Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đàn anh!! Anh là tuyệt nhất!!

Địa điểm ký họa lần này khác với những lần trước. Giáo sư dẫn cả lớp đi sâu vào trong công viên.

Những chú bồ câu trắng bay ngang qua tháp chuông, lá cây bị gió cuốn xào xạc, trong bụi rậm còn có tiếng côn trùng rả rích.

Người đi đường quá ồn ào, Chúc Du ngáp liền mấy cái, khóe mắt rịn ra chút nước mắt si.nh lý. Cậu có ảo giác rằng mình có thể vừa đi vừa ngủ được vậy.

May mà trước khi thật sự ngủ gục, đoàn người đã dừng lại.

Giáo sư chỉ yêu cầu mọi người giải tán tại chỗ, tự do chọn cảnh để vẽ.

Chỉ trong chớp mắt, xung quanh Chúc Du đã tràn ngập tiếng reo hò phấn khích.

Cậu cùng nhóm của mình tìm một góc yên tĩnh. Từ chỗ này nhìn xuống, có một tòa kiến trúc vô cùng tráng lệ, hoành tráng và choáng ngợp.

Chúc Du tò mò nhìn thêm vài lần, dứt khoát chọn một vị trí có tầm nhìn đẹp nhất rồi ngồi bệt xuống. Cậu lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có một cái đầu chen vào ống kính.

Người nọ giơ tay tạo dáng hình chữ V, cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng đều.

Là nhóm trưởng của cậu – Ben.

"Yu, tôi biết ngay cậu sẽ hứng thú với tòa nhà này mà." Ben cầm bảng vẽ, ngồi xuống cạnh Chúc Du.

Chúc Du tò mò: "Tòa nhà này có câu chuyện gì sao?"

"Nghe nói nó được thiết kế bởi một kiến trúc sư người Trung Quốc rất nổi tiếng, cũng là một địa điểm du lịch khá thú vị." Ben đưa điện thoại cho Chúc Du xem, trong đó là ảnh chụp cận cảnh của tòa cung điện.

Tòa kiến trúc đồ sộ này có vẻ ngoài tương tự tu viện Westminster (*), kết hợp giữa phong cách Đông - Tây.

(*) Tu viện Westminster (Westminster Abbey) là một tu viện lịch sử và biểu tượng quan trọng của Vương quốc Anh, nằm ở Westminster, London. Đây là nơi tổ chức các lễ đăng quang của các vị vua và nữ hoàng Anh từ năm 1066, cũng là nơi an táng của nhiều nhân vật lịch sử quan trọng.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Những dây hoa hồng và gai dại quấn quanh các cột trụ lớn tráng lệ, được chạm khắc những bức bích hoạ về những con rồng uốn lượn. Những bông hoa hồng đỏ vừa là điểm nhấn, vừa mang nét đặc trưng riêng biệt.

Tường ngoài và vách điện được xây bằng gạch đỏ, nhưng không theo trật tự ngay ngắn mà lồi lõm, gồ ghề. Kết cấu chính mang hơi hướng kiến trúc phương Tây, nhưng lại có những bức tường thấp tựa như trong Tử Cấm Thành bao quanh.

Phía trước cung điện là một cây cầu treo. Điều đặc biệt là nó không mang kiểu dáng châu Âu mà lại là một cây cầu xích bằng gỗ kiểu Trung Hoa cổ đại.

Tổng thể công trình tuân theo mỹ học đối xứng của phương Đông, vừa mang nét cổ điển, phảng phất cảm giác huyền bí của phong thủy Trung Hoa.

Nơi này chiếm diện tích rộng lớn, phía trước cung điện có một hồ nước khổng lồ, chính giữa hồ đặt một bức tượng điêu khắc bằng đá.

Bên dưới có ghi tên của địa danh này.

"Cung điện Sigyn." Chúc Du khẽ đọc thành tiếng.

"Đúng vậy, thật sự rất đẹp. Đáng tiếc là vị kiến trúc sư ấy chỉ để lại duy nhất công trình này ở đây rồi rời đi." Giọng Ben dần trầm xuống. Cậu ta quay sang Chúc Du mỉm cười nói:

"Tôi nghĩ cậu sẽ thích nơi này."

