Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 11

Mỗi lần trên đường về nhà, cậu đều đói đến mức buồn nôn.

Bách Trầm biết nấu ăn. Từ khi sang Anh, anh chưa bao giờ ra ngoài ăn, cũng không hề hay biết đồ ăn ở đây tệ đến mức nào.

Điều này nhắc Bách Trầm nhớ đến một fan hâm mộ có địa chỉ IP ở Anh. Người này gần như bình luận dưới mọi video của anh, nội dung thường xoay quanh việc chê bai đồ ăn Anh chẳng ra gì.

Không ít lần bình luận của fan đó trở thành bình luận hot, phong cách năng động mang phần nhí nhảnh, cảm giác cứ như là Chúc Du vậy.

Hai người sóng vai bước đi, dọc đường chỉ có giọng Chúc Du không ngừng vang lên.

Chúc Du mà đã mở miệng thì chẳng thể ngừng lại được.

Bách Trầm chỉ lặng lẽ nghe, nhưng lại thấy vô cùng thú vị. Anh mỉm cười suốt cả quãng đường mà không hề nhận ra. Mãi đến khi vào trong khuôn viên trường, hai người mới tạm chia tay.

Chiều nay, Chúc Du phải ra ngoại ô để vẽ ký họa.

Sinh viên phương Tây rất thích môn này vì kiểu ký hoạ của họ không phải là những buổi huấn luyện bài bản ngoài trời mà chỉ đơn giản là ra ngoài tìm cảnh, lấy màu, giống như một chuyến dã ngoại vậy.

Nhưng Chúc Du lại không thích lắm.

Từ ngoại ô về phải ngồi xe buýt tận một tiếng đồng hồ.

Mỗi lần trên đường về nhà, cậu đều đói đến mức buồn nôn.

Khu ngoại ô chẳng có quán ăn hay cửa hàng tiện lợi nào, ngay cả cơm Tây cũng không kiếm ra.

Khổ chết đi được! Sao người Anh lại thích chịu khổ đến thế chứ?

Chúc Du thở dài nghĩ ngợi.

"Yu, lần này chia nhóm vẫn theo nhóm cũ của buổi trước. Nhớ đi tìm các thành viên trong nhóm mình nhé." Lớp trưởng đưa cho cậu một danh sách nhóm.

Thật kỳ lạ, Chúc Du là người Trung Quốc duy nhất trong lớp này, nhưng các lớp khác cùng chuyên ngành lại có rất nhiều sinh viên Trung Quốc. Vì vậy, ngoài các giáo viên bộ môn, ngay cả bạn học trong lớp cũng đặc biệt quan tâm đến cậu.

"Cảm ơn nhé." Chúc Du mỉm cười với cô ấy.

Chúc Du có gương mặt đẹp đến mức hút mắt, mang phong thái điển hình của một công tử quyền quý.

Nữ lớp trưởng tóc vàng mắt xanh bị nụ cười rạng rỡ của cậu làm cho bối rối, gương mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ.

"Không có gì đâu." Cô ấy cầm danh sách nhóm rồi vội vã bước đi.

Chúc Du cầm danh sách rồi cùng cả nhóm lên xe buýt của trường.

Trên xe không chỉ có sinh viên lớp cậu. Mỗi lần đi ký họa thường có nhiều lớp, thậm chí sinh viên từ các khoa khác cũng tham gia, nên Chúc Du không thể biết hết tất cả mọi người trên xe.

Cậu chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Vừa ổn định chỗ ngồi, còn chưa kịp cài dây an toàn thì đột nhiên bị một người vô ý đụng mạnh vào.

Vốn dĩ Chúc Du đã không vui vì phải đi xa như vậy để vẽ ký họa, giờ lại bị va phải, sắc mặt cậu càng tệ hơn.

Cậu cau mày nhìn sang người bên cạnh, thấy đối phương đang không ngừng cúi đầu xin lỗi.

"Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ?" Người kia nói bằng tiếng Trung, "Tôi không cố ý đâu."

Sắc mặt Chúc Du dịu lại đôi chút. Khi ra nước ngoài, cậu luôn có phần khoan dung hơn với đồng hương của mình.

"Cậu là người Trung Quốc à?" Chúc Du đáp lại bằng tiếng Trung.

Người đang ôm bảng vẽ liên tục cúi đầu xin lỗi, ngay khi nghe thấy giọng nói của Chúc Du thì dừng lại, tò mò ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Chúc Du nhìn kỹ đường nét khuôn mặt của đối phương liền chắc chắn ngay.

