Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 953 - Chương 953: Kiếm Thứ Bảy

Chương 953: Kiếm thứ bảy Chương 953: Kiếm thứ bảy

Mà tại một địa phương khác, ở bên ngoài Dao Trì Quốc, trong cát vàng cuồn cuộn, cũng đang có một người ở trong lều vải ngẩng đầu lên, người này mặc áo bào trắng, ngay cả giày vớ đều là màu trắng, trước mặt hắn đặt một cái bàn cờ, trên bàn cờ, bày từng quân cờ màu trắng, mà ở trong lòng bàn tay hắn, lại cầm hai quân cờ màu đen, lúc này hắn đang nhặt một quân cờ lên, nhìn về phía tây bắc.

Quân cờ được nhặt lên kia, tưởng chừng như muốn ném ra ngoài, nhưng thế mà chần chờ thật lâu, cũng không được ném ra ngoài.

"Quân thứ nhất rơi vào trước sơn môn Thái Bạch Tông, quân thứ hai liền nên rơi vào mảnh rừng đào kia!" Trong bàn cờ trước mặt hắn, bỗng nhiên có thanh âm quỷ dị vang lên, thăm thẳm đung đưa: "Vì sao ngươi không hạ cờ?"

"Ta không dám!" Người mặc áo bào trắng mang giày trắng cầm cờ đen kia bỗng nhiên mở miệng, đúng là thanh âm của một nữ tử.

Nàng nói: "Một kiếm kia quá mạnh, ta sợ sẽ không nắm được!"

"Nhưng quân cờ này, nhất định phải hạ xuống!" Thanh âm khàn giọng trong bàn cờ kia vang lên: "Đợi cho vị Nam Hải kia xuất quan, đường hoàn chỉnh liền sẽ xuất hiện trước mặt thế gian, chúng ta cần vào trước khi con đường này hiện ra trước mắt thế nhân liền giết hắn, quân cờ thứ nhất đã rơi xuống Sở Quốc, Dao Trì Quốc chính là quân cờ thứ hai, đợi đến khi quân cờ thứ ba rơi vào Vụ Đảo, vị Nam Hải kia liền nhất định phải chết, việc này chính là một bước mấu chốt nhất của Kỳ Cung bây giờ, giao vào trong tay của ngươi, nếu như ngươi có thể hạ quân cờ thứ hai này tốt, có lẽ Kỳ Chủ sẽ cho phép ngươi tiến vào Tiên Linh Sơn..."

Người mặc áo bào trắng cầm quân cờ đen trầm mặc thật lâu, nói: "Ta sẽ hạ tốt quân cờ này!"

Dừng lại một chút, hắn bỗng nhiên thả quân cờ lại vào trong lòng bàn tay, nói: "Nhưng ta sẽ chọn một cơ hội tốt hơn..."

Một kiếm kinh thiên, sóng gió ngập trời.

Toàn bộ ánh mắt trong Dao Trì Quốc đều bị hấp dẫn tới, Mạc Cửu Ca đang chậm rãi thu kiếm.

Mảnh thủy triều Quỷ Thần cuồn cuộn kia ở dưới một kiếm của hắn đã chia năm xẻ bảy, ở trong rừng đào, giống như là bỗng nhiên thêm ra rất nhiều quỷ vụ, rải rác tứ phương, tất cả các đệ tử Ngọc Chân Cung, nơi xa chỗ gần, đều đang nhìn hắn.

Nhìn qua bóng lưng của hắn, không dám tiến lên quấy rầy.

"Như vậy là xong rồi?" Phương Quý một mực núp ở chỗ tối quan sát, nghẹn họng nhìn trân trối, có một chút chưa tận hứng.

Vị sư phụ nhà mình này, làm sao lại trung thực như thế?

Thừa dịp mảnh hỗn loạn này, ngươi nên vọt thẳng vào cung gặp tình nhân cũ mới đúng chứ!

Tối thiểu nhất cũng nên chờ đến khi bức người ta đi mới xuất kiếm có được hay không?

Nhưng hắn thế mà trung thực như thế, thực sự xuất một kiếm chém hết Quỷ Thần?

Vạn nhất đối phương không chịu đi ra...

Ý niệm ở trong đầu còn chưa rơi xuống, ở lân cận rừng đào, tất cả các đệ tử Ngọc Chân Cung, giống như là đều bỗng nhiên nhận được truyền âm gì, sắc mặt đại biến, nhao nhao thu hồi pháp khí, thối lui ra khỏi rừng đào, trong lúc nhất thời, toàn bộ rừng đào đều trở nên trống rỗng, lặng yên không có một tiếng động.

Phương Quý bỗng nhiên trở nên có một chút kích động.

Chỉ thấy ở sâu trong rừng đào vắng vẻ không người, đang có một bóng người chậm rãi đi ra, nàng giống như là rất tùy ý dạo bước đi về phía này, không vội cũng không chậm, đợi nàng đi ra khỏi chỗ tối, ánh trăng vẩy lên người, Phương Quý có thể thấy được bộ dáng của nàng, giống như là một phụ nhân thanh lệ, dịu dàng động lòng người, tuy là bộ dáng khoảng ba mươi, lại vẫn cho người ta một loại cảm giác thanh tịnh như nước.

