"Dao tiên tử..." Còn có người muốn hỏi, nhưng người ở bên cạnh hắn đã vội vã kéo hắn, đi về phía nơi xa.
Lùi lại chính là lùi lại mấy dặm mới dám nói chuyện: "Trời ạ, chúng ta còn tưởng rằng Mặc Thương lão tiền bối thật sự muốn đưa tiễn những người này, nguyên lai..."
"Xuỵt...im lặng!"
"Mấy tên ác tặc này là người Tôn Phủ muốn, làm sao có thể tuỳ tiện thả đi?"
"Những sự tình này không được để cho người ta biết được, khó trách Mặc Thương lão tiền bối thần bí như vậy, chúng ta cũng chỉ coi như là không nhìn thấy..."
Lúc người ở chung quanh khẩn trương đi xa, đầu cũng không dám quay lại, Phương Quý cười lạnh một tiếng, đẩy Mặc Thương lão tu tiếp tục đi.
Mặc Thương lão tu cơ hồ đã tức giận đến nổ tung.
Tên này trói chính mình lại thì cũng thôi đi, còn muốn mượn cơ hội làm hỏng thanh danh của Dao tiên tử sao?
Trên đường đi liên tục gặp được vài nhóm người, Mặc Thương lão tu đều cầu cứu không thành, ngược lại tất cả những người gặp bọn hắn, đều là bày ra dáng vẻ thần thần bí bí lại vừa bừng tỉnh đại ngộ tránh đi, còn có người âm thầm gật đầu đối với Mặc Thương lão tu, lộ ra dáng vẻ lý giải.
Chắc hẳn là qua không bao lâu, tin tức Dao tiên tử cùng với Mặc Thương lão tu công khai thả người, âm thầm bắt lại, liền sẽ truyền ra...
Từ Ngọc Chi Hà đến Ngọc Chân Cung cũng không quá xa, đám người bọn hắn liền như thế nghênh ngang đi tới phía trước Ngọc Chân Cung, bây giờ Dao Trì Quốc chính là thời điểm bị Quỷ Thần bao vây, toàn thành bối rối, nhưng không nghĩ tới, Ngọc Chân Cung thế mà vẫn phòng ngự nghiêm ngặt, trước cung có hai hàng thủ vệ canh giữ, Phương Quý cũng làm như không thấy đối với bọn hắn, chỉ lặng lẽ đẩy Mặc Thương lão tu, nhanh chân đi về phía sơn môn.
"Mặc Thương lão tiền bối, ngươi..." Những thủ vệ thấy thế, vội vàng đi lên hỏi thăm.
Phương Quý liền làm lại kế cũ: "Đều đến xem, đều nhanh đến xem, nói rằng thả chúng ta đi, lại muốn giam giữ chúng ta..."
Mặc Thương lão tu đã sắp bị chọc điên, lúc này cũng không dám nháy mắt, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
"Ta không vào, ngươi đừng đẩy ta, đánh chết ta cũng đều không đi vào..." Phương Quý vừa đi về phía trước, vừa đi vừa bất khuất kêu to, thân hình thỉnh thoảng lảo đảo một cái, giống như là bị đẩy đi.
Mà những thủ vệ kia, thấy một màn này, cũng giống như là hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Bọn hắn không rõ ràng, nhất thời cũng không dám cản.
Thấy bọn hắn đã sắp tới gần đại môn Ngọc Chân Cung, Mặc Thương lão tu đã là nộ khí công tâm, hắn đã sớm vận chuyển linh tức mấy lần, chỉ là không đột phá được cấm chế, bây giờ dứt khoát hạ quyết định, đột nhiên vận chuyển linh tức, trên người đột nhiên có hai tiếng nổ vang lên, chính là hai mạch máu nổ tung, máu tươi phun trào, mà hắn thì phun một ngụm máu, nghiêm nghị hét lớn: "Bắt bọn hắn lại..."
"Ấy?" Phương Quý không khỏi kinh hãi, không nghĩ tới Mặc Thương lão tu thế mà không tiếc tự tổn tâm mạch, cũng muốn lên tiếng cảnh báo.
"Mặc Thương lão tiền bối..."
"Nhanh chóng bắt bọn hắn lại..."
Mà đám đệ tử Ngọc Chân Cung kia, bất thình lình nhìn thấy một màn này, cũng đều kinh hãi.
Trong lòng biết được sự tình có khác thường, vừa vội vã truyền tin, vừa nhanh chân xông về phía trước, từng thanh trường thương chỉ về phía Phương Quý.
"Xoạt..." Phương Quý đưa tay thu hồi xích sắt quấn trên người, cầm Thiên Tà Long Thương trong tay, liền muốn đâm về phía Mặc Thương lão tu.
Mà Mặc Thương lão tu thế mà hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, đón mũi thương của Phương Quý cười lạnh nói: "Bằng vào một chút tu vi của ngươi, liền muốn chui vào Ngọc Chân Cung, nằm mộng! Trước đây lão phu chỉ cho ngươi con đường sáng ngươi không đi, bây giờ ngươi còn muốn chạy, chỉ sợ là cũng đã không đi được..."
