Bạn học Cá Nhỏ không kén ăn lại còn dễ nuôi ơi...
Chiếc chén sứ rực rỡ sắc màu được đặt ngay vào vị trí mà Bách Trầm cho là thích hợp nhất.
Chúc Du lập tức đưa tay ôm lấy ngực, đồng tử mở to theo nhịp tim đang đập liên hồi.
Trời ạ, cái thứ này sao lại đập nhanh thế?!
Trái tim bé nhỏ của tôi ơi, đừng có hỏng đó nha!
Bách Trầm lùi về sau, cảm giác bị bao trùm bởi vóc dáng anh cũng như hương hoa bồ kết theo đó phai nhạt dần.
"Cậu sao thế? Bị dọa à?" Thấy Chúc Du ôm ngực, hai gò má ửng đỏ, vành tai gần như hoà vào cùng màu với tóc, giọng nói trầm thấp từ tính của Bách Trầm lần nữa lọt vào tai cậu.
"Không có đâu, chỉ... một chút thôi."
Chúc Du hơi lúng túng, ngay cả cậu cũng không hiểu phản ứng này là thế nào.
Vừa dứt lời, cậu đã ngửi thấy hương trứng sốt cà chua nồng đậm xen lẫn mùi thơm của hành lá toả ra từ phía bàn ăn.
Chúc Du quay đầu lại nhìn.
Trên bàn là hai bát mì trứng cà chua bốc khói nghi ngút.
Sốt cà chua đỏ sánh quyện phủ lên những miếng trứng vàng óng được chiên vừa tới. Trứng nấu xong, thêm nước ấm có nêm chút muối, đun sôi, sau đó thả mì đã trụng vào, để lửa nhỏ cho nước sốt ngấm vào từng sợi mì. Cuối cùng rắc hành lá và gia vị, hương thơm bùng lên theo làn hơi nóng...
Một bát mì đẹp mắt, thơm phức, ngon lành.
Đôi mắt đen láy của Chúc Du phản chiếu hình ảnh bát mì trên bàn. Cậu mở miệng hỏi một câu cực kỳ dư thừa: "Xong rồi sao?"
"Ừ, ăn được rồi." Bách Trầm gật đầu, hơi nghiêng người nhường đường cho cậu.
Chúc Du ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và ngưỡng mộ. Giọng cậu đầy sùng bái:
"Đàn anh, anh nhanh thật đấy!!"
...
Câu này hình như hơi dễ gây hiểu lầm thì phải?
Chúc Du vừa nói xong liền nhận ra vấn đề, vội vàng xua tay giải thích: "Đàn anh, tui không có ý đó đâu!"
Bách Trầm vốn không nghĩ nhiều, nhưng một câu chữa cháy của cậu lại khiến anh suy nghĩ lung tung.
"Khụ khụ." Anh đưa tay lên môi ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên lắm. "Tôi biết rồi."
Xem kìa, càng giải thích càng khiến người ta nghĩ nhiều.
Chúc Du thầm ai oán trong lòng.
Có lẽ do chính mình cũng bị ảnh hưởng bởi câu nói kia, ánh mắt Chúc Du không tự chủ mà liếc sang người đối diện. Vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt khó hiểu của Bách Trầm.
Hai gò má vốn chỉ hơi hồng của Chúc Du lập tức đỏ bừng.
"Có hơi nóng." Chúc Du vội giơ tay quạt quạt hai bên má, động tác không thể che giấu nổi sự bối rối.
"Vậy... ăn thôi kẻo mì bị trương." Bách Trầm lên tiếng, giọng nói có chút khựng lại. Nói xong, anh đưa tay nới lỏng chiếc tạp dề đang siết hơi chặt.
Chỉ vừa nghe hai chữ "ăn thôi", Chúc Du lập tức quên sạch những chuyện vừa xảy ra.
Kệ nó đi.
Đã đến nước này, cứ ăn trước đã!
"Được!"
Chúc Du nhanh chân chạy đến bàn ăn, ngồi xuống ghế đối diện Bách Trầm. Anh cũng kéo ghế ngồi xuống.
"Tui ăn nhé?" Chúc Du cầm đũa lên rồi vẫn không quên hỏi chủ nhà.