"Bởi vì tôi nghe bạn bè kể rằng, mỗi dịp lễ hội truyền thống của Trung Quốc, rất nhiều du học sinh sẽ đến đó chơi."

"Cậu mới tới đây, chắc vẫn chưa biết nhỉ?" Ben hỏi.

Chúc Du gật đầu, "Ừm, vùng ngoại ô cách trường hơi xa. Tôi mới chỉ đi tham quan những địa điểm gần trường thôi."

Ben đứng dậy, nói: "Vậy cậu cứ từ từ thưởng thức đi. Chúc cậu hôm nay vẽ được điểm cao."

Chúc Du mỉm cười đáp: "Cậu cũng vậy."

Ben cầm bảng vẽ rời đi. Chúc Du chống khuỷu tay lên bảng vẽ, dùng một tay chống cằm, chăm chú quan sát tòa cung điện dưới chân núi.

Với một người học mỹ thuật như Chúc Du, điều khiến cậu ấn tượng nhất chính là sự phối màu của công trình này.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã bị tòa cung điện tráng lệ này thu hút. Chúc Du nghĩ, có lẽ bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó.

Chợt, cậu nhớ đến Bách Trầm.

Cậu cảm thấy Bách Trầm chắc hẳn cũng sẽ thích nơi này.

Thế là Chúc Du lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh toàn cảnh từ xa. Nhưng cậu không vội gửi ngay cho Bách Trầm.

Cậu đút điện thoại lại vào túi, chỉnh lại bảng vẽ, lục trong túi tìm dụng cụ vẽ...

Khi còn ở trong nước, gia đình đã mời giáo viên chuyên nghiệp về hướng dẫn vẽ cho cậu. Bản thân Chúc Du cũng rất yêu thích hội họa nên việc hoàn thành một bức phác thảo trong hai tiếng đối với cậu không phải vấn đề gì lớn.

Cậu quyết định vẽ lại Cung điện Sigyn để tặng cho Bách Trầm.

Hiện tại đã gần giữa tháng Tám, trời tối khá nhanh. Vì lý do an toàn, giáo viên không cho phép sinh viên ở lại ngoại ô quá lâu.

Vừa lúc Chúc Du thu dọn xong bút vẽ, các nhóm trưởng đã bắt đầu điểm danh, tập hợp mọi người để chuẩn bị rời đi.

Cậu cẩn thận xếp bức tranh vào trong túi, thu dọn dụng cụ rồi nhanh chóng hòa vào đội ngũ.

Sau khi lên xe buýt, Chúc Du mở điện thoại tìm kiếm WeChat của Bách Trầm.

Ảnh đại diện của anh cực kỳ đơn giản – một bức ảnh nền đen.

Chúc Du nhấn vào xem kỹ, tưởng rằng có thể phát hiện ra điều gì đó, nhưng nó thực sự chỉ là một bức ảnh đen bình thường.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt vô tình phản chiếu chính mình trên đó.

Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi làm rối tung mái tóc cậu. Chúc Du giơ tay vén tóc lên, gửi bức ảnh vừa chụp cho Bách Trầm.

【Chúc Du: Đàn anh, anh thấy tòa kiến trúc này thế nào?】

Trong lúc chờ Bách Trầm trả lời, Chúc Du tiện tay bấm vào trang cá nhân của anh.

Anh không đăng nhiều bài lắm, suốt bảy tám năm chỉ có vài bài đăng, mà tất cả đều là ảnh phong cảnh, không có bất kỳ dòng chữ nào đi kèm.

Đúng là một người nhàm chán.

Chúc Du nghĩ vậy.

Không đúng, cũng không hẳn là nhàm chán. Dù gì thì ở bên Bách Trầm, cậu vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Điện thoại rung nhẹ một cái, khung chat nhảy ra — Bách Trầm đã trả lời.

【Bách Trầm: Cậu đang ở trên cao à?】

Chỗ Chúc Du đứng quả thật là ở trên cao, ngay gần vách đá, không hề có rào chắn bảo vệ. Giáo viên đã sắp xếp người đứng gác bên rìa vách, an toàn vẫn được đảm bảo.

Tuy nhiên, góc chụp của Chúc Du lại hơi đánh lừa thị giác, nhìn vào ảnh có cảm giác như cậu đang đứng ngay mép vực.

