Nghe từng tiếng chỉ trích của Dao tiên tử, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.
"Dao tiền bối..." Tiểu Lý Nhi không nhịn được, nhẹ nhàng vái chào thi lễ với Dao tiên tử, ôn nhu nói: "Lần này Mạc tiên sinh trở về, thật ra là muốn đưa ngọc phù cho tiền bối, trước đó ta cùng với Phương Quý ca ca đưa bái thiếp cho Ngọc Chân Cung, nói có vật muốn trả lại, chính là vật này..."
"Bất quá, lúc ấy chúng ta không thể gặp được tiền bối..."
"Cái gì?" Dao tiên tử nghe lời này thân hình run lên, mặt tràn đầy khó có thể tin.
Quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Cửu Ca, sau đó nhìn về Phương Quý phía sau hắn, vẫn là khó có thể tin.
"Lúc ấy đúng là như thế..." Phương Quý ôm chặt túi vải màu đen, nói: "Bất quá lúc này cũng không giống như vậy..."
"Ta...ta không tin..."
Nhìn qua tiểu Lý Nhi nhẹ nhàng báo chân tướng cho chính mình, lại nhìn Phương Quý lộ ra vẻ mặt khinh thường ôm chặt túi vải màu đen, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Mạc Cửu Ca lộ ra sắc mặt thản nhiên bình tĩnh, trong lòng Dao tiên tử bỗng nhiên rung động một trận, thần sắc trở nên lo lắng cùng với phẫn hận.
"Ngươi bất quá...chỉ đang nói lời dễ nghe mà thôi!" Sắc mặt nàng biến hóa nhiều lần trong khoảnh khắc, từ kinh ngạc chuyển sang hối hận, lại trở nên giật mình, khinh thường, lạnh lùng nhìn về hướng Mạc Cửu Ca, dường như vẫn là thái độ hờ hững, cường ngạnh giống như trước đó, chỉ là chính nàng cũng không có phát hiện ra thanh âm của mình đều đang run rẩy: "Bằng vào thực lực của ngươi, bằng vào danh vọng bây giờ của Thái Bạch Tông các ngươi, muốn đoạt gốc Tiên Linh này về, trực tiếp đến lấy là được, ngươi thậm chí chỉ cần chuyển một lời tới là được, ta sẽ đưa cho ngươi, ngươi cần gì phải tự mình tới, diễn một màn kịch điên rồ như vậy ở trước mặt mọi người?"
"Là bởi vì đến cuối cùng, đều muốn để cho ta trở thành kẻ xấu hay sao?" Nàng bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Mạc Cửu Ca, ngươi chính là muốn để cho thế gian biết là ta phụ ngươi sao? Buồn cười, quá buồn cười, ban đầu chúng ta ở cùng một chỗ, bất quá cũng chỉ là ba năm mà thôi, ở trên con đường trường sinh, ba năm được tính là gì?"
Lúc nói ở trên khuôn mặt nàng thậm chí còn lộ ra vẻ chán ghét, nói: "Chuyện tình gió trăng mà trước khi ngươi gặp ta, ta cũng không phải là không biết, ngươi đường đường là tuyệt thế kiếm khách, Đông Thổ cũng đều ước gì ngươi trở thành rể hiền của bọn hắn, ngươi lại vì cái gì nhất định phải tới đây quấn quýt ta không thả? Năm đó ngươi xác thực rất tốt đối với ta, xuất thủ càng là rất hào phóng, thế nhưng mà, ta đối xử với ngươi cũng rất không tệ, chẳng lẽ không phải sao?"
Mạc Cửu Ca nghe những lời này, thần sắc dường như đã không còn biến hóa.
Lúc này hắn nghe Dao tiên tử nói, vẫn chỉ trầm mặc, không hề mở miệng.
Bất quá Phương Quý lại có một loại cảm giác không thể giải thích được, dường như sự trầm mặc lúc này, không giống nhau lắm cùng với sự trầm mặc lúc trước tại rừng đào.
Mạc Cửu Ca vào thời điểm đó, đối mặt với Dao tiên tử cười khúc khích, là dường như có vô số lời muốn nói, nhưng lại nói không ra, nghẹn đến mức khó chịu, cũng khiến cho Phương Quý núp trong chỗ tối quan sát cũng kìm nén đến mức rất khó chịu, nhưng hôm nay, hắn vẫn rất ít nói, nhưng lại không có cảm giác muốn nói lại nói không ra được như trước đó, ngược lại càng giống như đã lười nói đối với những vấn đề này...