"Ăn đi." Bách Trầm gật đầu, rót một cốc nước lạnh đặt bên tay phải cho Chúc Du.
Chúc Du hoàn toàn không khách sáo, gắp ngay một đũa mì đưa vào miệng.
Những sợi mì mềm mượt thấm đẫm nước sốt, hương hành phi dậy lên trong khoang miệng, tiếp đó là vị thanh thanh của cà chua.
Mùi trứng không quá nồng, nhưng vị béo của nó làm dịu đi độ chua của sốt.
Mì dai dai, từng tầng hương vị hòa quyện trên đầu lưỡi khiến vị giác được thỏa mãn trọn vẹn.
Chỉ có điều... hơi nóng xíu xiu thôi.
Vừa nấu xong, chưa kịp để nguội đã được Chúc Du cho vào miệng "xào" thêm một lần nữa.
Không có gì ngạc nhiên khi Chúc Du vì bị bỏng mà rơi nước mắt lưng tròng, cậu cầm lấy cốc nước lạnh trên tay tu một hơi cạn sạch.
Bách Trầm cười thầm, nhẹ giọng nhắc nhở: "Từ từ thôi, trong bếp vẫn còn."
Chúc Du giơ tay che mặt, xấu hổ quá đi mất.
"Cậu sao thế?" Thấy cậu không chịu bỏ tay ra cũng không nói gì, Bách Trầm lo lắng hỏi.
Giọng Chúc Du lộ rõ vẻ tuyệt vọng: "Cho tui nghỉ chút... Quê quá trời..."
Ngay cả lọn tóc con trên đỉnh đầu cậu cũng ỉu xìu rủ xuống.
Bách Trầm vẫn giữ nụ cười nơi khóe môi, "Không sao mà, không quê đâu."
Anh rót thêm nước vào ly trống của cậu.
"Được!" Chúc Du khôn hơn rồi, lần này cẩn thận thổi nguội mới ăn.
Chúc Du cúi đầu ăn từng đũa mì, không phát ra tiếng động nào. Hơi nóng trong bát mì tỏa lên, bao phủ toàn bộ người cậu trong làn khói mờ nhạt.
Trán và gáy cậu lấm tấm mồ hôi, đôi môi cũng bị hơi nóng làm cho ửng đỏ, ánh lên sắc nước trong veo.
"Đàn anh ơi, anh nấu ăn giỏi quá trời luôn." Chúc Du nuốt xong miếng cuối trong miệng mới nói tiếp: "Từ khi gặp anh, tui cảm thấy ngày nào mình cũng may mắn."
"Sao lại nói vậy?" Bách Trầm tò mò.
Chúc Du gắp thêm một đũa mì, vừa nhai vừa nói: "Tui tìm được một công việc làm thêm nè, quen thêm vài người bạn mới nè, bài báo cáo tháng trước cũng được điểm cao nữa..."
"Nói chung là siêu siêu nhiều chuyện tốt!"
Chỉ mới nói dăm ba câu, mì trong bát của Chúc Du đã gần hết.
Bách Trầm im lặng nhìn cậu ăn. Thực ra không có gì khác biệt so với người bình thường, chỉ là tốc độ nhanh hơn chút. Nhưng ngay cả khi ăn nhanh, cậu vẫn không có vẻ lộn xộn, ngược lại trông còn rất vui mắt.
Nhịp tim bình ổn bắt đầu tăng tốc.
Bách Trầm nhận thức rõ sự thay đổi khác thường này, cảm giác thỏa mãn vô cớ ấy lại len lỏi xuất hiện.
Mím môi một lúc, anh mới cất tiếng hỏi: "Ngon không?"
Chúc Du vẫn đang ăn nhưng tay trái đã giơ ngón cái về phía anh, gật đầu lia lịa: "Siêu siêu ngon luôn ý!!"
"Đàn anh, tui muốn đi theo anh mãi mãi!"
Chúc Du ngước lên, đôi mắt long lanh sáng rỡ. Làn mồ hôi mỏng trên trán khiến những sợi tóc lưa thưa dính chặt vào gò má. Khóe môi còn dính chút nước sốt.
Rất đẹp.
Rất rực rỡ.
Đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Ánh nhìn đầy chân thành chẳng chút che giấu nào của cậu bất ngờ chạm phải ánh mắt của Bách Trầm.
Chúc Du sững lại. Cậu có cảm giác ánh mắt của Bách Trầm mang một loại kỳ vọng nào đó.
Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, đối phương đã né đi. Chúc Du nghĩ chắc chỉ là ảo giác của mình, cũng không để tâm lắm, tiếp tục vùi đầu ăn mì.
Thấy bát mì của cậu sắp hết, Bách Trầm nhướn mi nhìn Chúc Du hỏi: "Cậu muốn ăn thêm không? Trong bếp vẫn còn."
"Muốn chứ!" Chúc Du nhanh chóng húp sạch nước sốt còn sót lại, dùng cả hai tay nâng bát không lên.
Bách Trầm vào bếp, gắp hết phần mì còn lại vào bát.
Lúc anh quay lại, Chúc Du không còn ngồi ở bàn ăn nữa.
"Chúc Du, của cậu này." Anh đi đến bàn ăn gọi cậu.
Chúc Du ngồi trên ghế sofa đáp: "Tui qua ngay đây!"
Bách Trầm thấy cậu đang lục tìm thứ gì đó trong chiếc túi mang theo. Chỉ vài giây sau, Chúc Du rút ra một cuộn giấy vẽ đã được cuộn lại cẩn thận.
"Đây rồi!" Chúc Du kéo lại quai yếm bị trễ xuống, nhanh chóng chạy đến bàn ăn.
Cậu trải tờ giấy vẽ trong tay ra trước mặt Bách Trầm: "Tui muốn tặng anh cái này."
Đây là bức tranh cậu vẽ khi đi ký họa hôm nay.
Phác thảo nhanh nên không xử lý quá nhiều chi tiết, nhưng những nét đặc trưng của Cung điện Sigyn vẫn hiện rõ.
Một bức tranh đầy màu sắc.
Hoàn toàn không hợp với tông màu trầm trong nhà của Bách Trầm.
"Cậu vẽ sao?" Giọng Bách Trầm khàn khàn.
Chúc Du gật đầu, cuộn tranh lại nhét vào tay Bách Trầm, "Anh đã giúp tui rất nhiều lần, còn cho tui ăn ké không biết bao nhiêu bữa..."
"Tui cảm thấy chỉ tặng cái chén trà thì không đủ. Nhưng bây giờ tui lại không có tiền, không thể mua cho anh...
Chúc Du muốn nói mình không thể mua cho Bách Trầm một món quà có giá trị hơn, một thứ đáng để lấy ra tặng.
Bách Trầm cắt ngang trước khi cậu kịp nói hết: "Đủ rồi."
"Những món quà cậu tặng đều rất tốt, tôi rất thích."
Bạch Thần đặt bức tranh trong tay sang một bên, giọng anh vẫn ôn hòa như mọi khi.
"Thật sao? Anh có thấy tui không đủ trân trọng tình bạn của chúng ta không?"
Chúc Du chống hai tay lên bàn ngước lên nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc như một học sinh ngoan ngoãn đang nghe thầy giảng bài.
Ánh mắt Bách Trầm dừng lại trên khuôn mặt Chúc Du, khóe môi khẽ cong làm lúm đồng tiền bên má lún nhẹ như gợn sóng trên mặt nước.
"Hôm nay sao thế? Cảm giác như cậu đang giấu chuyện gì đó."
Chúc Du giật mình, chớp mắt do dự: "Rõ vậy sao?"
"Ừ, rõ lắm." Bách Trầm gật đầu chắc nịch.
"Được rồi." Chúc Du rụt tay về dưới bàn, ngón tay vô thức xoắn vào nhau.
"Thực ra tui có một yêu cầu nho nhỏ."
"Anh cũng thấy tài nấu ăn của tui rồi đấy, tui thực sự đã cố gắng lắm rồi, nhưng lần nào cũng thất bại."
Chúc Du thở dài đầy não nề, lấy hết can đảm đề nghị:
"Tui nghĩ... hay là sau này tui chịu trách nhiệm mua đồ ăn cho cả hai, còn anh nấu thì tiện tay làm thêm một phần cho tui nhé?"