Phương Quý lập tức mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm nàng một chút, lại quay đầu nhìn tiểu Lý Nhi một chút, nhíu mày.

"Chỉ như thế?"

"Còn không xinh đẹp bằng bảy thành tiểu Lý Nhi..."

"..."

"Đây là kiếm thứ mấy?" Nữ tử xinh đẹp kém xa trong tưởng tượng của Phương Quý chậm rãi đi ra, hỏi rất tùy ý.

Mạc Cửu Ca vào thời điểm nàng đi ra, thân hình cũng đã sớm cứng đờ, hắn thế mà cứ bất động như vậy, tay cầm kiếm cũng đã cứng đờ, thẳng đến khi thanh âm phía sau vang lên, hắn mới giống như là khẽ run lên, sau đó bình tĩnh trả lời: "Kiếm thứ bảy!"

"Tầm Biến Chư Thiên Bất Đắc Pháp, Chân Ý Nguyên Lai Tại Nhân Gian?(tìm khắp chư thiên đều không có phương pháp, chân ý nguyên lai ở nhân gian)" Nữ tử kia cười nói: "Ta nhớ được một kiếm này, nhưng lại không giống nhau lắm so với lúc trước!"

"Nguyên lai Thái Bạch Cửu Kiếm kiếm thứ bảy có tên như vậy..." Nghe nữ tử kia nhẹ nhàng nói ra hai câu, Phương Quý âm thầm gật đầu.

Hắn ở trên danh nghĩa là truyền nhân Thái Bạch Cửu Kiếm duy nhất, tự nhiên biết rõ tầm quan trọng của Thái Bạch Cửu Kiếm đối với Mạc Cửu Ca, bộ kiếm pháp này hắn đã học được sáu kiếm, ba kiếm phía trước là do Mạc Cửu Ca truyền thụ, ba kiếm tiếp theo thì là học được từ tông chủ Thái Bạch Tông Triệu Chân Hồ.

Mặc dù đã sớm biết Thái Bạch Cửu Kiếm có tổng cộng tám kiếm rưỡi, đối với hai kiếm rưỡi phía sau kia, hắn căn bản ngay cả danh tự cũng không biết, tông chủ Thái Bạch Tông còn đã từng nói xấu sau lưng Mạc Cửu Ca, nói rằng hai kiếm rưỡi phía sau đều đã đi nhầm phương hướng, cho nên không cần học.

Cho tới hôm nay, mới biết được danh tự của kiếm thứ bảy này, chính là "Tầm Biến Chư Thiên Bất Đắc Pháp, Chân Ý Nguyên Lai Tại Nhân Gian" !

Mạc Cửu Ca đã từng nói với Phương Quý, Thái Bạch Cửu Kiếm đi trên con đường tâm kiếm, mà tông chủ Thái Bạch Tông đã từng nói với Phương Quý, mỗi một kiếm trong Thái Bạch Cửu Kiếm, đều là do Mạc Cửu Ca dùng tâm tính khắc hoạ, từ một trình độ nào đó, càng là lĩnh ngộ đại đạo của hắn.

Kiếm thứ nhất, chính là Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ, lại giết lại ca lại khinh cuồng.

Khi đó Mạc Cửu Ca mới vào giang hồ, thậm chí còn không được tính là người tu hành, chỉ là có thiên tư cực cao, tâm tính sơ lãng, tiến vào giang hồ với một cỗ tâm ý thản nhiên, tuy là mưa gió gia thân, gặp nhiều hiểm ác, tâm cảnh cũng không thay đổi, ngược lại từ đó sinh ra phóng khoáng, tâm ý càng kiên định.

Kiếm thứ hai, chính là Khán Tẫn Kiếm Hạ Giai Vi Sửu, Chiến Bãi Tài Tri Ngã Vô Địch.

Từ cái danh tự này liền có thể nhìn ra được, lúc ấy hắn đã cuồng lên, cười cường địch là thằng hề.

Bất quá cũng vào lúc đó, hắn liền đã sinh ra tự tin cường đại, ngạo khí bức người.

Kiếm thứ ba, thì là Tiền Lộ Thương Mang Tu Xuất Kiếm, Tâm Tự Bất Cải Lộ Tự Tri.

Hắn vào thời điểm đó đã gặp tông chủ Thái Bạch Tông, xuất thân của hai người đều là bình thường, sau lưng cũng không có đạo thống, con đường phía trước mênh mông chưa giải, lại có rất nhiều hung hiểm, nhưng hai người cuối cùng đã quyết định ra ngoài xông xáo một phen, cuối cùng quyết định đi đến Đông Thổ, tìm kiếm một con đường.

Mặc dù Đông Thổ danh thịnh thế lớn, núi cao nước sâu, nhưng hai người cũng vẫn tâm kiên ý đủ, một thân nhuệ khí.

Mà ba kiếm tiếp theo thì phân biệt là:

Tinh Thùy Nhật Lạc Thiên Địa Trầm, Nhất Kiếm Tại Thủ Thặng Tam Xích.

Ngô Tự Nhất Kiếm Nhân Gian Lai, Trảm Thần Sát Phật Cầu Chân Ý.

Tam Thiên Đại Đạo Thục Vi Pháp, Thử Tâm Quy Xử Thị Chân Thực.

Bình Luận (0)
Comment