"Từ giờ trở đi, gọi ta là Phương công tử!" Phương Quý uốn nắn cách gọi của nàng, sau đó nói: "Có chuyện gì?"
Tiểu Lý Nhi có một chút bất đắc dĩ, nói: "Ngươi hãy đi theo ta nhìn!"
Hai người một trước một sau, đi đến trên mạn thuyền, liền thấy lúc này ở phía xa, đang có hai chiếc thuyền pháp chậm rãi lái tới, ở phía sau hai chiếc thuyền pháp này, còn có một chiếc thuyền pháp cực kỳ sang trọng to lớn, chậm rãi bay ở giữa không trung, bây giờ hai chiếc thuyền pháp ở phía trước kia, đã tế cờ lớn lên, lá cờ tung bay.
Từ trên lá cờ kia, có thể nhìn thấy một chữ "Tức".
"Đó là cái gì?" Phương Quý xem xét, có một chút không hiểu, quay đầu hỏi tiểu Lý Nhi.
"Đó cũng là một trong các quy củ của thế gia..." Tiểu Lý Nhi nói: "Thế gia xuất hành, thân phận tôn quý, thế không thể ngăn, bởi vậy có hộ vệ mở đường ở phía trước, hai chiếc thuyền pháp kia của bọn hắn, chính là thấy được chúng ta đi cùng đường với bọn hắn, cho nên sớm dựng cờ gia tộc để gửi thông điệp, khi nhìn thấy thuyền pháp của bọn hắn giương cờ, liền phải tạm thời dừng lại, hoặc là hạ xuống trăm trượng, khiến cho đường xá thông thoáng, để tránh không cẩn thận va chạm vào nhau..."
"Ồ, còn có loại quy củ này..." Phương Quý nghe thế trong lòng liền hiểu rõ, muốn bảo Anh Đề tranh thủ thời gian dừng lại.
Nhưng còn chưa mở miệng, tâm tư bỗng nhiên nhất chuyển, nghĩ thầm không đúng, dựa vào cái gì ta phải nhường bọn hắn?
Hiện tại ta cũng là đệ tử đại tông...
Thế là hắn cũng tìm kiếm một lá cờ cũ nát, viết một chữ "Phương", tế lên trên không trung...
Hai chiếc thuyền pháp hộ vệ thấy thế, lại tế khởi cờ lớn chữ Tức, tung bay ở giữa không trung.
Phương Quý không cam lòng yếu thế, cũng dùng sức lắc cờ của chính mình.
Ngươi lắc, ta cũng lắc!
Mắt thấy khoảng cách giữa bọn hắn càng ngày càng gần, nhưng không có ai dừng lại.
Phương Quý lập tức giận dữ: "Đám người Tức gia này quá không biết lễ nghi, Vượng Tài, ngươi trực tiếp đụng tới cho ta!"
"Đụng vào?" Tiểu Lý Nhi nghe lời nói của Phương Quý, cả người đều phát mộng.
Nghĩ thầm giống như có chỗ nào không đúng?
Nhưng nàng cảm thấy phát mộng, Anh Đề ở phía trước lại không cảm thấy gì, nó đâu có quan tâm đến chuyện gì khác, vừa nghe Phương Quý nói, hai cái móng vuốt nhỏ lập tức xoay chuyển bánh lái, đồng thời thời quấy chóp đuôi trên linh bàn, thôi động trận thế thuyền pháp đến trình độ nhanh nhất, một lượng lớn linh thạch dung nhập vào pháp trận trong một sát na, sau đó hóa thành linh khí cuồn cuộn, tràn vào phong trận hai bên trái phải và phía sau thuyền pháp, cả chiếc thuyền pháp liền có vô số cuồng phong quấn quanh trong chốc lát, nhoáng một cái, liền ầm ầm lao thẳng về phía trước.
Tốc độ rất mãnh liệt, ngay cả Phương Quý cùng với tiểu Lý Nhi ở trên mạn thuyền cũng đều không đứng vững, suýt nữa té ngã.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Một màn bất thình lình, khiến cho chiếc thuyền pháp đang bay xiên về phía trước cũng giật nảy cả mình, hai chiếc thuyền pháp phía trước kia nhìn thấy thuyền pháp của Phương Quý lái thẳng tắp tới, sắp vọt tới đằng trước bọn hắn, cũng đã có người chuẩn bị đi ra từ trong thuyền pháp, lớn tiếng quát tháo, nhưng lại không ngờ, còn chưa kịp nói gì, liền thấy thuyền pháp của Phương Quý cưỡi gió ầm ầm lao đến, giống như là muốn đồng quy vu tận...
"Rầm rầm..." Hai chiếc thuyền pháp kia vội vàng chuyển hướng sang hai bên né tránh, vô số người trên thuyền gầm thét, liền ngay cả chiếc thuyền pháp cao lớn sang trọng nhất ở phía sau bọn hắn kia, cũng giật nảy cả mình, không dám trực tiếp để cho thuyền pháp của Phương Quý đụng vào, rẽ ngoặc một vòng lớn, vội vã hạ xuống dưới.
