Cứu Vớt Vai Chính Khỏi Đám Điên Rình Rập

Chương 36


" Em ra ngoài sao? Hôm nay ngày nghỉ mà? "
" Dạ, em có việc, lát nữa em về.

"
Trong căn nhà, Lâm Quân cảm thấy có hơi trống trải, không biết cha đã nói gì với Cao Thiên Dụ mà gần đây thấy cậu đi sớm về muộn cũng chẳng tiết lộ gì cho anh
Sẽ chẳng có việc gì xảy ra đấy chứ?
**
Cao Thiên bắt taxi tới một toà cao tầng, nơi đây chính là chỗ Lâm Trạch làm việc
Vừa bước tới liền có nhân viên nhận ra cậu: " Cậu là con trai của sếp nhỉ? Ngài ấy đợi cậu ở tầng 3.

"
" Cảm ơn.

"
Cậu thuần thục bước vào thang máy lên tầng, rồi tìm tới một căn phòng gõ cửa 2 cái
" Vào đi.

"
Lúc này Lâm Trạch đang ngồi ở bàn làm việc, bận rộn với đống giấy tờ trên bàn nhưng khi thấy Cao Thiên Dụ đến ông liền dừng động tác lại
" Đến rồi à? "
" Vâng, con có thứ này muốn đưa cha.


"
Cậu thư thả đi đến rồi đặt một chiếc usb xuống bàn " Cái này là dữ liệu sản phẩm lậu của đối thủ cạnh tranh, con nghĩ cha cần nó.

"
" Gì cơ? Sao cậu có cái này!? " Lâm Trạch bị một pha sốc tới tận óc
Chỉ là dạo gần đây doanh thu sản phẩm bên công ty cạnh tranh tăng vọt nên ông muốn xem cậu có cách nào quảng bá bên này lên, ai ngờ thứ ông nhận được lại là cái này đây
" Thì con làm thực tập bên đó mà, chỉ cần cha tiết lộ cái này ra bên ngoài thì họ sẽ bị hủy hoại, cũng không cần lo vấn đề cạnh tranh nữa.

"
Phong thái Cao Thiên Dụ nhàn nhã như mấy chuyện này chẳng hề to tát gì với cậu nhưng ông Lâm lại vô cùng phiền não
Cảm thấy việc này rất vô lý.
Chỉ cần một khoảng thời gian mà thằng nhóc đã có thể nắm lấy lỗ hổng của bên đó rồi...Vậy nó sống ở trong nhà ông từng ấy năm còn nguy hiểm tới cỡ nào?
" Được rồi, lui đi.

" Nó càng ở đây càng thấy ớn lạnh
" Vậy chào cha.

"
Cao Thiên Dụ vừa rời khỏi phòng làm việc liền nhận được thông báo từ số máy lạ không lưu tên nhưng nhìn hai số cuối cậu liền biết là ai
Lưu Diệc Văn: Lâm Quân đang đi cùng tôi...Có cả Vương Hạo nữa.
Cậu đọc tới dòng cuối tin nhắn có hơi nhướn mày lại, nhưng rất nhanh sau ấn trả lời: Share vị trí đi.
Có vẻ lúc em đi vắng anh chơi rất vui nhỉ?
**
Tại khu trò chơi
Vương Hạo và Lâm Quân còn đang chơi đua xe, Lưu Diệc Văn đứng bên cạnh mặt bí xị muốn về cho rồi
Lúc đầu Vương Hạo rủ cậu ấy đi thì định từ chối nhưng khi biết có Lâm Quân đi cùng hắn ta thì không thể không đi được
Không phải vì cậu ấy sợ hai người họ ở cùng nhau đâu vì công việc phải chăm coi Lâm Quân nghiêm ngặt nên mới đi theo thôi chứ cậu ấy cũng cóc quan tâm!
" Này sao vậy? Lại đây chơi đi.

" Mặc dù mặt vẫn đang cắm mắt vào màn hình nhưng lời nói Vương Hạo lại hướng về Lưu Diệc Văn ở đằng kia
" ...Tôi xem là được rồi.

