Cửu Trọng Tử

Chương 250

Tố Tâm bưng chậu nước trà ấm đặt ở ghế đôn bên cạnh tường, nhẹ nhàng lui xuống, khép tấm bình phong trong phòng lại. Căn phòng lập tức trở nên yên ắng, có thể nghe thấy rõ tiếng trống cầm canh xa xa vọng tới.

Tống Mặc hỏi Đậu Chiêu: “Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân nói gì với nàng?”

Hôm nay bọn họ một đi theo Tống Nghi Xuân chiêu đãi khách nam, một theo Lục đại phu nhân tiếp đón khách nữ, tuy đều biết đối phương ở đâu nhưng không có cơ hội nói chuyện với nhau.

Trong số nữ quyến, Ninh Đức trưởng công chúa là cao quý nhất, Lục lão phu nhân là đáng tôn trọng nhất, nếu Đậu Chiêu có thể được Ninh Đức trưởng công chúa hoặc Lục lão phu nhân yêu thích thì rất có lợi trong việc giao thiệp với những gia đình quyền thế sau này.

“Cũng không nói gì đặc biệt.” Đậu Chiêu cười, “Đều là chuyện trong nhà mà thôi.” Nàng có thể thấy được Tống Mặc rất coi trọng Lục gia nên đem chuyện Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân mời nàng đến nhà chơi kể cho Tống Mặc. “… Nói đến lúc đó sẽ đưa thiếp qua cho ta.”

Tâm tình Tống Mặc thoải mái.

Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân đều là nhũng người nhìn thì hòa ái dễ gần nhưng lại rất xa cách, để được bọn họ yêu thích không phải là chuyện đơn giản, có thể được hai vị này mời đến nhà làm khách lại càng không dễ.

“Xem ra hai vị lão nhân gia rất thích nàng đó!” Tống Mặc cười, nghĩ lúc mẫu thân còn sống cũng đều được hai vị lão nhân gia yêu thương thì lại ảm đạm, buồn thương.

Nếu mẫu thân còn sống thì tốt biết bao.

Nhớ ngày đó mẫu thân còn từng khen Đậu Chiêu trí tuệ, nếu mẫu thân biết mình thành thân với Đậu Chiêu, cũng sẽ thích Đậu Chiêu như Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân chứ?

Hắn lại nhớ đến ngày đó ở dưới giàn nho.

Mẫu thân hỏi hắn: “Cô nương ta gặp ở Chân Định bao nhiêu tuổi?”

Hắn lại buột miệng nói: “Người ta đã đính hôn rồi…”

Sau đó rất nhiều đêm, hắn đều thầm hỏi mình, sao lại có thể nói lỡ miệng như vậy?

Nhưng hắn còn chưa tìm được câu trả lời thì tam cữu cữu đã qua đời.

Sau đó là cuộc sống đảo lộn.

Chút suy nghĩ này của hắn trở nên nhỏ bé không đáng kể, chẳng biết đã bị ném ra sau gáy từ bao giờ.

Lúc này nhớ lại… Chẳng nhẽ từ lúc ấy, mình đã có tâm tư khác với Đậu Chiêu sao?

Hắn kìm lòng không đậu nhìn Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu mặc trung y bằng lụa màu ngà, tựa vào gối nhung màu hồng tím, làn tóc đen nhánh búi gọn lại, trông rất dày, vừa nhìn là biết tóc nàng rất tốt.

Nếu xõa tung ra, không biết sẽ là cảnh tượng thế nào?

Trong đầu Tống Mặc liền hiện lên hình ảnh Đậu Chiêu xõa tóc dài nằm trên giường.

Mái tóc nàng đen nhánh, khuôn mặt nàng trắng nõn, gối đầu màu tím hồng… Đó là cảnh tượng diễm lệ đến cực hạn, lại có chút yêu mị, đánh thẳng vào tâm khảm hắn, làm cho lòng hắn như dậy sóng, không còn là chính mình. Đột nhiên như đặt mình trong hỏa lò, mặt nóng rát mà Đậu Chiêu, chính là hỏa lò…

Hắn vội quay đầu đi, nói: “Hôm qua Nghiêm tiên sinh và ta thương lượng, định sau ngày chúng ta thành thân thì sẽ mang người của Di Chí đường đến bái kiến nàng. Ta muốn giới thiệu bọn họ cho nàng biết, sợ phụ thân sáng sớm ra đã phái người thúc giục chúng ta đến từ đường nên lại lùi thời gian, ta xin nghỉ năm ngày, chiều ngày kia mới phải vào cung trực, vừa vặn sáng ngày kia có được nửa ngày. Trước đó, chúng ta đến phần mộ của mẫu thân dập đầu…” Tống Mặc đầu óc trống rỗng, cũng không biết mình đang nói cái gì.