"Ha ha, đối diện với trâu điên xông tới, ai mà không sợ chết..." Đám người Phương Quý bay thẳng đến giữa không trung, chiếm cứ địa vị bá chủ tuyệt đối, nhìn thuyền pháp của đối phương bay tứ tán, cười lạnh nói.
Nghĩ thầm cuối cùng kẻ nhường đường không phải là mình, quả nhiên vẫn là mình có phong phạm đại tông nhất!
"Người nào lại lớn mật như thế, dám kinh động pháp giá của Tức đại công tử!"
"Chẳng lẽ có người hành thích?"
"Nhanh chóng bắt lại!"
Cũng đúng vào lúc này, ở trên thuyền pháp bị hắn tách ra kia, đã vang lên vô số tiếng quát lớn, sau đó liền thấy ở trong ba chiếc thuyền pháp kia, đều có không ít tu sĩ vọt ra, từng người bay ở giữa không trung, tế khởi phi kiếm cùng với pháp bảo, ép về phía thuyền pháp của Phương Quý, liền ngay cả mấy chiếc thuyền pháp kia, đều vào lúc thay đổi phương hướng, các loại đại trận phòng ngự trên thuyền đều được mở ra, mấy cỗ pháp nỏ cỡ lớn đều được đẩy ra.
"Hừ, đây là muốn đánh nhau phải không?" Phương Quý lập tức giận dữ: "Đám người này quá không nói lý!"
Tiểu Lý Nhi đã có một chút trở nên khẩn trương: "Mau giải thích cho bọn hắn, chớ có thật sự đánh nhau..."
Phương Quý không hiểu hỏi: "Dựa vào cái gì mà ta phải giải thích?"
Tiểu Lý Nhi có một chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Dù sao thì chúng ta cũng chiếm đường của người ta..."
"Ta đã phất cờ rồi..." Phương Quý nói: "Chẳng lẽ lúc đầu không phải bọn hắn cũng phất cờ muốn cướp đường của chúng ta?"
Tiểu Lý Nhi: "..."
Mặc dù trong lòng rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng lại không biết chỗ nào cổ quái.
"Tất cả mọi người đều muốn cướp đường, chúng ta cướp đường của bọn hắn, bọn hắn liền muốn động thủ, bọn hắn cướp đường của ta, ta cũng muốn động thủ, nếu như không đánh lại bọn hắn, vậy thì chính là ta sai, ừm...xem ra phong phạm đại tông, chính là xem ai có nắm đấm lớn hơn..."
Phương Quý đột nhiên cảm giác được chính mình đã nghĩ thông suốt một cái đạo lý rất đáng gờm, đối mặt với đám hộ vệ đằng đằng sát khí ép tới, không hề sợ hãi, phất ống tay áo một cái, liền đứng thẳng người, nghiêm nghị hét lớn: "Thái Bạch Tông đại tông môn đệ nhất An Châu, đệ nhất đại đệ tử Hoành Tảo Cùng Thế Hệ Vô Địch Thủ Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương Quý Phương lão gia ở đây, người đến là người nào, cũng dám quấy nhiễu pháp giá của Thái Bạch Tông chúng ta?"
"Cái gì?"
"Hắn đến từ đâu?"
Đám hộ vệ bay vòng trở về, vốn định trực tiếp bắt đối phương rồi lại nói, lại không nghĩ rằng, đối phương không sợ một chút nào, ngược lại còn đứng ở mạn thuyền hét lớn, trong lòng ngược lại là nhất thời hơi sinh kiêng kị, dừng lại, không dám thật sự xông lên.
"Vị các hạ này..." Chẳng những không dám xông lên, ngược lại là ở trong đám người, một nam tử trung niên có tuổi tác hơi lớn một chút với mái tóc hoa râm đứng ra, xưng hô cũng thay đổi, phi kiếm mặc dù vẫn tế ở bên người, lúc nói chuyện vẫn chắp tay, nói: "Không biết là người trong môn nào, chẳng lẽ không nhìn thấy đạo kỳ Tức gia của chúng ta? Đâm tới mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ không sợ quấy rầy Tức gia công tử hay sao?"
"Tức gia? Cái gì Tức gia?" Phương Quý nâng giá đỡ lên, cười lạnh một tiếng nói: "Vừa rồi các ngươi không nhìn thấy cờ của ta sao?"
Đối phương nghe vậy lập tức ngẩn ngơ, nghĩ thầm thật đúng là không thấy được, thứ đồ chơi nhỏ một thước ba của ngươi kia, cũng gọi là cờ?
Thế nhưng hắn nhìn thấy Phương Quý bây giờ đối mặt với nhiều ngươi bao vây như vậy, vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí là hùng hổ dọa người, mà bào phục trên người, trông cũng vô cùng sang trọng, liền ngay cả chiếc thuyền pháp kia, mặc dù nhỏ hơn nhiều so với nhà mình, cũng vô cùng đẹp đẽ, ngược lại là nhất thời thật sự có một chút không quyết định chắc chắn được, phi kiếm xoay tròn ở bên người, nhưng hắn cũng đã vểnh lỗ tai lên nghe động tĩnh của người phía sau.