Chúc Du ngỡ như mình được bao bọc trong vòng tay Bách Trầm. Tất thảy đều là mùi hương của anh.
Lúc về đến trường vẫn chưa quá muộn, Chúc Du gửi tin nhắn cho Bách Trầm xong liền vội vàng chạy về khu ký túc.
Trước đó, Chúc Du còn hỏi xem anh có cần mua gì không để cậu tiện đường mua giúp. Bách Trầm chỉ bảo không cần, chỉ dặn cậu trên đường về cẩn thận.
Dẫu vậy Chúc Du vẫn ghé vào siêu thị đi một vòng.
Thực tình cậu muốn mua gì đó cho Bách Trầm, nhưng khi nhìn vào số dư trong tài khoản ngân hàng — còn sạch hơn cả mặt cậu — cuối cùng chỉ đành mua ít thức ăn cho Lưu Ba rồi tay không trở về.
—
"Bên này con vẫn ổn."
Nước trong nồi vẫn chưa sôi, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng của chính mình.
Vì không gian quá rộng và trống trải, giọng nói của Bách Trầm vang vọng trong phòng tạo ra một âm hưởng nhè nhẹ.
Từ đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ dịu dàng truyền đến: "Thật chứ? Dì với chú lúc nào cũng lo con sống không tốt, con có chuyện gì cũng không chịu nói với chúng ta."
"Dì đừng lo lắng quá, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình." Giọng của Bách Trầm vẫn ôn hòa như mọi khi, không gấp gáp, không chút dao động, trầm thấp và vững vàng.
"Dì biết con có thể tự lo cho mình." Người phụ nữ thở dài, giọng nói có chút bất lực. "Nhưng nếu gặp khó khăn gì, nhất định phải nói với chú dì, biết chưa Tiểu Trầm?"
"Con biết rồi." Hàng mi dài khẽ rủ xuống, đôi mắt sâu thẳm của Bách Trầm phản chiếu lại ánh nước đang dần sôi trong nồi.
"Tiểu Trầm này, ở nước ngoài con có kết bạn được với ai không?" Dì lại ân cần hỏi thăm.
Bách Trầm quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hướng thẳng đến cửa phòng khách.
Có lẽ anh đang nhìn xuyên qua cánh cửa ấy, tìm kiếm hình bóng ai đó.
Mãi một lúc sau, anh mới thu lại ánh mắt, trả lời: "Có quen một người, cũng là người Trung Quốc."
"Ồ? Cũng là người Trung Quốc à? Tính cách thế nào? Hai đứa có hợp nhau không?"
Hợp nhau sao? Có lẽ là hợp.
Ở bên cạnh Chúc Du, anh không hề cảm thấy áp lực.
Hơn nữa... anh rất thích nhìn Chúc Du ăn đồ mình nấu.
Cảm giác này thật lạ nên anh nhất định không thể nói ra.
"Tính cách rất tốt, bọn con khá hợp nhau."
"Hợp nhau là tốt rồi. Chỉ sợ con ở nước ngoài một mình lại thấy cô đơn..."
Qua điện thoại, Bách Trầm nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, vội trấn an: "Dì, đừng lo quá. Ở bên này con vẫn ổn, chỉ còn vài tháng nữa là con sẽ về rồi."
"Dì cũng chỉ là nhớ con thôi... Hai năm trước con đi du học một chuyến, vậy mà lại bị chẩn đoán trầm cảm. Lúc đó thật sự làm bọn dì sợ muốn chết..." Chỉ mới nhớ lại chuyện đó thôi mà người phụ nữ đã thấy tim mình thắt lại, vội vỗ nhẹ lên ngực để trấn tĩnh.
Bách Trầm trầm giọng: "Con xin lỗi đã khiến dì lo lắng."
Từng chữ, từng lời đều chất chứa sự áy náy sâu sắc.
"Xin lỗi gì chứ? Chúng ta là người một nhà, đừng nói mấy lời xa lạ đó nữa." Giọng của bà nghiêm nghị hơn hẳn.
Bách Trầm theo phản xạ định nói "Xin lỗi" lần nữa, nhưng vừa thốt ra được hai chữ "Xin lỗi, con..."
"Không phải, con..."
Nói xong mới nhận ra mình lại vô thức xin lỗi, anh vội vàng đổi giọng.