Đúng là người Trung Quốc rồi.

"Tôi là người Trung Quốc. Cậu là con lai à?" Giọng điệu của nam sinh có chút ngập ngừng.

Chúc Du nhướn mày, hỏi ngược lại: "Tôi trông giống con lai lắm sao?"

"Xin lỗi, cậu đẹp quá, nhìn cứ như con lai vậy." Nam sinh lập tức xin lỗi.

Nghe xong câu này, Chúc Du xem như đã hoàn toàn tha thứ cho đối phương.

"Tôi có thể ngồi đây không?" Gã chỉ vào chỗ bên cạnh Chúc Du.

Chúc Du nhẹ ho hai tiếng, nhích sát vào cửa sổ hơn, "Khụ, được."

Nam sinh nở nụ cười, nói cảm ơn rồi ngồi xuống cạnh cậu.

"Tôi tên là Trần Định, cậu tên gì?" Nam sinh có mái tóc đen nhánh, cắt kiểu mái lưa thưa trông rất thư sinh. Gã sở hữu đôi mắt một mí, ngũ quan thanh tú, vẻ ngoài sạch sẽ, gọn gàng.

Dựa vào việc chủ động giới thiệu bản thân, có vẻ đối phương là người khá hướng ngoại.

"Tôi là Chúc Du."

Chúc Du trả lời xong thì hỏi tiếp: "Trước đây tôi chưa từng gặp cậu, cậu cũng học cùng khoa tụi tôi à?"

"Không, tôi học bên kế toán." Trần Định cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Khoa kế toán của cậu sao lại đi ký họa cùng bọn tôi thế?" Chúc Du tò mò.

Trần Định giải thích: "Tôi rất hứng thú với chuyên ngành của các cậu. Hôm nay buổi chiều tôi không có tiết nên theo qua nghe giảng ké thôi."

Chúc Du gật đầu, nhưng vẫn thấy hơi khó hiểu: "Vậy sao cậu không học mỹ thuật luôn đi?"

Bất kể Chúc Du học gì, gia đình cậu đều vô điều kiện ủng hộ. Cậu luôn thích gì làm nấy, còn đối với Ngu Liên Hoan và những người trong nhà thì chỉ cần Chúc Du không gây chuyện, muốn làm gì cũng được.

Giả dụ như hồi cấp ba, cậu nói không muốn học tiếp mà muốn đi học vẽ, cả nhà cũng không có ai phản đối.

Vậy nên, trong suy nghĩ của Chúc Du, nếu Trần Định đã thích nghệ thuật thì đáng lẽ nên chọn chuyên ngành này mà theo học.

"Vì theo đuổi nghệ thuật tốn kém lắm." Trần Định lập tức giơ tay làm động tác bó tay, tỏ ý bất lực.

Chúc Du khẽ nhíu mày, cảm giác không mấy thoải mái với câu trả lời này. Cậu có cảm giác như Trần Định cố ý đợi mình hỏi, để có thể trả lời câu đó một cách hợp lý.

Tuy nhiên, là người con đang xa xứ, Chúc Du vẫn có xu hướng tin tưởng đồng hương hơn nên cậu cũng không nghĩ nhiều.

"Thế à." Cậu gật đầu. Khi đến Anh, gia đình Chúc Du  gần như lo hết mọi thứ, thực ra cậu cũng chưa từng tìm hiểu về chi phí du học.

Xe buýt lướt êm trên con đường phẳng, cửa kính xe mở một khe nhỏ, gió lạnh luồn vào làm những lọn tóc sáng màu trước trán Chúc Du khẽ lay động.

Hàng mi dài rậm cũng run rẩy theo.

Chúc Du lớn lên trong một gia tộc danh giá như nhà họ Chúc, tiền bạc đã tôi luyện trên cậu phong thái quý tộc. Dù bây giờ cuộc sống không còn xa hoa như trước nhưng khí chất vẫn còn đó.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện dăm ba câu.

"Vậy cậu có biết gần trường mình có nhà hàng Trung nào vừa ngon vừa rẻ không?" Trò chuyện được một lúc, nghe Trần Định nói mình đã đến đây du học từ năm ngoái, Chúc Du lập tức hỏi ngay điều cậu quan tâm nhất.

Trần Định suy nghĩ một chút, "Những quán gần đây đều không rẻ lắm. Cậu có thể tự nấu mà?"