"Không cần lúc nào cũng nấu đâu! Thỉnh thoảng là được rồi!" Chúc Du vội vàng bổ sung thêm.
"Làm ơn đi mà, đàn anh——"
Chúc Du kéo dài giọng, đưa hai tay lên chắp thành nắm đấm tạo thành động tác "chúc phát tài" lắc lắc trên mặt bàn, đôi mắt sáng lên vẻ nài nỉ.
Mắt long lanh.jpg
"Tui sẽ không ăn chùa đâu! Tui có thể rửa bát, Lưu Ba có thể làm nũng, tui còn có thể..." Chúc Du vắt óc lục tìm trong đầu xem mình và Lưu Ba có thể làm gì để giúp ích cho Bách Trầm nữa không.
Đáng yêu quá thể.
Bách Trầm luôn cảm thấy dùng từ "đáng yêu" để miêu tả con trai không quá phù hợp, nhưng nếu là Chúc Du thì không thể phù hợp hơn.
Nhìn Chúc Du nhíu mày đầy căng thẳng vì bối rối, anh không kìm được mà bật cười.
Nụ cười của Bách Trầm lan đến cả khóe mắt, cong thành hình trăng khuyết.
Chúc Du không hiểu sao anh lại cười, nhưng nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, cậu cũng vô thức cười theo.
Hai người trước bàn ăn cứ thế bật cười đến mức quên cả thời gian.
Mãi một lúc sau, Bách Trầm mới từ từ thu lại nụ cười.
"Được thôi." Bách Trầm gật đầu chấp nhận "yêu cầu nho nhỏ" của Chúc Du, rồi mới hỏi: "Vậy chuyện khiến cậu băn khoăn cả tối nay chính là chuyện này sao?"
"Hả?! Anh làm sao mà biết tui đã nghĩ cả tối nay chứ?" Chúc Du tròn mắt ngạc nhiên, tò mò truy hỏi.
"Bí mật." Bách Trầm chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ.
Thực ra chẳng có gì phức tạp cả. Chúc Du giấu chuyện gì cũng đều hiện hết trong đôi mắt. Ngay từ khoảnh khắc gặp nhau tối nay, Bách Trầm đã nhận ra cậu đang có gì đó lấn cấn trong lòng.
"Còn ra vẻ bí ẩn chứ." Chúc Du hừ nhẹ một tiếng, cầm đũa lên, theo thói quen định chọc chọc vào bát mì. Nhưng nhìn tô mì thơm nức trước mặt, cậu lại không nỡ.
"Từ từ! Đàn anh vừa đồng ý với tui đúng không?" Cậu ngẩng đầu nhìn Bách Trầm, xác nhận lại lần nữa.
"Ừ, đồng ý rồi."
"Thực ra cậu cũng không cần làm gì đâu."
"Ngay từ khi tặng tôi quà, cậu đã là bạn của tôi rồi."
"Đối với tôi, nếu là bạn bè..." Đôi mắt u ám thường ngày của Bách Trầm đột nhiên sáng lên, "Thì đều được cả."
Chúc Du nghe mà lòng vui ơi là vui.
"Vậy cứ thế nha?"
"Nếu tui muốn ăn cơm anh nấu, tui sẽ nhắn tin trước, sau đó mua đồ ăn mang qua nhà anh, được không?"
Bách Trầm gật đầu, "Không thành vấn đề."
Mắt Chúc Du sáng rỡ.
"Anh biết nấu tất cả mọi món sao?"
Bách Trầm hơi chần chừ: "Chắc... là vậy?"
"Thực ra anh nấu gì tui cũng ăn được hết! Tui không kén ăn đâu, siêu dễ nuôi!"
Chúc Du vô cùng tự tin vào dạ dày của mình, cái gì cũng có thể ăn được, ngoại trừ... đồ ăn của người da trắng.
"Được rồi! Vị khách không kén ăn lại còn dễ nuôi này..."
Bách Trầm vừa nói vừa suy nghĩ, anh nhận ra mình chưa bao giờ gọi tên Chúc Du theo cách thân mật. Cậu rất giống một đứa trẻ, nhưng gọi như vậy lại không lịch sự lắm.
