Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 978 - Chương 978: Chỉ Trích

Chương 978: Chỉ trích Chương 978: Chỉ trích

"Ngươi trước tiên đừng tới đây, chúng ta tâm sự..." Mà Phương Quý nhìn thấy nàng đi đến, bị hù mặt cũng thay đổi, lắp bắp nói.

Dao tiên tử lắc đầu nói: "Không có gì để nói, mau trả Tiên Linh cho ta..."

Ầm ầm! Nàng còn chưa dứt lời, ở bên ngoài Dao Trì Quốc bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, ai cũng không biết đó là cái gì, lại có thể ẩn ẩn cảm giác được một trận thanh âm núi kêu biển gầm, đại địa cũng đều đang rung động, giống như là có lực lượng khổng lồ gì, đang thông qua địa mạch lưu động, cỗ lực lượng kia rất cường đại, cho dù là mọi người đều có khoảng cách rất xa với địa mạch, nhưng cũng theo bản năng cảm thấy một loại uy áp đáng sợ.

"Ngươi tự tìm chết, cũng đừng có trách ta..." Dao tiên tử cảm thụ được cỗ uy áp kia, sắc mặt đã đại biến, rõ ràng là nghĩ đến một loại sự tình đáng sợ nào đó, thần sắc vào lúc này cũng hơi có một chút thất lạc, nhưng sau nửa ngày, thần sắc của nàng chợt trở nên băng lãnh, lạnh lùng nhìn Phương Quý một cái, đột nhiên vồ đến.

"Ấy..." Tu vi giữa song phương thực sự chênh lệch quá lớn, Phương Quý đón một trảo này của nàng, lại hoàn toàn không biết làm như thế nào để tránh né, ngay cả pháp lực cũng đều không vận chuyển được, bị dọa đến mức quát to một tiếng, xoay người lại, giơ túi vải màu đen lên, nâng ở giữa không trung...

Đây kỳ thật là đang xin khoan dung.

Hắn nhìn ra được, nữ nhân này đã nổi điên, nếu như không đưa cho nàng, nàng sẽ thực sẽ giết người.

Túi vải màu đen nâng lên giữa không trung, nhưng lại một mực không có cảm giác bị người lấy đi.

Một lát sau Phương Quý mới đột nhiên có một chút cảm giác không đúng, lặng lẽ mở mắt, quay đầu nhìn sang.

Mà vừa nhìn, hắn lập tức trở nên kinh hỉ không gì sánh được.

Dao tiên tử không có lấy đi túi vải màu đen, là bởi vì có một bàn tay khác đang bắt cánh tay của nàng.

Tay của nàng trắng trẻo, thon dài, cánh tay kia lại sạch sẽ, hữu lực.

Dù trên bàn tay của nàng ẩn chứa pháp lực cường đại tới đâu, bị cánh tay này nắm, cũng không cử động được nửa phần.

"Ngươi...ngươi không chết?" Dao tiên tử nhìn chủ nhân của bàn tay kia, thanh âm cũng hơi run lên.

Mạc Cửu Ca không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này, cả người hắn thoạt nhìn vẫn như khối băng, nhưng khối băng kia lại đang nhanh chóng rút đi, lộ ra bộ dáng lúc đầu của hắn, chỉ là thần sắc lạnh băng kia, lại dường như đã khắc sâu vào cốt tủy, khiến cho toàn bộ thân thể của hắn đều giống như không có sinh khí.

Nghe Dao tiên tử nói, hắn còn quay đầu, nhìn túi vải màu đen một chút.

Lá cây đang dò xét tình huống ở bên ngoài miệng túi kia, "bá" một tiếng rút về trong túi vải, sau đó run rẩy một trận trong túi vải.

"Vừa rồi...vừa rồi ngươi không xuất thủ giúp ta, bây giờ lại chợt tỉnh lại..." Dao tiên tử nhìn Mạc Cửu Ca, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang e ngại, còn có một chút vui sướng không thể nhìn ra, dần dần biến thành phẫn nộ, điên cuồng, bỗng nhiên nhìn Phương Quý một chút, lạnh lùng nói: "Là do ngươi thấy ta muốn đoạt lại Tiên Linh, cho nên không nhịn được sao?"

Mạc Cửu Ca nghe nàng nói, không có trả lời, cũng không có giải thích, trong mắt bỗng nhiên nhiều thêm một chút phức tạp.

"Lấy trở về thì làm sao?" Phương Quý nhìn thấy Mạc Cửu Ca đã tỉnh lại, tự nhiên là vừa mừng vừa sợ, nhưng hắn trước đó thế nhưng đã nhìn thấy bộ dáng không có cốt khí của sư phụ nhà mình ở trước mặt Dao tiên tử, sợ lão Mạc lại bị hai ~ ba câu nói của nàng, liền tiếp tục hôn mê, vội vàng ôm túi vải màu đen vào trong ngực, hô lên: "Coi như chúng ta muốn lấy trở về thì làm sao, đây vốn chính là đồ của chúng...đồ của sư phụ ta!"