Chúc Du thở dài: "Tôi không biết nấu ăn."

Trần Định đáp: "Thế à, thật ra tôi cũng không biết chỗ nào bán đồ ăn Trung ngon cả. Ở đây đồ Trung thường rất đắt, tiền tiêu vặt của tôi không đủ để ăn ngoài."

"Tôi toàn tự nấu thôi." Gã nói thêm.

Chúc Du chớp mắt, "Tự nấu ăn được đã là giỏi lắm rồi. Tôi thì làm sao cũng không học nổi, nếu mà biết nấu, tôi chắc chắn ngày nào cũng tự nấu ăn cho mình!"

"Vậy là cậu vẫn chưa thiếu tiền đâu. Nếu thiếu tiền, chắc chắn cậu sẽ buộc phải học được thôi." Trần Định buông một câu.

Lông mày đẹp đẽ của Chúc Du bất giác cau lại. Cậu không thích câu này lắm. Trần Định làm sao biết được cậu đã cố gắng học nấu ăn hay chưa?

Chưa kịp mở miệng phản bác, Trần Định đã tiếp tục: "Vì tôi đi du học bằng tiền tự kiếm. Học phí, tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt đều phải tự lo, nên mới học nấu ăn đó."

"Học phí bao nhiêu vậy?" Chúc Du thật sự không có khái niệm gì về học phí và tiền thuê nhà.

Trần Định ngạc nhiên nhìn cậu, "220.000 tệ (~770 triệu VNĐ) một năm. Cậu không biết à?"

Nghe vậy, tai Chúc Du gần như dựng lên, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc. Cậu thầm tính toán, 220.000 tệ đó có thể mua được bao nhiêu phần gà hầm rồi cơ chứ?

Cậu lắc đầu: "Gia đình lo thủ tục nhập học giúp nên tôi không rõ. Ai mà ngờ học phí lại đắt vậy?!"

Trước kia, có thể Chúc Du không mấy để tâm đến vấn đề tiền bạc. Nhưng bây giờ đã khác rồi. Cậu hiểu rất rõ kiếm 220.000 tệ khó khăn thế nào.

"Vậy cậu... gia đình cậu chắc cũng khá giả lắm nhỉ? Tình hình tài chính cũng không tệ?" Giọng điệu của Trần Định có chút thăm dò.

Chúc Du không trả lời câu hỏi đó, chỉ vỗ vai Trần Định khen ngợi: "Vậy thì cậu giỏi thật đấy! Tự kiếm tiền lo hết mọi thứ luôn!"

Chỉ là thiếu tiền tiêu vặt thôi mà cậu đã sắp phát điên rồi, vậy mà người trước mặt này còn phải tự lo học phí và tiền nhà, không thể không thừa nhận rằng Chúc Du rất nể phục gã.

"Vì mẹ tôi bị bệnh, ba thì bỏ đi, ông nội cũng đã lớn tuổi..." Giọng điệu của Trần Định mang theo chút đáng thương và nhún nhường, bất cứ ai nghe thấy cũng không khỏi cảm thấy xót xa.

Một người mẹ ốm yếu, một người cha vô trách nhiệm, ông đã già, nhà thì nghèo, còn bản thân thì khổ sở...

Có lẽ gã đang muốn Chúc Du đồng cảm với mình.

Nhưng phản ứng của Chúc Du lại là sự kinh ngạc: "Thế mà cậu vẫn sang đây du học à? Học trong nước không tiết kiệm hơn sao?"

"Không vất vả à?" Chúc Du hỏi tiếp.

Cậu không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là không hiểu được, giọng điệu cũng không mang theo sự ác ý. Nhưng chính sự ngây thơ và thẳng thắn đó lại khiến người đối diện cảm thấy lúng túng.

Ánh mắt của Trần Định lóe lên một tia khác lạ. Gã ho nhẹ hai tiếng, tránh né ánh nhìn đầy nghi hoặc của Chúc Du.

Chúc Du vẫn chăm chú nhìn gã, như thể đang đợi một câu trả lời.

May mà đúng lúc đó, tài xế đột ngột phanh gấp, phá tan bầu không khí khó xử. Cả hai đều bị xô về phía trước, Chúc Du nhanh tay bám vào thanh vịn bên cạnh kịp thời giữ thăng bằng, tránh để đầu mình va vào lưng ghế trước.

Trên xe vang lên tiếng la hét thất thanh, Chúc Du thực sự muốn chửi bậy.