Quan hệ giữa Tống Mặc và Tống Nghi Xuân chắc chắn là rất căng thẳng. Nhưng phải giới thiệu những người dưới trướng cho mình mà không để Tống Nghi Xuân biết, vậy chắc chắn không phải chỉ là những người ở Di Chí đường, thậm chí còn có thể là lực lượng ngầm để Tống Mặc chống lại Tống Nghi Xuân.

Đậu Chiêu rất bất ngờ, lại có chút cảm động.

Hành động này của Tống Mặc không chỉ coi nàng là thê tử của hắn mà còn coi nàng như đồng bọn chung chí hướng với hắn.

Nhưng nghĩ đến khi nãy Tống Mặc quay lại nhìn mình một cái rồi lại vội vã quay đầu đi, không đầu không đuôi nói chuyện linh tinh với mình mà từ gò má đến tai lại đỏ ửng, nàng không khỏi lại vừa bực mình vừa buồn cười.

Mình ăn mặc chỉnh tề, liếc nhìn một cái cũng đã náo loạn đến độ mặt đỏ bừng như vậy thì sau này tính sao!

Nàng nghĩ Di Chí đường dù có bảy tám nha hoàn thì đều là những nha hoàn làm việc nặng, người hầu hạ xung quanh Tống Mặc lại đều là nam nhân, nàng cũng thoải mái lại, nhân lúc hắn nói chuyện, tiện tay khoác áo kép lên người, cười nói: “Còn nhiều thời gian, cũng chẳng vội gì. Nếu không đủ thời gian, sau này gặp thủ hạ của ngươi cũng không muộn. Dù sao ta và Nghiêm tiên sinh cũng không phải mới gặp nhau một hai lần, có Nghiêm tiên sinh giúp đỡ, công việc hàng ngày hẳn cũng không có gì khó khăn.” Trong lòng lại nhớ đến sáng nay, trời còn chưa sáng, Tống Nghi Xuân đã phái người tên là “Lỗ ma ma” đến thúc giục nàng và Tống Mặc đến từ đường.

May mà nàng học theo tổ mẫu, ngủ sớm dậy sớm thành thói quen, lúc Lỗ ma ma đến nàng đã dậy, bằng không chỉ sợ lúc này cả phủ Anh Quốc công sẽ đồn đại nàng lười biếng cỡ nào.

Xem ra, Tống Nghi Xuân cũng không vì mình là nam tử mà dõi mắt nhìn ra triều đình, ánh mắt vẫn chỉ dừng lại trong nhà mà thôi…

Chuyện này tuy bộc lộ vận mệnh của Tống Nghi Xuân nhưng cũng cảnh tỉnh Đậu Chiêu.

Về sau nàng phải cẩn thận hơn mới được!

“Đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân gặp ta, hai người thích ta chắc chắn là vì ngươi.” Đậu Chiêu cười nói, “Có phải ngươi từ nhỏ đã được Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân yêu thương?” Lúc nói đến chuyện này, nàng đột nhiên ý thức được, Tưởng gia đã suy yếu, theo đạo lý, Lục gia lại thành người duy nhất có thể áp chế Tống Nghi Xuân!”

Nhất thời mắt nàng sáng bừng lên, đè nén sự hưng phấn trong lòng, nói: “Thế tử, không biết Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân thích cái gì? Chúng ta đến Lục gia làm khách, hẳn là nên chọn cái gì mà hai vị lão nhân gia thích làm lễ vật mới được! Lần này Ninh Đức trưởng công chúa tặng cho ta đôi bảo xuyến làm quà gặp mặt, Lục lão phu nhân tặng ta dây chuyền nạm đá quý, đều rất quý trọng. Chúng ta cũng không thể đối xử qua loa với hai vị lão nhân gia được!”

Từ nhỏ, địa vị và sự giáo dục đã khiến Tống Mặc hiểu được, tranh đấu trong triều đình mới có thể ảnh hưởng đến sống chết. Những việc phụ thân làm hắn cũng chẳng đặt nặng trong lòng, đôi khi cảm thấy hơi phiền phức nhưng cũng lười so đo. Cho nên chưa bao giờ nghĩ tới việc so đo với phụ thân, càng khỏi cần nói đến việc dựa vào Ninh Đức Trưởng công chúa và Lục lão phu nhân để áp chế phụ thân – nếu hắn muốn áp chế phụ thân thì sẽ mời Lục Phục Lễ ra mặt.

Hắn còn tưởng rằng Đậu Chiêu vì mới gả vào Tống gia, muốn giao hảo với thân thích Tống gia.

Tống Mặc không khỏi như trút được gánh nặng.

Đậu Chiêu hẳn là không chú ý tới sự khác thường của hắn!

