Cửu Trọng Tử

Chương 249

Thực ra tớ làm xong chương này từ lâu rồi nhưng vì hơi bực mình một bạn nên hôm nay mới đăng. Lạ thật í, dặn mãi là đừng cộc lốc một từ “tks” và đọc kĩ nội quy rồi. Không biết còn làm thì đi một nhẽ, biết rồi vẫn còn vậy thì hơi bị … Lần đầu tiên nhắc chung chung thì chính bạn ấy còn bảo nhột mà thế nhưng vẫn có lần thứ hai -_- . Tớ không muốn chỉ đích danh ra làm gì cho nặng nề nhưng phiền bạn nào đó chú ý giúp ạ. Tớ đi làm không nhiều thời gian đâu nên vào blog không muốn thấy những comment vi phạm nội quy, mất công ngồi dọn dẹp blog. Nếu không biết comment gì thì bạn có thể im lặng, mình không ép, cảm phiền không “tks”.

Cảm ơn các bạn đọc khác đã tôn trọng nội quy blog của mình và rất xin lỗi vì để các bạn phải chờ vì chuyện không đáng có này .

Ai định ném đá gì thì mình nhắc lại lần cuối, blog công khai nhưng là blog của mình nha :D

***

Ăn trưa xong, nghi thức nhận người thân cũng đã xong.

Tống Mặc tự mình tiễn đám người Đậu Tể Xương ra ngoài cổng.

Đám họ hàng Tống gia lại chuyển qua hoa viên trong Đông Khóa viện.

Ninh Đức Trưởng công chúa cùng Lục lão phu nhân theo đám thê tử của Lục Thần, Lục Thời ngồi trong noãn các ở phòng khách chơi bài. Trương tam phu nhân cùng mẫu thân Phùng Lục thị dẫn thê tử của Lục Hàm, Lục Thấm và nữ quyến Tống gia, nữ quyến nhà Vân Dương bá Cố gia ở phòng khách chơi đùa, Về phần đám người Lục Thần, Lục Thời thì theo Tống Nghi Xuân, Tống Mặc đến hoa viên xem kịch. Cố Ngọc kéo đám người Uông Thanh Hoài, Phùng Thiệu đánh bạc trong phòng.

Đậu Chiêu đi theo Lục đại phu nhân, hầu hạ Ninh Đức Trưởng công chúa và Lục lão phu nhân, Uông thiếu phu nhân an vị ở bên cạnh Trưởng công chúa uống trà. Đậu Chiêu tiện tay nói cho Lục lão phu nhân cách đánh bài, Lục lão phu nhân cười nói: “Không nhìn ra thê tử của Nghiên Đường lại là một cao thủ?”

Lục gia đại phu nhân và nhị phu nhân cười hì hì nhìn nàng, thần sắc hiền lành.

Đậu Chiêu cười nói: “Nhà mẹ đẻ con nhiều huynh đệ thúc bá, bình thường hay tụ tập, cũng là chơi bài, chơi nhiều nên ít nhiều cũng hiểu được một chút.”

Lục lão phu nhân gật đầu, cười hỏi cuộc sống, sinh hoạt của Đậu Chiêu khi còn ở nhà mẹ đẻ.

Nếu nói hôm nay, trong số những thân thích đến đây có ai là quan tâm đến Tống Mặc nhất thì cũng chỉ có người nhà họ Lục mà thôi.

Đậu Chiêu cũng không giấu diếm, kiếm mấy chuyện thú vị hồi còn ở Chân Định cho hai vị lão nhân gia nghe, nhất thời trong noãn các vang lên những tiếng cười giòn giã, thập phần náo nhiệt.

Phùng lục thị cười nói: “Không nhìn ra, tân nương tử của Nghiên Đường lại là người mồm miệng lanh lợi, vừa mới vào cửa đã dỗ cho mẫu thân ta và trưởng công chúa cười vui thế kia, ta thấy, về sau chỉ sợ thê tử của Nghiên Đường cũng giống như Tưởng tỷ tỷ, luôn có thể khiến cho mẫu thân ta và công chúa yêu thích…” Vừa nói vừa liếc nhìn thê tử của Lục Hàm và Lục Thấm một cái.

Tưởng tỷ tỷ mà nàng nói là chỉ mẫu thân của Tống Mặc – Tương Huệ Tôn.

Hai người cười cười không nói gì.

