Ba kiếm này, chính là Mạc Cửu Ca sáng tạo sau khi đi tới Đông Thổ, bởi vì kinh lịch của hai người sư huynh đệ bọn hắn tại Đông Thổ cũng chưa từng nói với Phương Quý, cho nên Phương Quý cũng không biết Mạc Cửu Ca ngộ ra ba kiếm này như thế nào, nhưng lại hiểu được tâm cảnh trong kiếm, một là một kiếm nơi tay thừa ba thước, hai là không tiếc chém thần giết phật cầu an tâm, ba thì nhìn thấu hư nịnh, hiểu được chỗ tâm ý hướng tới.
Hai người huynh đệ bọn hắn cũng chọc ra không ít phiền phức tại Đông Thổ, đã trải qua không ít chuyện.
Nhưng kết quả cuối cùng thì Phương Quý lại biết được, hai người bọn hắn cuối cùng đã rời khỏi Đông Thổ, đi vào An Châu Bắc Vực, lập đạo ở Sở Quốc nho nhỏ, khi đó hẳn là đã hiểu sở cầu trong nội tâm của chính mình, không còn lưu luyến sự phồn thịnh ở Đông Thổ, ngược lại là trở về chốn cũ...
Tâm cảnh của ba kiếm này, từ một trình độ nào đó, cũng rất giống với kinh lịch của Phương Quý tại Tôn Phủ.
Nếu không, tông chủ Thái Bạch Tông cũng sẽ không lựa chọn truyền cho Phương Quý ba kiếm tiếp theo tại thời điểm đó.
Mà Phương Quý cũng sẽ không có khả năng học được nhanh như vậy!
Mà đối với ba kiếm phía sau, hoặc nói hai kiếm rưỡi phía sau, là tới như thế nào, Phương Quý liền lại càng không biết.
Hết thảy chỉ có chín kiếm, từ kiếm thứ bảy liền đã bắt đầu sai, hơn nữa sau khi sai còn có thể sáng tạo thêm một kiếm rưỡi...
Cũng không khỏi quá chậm chạp rồi?
Đối mặt với vị nữ tử có dáng dấp cũng không ra sao theo như ý nghĩ của Phương Quý, Mạc Cửu Ca lại một mực trầm mặc.
Nếu như so sánh, ngược lại là nữ tử kia càng tự nhiên hào phóng, ôn nhu thân thiết.
Mà Mạc Cửu Ca lại là trầm mặc ít nói, lạnh lẽo cứng rắn vô tình.
"Ài..." Vị nữ tử kia cũng không hỏi quá nhiều, chỉ thở dài, hỏi: "Là bởi vì tâm cảnh thay đổi sao?"
Thân thể của Mạc Cửu Ca cứng ngắc, thật lâu mới gật đầu.
"Nếu như ta nhớ không lầm, ba kiếm phía sau, ngươi cũng là bởi vì ta mà lĩnh ngộ..." Nữ tử nhẹ nhàng thở dài, nói: "Ngươi đã từng nói, nếu như ngươi có thể sáng tạo được ba kiếm này, ngươi sẽ trở thành kỳ tài Kiếm Đạo vượt qua thiên kiêu Đông Thổ, thậm chí còn có một loại dự cảm, ngươi sẽ đẩy ra một cánh cửa lớn xưa nay chưa từng có, nhìn thấy một cảnh giới mới, ngươi vốn cho rằng ba kiếm này sẽ tiêu phí vô số thời gian của ngươi, kết quả không nghĩ tới, sau khi gặp được ta, trong ba năm ngắn ngủi, liền lĩnh ngộ hai kiếm, thậm chí ngay cả kiếm thứ ba cũng đều đã có một chút sơ ý, có lẽ rất nhanh liền sẽ lĩnh ngộ...khi đó, ta thật sự cao hứng vì ngươi..."
Nghe nàng nói, bàn tay của Mạc Cửu Ca dường như cũng có một chút run rẩy.
Sau một hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: "Khi đó, ta...rất cảm kích ngươi..."
"Ta nên cảm kích ngươi mới đúng..." Nữ tử khe khẽ thở dài, nói: "Lúc trước nếu không phải ngươi dùng kiếm trấn áp sáu tông mười hai tộc, quát lui đại Quỷ Thần Tôn Phủ Viễn Châu, Ngọc Chân Cung chúng ta đã sớm bị đám hổ lang kia chia cắt không còn một chút cơ nghiệp nào..."
Nói đến đây, nàng có một chút dừng lại, bỗng nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Nhìn thấy ngươi, liền luôn nhớ tới rất nhiều chuyện cũ!"
Mạc Cửu Ca vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, vẫn luôn không có quay người.
Nhưng cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Phương Quý dường như có thể nhìn thấy sự cuồng loạn ở trong nội tâm của hắn.