Chúc Du nhắn lại: 【Đúng rồi, hôm nay bọn tui ra ngoài vẽ ký họa đó \(  ^ω^)/】

Bách Trầm gần như trả lời ngay lập tức: 【Chú ý an toàn.】

【Chúc Du: Biết rồi mà!】

【Chúc Du: Giờ tui đang trên đường về nhà rồi, anh cứ yên tâm nha!】

【Chúc Du: Mau xem ảnh tui gửi anh đi, thấy thế nào?!】

【Bách Trầm: Rất ấn tượng, có tính nghệ thuật cao.】

Đây là đánh giá của Bách Trầm. Thật ra những gì anh muốn nói không chỉ có vậy. Bách Trầm đã phóng to rồi thu nhỏ bức ảnh không biết bao nhiêu lần, nhìn đi nhìn lại rất lâu.

Chúc Du tiếp tục nhắn: 【Đúng không! Tui cũng thấy vậy!】

【Chúc Du: Bạn tui bảo tòa nhà này do một kiến trúc sư Trung Quốc rất nổi tiếng thiết kế đó.】

【Chúc Du: Một ngày nào đó, đàn anh cũng sẽ thiết kế ra một công trình ấn tượng như thế này, đúng không?】

Bách Trầm vô thức muốn phủ nhận, nhưng đối phương là Chúc Du. Nói bất cứ điều gì tự ti hay hạ thấp bản thân trước mặt cậu ấy, Chúc Du sẽ lại biến thành một chú Samoyed giận dữ mất.

Bách Trầm xóa hết những chữ vừa gõ, nhắn lại:【Tôi sẽ.】

Chúc Du nhìn thấy hai chữ đó liền vui vẻ hẳn lên. Cậu lập tức gửi tin nhắn thoại cho Bách Trầm: "Đàn anh ơi, tui phải than thở với anh xíu mới được! Anh đoán xem chỗ bọn tui đi vẽ ký họa cách trường bao xa?"

Lúc này Bách Trầm vừa tan học, đang xếp hàng lấy cơm trong căng tin.

Sáng nay sau khi trò chuyện với Chúc Du, anh quyết định dành thời gian thử ăn ở căng tin một lần. Trùng hợp là giáo sư của tiết thứ hai chiều nay có việc nên cho lớp nghỉ sớm, thế là anh có thời gian ghé qua đây.

Nhìn các món ăn bày ra trước mắt, cách kết hợp đồ ăn có hơi kỳ lạ.

Bách Trầm đứng trước quầy nhìn chằm chằm vào món mì trộn socola, sống hơn hai mươi nồi bánh chưng hiếm hoi lắm mới có một khoảnh khắc chết sững.

Anh cầm khay thức ăn đi sang một quầy khác, tay còn lại nhắn tin trả lời Chúc Du:【Mười cây số?】

Mười cây số? Nhiêu đó là xa lắm không nhỉ?

Chúc Du thầm tính toán, nhắn lại:【Đi xe buýt hết một tiếng đồng hồ đó! Tui đói sắp xỉu rồi ●﹏●】

Quả thực khá xa.

Bách Trầm tiếp tục đổi sang một quầy khác, lần này nhờ nhân viên múc thêm một phần salad rau vào khay.

【Bách Trầm: Trước đây cậu toàn ăn trong căng tin à?】

【Chúc Du: Gần như vậy đó. Như anh thấy rồi đấy, tui kiểu gì cũng không học nổi nấu ăn, lại không thể cứ ăn đồ ăn nhanh mãi nên cũng đành ăn trong căng tin thôi.】

【Chúc Du: Nhưng mà dở quá trời.】

Không hiểu sao chỉ cần nhìn dòng tin nhắn, Bách Trầm đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khổ sở của Chúc Du lúc này.

Bách Trầm cầm khay thức ăn, tìm một bàn trống rồi ngồi xuống. Trước khi ăn, anh tiện tay chụp lại phần cơm tối của mình gửi qua cho Chúc Du.

Một củ khoai tây hấp, một phần bông cải luộc, salad rau và một loại sốt vàng không rõ tên.

Chúc Du mở ảnh lên xem, ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên mặt cậu.