Tống đại phu nhân cùng Tống tam phu nhân nghe vậy liền nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lấy cớ đi nhà xí, lại đến sau hòn giả sơn đá Thái Hồ ở sau phòng khách nói chuyện.

“Sáng hôm nay là ngươi đi kiểm tra nguyên thiếp”. Tống tam phu nhân khôn khéo nói, “Hai người bọn họ thế nào?”

(Tấm lụa trắng để kiểm tra trinh tiết của tân nương)

Đây vốn là chuyện của mẹ chồng, Đậu Chiêu không còn mẹ chồng, Tống Nghi Xuân lại không tiện hỏi đến nên mời Tống đại phu nhân giúp đỡ kiểm tra thực hư.

“Hôm qua hai người chung chăn gối.” Lúc Tống đại phu nhân nói những lời này, trong giọng nói có mấy phần uể oải: “Ta đã hỏi tiểu nha hoàn ở Di Chí, đều nói Nghiên Đường nghỉ ở tân phòng.” Nói tới đây, nàng như nghĩ ra điều gì: “Ngươi cũng đúng là, an bài ai chẳng được, lại đi cho Cẩm thư nhi đi thăm dò bọn họ, nếu để Nghiên Đường nổi lòng nghi ngờ, trách mắng Cẩm thư nhi thì sao? Ta thấy ngươi nên tìm cơ hội đi giải thích với Đậu thị kia đi!”

“Sao ta lại không biết chứ?” Tống tam phu nhân nghe vậy thì oán hận, “Nhưng tam gia lại bắt ta an bài Cẩm thư nhi đi thăm dò bọn họ, còn nói nếu là nha hoàn thì ai có lá gan này? Nếu khéo quá hóa vụng thì không xong rồi. Giờ thì hay rồi, Cẩm thư nhi bị Nghiên Đường trách mắng… Nếu Cẩm thư nhi xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ liều mạng với tam gia!”

Tống đại phu nhân vội khuyên nhủ: “Cũng không đến mức đó đâu. Nghiên Đường tuy rằng bề ngoài lãnh đạm nhưng cũng là người tính toán cẩn thận, ngươi dặn Cẩm thư nhi một tiếng, bảo con bé sau này đừng chạy loạn là được.”

Tống tam phu nhân gật đầu, ngượng ngùng biện bạch: “Đây cũng là đại bá nói, nói nhị bá không thích Nghiên Đường, muốn bồi dưỡng Thiên Ân… Cho nên tam gia mới quyết định như vậy, chẳng ai khuyên nổi!”

Rõ ràng là nhà lão tam muốn lấy lòng nhị thúc, lại nói là bị nhà lão đại bọn họ sai khiến.

Tống đại phu nhân nghe xong vô cùng bất mãn, nhưng bà vẫn lẳng lặng, lần này cũng chỉ coi như không nghe thấy.

Tống tam phu nhân lại nói: “Ta thấy Đậu thị kia vô cùng hào phóng. Nói chuyện, làm việc chẳng hề có chút ngượng ngùng nào của một tân nương tử… Trong nhà không phải lại thêm một Tưởng thị chứ?”

“Chúng ta không xui xẻo đến mức đó chứ?”Tống đại phu nhân do dự nói, đáy mắt có chút tối tăm, “Cho dù là như vậy, chúng ta tốt xấu gì cũng vẫn là trưởng bối của nàng, không như lúc Tưởng thị còn sống…” Giương mắt lại thấy Tống tam phu nhân đang nhìn mình chằm chằm, lập tức lại đổi giọng: “Xiêm y này của ngươi may ở đâu thế, đẹp quá? Nhìn viền hoa lan này, hẳn là kiểu dáng từ phía nam mới mang về đúng không?” Bà ta còn chưa dứt lời, Tống tam phu nhân đã cười khanh khách nhìn về phía bà nói: “Tứ đệ muội, sao ngươi cũng ra đây?”

Thì ra là nàng đến đây.

Tống đại phu nhân cười lạnh trong lòng, lại cười xoay người sang chỗ khác chào hỏi Tống tứ phu nhân: “Lần này là ai may mắn nhất?”

Tống tứ phu nhân thầm bĩu môi.

Sớm biết hai người kia đi với nhau thì chẳng nói được cái gì hay, quả nhiên trốn ở đây nói chuyện mờ ám.