"Ha ha..." Nhìn qua con mắt của Mặc Thương lão tu, Phương Quý lộ ra ngữ khí căm hận nói: "Ngươi coi như cũng một mực trung thành với nữ nhân kia..."
"Lão phu không phải là trung thành với Dao tiên tử, mà là trung thành với Dao Trì Quốc..." Mặc Thương lão tu máu nhuộm râu bạc, nghiêm nghị hét lớn: "Vô luận ngươi làm cái gì, chỉ cần gây bất lợi đối với Dao Trì Quốc chúng ta, lão phu sẽ không tha cho ngươi!"
"Đã như vậy, ta ngược lại sẽ không giết ngươi!" Nghe hắn nói, Phương Quý bỗng nhiên bỏ thương xuống, cười lạnh nói: "Ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy ta giết vào như thế nào!"
"Ngươi..." Mặc Thương lão tu vừa sợ vừa giận, căm hận nhìn Phương Quý.
Mà Phương Quý thì dùng một cước đá hắn về phía Anh Đề, cười nói: "Có thể vụng trộm đi vào, là phúc khí của bọn hắn, năm đó sư phụ không chịu cố gắng nhà ta, cũng đều có thể giết cho các ngươi tan tác, bây giờ đại đệ tử có bản lĩnh nhất của hắn tới, chẳng lẽ ngay cả một nửa cũng đều giết không được?"
Vừa nói chuyện, vừa nhấc thương lên.
Chỉ thấy đám thủ vệ đã vội vã vọt tới trước mặt, lại nhìn vào trong cung, ở phía trên tất cả các đỉnh núi, lại càng có không biết bao nhiêu người, nghe được tiếng cảnh báo ở ngoài sơn môn, liền nhao nhao cưỡi mây mà ra, đánh về phía sơn môn, giương mắt nhìn tới, đằng đằng sát khí, tối thiểu cũng có hơn trăm vị tu sĩ Trúc Cơ, trong đó còn xen lẫn hơn mười vị tu sĩ Kim Đan, kẻ có khí tức mạnh nhất, thình lình đã là tu vi Kim Đan trung giai.
Bực lực lượng thủ vệ này, ở trong mắt của đại tu sĩ Nguyên Anh là không đáng giá được nhắc tới, nhưng đối với Kim Đan sơ giai như Phương Quý, cũng đã cực kỳ đáng sợ.
Nhưng lửa giận trong lòng Phương Quý đã dâng lên, làm sao còn nhớ được đến chuyện khác, hét lớn một tiếng, liền xông về phía trước.
"Cách cách!" Bốn ~ năm thanh trường thương ôm theo vô tận lệ khí đâm tới trước người hắn, lại bị một thương của hắn quét ngang, chấn thành mảnh vỡ, sau đó bộc phát một thân khí thế hung ác vọt vào trong đám người, giơ tay nhấc chân, liền đánh cho bốn ~ năm người ngã lăn trên mặt đất, cuối cùng còn thuận tay sờ soạng một người ở trong đó, quát: "Lúc ấy Phương lão gia ta đi thỉnh cầu gặp mặt, các ngươi không cho vào, hiện tại ta nhìn xem ai có thể cản ta?"
Nhanh chóng giật túi càn khôn của đối phương ra, nói: "Trước tiên liền lấy lại tiền đưa cho ngươi lúc trước!"
Khí thế hung ác cuồn cuộn, một đường đánh vào trong cung, đệ tử Ngọc Chân Cung lao đến ngăn cản hắn, còn chưa đối mặt, đã bị hắn đánh bay, nhìn từ phía xa, trong chốc lát đã có mấy chục người bay lên giữa không trung, sau đó rơi xuống đất giống như sủi cảo rơi vào nồi, cực kỳ náo nhiệt.
Mà Phương Quý thì cầm Thiên Tà Long Thương trong tay, đánh ra một con đường từ trong đám người.
Tiểu Lý Nhi cùng với Anh Đề thì là một kẻ cõng Mạc Cửu Ca, một người kéo theo Mặc Thương lão tu, vội vã đi theo phía sau Phương Quý.
Chỉ thấy bọn hắn hung ác điên cuồng bước vào sâu bên trong Ngọc Chân Cung, thế mà không có ai có thể ngăn cản.
Mà ngay vào lúc đó, ở trên góc đông bắc Dao Trì Quốc, Dao tiên tử đang ngồi trên một toà tiên đài được lâm thời lập ra, tọa trấn ở trung ương, chung quanh có vô số tu sĩ Dao Trì Quốc đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào sương mù Quỷ Thần cuồn cuộn phun trào ở bên ngoài, nàng vào lúc này mặt không biểu tình, chỉ là hít vào một hơi thật lâu, mới chậm rãi thở ra, nhìn lướt qua phương hướng Thiên Môn Sơn. Không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, phát ra một tiếng than nhỏ mà chỉ có chính nàng có thể nghe được.