Không khí trầm mặc trong vài giây, cả hai cùng bật cười.
Bách Trầm cười rất khẽ, giọng trầm thấp mà dịu dàng.
Người ở đầu dây bên kia cũng cười, giọng nói tràn đầy yêu thương và trìu mến.
Khung cảnh lúc này vô cùng ấm áp.
"Dì, khi nào dì về đến nhà?"
Bây giờ bên Trung Quốc đã là 3 giờ sáng, dì vẫn chưa ngủ vì đang trên đường về sau chuyến du lịch.
"Còn khoảng hai tiếng nữa."
"Nhưng mà thôi, dì không nói chuyện với con nữa, dì định nghỉ ngơi một chút đây."
Người phụ nữ lại dặn dò: "Con cũng nhớ nghỉ ngơi sớm đi, biết chưa?"
"Con biết rồi, dì đi đường cẩn thận." Anh vừa dứt lời, nước trong nồi cũng bắt đầu sôi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Có lẽ Chúc Du đã về rồi.
Đợi đầu dây bên kia cúp máy, Bách Trầm mới thu điện thoại lại. Anh tiện tay tắt bếp, đi ra phòng khách mở cửa.
"Đàn anh!"
Cái đầu của Lưu Ba bị đẩy về phía trước, người đang ôm nó thì cười rạng rỡ, chào anh đầy vui vẻ: "Chào buổi tối nha!"
"Meo~" Lưu Ba cũng rất biết phối hợp, kêu một tiếng thay lời chào hỏi Bách Trầm.
Có vẻ Chúc Du đã về nhà thay đồ, bộ quần áo cậu mặc bây giờ không giống lúc sáng khi chia tay Bách Trầm.
Là một bộ yếm màu cam, bên trong mặc áo sơ mi trắng, eo đeo một chiếc túi chéo trắng, trước ngực còn gài một chiếc ghim hình hoa hướng dương.
Tóc cậu được buộc nửa, còn Lưu Ba cũng mặc một bộ áo màu cam, trên cổ buộc một cái yếm màu hồng.
Hai đôi mắt tròn sáng lấp lánh cùng nhau nhìn về phía Bách Trầm.
Khung cảnh này... đáng yêu vượt mức pickleball rồi...
Bách Trầm khẽ hít một hơi.
"Đến rồi à?" Anh nghiêng người nhường lối, nở nụ cười ôn hòa, "Vào đi."
"Cảm ơn đàn anh!" Chúc Du bước nhanh vào nhà.
Bách Trầm bật hết đèn trong phòng khách lên, nói: "Cậu ngồi xuống sofa nghỉ một chút đi, tôi đi nấu mì đây."
"Có cần tui giúp gì không? Tui có thể rửa rau giúp anh." Chúc Du đặt Lưu Ba xuống đất, giơ tay xung phong nhận nhiệm vụ.
Bách Trầm lắc đầu, "Không cần đâu, tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi. Trên bàn có trà mới pha, cậu cứ uống trà đợi tôi là được."
"Vậy à..." Chúc Du ngoan ngoãn tháo túi xách ngồi xuống sofa.
Bách Trầm quay lại bật bếp lên lần nữa. Nước trong nồi vốn đã sôi, rất nhanh chóng lại sôi trào trở lại.
Chúc Du ngồi trên sofa lặng lẽ quan sát phòng khách.
Bố cục vẫn theo phong cách tối giản y hệt như lần đầu cậu đến đây, gam màu chủ đạo trong nhà đều là tông trầm lạnh.
Chỉ có mỗi cậu, người đang ngồi trên sofa, là mang theo sắc màu rực rỡ nhất.
Ting ting. Điện thoại rung lên một cái.
Chúc Du cầm lên xem thử, hóa ra là tin nhắn từ Trần Định, người cậu vừa kết bạn hồi sáng.
【Trần Định: Cậu có đó không? Bây giờ cậu rảnh chứ? Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.】
Chúc Du đang rảnh rỗi, liền nhắn lại:【Cậu nói đi.】
Câu hỏi của Trần Định liên quan đến một số kiến thức trong ngành mỹ thuật, đối với Chúc Du thì không có gì khó cả. Cậu chỉ mất vài câu là đã giải thích rõ ràng.