“Hình như là Lục gia nhị phu nhân là son nhất.”Tống tứ phu nhân cười nói, “Ta mới ngồi một lát đã thua bốn năm lạng bạc rồi, đi ra hít thở không khí xem có may mắn hơn chút nào không.”

“Lục nhị phu nhân này, lần nào chúng ta chơi bài với nàng cũng đều thua, lần này nếu nàng lại thắng, phải bảo nàng mời khách mới được…”Tống đại phu nhân nói xong, ba chị em dâu lại nói cười thân thiết đi vào phòng khách.

※※※※※

Ăn tối xong, mọi người lục tục cáo từ.

Lục lão phu nhân, Ninh Đức trưởng công chúa, Uông thiếu phu nhân đều nhiệt tình mời Đậu Chiêu qua vài ngày nữa đến nhà làm khách, Đậu Chiêu cười dài đáp ứng, tiễn mấy người ra đến tận cửa thùy hoa, nhìn các nàng lên xe ngựa thì mới quay về.

Mấy người Cố Ngọc chơi hăng say, ngay cả bữa tối cũng chẳng màng.

Tống Mặc lo lắng, đi qua đó.

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, lập tức đi về phía Di Chí đường.

Tố Tâm còn có chút lo lắng nói: “Tiểu thư không đi vấn an Quốc công gia sao?”

“Ta không có bà bà, thế tử lại không ở đây, ta sẽ không qua chỗ Quốc công gia.” Đậu Chiêu cười nói, “Nếu Quốc công gia muốn quy củ với ta, đương nhiên sẽ phái ma ma đến đây nói.”

Chỉ nghe nói mẹ chồng dạy dỗ con dâu, chưa từng nghe nói đến chuyện cha chồng dạy dỗ con dâu hết.

Tố Tâm thầm nghĩ trong bụng rồi cùng Đậu Chiêu quay về phòng.

Người mới đến, lại chưa hiểu quy củ của phủ Anh Quốc công, Đậu Chiêu chưa về, đám Tố Lan không dám lộn xộn, đã ngồi khô héo trong phòng cả một ngày trời, thấy Đậu Chiêu thì ai nấy đều mừng rỡ. Tố Lan kéo tay Đậu Chiêu nói: “Tiểu thư, người cho chúng em chút chuyện để làm đi?”

Đậu Chiêu bật cười,

Biết Tống Mặc bị Cố Ngọc lôi kéo đi đánh bạc, nàng rửa mặt chải đầu rồi thay bộ quần áo ở nhà màu lục, nằm trên giường gỗ đọc sách.

Tố Tâm bê chăn nệm đỏ thẫm thêu uyên ương giỡn nước mới tinh đi vào, không nói một tiếng, trải lên giường lớn trong phòng ngủ.

Đậu Chiêu hơi dừng lại.

Bộ chăn nệm đó là của hồi môi của nàng.

Xem ra đám Tố Tâm đều biết đêm qua mình không động phòng với Tống Mặc.

Nàng không khỏi nhẹ nhàng thở dài.

Tống Mặc trở về phòng.

Đậu Chiêu đứng dậy hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.

Tống Mặc khoát tay áo, cười nói: “Không cần! Nàng cứ đọc sách của nàng đi. Bình thường ta cũng không cần ai hầu hạ.”

Thế sao?

Đậu Chiêu mỉm cười, nghiêng tai lắng nghe, chỉ chốc lát sau, trong phòng rửa mặt có tiếng chậu đồng rơi xuống đất loảng xoảng.

Nàng bước vào phòng rửa mặt.

Tống Mặc đang chật vật vắt ống tay áo.

Đậu Chiêu dặn Tố Tâm đi lấy chậu nước khác đến, tự mình lấy xiêm y cho Tống Mặc, lẳng lặng đi qua.

“Nào, thay quần áo bị ướt đi.” Nàng cởi vạt áo ra cho Tống Mặc, “Tiết trời càng ngày càng lạnh, ngươi cẩn thận đó!”

“Không cần!” Tống Mặc cười nói, “Ta tự làm là được!” Ngữ khí trấn định mà thong dong, mang theo sự tao nhã nhất quán của hắn.

Đậu Chiêu ngẩng đầu nhìn Tống Mặc.

Lại phát hiện lỗ tai của hắn đỏ bừng.

