Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 909 - Chương 909: Cách Ăn Mặc

Chương 909: Cách ăn mặc Chương 909: Cách ăn mặc

"Ở bên trong có quá nhiều quy củ, mỗi một tiếng nói mỗi một cử động, nhất cử nhất động, ngồi nằm sinh hoạt thường ngày, đều có cấp bậc lễ nghĩa cùng với tiêu chuẩn tương ứng, ta từ lúc mới ba tuổi, liền vừa tìm hiểu đạo lý tu hành, vừa học quy củ, học được hơn mười năm, thẳng đến trước khi ta rời khỏi gia tộc, vẫn còn đi theo Hồ Tú bà bà học quy củ..."

"Nhiều như vậy?" Phương Quý cảm thấy kinh hãi: "Vậy ngươi đã học được bao nhiêu?"

Tiểu Lý Nhi suy nghĩ, nói: "Chính ta cũng không biết đã học được bao nhiêu, nhưng ở phía trên Thánh Nhân Huấn có nói qua, Thánh Nhân dạy lễ nghi cho mọi người, để họ có thể phân biệt mình với dã thú bằng cách cư xử nhã nhặn. Cũng tức là nói, nhân sinh ở giữa thiên địa, bởi vì giữ phép tắc mà khác biệt với cầm thú, cho nên lễ nghi có rất nhiều. Trên Thánh Nhân Huấn nói có 3000 lễ nghi, nhưng ta thấy hiện tại mỗi người đều có lý giải của mình, cũng đều có thói quen của mình, nếu như tăng thêm vào, chỉ sợ không chỉ có 3000 lễ nghi, vào thời điểm ở nhà, ta...ta một câu cũng không dám nói nhiều..."

"Vậy ta còn học cái rắm!" Phương Quý chợt vỗ đùi, nói: "3000 lễ nghi còn không khiến cho người chết ngạt?"

Tiểu Lý Nhi có một chút hiếu kỳ: "Tại sao ngươi muốn học lễ nghi?"

Phương Quý nghiêm túc nói: "Ta có chuyện đứng đắn cần làm!"

Tiểu Lý Nhi cẩn thận suy nghĩ, ngược lại là có một chút vui vẻ, nói: "Học lễ nghi là rất tốt, phụ thân ta ưa thích người coi trọng phong phạm, bất quá ngươi muốn học toàn bộ, cũng không phải là có thể học được trong thời gian ngắn, vậy chúng ta hãy học những cái đơn giản trước đã..."

Phương Quý nghe thế hai mắt liền tỏa sáng: "Còn có đơn giản?"

Tiểu Lý Nhi gật đầu nhẹ, nói: "Lễ nghi có vô số, nhưng đơn giản mà nói, chính là ba loại ngôn cử y!"

"Ngôn, chính là nói chuyện phải văn nhã hào phóng, bác học khôi hài!"

"Cử, chính là cử chỉ phải hợp cấp bậc lễ nghĩa, hợp quy củ!"

"Y, nghĩa là quần áo phải trang nhã tươm tất, hoa mỹ cao quý!"

"Đó không phải chính là nói, làm và cách ăn mặc?"

Phương Quý nghe thế giống như có điều suy nghĩ, nói: "Ta rất hiểu những chuyện này..."

"Hiểu...ngươi hiểu sao?" Tiểu Lý Nhi không khỏi ngẩn ngơ, lẩm bẩm hỏi.

"Đúng thế, nói và làm thì không nói đến, ngươi nhìn cách ăn mặc của ta đi..." Phương Quý dạo qua một vòng ở trước mặt nàng, để cho nàng nhìn mũ tròn nhỏ cùng với giày da trâu nhỏ yêu thích nhất của mình, nói: "Trước kia ta thế nhưng đã nhìn qua, các lão gia địa chủ trong những thôn khác đi ra ngoài xem kịch, đều là ăn mặc như thế này, ngôn Ngưu Đầu ngược lại là không có, chỉ có một mình ta mặc như vậy..."

Nói xong dương dương đắc ý: "Cho nên ta chính là lão gia duy nhất tại ngôn Ngưu Đầu..."

"Chuyện này..." Tiểu Lý Nhi do dự nói: "Có thể là phong tục ở các nơi khác biệt, Đông Thổ ngược lại là không giống như vậy..."

"Ý nghĩ của Mạc lão cửu hẳn là cũng không phải như vậy..." Phương Quý thở dài, xoay người lại, nói với tiểu Lý Nhi: "Vậy ngươi nói phải ăn mặc làm sao?"

Tiểu Lý Nhi nói: "Phụ kiện trang sức cũng cần phải chú ý, trên thuyền pháp chúng ta cũng không có, cần phải chuyên môn đi mua..."

"Đi mua..." Phương Quý suy nghĩ cẩn thận, nói: "Vậy liền đi!"