" Lưu Diệc Văn không có hứng thú, cảm giác chính mình đang trông hai đứa trẻ vậy
" Lúc đầu chẳng phải cậu từ chối đi sao? Vì lý do gì mà thay đổi quyết định vậy? "
Trước câu tra hỏi của hắn, cậu ấy tính nói lý do phù hợp mà mình nghĩ ra
Cơ mà bỗng nhiên từ xa đằng xa có bóng người vụt tới quàng qua cổ Lâm Quân khiến anh giật mình lệch cả đường lái
" Anh, thì ra anh ở đây.


"
Cao Thiên Dụ sau khi nhận được vị trí xong liền chạy tới đây ngay, nhanh đến mức Lưu Diệc Văn cũng phải thấy rùng rợn
" Sao em lại ở đây? " Lâm Quân có hơi bất ngờ
" Tiện đường qua đây gặp bạn cũ thì thấy anh, thật trùng hợp nhỉ? Em có mua món anh thích á, chúng ta về nhà nhé.

"
Nghe vậy Lâm Quân cũng không nghi ngờ gì " Được.

"
" Ê ê, khoan đã.

" Vương Hạo bị ngó lơ nãy giờ mới lên tiếng nhưng đã quá muộn, hai anh em kia bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại
Lưu Diệc Văn khẽ vui mừng trong lòng: Giải tán hết đi còn về.
" Cậu...đứng lại đó Diệc Văn.

"
Vương Hạo đột nhiên trầm giọng khiến cậu ấy có dự cảm không lành
" ...Sao? "
" Có phải cậu cùng một phe với thằng nhóc Cao Thiên Dụ đó không? "
" Nói gì vậy? Tôi...!"
Lời còn chưa nói hết Diệc Văn đã bị hắn nắm cổ áo dồn vào góc tường không có người với khí thế chèn ép
" Đừng tưởng tôi không để ý, từ thời trung học rồi, mỗi lần có cậu ở cùng Lâm Quân thì sẽ thấy thằng đó xuất hiện một cách bất thường.

Trùng hợp cái gì chứ? Có chó mới tin! "
Thế Lâm Quân là gì? "..." Diệc Văn tính nói mà thôi.
" ...Sao tôi biết được chứ.


Chắc nó cài định vị trên người cậu ấy chăng? " Diệc Văn biện minh nhưng cái này thật ra là đúng sự thật
Cao Thiên Dụ thật sự có cài định vị nhưng vẫn thuê tai mắt chạy bằng cơm bên cạnh Lâm Quân.
" Còn giả vờ không biết!? Được, không khai ra thì tôi sẽ hôn cậu.

"
Diệc Văn: "..." ???
Lời còn chưa kịp nói, một nụ hôn nóng bỏng được đặt xuống đôi môi mỏng kia
Con bà nó! Đây là nụ hôn đầu đời của Diệc Văn cậu á!!
Thấy Diệc Văn có sự kháng cự muốn tránh, Vương Hạo liền bóp chặt cằm cậu ấy sau đó mãng liệt xông vào tàn bạo tới khi cậu ấy bắt đầu hết thở nổi mới buông ra
" Có nói không? "
Lúc này đầu óc Diệc Văn quay cuồng lấy đâu ra hơi trả lời, nhưng càng chậm trễ thì tính kiên nhẫn của hắn cũng rút ngắn
Nụ hôn thứ 2 ép xuống cũng thô bạo không khác gì lần 1, lần này thấy rõ sợi chỉ bạc kéo ra
" Nói không? "
"....."
Đến lần thứ 3, cuối cùng Diệc Văn cũng không đỡ nổi nữa, đẩy hắn ra
" Hộc...tôi nói...tôi nói là được chứ gì? "
Môi cậu ấy chắc giờ cũng đỏ lắm rồi, thêm cái nữa chắc xụi lơ tại đây quá
Vương Hạo nhếch mép đắc ý về độ chai lì của mình " Vậy mới ngoan.

"

Bình Luận (0)
Comment