Hai mắt cậu tối sầm.

Cậu nhận ra ngay đây chính là đồ ăn trong căng tin trường.

【Chúc Du: Anh đang ăn ở căng tin?!】

【Bách Trầm: Ừ.】

【Chúc Du: Anh biết nấu ăn mà, sao lại ăn thứ này?】

【Bách Trầm: Bỗng nhiên muốn thử xem đồ ăn ở đây thế nào.】

【Chúc Du: Không ngon đúng không?】

Bách Trầm gắp một miếng salad cho vào miệng.

Lần đầu tiên trên gương mặt điềm tĩnh của anh xuất hiện một thoáng cứng đờ.

Anh dừng lại một chút mới nhắn lại:

【Cũng không đến mức khó ăn.】

【Chúc Du: Nhưng chắc chắn cũng không ngon.】

Bách Trầm gửi một biểu tượng mặt cười.

Sau đó anh gõ tin nhắn:【Vậy tối nay cậu định ăn gì?】

Đúng rồi, ăn gì đây nhỉ.

Chúc Du nhận ra, từ khi sang Anh du học, thứ cậu phải suy nghĩ nhiều nhất chính là vấn đề này.

Đồ ăn trong căng tin chắc vẫn như cũ, còn việc tự nấu thì... hai ngày trước cậu vừa làm loạn trong bếp, bây giờ không muốn tự nấu nữa.

Sau một hồi cân nhắc, cậu mới trả lời:【Chắc tui ra siêu thị dưới nhà mua chút đồ ăn liền vậy.】

【Chúc Du: Đàn anh ơi, tui đáng thương quá trời.】

【Chúc Du: Tui sắp đói xỉu rồi.】

【Chúc Du: Ngất xỉu.jpg】

Nhìn thấy mấy dòng tin nhắn này, khóe môi Bách Trầm bất giác cong lên. Anh liền nhắn lại:

【Thế bây giờ cậu muốn ăn gì?】

Vừa thấy câu này, Chúc Du lập tức ngồi thẳng lưng, mắt sáng rỡ.

【Là ý gì vậy?!】

【Chẳng lẽ đàn anh thấy tui đáng thương quá nên định giúp đỡ tui sao?】

【(≧w≦)/】

【Đương nhiên, nếu đàn anh chịu ban phát chút đồ ăn cho tui thì chuyện gì tui cũng có thể làm vì anh hết đó nha!!】

【Chó con chớp mắt.jpg】

Bách Trầm dứt khoát đặt đũa xuống, nhắn lại:【Đúng như cậu nói, đồ ăn căng tin thực sự không ngon lắm, tôi định về nhà nấu.】

Mắt Chúc Du lập tức sáng như sao, cậu nhanh chóng gõ chữ

【Có phần của tui không?!】

【Chắc chắn là có phần của tui đúng không?!】

【Ánh mắt lấp lánh.jpg】

Bách Trầm nhìn dòng tin nhắn hiện lên, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, anh từ tốn gõ chữ:【Vốn dĩ đã có phần của cậu rồi.】

【Chúc Du: Đàn anh!! Anh là tuyệt nhất!!】

Một câu mà tận bốn dấu chấm than đủ để chứng minh mức độ phấn khích và vui sướng của Chúc Du lúc này.

Bách Trầm thu dọn khay cơm, vừa đi ra khỏi căng tin vừa nhắn:【Nhưng nhà tôi không còn nhiều nguyên liệu lắm, tôi sẽ làm mì trứng cà chua, cậu ăn không?】

Chúc Du nhắn lại với tốc độ cực nhanh:【Ăn ăn! Tui không kén ăn đâu, dễ nuôi ơi là dễ nuôi ý!!】

Bách Trầm đang đi xuống cầu thang không tiện gõ chữ, anh đưa điện thoại lên gần môi, gửi tin nhắn thoại:

"Được, khi nào cậu về đến trường thì nhắn tôi."

Trên xe buýt, Chúc Du nghe xong tin nhắn thoại liền ôm ngực, nhắm mắt lại.

Quỷ thần thiên địa ơi, hạnh phúc quá, ngất mất thôi...

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Mì trứng cà chua.

Bình Luận (0)
Comment