"Phương Quý ca ca, chúng ta có cần hỗ trợ hay không?" Tiểu Lý Nhi đã có vẻ hơi khẩn trương, vội vàng quay đầu nói với Phương Quý.
"Giúp cái quỷ gì..." Phương Quý cũng là vừa tức vừa gấp: "Thân thể nhỏ bé này của ngươi đủ để cho vị Quỷ Thần kia nhét kẽ răng sao?"
Tiểu Lý Nhi nhỏ giọng nói: "Nhưng ngươi đủ..."
"Nói gì thế?" Phương Quý nổi giận đùng đùng quay đầu, trừng tiểu Lý Nhi một cái: "Muốn ta đi chịu chết sao?"
Tiểu Lý Nhi cúi đầu, cẩn thận lắc lắc.
"Ta không đi hỗ trợ, cũng không phải là bởi vì ta sợ chết!" Phương Quý bỗng nhiên nói một câu, nhìn ánh mắt nghi ngờ của tiểu Lý Nhi, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Mặc dù ta không có tâm địa gian giảo như Mạc lão cửu và Dao tiên tử, nhưng ta cũng nhìn ra được, vừa rồi Mạc lão cửu rõ ràng đã chính miệng nói đời này cũng không muốn tiếp tục gặp nữ nhân đó, vì sao còn muốn đi ra, thay Dao Trì Quốc ngăn cản triều cường Quỷ Thần Tôn Phủ?"
Tiểu Lý Nhi hấp háy mắt, dường như là thật sự không hiểu.
"Là vì mặt mũi!" Phương Quý nói: "Nam nhân đều muốn mặt mũi, nữ nhân kia nói hắn không đáng tin, không chịu cố gắng, hắn biết đường của hai người không giống nhau, có giải thích cũng vô dụng, cho nên mới không giải thích, nhưng trong lòng hắn vẫn muốn chứng minh cho nữ nhân kia nhìn..."
"Nếu như ta đi hỗ trợ, hắn sẽ cao hứng sao?"
Tiểu Lý Nhi nghe thế không lên tiếng, một lát sau mới nhỏ giọng bĩu môi nói: "Ngươi hung dữ với ta làm gì?"
Phương Quý kinh hãi: "Ta giảng cho ngươi nhiều đạo lý như vậy, ngươi thế mà chỉ đổ thừa ta hung dữ với ngươi?"
Tiểu Lý Nhi nói: "Ngươi chính là đang hung dữ với ta..."
Phương Quý bất đắc dĩ vỗ trán, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra đường của ta cùng với Sửu Ngư Nhi cũng không giống nhau..."
Mà vào lúc rất nhiều người đang kinh ngạc hoặc là lo lắng nhìn Mạc Cửu Ca, lúc này Mạc Cửu Ca đang giao thủ cùng với một đám Quỷ Thần, thần sắc lại có vẻ bình tĩnh không gì sánh được, nhưng ở trong sự bình tĩnh này, lại tự nhiên xuất hiện một chút vận luật...
Chỉ là loại vận luật này, ai cũng đều không cảm giác được.
Duy có Phù Đồ Kiếm ở trong tay hắn là cảm nhận được, thậm chí còn rung động phát ra âm thanh vui sướng!
Kiếm ý của Mạc Cửu Ca lúc này, còn lâu mới có được sự sắc bén đáng sợ giống như lúc vừa mới đến Dao Trì Quốc, ngược lại là ảm đạm vô quang.
Đối mặt với một vị Quỷ Thần đầu nhện thân người lao về phía mình, thân hình của hắn nhẹ nhàng linh hoạt né qua, rất hung hiểm, tránh né ba sợi tơ nhện quỷ dị của đối phương, sau đó quay người lại, xuất kiếm tinh chuẩn thẳng tắp, chém vào khe hở giữa lân giáp cứng rắn của đối phương, sau đó kiếm khí phun ra nuốt vào, liền trực tiếp đưa vào trong cơ thể của đối phương, vị Quỷ Thần này lập tức chia năm xẻ bảy, quỷ khí tiêu tán.
Hắn xuất kiếm vẫn nhanh và tinh chuẩn như thế, vô cùng tinh diệu, so với dùng thước đo còn muốn chuẩn hơn.
Đây chính là kỹ năng cơ bản mà bất luận vị kiếm tu trong thế gian nào cũng nhất định phải nắm giữ, chỉ có khổ công mới có thể ma luyện ra tạo nghệ.
Nếu đổi thành bất luận một vị kiếm tu nào, nhìn thấy người này, tất nhiên đều sẽ kinh hô một tiếng, bởi vì căn cơ cùng với tinh diệu mà một kiếm này hiển lộ ra, thậm chí còn có thời cơ xuất kiếm, quan sát góc độ của đối thủ, nắm giữ đối với lực đạo, đều đã đạt tới cực hạn.
Thậm chí là có thể khiến cho người ta từ trong một kiếm này, nhìn ra một loại mỹ cảm huyền diệu nào đó.
Nhưng dù sao bây giờ người xuất kiếm cũng chính là Mạc Cửu Ca, cho nên người thấy được một kiếm này, lại không nhịn được tâm thần hơi trầm xuống.