"Đó là của ta..." Dao tiên tử bỗng nhiên hô to: "100 năm này, đều là của ta..."

"Để cho ngươi dùng 100 năm, cũng đã đầy đủ rồi!" Bây giờ Mạc Cửu Ca tỉnh lại, Phương Quý đâu còn sợ nàng, trực tiếp chế giễu: "Ôm oan ức thay cho ngươi, tặng đồ cho ngươi, thương tâm vì ngươi 100 năm, lại có lòng tốt trở về hỗ trợ, còn suýt nữa bị ngươi làm cho tức chết, trên đời này sẽ có sự tình không nói lý như vậy sao?"

Dao tiên tử vội hô lên: "Có quan hệ gì với ngươi?"

"Hiện tại cũng càng không có quan hệ gì với ngươi..." Phương Quý nói: "Hắn tốt xấu gì cũng là sư phụ của ta, nhưng ngươi thì sao, trước kia là nhân tình, bây giờ cũng đâu phải?"

"Nếu không phải, vậy còn giữ lại đồ vật của chúng ta để làm gì?"

"Lúc trước đưa Tiên Linh này cho ngươi, chính là tín vật đính ước, nhưng bây giờ tình duyên đã cắt đứt, ngươi vì sao lại còn muốn giữ lại tín vật?"

"Chẳng lẽ sư phụ của ta còn mắc nợ ngươi cái gì?"

"Thế nhưng ta...thế nhưng ta..." Dao tiên tử bị Phương Quý chất vấn, trong lòng đã là vừa tức vừa gấp, lại thêm vốn đã bị thương, mà ở bên ngoài Dao Trì Quốc, Quỷ Thần thế lớn, nhất thời tâm thần thất thủ, lại có một chút điên cuồng, hét to với Mạc Cửu Ca: "Ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi..."

Vừa nói vừa hất cánh tay ra, lớn tiếng nói: "Ta ngủ với ngươi ba năm, chẳng lẽ còn chưa đủ?"

"Hả?" Phương Quý nghe lời này, lập tức phát mộng.

Tiểu Lý Nhi ở bên cạnh nghe vậy, cũng lập tức sợ ngây người, chỉ trợn to mắt nhìn Dao tiên tử.

Mặc Thương lão tu ở một bên khác, máu cũng đều không nôn, trên mặt tràn đầy khiếp sợ quay đầu lại nhìn.

Anh Đề không biết nghe có hiểu không, mở đôi mắt to hiếu kỳ nhìn Mạc Cửu Ca cùng với Dao tiên tử.

Liền ngay cả cây nhỏ trong túi vải màu đen kia, cũng bỗng nhiên lặng lẽ ló một chiếc lá ra.

Mạc Cửu Ca nhìn khuôn mặt mặt tràn đầy lệ khí của Dao tiên tử, lập tức trở nên trầm mặc, trong đáy mắt dường như có vô tận cảm xúc đang cuộn trào, thần sắc dường như có một chút không đành lòng, nhìn nàng thật lâu, mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Kỳ thật ngươi không cần phải nói ra những lời này, ngươi hẳn phải biết, ta cũng không thèm để ý ngoại vật, lần này trở về, cũng không phải vì cái gì gọi là Tiên Linh..."

"Cho đến lúc này, ngươi còn muốn nói những lời dễ nghe này?" Dao tiên tử nghe Mạc Cửu Ca nói, thần sắc giống như khóc giống như cười, dường như có một chút thống hận nhìn Mạc Cửu Ca: "100 năm trước, ngươi thấy ta không đồng ý quay lại, liền dùng một kiếm chém Tiên Linh, tình nguyện hủy nó, cũng không muốn để nó rơi vào trong tay ta, bây giờ 100 năm trôi qua, chúng ta đã sớm không có một chút liên quan nào, ngươi lại chợt trở về nơi này, nếu không phải là vì Tiên Linh, thì lại là vì cái gì?"

Mạc Cửu Ca nghe nàng nói, trên mặt đã lộ ra một chút vị đắng, nhưng vẫn không có mở miệng.

Mà Dao tiên tử, thì là càng nói càng tức, bỗng nhiên quay đầu nhìn túi vải màu đen trong tay Phương Quý một chút, nói: "Còn có khối ngọc màu đen kia, trên thế gian này cũng chỉ có ngươi mới biết cách lấy được nó, mới có thể triệt để khống chế Tiên Linh, 100 năm trước, ngươi không chịu để lại khối ngọc này cho ta, ta liền biết ngươi còn luyến tiếc gốc Tiên Linh này, bây giờ, ngươi quả nhiên lại mang khối ngọc phù này trở về..."

Nói xong, thần sắc dường như có một chút xem thường: "Thừa dịp ta chống cự ngoại địch, cầm ngọc phù đến trộm Tiên Linh, đây chính là chủ ý của ngươi sao?"

Bình Luận (0)
Comment