Trong lòng của hắn từ đầu đến cuối không quên được biểu lộ lúc Mạc Cửu Ca thỉnh cầu mình kia, quyết định muốn thực hiện theo tâm ý của Mạc Cửu Ca, thế là cũng không sợ phiền phức, lúc này đến nói một tiếng với Mạc Cửu Ca, sau đó ở trên thuyền pháp, vận chuyển pháp lực nhìn xuống dưới, lại đi ước chừng khoảng 300 dặm, liền thấy ở phía dưới có một tòa đại thành trì phàm nhân, thế là liền ngừng thuyền pháp, cùng nhau nhảy xuống với tiểu Lý Nhi.

Ở trong tòa thành này, tìm được một cửa hàng quần áo, tiểu Lý Nhi liền tự mình động thủ, chọn lựa bào phục cho Phương Quý, bao gồm áo choàng bên ngoài với lớp lót bên trong, mũ trên đầu giày dưới chân, thắt lưng gấm, trang sức, đều tuyển chọn tỉ mỉ, ngay cả Phương Quý cũng đều không có nghĩ đến, thế mà còn phải chú ý nhiều như vậy, nhìn thấy nàng lựa chọn cẩn thận, có một chút phiền muộn, bất quá nghĩ đến Mạc Cửu Ca, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cho phép nàng mặc quần áo cho mình.

Cuối cùng đi ra từ trong cửa hàng quần áo, Phương Quý đã là trên người mặc trường bào đường viền màu băng lam, đầu đội Tượng Nha Triều Thiên Quan, chân đạp Nhu Ti Nghê Văn Ngoa, eo buộc đai lưng kim loại khắc ngọc điêu, đeo Hồng Ngọc Loan Văn Bội, tiểu Lý Nhi thậm chí còn chọn cho hắn một cây quạt đen, cầm trong tay.

Lúc thong thả đi ra ngoài, tiểu Lý Nhi nhìn trên dưới một chút, che miệng cười một tiếng, nói: "Ở trong tòa thành phàm nhân này, cũng chỉ có thể chọn được những thứ này, hơn nữa cũng chỉ là vải vóc phổ thông, không bền, bất quá kiểu dáng nhìn cũng rất đẹp..."

"Ha ha, còn phải xem ai là người mặc nó!" Phương Quý được tán thưởng, lúc này mới cao hứng trở lại, trở tay cắm cây quạt vào gáy, khoanh tay dương dương đắc ý.

Lại nhìn tiểu Lý Nhi, nàng cũng thừa dịp thời điểm Phương Quý thay y phục, chính mình ăn diện một chút, tóc chải lại một lần, đeo chuỗi hạt lên, trên mặt không còn mang mũ rộng vành, mà là dùng khăn trắng che kín, mặc ở trên người, vẫn còn là một thân áo bào trắng của nàng kia, bất quá ở bên ngoài phủ lên một lớp khăn tím, trang sức trên người không nhiều, nhưng lại đều là đẹp đẽ linh lung, rõ ràng có biến hóa không lớn, nhưng cũng đồng dạng khiến cho Phương Quý hai mắt tỏa sáng.

"Đi thôi!" Phương Quý dương dương đắc ý, cùng nhau đạp lên mây trắng với tiểu Lý Nhi, bay lên trên thuyền pháp.

Phàm nhân ở dưới thành thấy một đôi kim đồng ngọc nữ, cười cười nói nói, bước trên mây mà bay như thế, đám người lập tức cả kinh té quỵ dưới đất, từng người dập đầu không thôi, nghĩ thầm đã nghe nhiều về truyền thuyết Tiên Nhân, hôm nay thế mà chính xác gặp được một đôi tình lữ bay trên trời.

Nhưng sau khi ông chủ cửa hàng quần áo dập đầu một hồi lâu, chợt nhớ ra điều gì đó: "Không đúng ..."

"Cô bé kia chọn lựa một hồi lâu, chàng trai kia giống như chưa trả tiền..."

"Ngài thấy ta thế nào?" Sau khi về tới thuyền pháp, Phương Quý đắc ý đi dạo qua một vòng trước mắt Mạc Cửu Ca.

Mạc Cửu Ca nhìn, sắc mặt cũng có một chút kinh ngạc, sau nửa ngày, gật đầu nhẹ, nói: "Không tệ!"

Mặc dù trông hắn tâm sự nặng nề, không hăng hái lắm, nhưng có thể nói ra hai chữ này, có thể thấy được là hết sức hài lòng.

"Ha ha, đây chính là cách ăn mặc ở Đông Thổ, tự nhiên không tệ!" Phương Quý cũng rất đắc ý, sự tình lần này, xem ra đã làm cho Mạc Cửu Ca rất vừa ý.

"Không chỉ ăn mặc, mỗi một tiếng nói cử động, đều cần phải để ý!" Mạc Cửu Ca thấy hắn có một chút đắc ý vênh váo, vẫn nhắc nhở một câu.

"Cứ yên tâm, sau khi được ngài nhắc nhở, từ bây giờ ta sẽ trở nên đứng đắn!" Phương Quý nói lời cam đoan với Mạc Cửu Ca, chắp tay sau lưng đi ra khoang thuyền phía ngoài, lúc này tiểu Lý Nhi vừa vặn đón hắn đi tới, dường như vừa vặn có việc muốn tìm hắn, vội vàng hô lên: "Phương Quý ca ca..."

Bình Luận (0)
Comment