỹ mới được!" Phương Quý lại dặn dò một câu, khoát tay áo, nói: "Dạy đi!"

Tiểu Lý Nhi ngoan ngoãn, cầm quyển trục kia lên, cũng không để ý đến việc Mạc Cửu Ca ở bên cạnh, liền trực tiếp giảng đạo: "Hoành Tảo Cửu Thiên...Vô Địch Bá Huyền Công của chúng ta...Tần gia chúng ta, mỗi một cảnh đều có công pháp tu hành viên mãn, giống như khóa Lỗ Ban tinh xảo nhất thế gian, nhịp nhàng ăn khớp, cho nên chỉ có căn cơ ở trong một cảnh đạt đến viên mãn, mới có thể phù hợp hoàn mỹ cùng với công pháp cảnh tiếp theo, nhưng công pháp tại cảnh giới Trúc Cơ của Phương Quý ca ca cũng đã có chỗ biến hóa, vào thời điểm Kết Đan càng là khác biệt cùng chúng với Tiên Đạo Kim Đan nhà ta..."

"Cho nên, ta chỉ có thể thử thôi diễn công pháp một chút, chỉ để lại những điều thích hợp cho ngươi tu hành..."

Phương Quý ngay từ đầu còn giống như là đang nghiêm túc nghe, đột nhiên hỏi: "Biến dạng thì làm sao bây giờ?"

Tiểu Lý Nhi khẽ giật mình, nói: "Sẽ không biến dạng!"

Phương Quý bật cười một tiếng, nói: "Vậy sao ngươi lại biến dạng rồi?"

"Ta là bởi vì..." Tiểu Lý Nhi thuận miệng trả lời, bỗng nhiên phản ứng lại, có một chút bất đắc dĩ nhìn Phương Quý một chút.

Phương Quý cười hắc hắc, thở dài, trong lòng có một chút tiếc nuối, nha đầu này không còn dễ lừa gạt như khi còn bé...

Tiểu Lý Nhi không để ý đến phản ứng của Phương Quý, chỉ giảng công pháp mình viết trên quyển trục cho Phương Quý.

Lúc đầu Phương Quý còn không quá để ý, nhưng càng nghe, lại càng cảm thấy tinh thâm huyền diệu, đến cuối cùng, chính mình cũng không thể không tập trung tinh thần, mới có thể nghe rõ tiểu Lý Nhi đang nói cái gì, lại đến lúc sau, hắn đã không thể không liên tục ngắt lời của Lý Nhi, để cho nàng chia tách ra từng đạo pháp môn, giảng giải một cách rõ ràng, nếu không thì giống như là nghe Thiên Thư vậy.

Mấy ngày thời gian, chính là trôi qua lặng lẽ trong khi một người học, một người dạy.

Sau khi nghe được mấy ngày, liền ngay cả Phương Quý cũng thu hồi sự kiêu ngạo bởi vì Vô Địch Lợi Hại Đan của chính mình, sinh lòng kính ngưỡng đối với công pháp Tần gia.

Cửu Linh Chính Điển, bác đại tinh thâm, công pháp của mỗi một cảnh, đều là do vô số tiền bối khổ tâm thôi diễn, thiên chuy bách luyện.

Phương Quý học được mấy ngày, cũng đều có thể cảm nhận được, công pháp mà tiểu Lý Nhi truyền cho chính mình, thế mà dị thường phù hợp cùng với căn cơ của mình, giống như là chế tạo riêng cho mình vậy, phảng phất như có người trải đường ở dưới chân hắn, hắn chỉ cần dọc theo con đường này, đi thẳng về phía trước, liền có thể tự nhiên đi đến một địa phương cực cao mà bình thường nằm mộng cũng không nghĩ ra, giống như tiện đường lên trời vậy!

Chỉ bất quá, mặc dù cảm giác cực kì chuẩn xác, nhưng sự khổng lồ của môn công pháp này, lại vượt ra xa xa khỏi sự tưởng tượng của Phương Quý.

Lúc đầu hắn thậm chí còn cho rằng công pháp Tần gia, giống như là Thái Bạch Cửu Kiếm của Mạc Cửu Ca vậy, chỉ có một ít khẩu quyết, còn lại chính là khổ luyện và lĩnh ngộ mà thôi, kết quả một quyển công pháp Kim Đan của Tần gia, lại vô cùng phức tạp, phong phú, khiến cho người ta sinh lòng sợ hãi!

Không nói đến lĩnh hội, tu luyện theo đó, chỉ là ghi nhớ, sắp xếp như ý, cũng đã rất gian nan.

Mang đến cho Phương Quý một loại cảm giác, giống như đọc hết toàn bộ điển tịch trong Tàng Kinh Điện còn khó khăn hơn.