"Ngươi xoay người lại đi!" Nữ tử bỗng nhiên nhẹ giọng cười nói: "Trăm năm không thấy, ngươi làm sao lại luôn quay lưng về phía ta?"
Mạc Cửu Ca vẫn không động đậy, cỗ cuồng loạn kia lại càng thêm mãnh liệt.
"Ngươi vẫn cố chấp như vậy, có đôi khi ta thật sự rất khó hiểu ý nghĩ của ngươi..." Nữ tử thở dài, bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Trước đó Mặc Thương trưởng lão đã lừa gạt ngươi, ta chưa có lấy chồng!"
Thân thể của Mạc Cửu Ca run lên, suýt nữa đã quay người lại.
Nữ tử thở dài, nói: "Ta cùng với người kia, cũng chỉ vừa mới có hôn ước mà thôi, chỉ bất quá, ta nghe nói ngươi đã đến, cũng không muốn lại tạo ra thêm quá nhiều gút mắc, liền dứt khoát cầu Mặc Thương trưởng lão nói cho ngươi...ài, bộ dáng điên cuồng của ngươi, ta đã từng nhìn thấy!"
Mạc Cửu Ca trầm mặc thật lâu, nói: "Ta đã hối hận rất nhiều!"
"Tuyệt đối đừng...một đại kiếm khách vô địch như ngươi, ta cũng không dám để cho ngươi nhận sai..." Nữ tử lắc đầu, cười nói: "Chỉ cầu ngươi lần này chớ có lại nổi điên là được rồi..."
Mạc Cửu Ca trầm mặc, giống như là tâm loạn như ma, lại giống như là có hối hận bất tận.
"Ngươi xem ngươi đi, lại không nói!" Nữ tử đợi một hồi, bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi nói cũng không muốn nói với ta, còn tới đây để làm gì?"
"Ta..." Mạc Cửu Ca từ từ mở miệng nói: "Ta nghe sư huynh nói, Bắc Vực đại loạn, cho nên..."
Nữ tử lắc đầu, nói: "Nếu thật sự là vì trừ ma, đi ra ngoài rẽ phải, Quỷ Thần ở Vĩnh Châu còn có rất nhiều, cần gì phải tới nơi đây?"
Mạc Cửu Ca trầm mặc, không phản bác được.
"Đây là lần cuối cùng ta gặp ngươi!" Nữ tử kia nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Ta dù sao cũng đã là người có hôn ước, lần này gặp ngươi cũng đã không nên, trước khi đi ra, ta cũng đã do dự thật lâu, nhưng vẫn quyết định đi ra chính miệng cám ơn ngươi một tiếng, ngươi cũng đừng cứ như vậy, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, dù sao cũng nên cầm được thì cũng buông được mới đúng, nghe ta, sau lần gặp mặt này, liền tranh thủ thời gian về Thái Bạch Tông đi thôi!"
Nghe nữ tử nhỏ nhẹ nói, Mạc Cửu Ca rốt cục cũng có một chút không kiềm được, hắn không quay đầu nhìn nữ tử này, lại ngẩng đầu nhìn hoa đào trên cành đào, nói cực chậm: "Kỳ thật ở trong 100 năm này, ta vẫn luôn...muốn trở lại ngắm mảnh rừng hoa đào này!"
Sắc mặt của nữ tử bỗng nhiên khẽ biến, thanh âm càng trở nên lạnh lùng hơn: "Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?"
Thân thể của Mạc Cửu Ca hơi run, không có trả lời.
Nữ tử đã nhíu lông mày lại, dường như có một chút không nhịn được nói: "Ngươi cũng biết, ta không thích nhất là người lề mề chậm chạp, ta tới gặp ngươi, cũng chỉ coi ngươi là bạn bè cũ, nhưng ngươi lại vẫn cứ lề mề như vậy, ngươi có biết không? Kỳ thật ta không muốn đi ra gặp ngươi, nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là bởi vì lo lắng ngươi nhắc lại chuyện xưa, hết thảy mọi chuyện trong quá khứ đều đã sớm tan thành mây khói..."
Lần này, Mạc Cửu Ca thế mà chậm rãi lắc đầu.
Nữ tử nhìn qua bóng lưng của hắn, hai đầu lông mày dường như đã ẩn ẩn có một chút vẻ chán ghét, chợt thở dài, thanh âm êm dịu hơn một chút: "Nếu như ngươi tiếc nuối vật mang ra từ Bất Tri Địa kia năm đó, hiện tại ta có thể trả nó..."
"Không phải!" Lần này Mạc Cửu Ca trả lời rất nhanh, thậm chí là rất gấp.
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nữ tử này đến nay, lần thứ nhất ngắt lời nàng.
"Đã như vậy, vậy ngươi hãy trở về đi, nghe ta!" Nàng nói, chính mình cũng cười một tiếng, nói: "Lúc ấy chúng ta ở với nhau, bất quá cũng chỉ có ba năm thời gian, cần gì chứ?"