"Đúng vậy đúng vậy, ta hiểu!" Phương Quý thở dài một tiếng, nói: "Tình nhân cũ đều là giấu ở trong lòng, ai sẽ nói ra?"
Mặc Thương lão tu hơi kinh ngạc với sự từng trải của hắn, trong ánh mắt có một chút kinh nghi.
Phương Quý bỗng nhiên lại tức giận nói: "Ngẫm lại lần này, vị sư phụ này của ta quá không chịu cố gắng, ta hào hứng đi theo hắn đến đây, vốn cho rằng hắn muốn làm đại sự gì, kết quả chỉ là gặp tình nhân cũ, gặp tình nhân cũ liền gặp tình nhân cũ đi, kết quả hắn còn làm qua nhiều sự tình không có mặt mũi như vậy, nhìn Dao tiên tử, lại nhìn hắn, chênh lệch thực sự quá lớn, khó trách người ta không muốn hắn..."
"Chuyện này..." Con mắt của Mặc Thương lão tu đều đã trừng lớn.
Phương Quý cười, đi tới vỗ vỗ vào bả vai của Mặc Thương lão tu, nói: "Lão ca, trước khi đi, ta cũng có một chút hiếu kỳ, Mạc lão cửu...là vị sư phụ không cố gắng của ta này...năm đó phát điên, chặt đứt linh mạch ở địa phương nào?"
"Linh mạch kia..." Mặc Thương lão tu thở dài một tiếng, nói: "Các ngươi đã đi qua, kỳ thật là ở phía dưới ngay khu rừng đào kia, ài, chuyện xưa đã qua, lão phu cũng đều không muốn nhắc lại, bất quá là năm đó linh mạch khôi phục, Tiên Linh ám uẩn, Dao Trì Quốc là khí tượng Tiên gia bực nào, liền ngay cả gốc Lão Bàn Đào sắp chết héo kia, cũng bắt đầu bén rễ và nở hoa vào năm thứ ba, chỉ tiếc là, sư tôn của ngươi..."
"Đáng tiếc là sư tôn của ta quá không đáng tin cậy, dùng một kiếm chém mất, vì sao chém, lại còn không chịu nói..." Phương Quý bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Được rồi, không nói nữa, nên đi thôi!"
Mặc Thương lão tu nghe vậy, thần sắc ngược lại là trở nên ngưng trọng, nhìn Phương Quý nói: "Lão phu cũng chỉ có thể đưa các ngươi tới đây, các ngươi hãy tự giải quyết cho tốt, chỉ là có một câu nói muốn căn dặn, mặc dù mạch nước ngầm ở dưới lòng đất, chính là con đường sống chạy đi duy nhất, nhưng..."
"Đừng vội cáo biệt..." Phương Quý cười nhìn về phía Mặc Thương lão tu, nói: "Ngươi còn phải tiễn chúng ta một đoạn!"
Mặc Thương lão tu cảm thấy nao nao, có một chút không hiểu nhìn về phía Phương Quý.
Phương Quý cười nói: "Lão ca, trên trán ta hơi đau, ngươi nhìn xem có phải là lúc nãy bị bọn hắn đánh trúng hay không?"
Lúc này Mặc Thương lão tu hoàn toàn không có phòng bị, nhíu mày nhìn tới, đột nhiên liền thấy ở giữa trán của Phương Quý, có một con mắt nằm dọc mở ra.
Trong một cái chớp mắt mắt dọc xuất hiện, thần quang nở rộ, tâm thần của Mặc Thương lão tu nhất thời trở nên trống rỗng.
Mà thừa dịp một sát na này, Phương Quý thì bỗng nhiên cắn răng xuất thủ, trong khoảnh khắc, liền đã đánh mấy kích ở trên người của Mặc Thương lão tu, mỗi một kích đều là tinh chuẩn đánh vào kinh mạch, đại huyệt quanh người, khí phủ đan điền của hắn, phong bế linh tức cùng với pháp lực của hắn, chuyện này còn chưa tính, thậm chí còn dùng Khổn Tiên Thằng trói tay của hắn lại, sau đó rút Quỷ Linh Kiếm ra, gác ở trên cổ của hắn...
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?" Mặc Thương lão tu vốn có tu vi cao hơn Phương Quý một chút, nhưng bị đánh lén xuất kỳ bất ý, lại ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng đều không có.
"Làm gì?" Phương Quý lộ ra vẻ mặt hung tợn, ghé sát vào khuôn mặt của Mặc Thương lão tu, nói: "Ta muốn ngươi dẫn ta đi đến khu rừng đào kia một chuyến..."
Mặc Thương lão tu ở dưới sự kinh hãi, giận dữ nói: "Nhóc con lươn lẹo, lại dám lừa ta?"
"Nói ta là nhóc con lươn lẹo, tại sao lại không nói là mình già rồi nên hồ đồ?" Phương Quý cắn răng nói: "Vừa mới rồi ngươi còn nói, Dao tiên tử vì cái gì thanh danh, cho nên mới che giấu sự tình nàng và sự tôn ta là tình nhân cũ đối với người khác, vậy ngươi làm sao lại biết, Dao tiên tử có phải là còn có chuyện khác muốn giấu diếm?"
