Cứu Vớt Vai Chính Khỏi Đám Điên Rình Rập

Chương 37


Thời trung học, khi đám bạn cùng lứa đang tuổi ăn tuổi chơi thì Lưu Diệc Văn lại chịu sự ám ảnh về đồng tiền
Ngày ngày phải chứng kiến hình ảnh mẹ cậu ấy ngày đêm đếm từng đồng trả nợ, còn phải nuôi cậu ấy và em gái thật sự rất khủng khiếp.
" Êy, mày ngửi thấy mùi gì không? "
Một nam sinh ngồi sau Diệc Văn nói với một nam sinh khác bên cạnh mình
" Mùi hôi đó, không biết đứa nào mấy ngày chưa tắm.

" Nam sinh ngồi cạnh hếch cằm phụ hoạ
Diệc Văn ngồi phía trên tất nhiên nghe những lời này nhắm tới mình nhưng cậu ấy cũng chẳng thèm bận tâm, dù sao cũng quen rồi.
" Hôm nay lớp chúng ta có vài bạn làm bài kiểm tra đạt điểm cao rất tiến bộ, cô đọc tên ai các em lên nhận bài nhé.

"
Giáo viên trên bục cầm tệp giấy sau đó đọc tên: Đầu tiên là Lưu Diệc Văn, em làm rất tốt.

"
Nghe vậy Diệc Văn rời bàn đi tới nhận bài kiểm tra, ngay sau đó cái tên Lâm Quân được gọi lên nhận

Sự chú ý ngay lập tức dồn hết sang Lâm Quân, người này hoàn toàn khác với cậu ấy
Mỗi lần nhìn thấy Lâm Quân khiến cậu ấy lại càng tự ti, dần nảy sinh sự ghen tị ghen ghét trong lòng mà nảy ra ý nghĩ điên rồ.
**
" Lạ vậy ta? Sao không thấy? "
" Gì vậy? "
Vương Hạo đang chuẩn bị đeo cặp đi về thì thấy Lâm Quân lục tung cả cặp lên như đang tìm thứ gì đó
" Là cái bút em trai tao tặng, để ở bàn mà giờ không thấy.

"
Theo trí nhớ thì lúc tới giờ giải lao anh đã đặt nó trên bàn xong sau đó đã không thấy rồi, chẳng lẽ có ai lấy?
" Hôm trước hết mất sách rồi lại đến mất bút? Sao mày bất cẩn quá vậy? "
Hắn có chút mất kiên nhẫn nhưng thấy vẻ mặt anh đượm buồn đành trấn an
" Chậc, chỉ là một cái bút thôi mà, mày thích thì tao cho chục cái.

"
" Không cần.

" Dứt lời anh liếc xéo hắn rồi đeo cặp đi.
Phía bên góc không ai để ý, Diệc Văn cúi nhìn chiếc bút có đầu nắp hình con thỏ trong cặp mình khẽ cười nhạt
Chính cậu ấy đã lấy nó, quyển sách của Lâm Quân cũng vậy
Không hiểu sao những lúc làm vậy cậu ấy lại cảm thấy bản thân thoả mãn như đạt được thứ gì đó nhưng nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ rắc rối lớn
Vì khi đã có lần thứ 2 chắc chắn sẽ có lần thứ 3.
Một hôm có tiết thể dục, Lưu Diệc Văn chờ mọi người xuống hết còn mình ở lại cuối cùng
Đợi tới khi trong phòng học không còn ai cậu ấy mới di chuyển tới bàn học của Lâm Quân, kéo khoá cặp ra phát hiện trong đó có một cái ví
Cậu ấy hơi khựng lại vì bất ngờ, trước đây hình như Lâm Quân không mang ví mà?
Diệc Văn có hơi do dự nhưng vẫn dứt điểm cầm chiếc ví đó lên mở ra mà không biết rằng phía bên ngoài cửa đã có người quay lén
Đợi tới khi cậu ấy trả lại chiếc ví đúng vị trí thì mới phát hiện ra có người đứng đó từ lâu
" Ai!? " Diệc Văn sợ hãi lùi ra sau 2 bước thì người kia cũng tiến vào phòng

Khác với những gì cậu ấy tưởng tượng thì đây là một cậu nam sinh thoạt nhìn khá nhỏ con hình như là học sinh khoá dưới?
Khoan đã trông quen quen...lẽ nào là em trai của Lâm Quân!?
" ...Dạo gần đây anh trai tôi hay mất đồ thì ra là anh làm? "
Giọng nói của người đối diện vang lên mặc dù không có vẻ nặng nề nhưng cũng đủ để Diệc Văn cảm thấy bị áp bức
" Không có! Tôi chẳng làm gì cả! "
" Vậy sao? Nhưng em quay lại cả rồi.

"
Cao Thiên Dụ nhàn nhã giơ bằng chứng mình quay được lên với vẻ mặt vô tội
Diệc Văn thấy vậy muốn chạy ra giật lấy cái điện thoại kia nhưng lúc này Cao Thiên Dụ đã được luyện võ nên dễ dàng né được.
" Sẽ ra sao nếu em tung video này ra nhỉ? "
" Làm ơn xin cậu, tôi thừa nhận mình đã lấy sách và bút của Lâm Quân nhưng ví tôi hoàn toàn trả lại rồi.

"
Đột nhiên Lưu Diệc Văn ngồi quỳ trước mặt khiến cậi có chút ngạc nhiên nhưng sau đó trong đầu nảy ra một ý phải lợi dụng người này
" Cũng được thôi, tôi sẽ xoá video nhưng anh phải giúp tôi một việc.

"
" ...Việc gì? "
" Trở thành bạn với anh Lâm Quân của em, thông báo anh ấy đi đâu và ở với ai, nói chung là anh cứ ở bên anh ấy, tách tên Vương Hạo đáng ghét kia ra càng tốt...

Diệc Văn: "..." Cmn! Thằng này bệnh cuồng anh trai hay gì? Đám nhà giàu thường tâm lý bất ổn vậy à?
" Điều cuối, không được phát sinh tình cảm với anh trai tôi.

"
Lưu Diệc Văn còn tính nói sao có thể thì thấy bộ dạng nghiêm túc của thằng ôn con Cao Thiên Dụ thì đành ngậm ngùi
" ...Biết rồi.

"
" Tôi biết là anh cần tiền nên yên tâm, sau này kiếm ra tiền tôi trả công cho anh.

"
Nghe vậy Diệc Văn có hi vọng hơn chút rồi coi nó là công việc đào tiền của mình
Mặc dù cảm thấy việc này hơi b3nh hoạn nhưng cũng vì vậy mà cậu ấy dần đồng cảm với Lâm Quân hơn
Cảm thấy mình sớm muộn gì cũng không thể lừa dối được nữa nên kể hết sự thật cho Vương Hạo
Biết rằng mọi thứ sẽ không thể cứu vãn nhưng cậu ấy không muốn giấu nữa, đây là hậu quả phải chịu cho những tội lỗi đã làm.

Bình Luận (0)
Comment