“Nếu nàng muốn biết, có thể nhờ Nghiêm tiên sinh điều tra giúp.” Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, dường như không có việc gì mà cười nói, “Ta không để ý hai vị lão phu nhân thích gì, nhất là Ninh Đức Trưởng công chúa, từ nhỏ sống trong cung cấm, rất khó biết sở thích của bà.”

Đậu Chiêu lại hỏi Tống Mặc, “Nghe nói lúc Hoàng thượng ăn cơm, mặc kệ có thích ăn hay không, mỗi món ăn chỉ gắp ba lần, để đề phòng người khác hạ độc, đúng không vậy?”

Hắn nhìn Đậu Chiêu, ánh mắt nàng trong veo, có chút tò mò.

Tống Mặc bật cười, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp: “Nàng nghe ai nói? Đúng là linh tinh! Hoàng thượng và các quý phi trong cung đình đều có nhà ăn riêng, bình thường mọi người đều ăn ở nhà ăn đó, ngự thiện phòng này chỉ để bài trí mà thôi.

“Ta đọc trong sách dã sử.” Đậu Chiêu như đang nói chuyện với đám Tố Tâm, lúc thích thú thì dựa cả người vào gối, “Nói cách khác, đó là bịa đặt? Bởi vì người viết sách nói, bình thường Hoàng thượng đều ăn không đủ no, lén đến phòng bếp riêng ăn.”

Nghiêng đầu dựa vào gối, một bên mặt đỏ hồng lên, Đậu Chiêu như vậy bớt đi mấy phần hiên ngang lại thêm mấy phần dễ thương hắn chưa từng thấy, khiến cho Tống Mặc cảm thấy rất thú vị.

Hắn nghiêng người gối đầu lên tay, nhìn Đậu Chiêu cười nói: “Đây là nàng nói nhé, ta không nói gì hết.”

“Người như ngươi đúng là nhàm chán.” Đậu Chiêu cười trêu hắn, “Chẳng lẽ không có lúc nào lỡ lời?”

Không khí trong phòng trở nên vô cùng ấm áp.

Tim Tống Mặc cũng mềm mại trở lại.

“Ừm…” Hắn ra vẻ trầm ngâm, “Ta không biết mình có nói mớ bao giờ không…”

Đậu Chiêu buồn cười.

Đột nhiên có tiếng “ầm ầm” vang lên.

Đậu Chiêu hoảng hốt.

Tống Mặc cũng nhảy dựng lên, thân thủ vô cùng mạnh mẽ.

Hai người đều nín thở lắng nghe.

Ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi phần phật và tiếng cửa sổ ầm ầm va đập.

Hai người không khỏi nhìn nhau cười.

“Trời nổi gió!” Tống Mặc khoác áo, “Để ta đi xem.”

“Ngươi cẩn thận một chút.” Đậu Chiêu nói, “Gió lớn như vậy, chỉ sợ thời tiết thay đổi, bảo bọn họ chú ý một chút, cẩn thận cành cây gãy rơi vào nóc nhà.”

Phủ Anh Quốc công rất nhiều đại thụ.

“Được!” Tống Mặc cười, ra ngoài gọi Tố Tâm đang trực vào cùng Đậu Chiêu còn mình thì gọi Trần Hạch, chẳng biết đi đâu.

Đậu Chiêu nằm trên giường, nghe cuồng phong bên ngoài, cảm thấy mình như đang ở trong con thuyền lớn chắc chắn, để mặc gió táp mưa sa bên ngoài, sẽ luôn có người đánh thức mình vào lúc thuyền chìm, không cần phải sợ hãi điều chi.

Mơ mơ màng màng, nàng ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, như có người ở bên cạnh nói: “Đừng đánh thức nàng, để cho nàng ngủ thoải mái một giấc!”

Hôm sau tỉnh lại, bên ngoài quả nhiên là cuồng phong kéo đến.

Tống Mặc đã tỉnh dậy, đang ngồi trên sập đọc cái gì đó, thấy nàng dậy thì cười nói: “May hôm qua có nàng nhắc nhở, gốc cây ngô đồng trăm năm ở bên đại sảnh bị đổ.” Hắn tặc lưỡi nói, “Thân cây rỗng không.”

Đậu Chiêu cười nói, “Sợ nhất là đại thụ trăm tuổi, nhìn thì to lớn chắc chắn nhưng bên trong đều mục ruỗng, chẳng biết sẽ đổ vào lúc nào nữa.” Nàng nói xong thì thở dài, “Đáng tiếc hôm nay phải về nhà, chẳng biết đường cái có đi được không?”

“Ta đã cho người đi dò đường rồi.” Tống Mặc cười nói, “Nàng mau rửa mặt chải đầu đi, chúng ta đi chào hỏi phụ thân, phải đến ngõ Tĩnh An Tự.”
Bình Luận (0)
Comment