【Trần Định: Thì ra là vậy! Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cậu nhé!】
Chúc Du rót cho mình một ly trà, mùi thơm thanh nhã lan tỏa. Cậu nhấp một ngụm rồi nhắn lại:【Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ mà.】
【Trần Định: Sao lại không cần cảm ơn được chứ? Không thể để cậu giúp không công thế được.】
【Trần Định: Hay là thế này đi, cậu có thích uống trà không? Tôi có mang theo ít trà từ nhà sang vẫn chưa uống hết, để tôi gửi cậu một ít nhé.】
Chúc Du vừa vặn đang cầm chén trà trên tay, thực ra cậu không biết thưởng thức trà.
Cậu uống trà cũng chỉ là dốc một hơi rồi nuốt thẳng, trà chưa kịp lan tỏa hương vị trong miệng đã trôi tuột xuống dạ dày rồi.
Thế nên Chúc Du từ chối ngay:【Không cần đâu, tôi cũng không thích trà lắm, cậu cứ giữ lại mà dùng đi.】
Chúc Du đặt điện thoại xuống bàn và bật chế độ im lặng. Ánh mắt cậu vô thức dừng lại trên chén trà đặt ở mép bàn.
Chén trà này có màu xám chì trơn nhẵn, hơi nước vẫn đang bốc lên, trên mặt nước lơ lửng một lá trà.
Cậu đột nhiên để ý đến kiểu dáng của chén trà, lướt mắt nhìn quanh một vòng.
Không thấy thứ mình muốn tìm, Chúc Du đứng dậy đi thẳng vào bếp.
Trong bếp, Bách Trầm vừa xào xong trứng với cà chua, không khí ngập tràn mùi dầu nóng xen lẫn vị chua của cà chua và mùi thơm của trứng chiên.
Mùi thơm này suýt nữa khiến Chúc Du quên béng lý do mình vào bếp.
"Đàn anh, khụ..."
Chúc Du bước tới đứng sát bên cạnh Bách Trầm.
Khi ở nhà, Bách Trầm luôn mặc đồ thoải mái, áo và quần đều rộng rãi. Nhưng chiếc tạp dề lại ôm gọn lấy vòng eo anh, làm lộ rõ thân hình tam giác ngược hoàn hảo, dưới eo là một đôi chân dài gần như không thực.
Chiều cao của Bách Trầm khiến căn bếp vốn không rộng rãi lại càng thêm chật chội.
Chúc Du đứng cạnh anh mà thấp hơn cả một cái đầu, vóc dáng nhỏ hơn hẳn. Sự khác biệt này đúng là quá rõ ràng.
Bách Trầm nghiêng đầu nhìn Chúc Du, thấy cậu có vẻ muốn nói gì đó nhưng cứ chần chừ, liền hỏi: "Sao thế? Có chuyện muốn nói à?"
Chúc Du do dự một chút rồi gật đầu mạnh, "Ừm ừm!"
"Trước đây tui tặng anh cái chén trà đó... Anh không thích à?" Cậu cẩn thận quan sát góc nghiêng của Bách Trầm, giọng có chút dè dặt.
"Tôi rất thích."
Bách Trầm không hiểu sao cậu đột nhiên nhắc đến chuyện này nhưng vẫn trả lời ngay. Kỳ thực Chúc Du cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu, vậy mà lúc nào cũng có cảm giác cậu hệt một đứa trẻ mang suy nghĩ đơn thuần.
"Nhưng tui chưa từng thấy anh dùng nó lần nào." Giọng cậu lộ rõ vẻ không vui.
"Anh cất nó đi rồi à?"
Càng nói, Chúc Du càng có chút giận dỗi.
Nhìn nét mặt và nghe giọng điệu cậu, Bách Trầm nhận ra cậu thật sự không hài lòng.
"Xin lỗi."
Anh đặt dao xuống, bình tĩnh giải thích: "Nhà tôi có sẵn chén trà rồi nên tôi để chén cậu tặng vào tủ."
Chúc Du lẩm bẩm: "Anh đâu cần phải xin lỗi tui..."
Ngay sau đó, giọng cậu lại cao hơn hẳn: "Không dùng thì cũng phải để ra ngoài chứ! Nó đẹp như vậy, lại còn là cái duy nhất trên thế giới đó!"
Nói xong, Chúc Du chợt khựng lại.
Mắt cậu long lanh phản chiếu ánh nước, làn gió len qua khe cửa khẽ hất tung vài sợi tóc rối.