Nhưng Dao tiên tử đang được đà, phảng phất như trong lòng đã xác định cái gì, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Còn nói cái gì đưa ngọc phù cho ta, ngươi đang lừa gạt một cô gái nhỏ không hiểu thế sự sao? Nếu ngươi thật sự có lòng tốt như vậy, vậy vì sao 100 năm trước không để ngọc phù lại? Vì sao vào 100 năm trước, nhất định phải dùng một kiếm chém Tiên Linh mới rời đi? Đơn giản là cảm thấy chính mình thua lỗ, không muốn để cho nó rơi vào trên tay của ta mà thôi!"
"Ngươi đang nói gì thế?" Phương Quý nghe lời này, đã không nhịn được xắn tay áo lên.
Cũng may tiểu Lý Nhi ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo hắn lại, dùng ánh mắt ra hiệu hắn không nên mở miệng.
Chung quanh trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, Dao tiên tử lạnh lùng nhìn Mạc Cửu Ca, như thể chắc chắn rằng hắn sẽ không thể nói gì.
Mà Mạc Cửu Ca thì lại là trầm mặc thật lâu.
"Năm đó nếu ta không chém một kiếm kia, ngươi liền không giữ được gốc Tiên Linh này..." Thanh âm của Mạc Cửu Ca trở nên êm dịu hơn rất nhiều, trầm thấp thở dài một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói: "Sáu tông mười hai tộc Dao Trì Quốc, còn có Tôn Phủ ngay lúc đó, đều đã để mắt tới gốc Tiên Linh này, nếu như ta đi, bọn hắn sẽ không tiếc giá nào cũng muốn cướp gốc Tiên Linh này đi, thậm chí là không riêng gì bọn hắn, liền xem như là bản thân gốc Tiên Linh này, cũng sẽ không cam tâm ở lại trong tay của ngươi, mà là nghĩ hết thảy biện pháp bỏ chạy..."
"Về phần khối ngọc phù này..." Hắn nhìn Phương Quý một chút, bỗng nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Kỳ thật nó vốn đã vô dụng!"
"Năm đó sau khi ta chém một kiếm này, Tiên Linh đã tổn hại, vốn cho rằng nó sẽ chỉ có thể từ từ tan rã, không có ngọc phù, nó chỗ nào cũng không đi được, cũng chỉ có thể dung nhập vào trong linh mạch của Dao Trì Quốc, đến lúc đó, đạo linh mạch Thượng Cổ này mới có thể thật sự khôi phục, Bàn Đào Thụ của Ngọc Chân Cung, cũng sẽ nở hoa kết trái một lần nữa, mà Ngọc Chân Cung các ngươi, mới có được ích lợi chân chính..."
Nói xong, hắn trầm thấp thở dài: "Nhưng xem ra, sự tình phía sau, lại không giống như dự liệu của ta..."
"Chuyện này..." Nghe được lời này, Phương Quý cùng với tiểu Lý Nhi đều bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Liền ngay cả Mặc Thương lão tu ở bên cạnh, cũng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thần sắc lập tức đại biến.
Nguyên lai, đây mới là nguyên nhân Mạc Cửu Ca chém một kiếm kia!
Gốc Thanh Mộc Tiên Linh này, kỳ thật chính là một gốc linh dược.
Năm đó sau khi hắn chém gốc Thanh Mộc Tiên Linh này, kỳ thật là Dao tiên tử cái gì cũng đều không cần làm, lực lượng Tiên Linh cũng sẽ từ từ dung nhập vào địa mạch Dao Trì Quốc càng ngày càng khô kiệt kia, khiến cho địa mạch khôi phục, đến lúc đó, Ngọc Chân Cung cùng với Dao Trì Quốc tự nhiên sẽ khôi phục lại sinh cơ...
Ở dưới loại tình huống này, khối ngọc phù này tự nhiên sẽ vô dụng.
Thế nhưng Mạc Cửu Ca đã tính sai một sự kiện.
Dao tiên tử không có ngồi nhìn Tiên Linh dung nhập vào địa mạch, mà trái lại đã cứu sống nó.
Lực lượng Tiên Linh vốn sẽ dung nhập vào địa mạch Dao Trì Quốc, ngược lại là bắt đầu mượn nhờ địa mạch của Dao Trì Quốc chữa thương, hấp dẫn vô tận linh khí tới, ở trong quá trình này, Dao tiên tử tự nhiên cũng đã nhận được lợi ích to lớn, nhưng đạt được chỗ tốt đẹp nhất, kỳ thật không phải là nàng, mà là gốc Tiên Linh này, nó đã phục hồi lại như cũ, thậm chí còn cường đại hơn so với 100 năm trước, kết quả sau đó là gì?
Kỳ thật là ai cũng có thể nghĩ ra được.
Linh khí của Dao Trì Quốc cuối cùng là có hạn, sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị nó hấp thu sạch sẽ!