Nàng cười lui về phía sau mấy bước, nói: “Được rồi, ta mang quần áo ướt của ngươi ra ngoài nhé.”

“Không cần!” Tống Mặc cười nói, “Bảo nha hoàn tới thu dọn là được.”

“Không sao đâu.” Đậu Chiêu cười nói, “Ta bảo nàng đi lấy nước cho ngươi rồi!”

Tống Mặc “À” một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của Đậu Chiêu, vạt áo thắt nơ bướm vốn có thể giật nhẹ là có thể lơi lỏng nhưng chẳng hiểu vì sao, bị hắn càng kéo càng thít lại, cuối cùng thành nút thắt.

“Để ta giúp ngươi!” Đậu Chiêu cười tiến lên.

“Không cần!” Tống Mặc cười nói, “Sắp xong rồi!” Trán lại lấm tấm mồ hôi.

Tống Mặc như vậy tựa như một đứa trẻ cố ra vẻ trước mặt người lớn, làm cho nàng cảm thấy thật đáng yêu.

Đậu Chiêu cố nén, tự dặn mình tuyệt đối không thể để lộ vẻ mặt khác thường gì trước mặt người khác.

“Đừng lộn xộn!” Nàng khẽ quát, ngữ khí lại nhu hòa một cách khác thường. “Để ta tháo ra giúp ngươi.”

Tống Mặc vô cùng xấu hổ. Nhưng bàn tay đặt trên vạt áo hắn không chỉ trắng nõn mềm mịn mà còn thon dài kinh hoạt, nhanh chóng tháo tung nút thắt bị hắn thít lại kia.

Hắn cười quẫn bách, tay chân thừa thãi.

Đậu Chiêu như không nhìn thấy, cởi xiêm y giúp Tống Mặc rồi chuẩn bị khăn ấm cho hắn rửa mặt.

Tống Mặc cầm khăn, thì thào nói câu “Đa tạ” .

“Không cần khách khí.” Đậu Chiêu cười đi rồi đi ra ngoài.

Tống Mặc nhẹ nhàng thở ra.

Đậu Chiêu lại tiến vào thăm dò, cười nói: “Hai người ở bên nhau, không phải vì để cho đôi bên cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn sao?”

Tống Mặc ngạc nhiên, tiện đà như có chút suy nghĩ.

Đậu Chiêu xoay người rời khỏi phòng rửa mặt, cao giọng cười nói với người phía sau: “Ngươi rửa mặt xong rồi, đi tắm thì bảo ta, ta giúp ngươi gội đầu.”

Giọng nói thanh thúy dễ nghe, không hiểu sao, khiến cho Tống Mặc nhớ tới con chim hoàng oanh lúc trước từng nuôi.

Hắn không khỏi mỉm cười, cao giọng nói: “Ta có thói quen gội đầu trước khi tắm.”

“Vậy được rồi!” Đậu Chiêu mặt mày vui vẻ đi tới, “Ta giúp ngươi gội đầu.”

Tống Mặc ngồi ở trên ghế con ở bên cạnh.

Lúc Tống Mặc ra khỏi phòng, Đậu Chiêu đang cùng Tố Tâm trải chăn nệm màu xanh ngọc thêu sen tịnh đế lên chiếc giường ở gần cửa sổ.

Nghe có tiếng động, Đậu Chiêu ngẩng đầu lên cười nói: “Buổi tối ta quen có nha hoàn trực đêm, không bằng ngươi ngủ ở trong phòng đi?” Sau đó dùng ngữ khí trêu chọc mà nói. “Cũng không thể để cho ngươi nửa đêm dậy bưng trà đổ nước cho ta được phải không?”

“Có gì không thể?” Tống Mặc nhíu mày, mỉm cười ngồi xuống giường bên cửa sổ. “Không phải nàng nói, hai người ở bên nhau phải làm cho nhau cảm thấy càng thoải mái, càng vui vẻ sao?” Đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.

Đậu Chiêu không khỏi mỉm cười.

Tống Mặc, thích ứng thật nhanh!

Hôn sự này quyết định quá vội vàng, không chỉ là nàng mà hắn cũng chưa chuẩn bị tốt.

Nhưng khi nàng chuyển chăn gối của hắn trong phòng nghỉ qua phòng ngủ, hắn lẳng lặng chấp nhận, đây coi như khởi đầu tốt phải không?
Bình Luận (0)
Comment