Trông cậu lúc này có chút luống cuống, giống như vừa nhận ra mình lỡ lời.
Lại giận dỗi vô cớ rồi.
Lại không kiểm soát được tính khí của mình.
Bách Trầm lúc nào cũng dịu dàng, đối xử tốt với cậu tốt đến thế, vậy mà cậu còn lớn tiếng với anh...
Chúc Du cúi đầu, ngón tay siết chặt vạt áo, "Đàn anh, xin lỗi, tui—"
Còn chưa nói hết câu, Bách Trầm đã lên tiếng trước.
"Là tôi sai."
"Quà cậu tặng, tôi nên để ra ngoài mới đúng."
"Cất đi như thế dễ khiến cậu nghĩ rằng tôi không trân trọng nó."
Giọng Bách Trầm bình tĩnh phân tích mọi chuyện rõ ràng, cuối cùng khẽ hỏi: "Đúng không?"
Âm cuối hơi kéo dài, nghe như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Chúc Du đâu còn là trẻ con nữa. Chính sự ôn hòa, bao dung và nhẫn nại của Bách Trầm khiến cậu càng thấy áy náy hơn.
Chúc Du vừa lắc đầu lại gật đầu, "Đàn anh! Tui không có ý trách anh đâu."
"Tôi biết." Bách Trầm khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Tôi để chén trà trong ngăn kéo của cái kệ kia, cậu có thể lấy ra. Muốn đặt ở đâu cũng được." Bách Trầm chỉ tay về phía vị trí để chén.
Chúc Du nhìn theo hướng tay anh, mắt sáng rỡ, "Thật sự đặt ở đâu cũng được sao?"
"Ừ, ở đâu cũng được." Bách Trầm lại gật đầu, "Cậu nói đúng, nó đẹp như vậy, lại là phiên bản duy nhất trên thế giới nữa, đáng lẽ tôi nên bày ra ngoài."
Chúc Du lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Cậu vui vẻ hẳn lên, hớn hở nói: "Vậy để tui đi lấy ra ngay!"
"Được."
Trên thực tế, nếu tối nay Chúc Du không nhắc, có lẽ vài ngày nữa Bách Trầm cũng sẽ tự lấy nó ra đặt ở ngoài.
Mỗi lần đi ngang qua, anh đều nhớ trong ngăn kéo có một cái chén trà rất đẹp bị giấu kín trong bóng tối, như thể một món đồ phát sáng bị giấu đi.
Thỉnh thoảng khi mở ngăn kéo lấy đồ, anh cũng sẽ vô tình nhìn thấy nó.
Cứ thế, dần dần anh nghĩ có lẽ bày nó ra ngoài vẫn tốt hơn.
Chỉ là chưa kịp làm thì Chúc Du đã phát hiện ra trước.
Cậu vừa khe khẽ ngâm nga một giai điệu, vừa mở ngăn kéo lấy ra chiếc chén sứ.
Chén được bảo quản rất tốt, nhìn bề mặt không có dấu vết nào, rõ ràng Bách Trầm chưa từng sử dụng.
Chúc Du cẩn thận dịch bức tượng hươu đang đặt ở vị trí trung tâm trên giá để đồ sang một bên, sau đó đặt chén trà vào đúng chỗ đó.
Chẳng hợp tẹo nào.
Hơn nữa...
Cậu lùi lại nửa bước, ngắm nghía một lúc.
Chén trà này chẳng phải món đồ đắt giá gì, để ở giữa giá đồ lại khiến tổng thể nhìn bớt sang trọng. Chúc Du lại cầm chén lên, chuẩn bị đặt bức tượng hươu về lại chỗ cũ.
Ngay lúc đó, một bàn tay vươn ra lấy mất chén trà trong tay cậu. Cùng lúc ấy, một nguồn hơi ấm từ phía sau tiến lại gần.
Hương hoa bồ kết thanh nhã bao quanh, tấm lưng cao lớn của người phía sau che khuất hết ánh sáng trên người Chúc Du.
Chúc Du ngỡ như mình được bao bọc trong vòng tay Bách Trầm.
Tất thảy đều là mùi hương của anh.
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai: "Để ở đây đi."
"Rất hợp." Âm thanh khàn khàn đầy từ tính luồn vào tai Chúc Du chạm đến lòng ngực, khẽ gảy lên sợi dây đàn trong trái tim cậu.