Mặc Thương lão tu đã cực kì giận dữ: "Ngươi điên rồi..."
Phương Quý đưa tay, dán một tấm trấn thần phù lên trên miệng của hắn, suy nghĩ một chút, lại bóc ra, dán vào ngực chỗ trái tim của hắn, dùng vạt áo che khuất, đẩy về phía trước, dùng phi kiếm chỉ vào sau lưng, cưỡi mây đi về phía khu rừng đào, thấp giọng nói: "Ta không phải là nổi điên, ta chỉ là nổi giận, cho nên nhất định phải lột đi một tầng da của nàng, ngươi cũng chớ có lộ ra, đương nhiên ngươi bây giờ cũng không lộ ra được, ngoan ngoãn bồi tiếp ta đi chuyến này, coi như là ta cho ngươi xem kịch miễn phí..."
"Phương Quý ca ca, ngươi đây là muốn làm gi?" Liền ngay cả tiểu Lý Nhi lúc này cũng ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới khẩn trương hỏi.
"Hiện tại rời đi cũng không nhất định đi được, hơn nữa còn khiến cho Mạc lão cửu uỷ khuất, cũng khiến cho ngươi uỷ khuất!" Phương Quý cắn răng, thấp giọng nói: "Trước đó ta vẫn đang suy nghĩ, tông chủ nhà ta là một người âm hiểm như vậy, làm sao lại không biết tình nhân cũ của Mạc lão cửu lại tuyệt tình như vậy, làm sao lại tin tưởng sau khi hắn đi tới đây sẽ giải khai khúc mắc?"
"Hiện tại ta đã nghĩ rõ ràng..." Phương Quý hừ lạnh một tiếng, nói: "Người hắn tin tưởng không phải là Mạc lão cửu, mà là tin tưởng ta!"
Nói xong nhìn thoáng qua Mạc Cửu Ca trên lưng Anh Đề, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi không phải đã từng hỏi cái gì mới là thật?"
"Hiện tại Phương lão...đồ đệ của ngươi, liền sẽ dẫn ngươi đi tìm sự thật!"
"Đi tới, con mắt dám nháy, cũng đừng trách Phương lão gia ta ác độc!" Phương Quý đang tức giận trong lòng, nói là làm, cưỡi ở trên mây, đẩy Mặc Thương lão tu đi về phía trước.
Mặc Thương lão tu lúc này, trước ngực bị dán Trấn Thần Phù, một thân linh tức bị phong bế, phía sau lưng lại bị phi kiếm chỉ vào, duy nhất có thể động, cũng chỉ còn lại con mắt, mà Phương Quý thì sao, đối với bản thân cũng không khách khí, dùng một sợi dây xích trói chính mình cùng với tiểu Lý Nhi lại, Anh Đề và Mạc Cửu Ca cũng bị dây xích trói chặt, sau đó cùng nhau đi về phía Ngọc Chân Cung.
"Mặc Thương lão tiền bối, ngài đây là..."
Trên đường đi không khỏi gặp được tu sĩ Dao Trì Quốc, gặp được Mặc Thương lão tu đức cao vọng hậu, đều có một chút hiếu kỳ, bọn hắn nghe được tiếng gió, nói những ác tặc kia đã bị Mặc Thương lão tiền bối đưa tiễn, không nghĩ tới thế mà nhìn thấy hắn đi cùng với những người này.
Mặc Thương lão tu đang nén giận, hận không thể gặp được người khác, làm sao lại có thể không nghĩ biện pháp kêu cứu?
Hắn vốn là một người không sợ chết, mà lúc này chỉ có đôi mắt là có thể khống chế, cũng chỉ có thể liều mạng nháy mắt.
Phương Quý nhìn thấy cử động của Mặc Thương lão tu, lạnh lùng nhìn hắn một chút, đột nhiên kéo cuống họng hét lớn: "Tu sĩ Dao Trì Quốc quá vô sỉ, rõ ràng là chúng ta giúp các ngươi giải vây hai lần, các ngươi lại lấy oán trả ơn, rõ ràng nói là đưa chúng ta rời đi, kết quả..."
Vừa nói, vừa kéo tay áo của Mặc Thương lão tu, phất một cái ở trước người mình, lập tức á khẩu không trả lời được.
Mấy vị tu sĩ kia nghe thấy Phương Quý hét to, lập tức cảm thấy kỳ quái, tới vây xem, nhưng còn chưa tới gần, liền chợt nhìn thấy Mặc Thương lão tu đang nháy mắt ra hiệu đối với bọn hắn, mà ở trên người mấy người Phương Quý đang đi theo bên cạnh hắn, thì đều bị buộc xiềng xích, giống như bị bắt, không khỏi cảm thấy hơi kinh hãi, dường như nghĩ tới điều gì, có người lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng có người lộ ra vẻ bừng tỉnh.