Không biết lái xe thì xuống mà vác xe chạy luôn cho rồi!

Mấy người Anh nóng tính trên xe đã nhanh chóng lên tiếng trước.

"Yu! Chuẩn bị xuống xe đi, nhóm mình tập hợp trước!" Một nam sinh người Anh ngồi ở hàng ghế đầu quay lại gọi cậu.

Đó là Ben, nhóm trưởng lần trước của Chúc Du. Lần này vẫn giữ nguyên danh sách nhóm cũ nên Ben tiếp tục là trưởng nhóm.

"Rồi rồi, xuống ngay đây!" Chúc Du trả lời xong thì khoác balo lên vai. Trần Định cũng đứng dậy, nhường đường cho cậu.

"Tạm biệt Trần Định." Chúc Du đeo balo một bên vai, tay cầm bảng vẽ, hòa vào dòng người xuống xe.

Trần Định nhìn chằm chằm vào chiếc balo của Chúc Du. Trên đó có một logo vô cùng bắt mắt. Đây là một mẫu balo có giá thị trường hơn 20.000 tệ (~70 triệu VNĐ), vậy mà lại bị Chúc Du dùng để đựng đồ vẽ.

Ánh mắt Trần Định trầm xuống, cầm lấy balo của mình vội vã đuổi theo Chúc Du.

"Chúc Du, đợi tôi với!" Trần Định chạy nhanh tới bên cạnh Chúc Du.

Chúc Du nghiêng đầu nhìn gã, hỏi: "Sao thế?"

"Chúng ta có thể kết bạn WeChat không?" Trần Định lấy điện thoại ra, giải thích: "Tôi rất thích chuyên ngành này, mà cậu lại là người Trung Quốc đầu tiên tôi quen học mỹ thuật. Tôi muốn kết bạn với cậu."

"Sau này nếu có gì không hiểu, tôi cũng muốn... nhờ cậu chỉ bảo." Mặt Trần Định hơi đỏ lên, gã ngại ngùng gãi đầu.

Thấy Chúc Du còn do dự, Trần Định vội vàng bổ sung: "Cậu trông rất giỏi, tôi cảm thấy hỏi cậu cũng giống như hỏi giáo sư vậy. Hơn nữa chúng ta đều là người Trung Quốc, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Lời giải thích này khiến Chúc Du cảm thấy hợp lý. Cậu gật đầu: "Được, cậu quét mã đi."

Sau khi kết bạn, Chúc Du tiện tay lướt xem trang cá nhân của Trần Định ngay trước mặt gã.

Cậu thấy đối phương đăng rất nhiều ảnh về vườn trà, thậm chí còn ghim một bài viết về giá trà các loại. Chúc Du không rành về trà, chỉ xem qua loa vài tấm, tò mò hỏi:

"Nhà cậu bán trà à?"

"Đúng vậy, ông tôi ở quê bán trà để kiếm thêm thu nhập cho gia đình." Trần Định đáp.

Chúc Du đút điện thoại vào túi, "Vậy cậu biết làm trà không?"

"Chuyện đó... tôi không biết." Trần Định không hiểu sao Chúc Du lại hỏi vậy.

Chúc Du lập tức chống hai tay lên eo, kiêu hãnh nói: "Đàn anh của tôi biết đó nha!"

"Anh ấy làm trà thơm ơi là thơm!" Biểu cảm của Chúc Du lúc này...

Kiêu ngạo hệt như thể cậu chính là người làm ra thứ trà đó vậy.

Trên trán Trần Định rịn ra một giọt mồ hôi không rõ nguyên do, gã cười gượng gạo: "À, haha, vậy đàn anh cậu giỏi thật đấy."

"Đúng thế! Hơn nữa anh ấy còn rất giỏi nấu ăn, món nào cũng ngon đỉnh của chóp!" Chúc Du đầy tự hào khoe tiếp.

Vì mải nói chuyện với Trần Định, Chúc Du lại tụt lại sau đội một quãng xa. Ben đứng phía trước quay lại gọi cậu: "Yu! Mau lên đi!"

"Đây!" Lần này thật sự phải chia tay rồi.

Chúc Du vẫy tay chào tạm biệt Trần Định, sải bước dài đuổi theo nhóm của mình.

Trần Định nhìn theo bóng lưng cậu, rút điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại:

"Tao chắc chắn câu được con cá lớn rồi. Mày có biết cái balo trên người nó đáng giá bao nhiêu không?"

Bình Luận (0)
Comment