"Phương Quý ca ca, ngươi không cần phải nóng nảy, dựa vào gia quy của Tần gia chúng ta, mỗi một vị tộc nhân đi trên Tiên Đạo Kim Đan, đều cần một quyển Kim Đan này, bỏ ra trăm năm thời gian, mới có thể nếm thử Kết Anh, cho nên bây giờ ngươi chỉ cần từ từ ghi nhớ!"

Tiểu Lý Nhi nhìn ra Phương Quý đang cố hết sức, tiến hành an ủi hắn: "Bây giờ ngươi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, chậm một chút cũng bình thường!"

"Thôi đi, đó là do người của nhà các ngươi đần..." Phương Quý mặc dù học khổ không thể tả, nhưng nghèo cũng phải có khí phách, khinh thường nói: "Có tin ta chỉ cần một năm liền học được?"

Tiểu Lý Nhi lắc đầu, nói: "Không tin!"

"Ngươi..." Phương Quý nổi nóng muốn đánh, lại giận dữ thu tay về, nghĩ thầm ta sẽ làm cho ngươi xem...

Vào lúc cảm thấy công pháp cảnh giới Kim Đan Tần gia tối nghĩa khó hiểu như vậy, cũng đã bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, nếu như người khác muốn lĩnh hội công pháp, tất nhiên cần vô số ngộ tính cùng với tâm huyết, nhưng mình lại không cần, có thể nói một cách kiêu ngạo, Phương Quý Phương lão gia bắt đầu từ cảnh giới Dưỡng Tức, liền không cần lĩnh ngộ công pháp, trong thức hải liền giam giữ một tên gia hỏa am hiểu thôi diễn những thứ này nhất!

Thế là đêm đó, mượn cơ hội mọi người đi ngủ, Phương Quý liền xâm nhập vào thức hải.

Mở ra sương mù thăm thẳm, hắn xuất hiện ở phía trước đại điện, sau đó lặng lẽ đẩy cửa ra.

Đã có một đoạn thời gian chưa đi đến đây, vừa vặn vào nhìn xem tiểu Ma Sư lại đang làm gì.

"Gió mát chung tình, trăng thu vô biên, tâm trạng ưu tư..." Vừa đẩy cửa chính ra, liền nhìn thấy bây giờ tiểu Ma Sư đang nằm ở dưới giá sách ở sườn tây đại điện, bắt chéo chân, dưới đầu đệm vài cuốn sách, vừa cầm một cuốn đạo quyển vừa uể oải ngâm nga điệu hát dân gian, tự tại không gì sánh được.

"Này, ngươi đang làm gì thế?" Phương Quý bỗng nhiên hét lớn một tiếng, hù cho tiểu Ma Sư giật mình bật dậy.

"Tại sao ngươi lại không gõ cửa?" Nhìn thấy Phương Quý tới, tiểu Ma Sư lập tức cong eo, bất mãn hét lớn.

"Đây là địa phương của ta còn cần phải gõ cửa?" Phương Quý bĩu môi khinh thường, nhìn thoáng qua tiểu Ma Sư, kinh ngạc nói: "Ngươi thế mà không nhìn đám tiên nữ không mặc quần áo kia?"

Hăn lặng lẽ tiến đến, vốn là muốn bắt tận tay day tận mặt, vào lúc tiến vào mấy lần trước đó, tiểu Ma Sư thế nhưng vẫn luôn cắm mặt vào tường, cầm kính phóng đại nhìn chằm chằm, lộ ra bộ dáng hận không thể chui vào, kết quả lần này lại thật sự không có nhìn...

"Còn nhìn cái quỷ..." Tiểu Ma Sư nghe Phương Quý nhắc đến việc này, mặt mũi liền nhíu lại: "Ta đã nhìn chán, ngay cả trên người nàng có mấy cọng tóc đều biết!"

Một câu này được nói ra, mấy tiên tử trong bức hoạ trên vách tường đại điện, mặt đã đỏ thấu.

"Ngươi rốt cuộc đã nhìn bao lâu?" Phương Quý nghe lời này, cũng không khỏi có một chút hoảng sợ.

"Quá đáng hơn là cái gì ngươi có biết không?" Tiểu Ma Sư lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "Trên người của mấy nam nhân kia có mấy cọng tóc ta cũng đều biết..."

Khuôn mặt của mấy nam tử trong bức hoạ trên vách tường cũng đỏ lên trong nháy mắt.

"Cái quái gì thế?" Phương Quý cũng bị hù sợ run cả người, hoảng sợ nhìn tiểu Ma Sư.

"Ai bảo ngươi bình thường đến cũng không đến một lần, ta đã sắp chán chết rồi ngươi có biết hay không?" Tiểu Ma Sư ngược lại là không thấy Phương Quý giật mình, bất đắc dĩ vung vẩy đạo quyển trong tay, nói: "Bất quá còn may, hiện tại trong đại điện bỗng nhiên xuất hiện thứ đồ chơi này, ta cuối cùng cũng có thể đọc giết thời gian, bằng không ta còn phải treo mình lên xà ngang..."

Bình Luận (0)
Comment