Đây là một kiếm mà kiếm tu trên thế gian đều đang theo đuổi, nhưng tuyệt đối không phải là kiếm của Mạc Cửu Ca.
Tất cả những người từng nhìn thấy Mạc Cửu Ca xuất kiếm, đều biết Kiếm Đạo của hắn không giống như bình thường, giống như vào lúc hắn ở Thái Bạch Tông, là người cuối cùng xuất thủ, dùng một kiếm chém Tam Anh, lại giống như khi hắn đi tới Dao Trì Quốc chém ra hai kiếm, liền chém sạch hai đợt ma triều, Kiếm Đạo của hắn, mạnh nhất lúc đầu liền không phải là mũi kiếm ba thước ở trong lòng bàn tay hắn, mà là vô tận kiếm ý, bàng bạc bao la hùng vĩ kia...
Cho nên khi nhìn thấy một kiếm này, sắc mặt của tất cả mọi người đều là đại biến, trái tim cũng không khỏi siết lại.
Rống! Hơn nữa vào sau khi Mạc Cửu Ca chém giết vị Quỷ Thần trước người, đồng thời cũng có càng nhiều Quỷ Thần, gào thét lao về phía hắn, những Quỷ Thần này đã ma hoá, trời sinh tính khát máu, rất dễ cuồng nộ, bây giờ bọn hắn vọt vào Dao Trì Quốc, chính là thời điểm đại khai sát giới, nhìn thấy một người cầm kiếm đánh tới, lập tức kích phát vô tận ma ý của bọn hắn, ôm theo khí tức Quỷ Thần cuồn cuộn ập tới!
Ở dưới dạng tình thế này, đã tuyệt đối không phải là loại Kiếm Đạo tinh diệu kia có khả năng ngăn cản.
Mũi kiếm ba thước, dù sao cũng chỉ có ba thước, làm sao có thể chống đỡ vô số Quỷ Thần ập tới từ bốn phương tám hướng kia?
Coong! Nhưng cũng đúng vào lúc này, trên thân kiếm của Mạc Cửu Ca, bỗng nhiên vang lên một tiếng kiếm reo.
Sau một khắc, chân hắn đạp hư không, kiếm chém tứ phương, trong bầu trời lập tức có kiếm ảnh bay múa, cũng không phải là hắn chém ra bao nhiêu kiếm trong nháy mắt, chỉ có thể thấy kiếm ảnh kia tầng tầng lớp lớp, giống như là che mất chung quanh, phong bế một mảnh trời...
Bá bá bá! Đón một kiếm này, cơ hồ tất cả Quỷ Thần đánh tới, đều là bay ngược ra ngoài trong nháy mắt, ma thân chia năm xẻ bảy.
"Trượng kiếm giang hồ lâm phong vũ, lại giết lại ca lại khinh cuồng..."
Phương Quý ở phía xa xa nhìn một kiếm này, hơi kinh ngạc, nhưng sắc mặt cũng không quá tốt, hắn nhìn ra được lúc này Mạc Cửu Ca thi triển chính là kiếm thứ nhất trong Thái Bạch Cửu Kiếm, cũng nhìn ra kiếm ý tái sinh của Mạc Cửu Ca lúc này, đã thắng hơn một bậc so với Mạc Cửu Ca quy quy củ củ xuất kiếm trước đó, chỉ bất quá, tuy một kiếm này nhìn như chém rất đẹp, nhưng lại làm sao có thể ngăn cản Quỷ Thần đầy trời kia?
Trong lòng Phương Quý lúc này đã thực sự hồ đồ rồi.
Vị sư tôn nhà mình này, đối mặt với đại địch đáng sợ như vậy, không nhanh không chậm như vậy để làm gì chứ?
Ngược lại là Mạc Cửu Ca, vào lúc này sau khi chém ra Thái Bạch Cửu Kiếm kiếm thứ nhất, sắc mặt cũng đều dường như trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Tâm cảnh, chính là thứ kỳ diệu nhất..." Hắn chém từng kiếm về phía trước, chém giết với vô số Quỷ Thần, suy nghĩ lại giống như đi đến một địa phương khác.
"Ta vốn sinh ra yếu ớt, nhưng không cam lòng ẩn nấp trong đồng ruộng, thế là cầm kiếm tiến vào giang hồ, nghe người ta nói con đường tu hành xa xăm, gian nan hiểm trở vô tận, ta lại thấy sự tình trong thế gian luôn luôn đơn giản như vậy, mặc dù ta hoàn toàn không có nền móng, không có minh sư, nhưng hết lần này tới lần khác gặp nạn đều hoá giải, sống sót trong hiểm cảnh, trong khi tung hoành, cũng gặp nhiều hạng người bị thế sự vây khốn, đạo tâm đứt gãy, duy chỉ có ta là một lòng cuồng nhiệt, gặp bất bình liền rút kiếm, gặp núi cao cũng sẽ vượt qua, đã từng gặp vô số cường địch, đã từng cảm giác được hỉ nộ buồn khốn, nhưng ta luôn luôn cầm một thanh kiếm, xông tới!"