Thấy anh chần chừ, Chúc Du nhanh miệng bổ sung: "Gọi tui là Tiểu Du!"
"Bạn bè tui đều gọi thế."
Bách Trầm lặp lại hai chữ này trong đầu, nói:
"Được rồi, bạn học Cá Nhỏ (*) không kén ăn lại còn dễ nuôi ơi, mau ăn mì đi kẻo nở hết rồi."
(*) Tiểu Ngư (鱼) nghĩa là cá nhỏ, đồng âm với Du (渝).
"Aaaa! Mì của tui!!" Người đối diện kêu la thất thanh.
...
Ăn xong, Chúc Du lại xung phong rửa bát cùng Bách Trầm.
Như thường lệ, cậu phụ trách lau khô bát đĩa.
Hai người vừa làm vừa trò chuyện linh tinh.
"À đúng rồi, Chúc Du." Bách Trầm chợt nhớ ra một chuyện.
"Sao thế?" Chúc Du ngáp dài.
Căng da bụng trùng da mắt mà.
"Tôi có một tài khoản dạy nấu ăn trên mạng."
"Tôi có thể sẽ quay video hướng dẫn không theo lịch cố định, vào tối thứ Sáu hàng tuần sẽ livestream... Cậu có phiền không?"
Bách Trầm vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Chúc Du.
Tay cậu khựng lại giữa chừng.
Không phải chứ? Cứ vậy mà nói thẳng luôn sao?
Chúc Du suýt chút nữa đã hét lên "Tui biết blog của anh từ lâu rồi!!"
Nhưng mà—
"Tui có thể hỏi ID của anh không?" Chúc Du giả vờ ngạc nhiên, diễn xuất vụng về nhưng vẫn có tác dụng.
Bách Trầm cũng không định giấu vì chuyện này trước sau gì cậu cũng sẽ biết, chi bằng anh tự nói trước.
Anh lau khô tay trên tạp dề, lấy điện thoại ra, lướt một lúc rồi giơ tài khoản cho Chúc Du xem.
"Bách Trạch."
Chúc Du đọc từng chữ một, sau đó ngước lên nhìn anh: "Được! Về nhà tui sẽ theo dõi anh ngay!"
Bách Trầm ho nhẹ một tiếng. Thực ra bị người quen đọc thẳng tên ID trên mạng thế này cứ ngài ngại thế nào ấy...
...
Rửa bát xong, Chúc Du đóng khung tranh treo lên vị trí nổi bật nhất trong nhà Bách Trầm — vừa mở cửa là thấy ngay.
Chúc Du nói làm vậy để Bách Trầm mỗi lần nhìn thấy tranh liền nhớ đến mình.
Bách Trầm chỉ cười đáp rằng có thể nhớ đến Chúc Du ngay cả khi không nhìn thấy bức tranh.
Cuối cùng, anh vẫn đồng ý để cậu treo nó ở đó.
Hai người ngồi xếp bằng trước bàn trà, chờ tiêu hóa bớt thức ăn.
Lưu Ba đã ăn no trước khi ra ngoài, giờ cũng không còn gây náo loạn nữa, chỉ là nó cứ nhất quyết chui vào lòng Bách Trầm, dù Chúc Du có ôm thế nào cũng không chịu đi.
"Không sao, tôi ôm nó cũng được." Bách Trầm vừa nói vừa gãi cằm Lưu Ba.
"Đúng là đồ phản bội! Lúc trước Hàn Kim Châu muốn ôm mà nó còn không thèm cho, bây giờ thì lại cứ đòi chui vào lòng anh." Chúc Du hừ một tiếng đầy bất mãn.
Cậu bực bội véo nhẹ hai bên má của Lưu Ba, nhấn từng chữ một: "Thấy, sắc, quên, ba."
Bách Trầm bật cười, bất đắc dĩ hỏi: "Thấy sắc quên bạn là sao?"
Chúc Du vô cùng thản nhiên: "Anh đẹp trai mà."
"Tuy tui cũng không đến nỗi nào, nhưng chắc tại anh biết nấu ăn nên nó mới thích bám theo hơn."
Chúc Du chống một tay lên bàn trà, nghiêng đầu dựa lên cánh tay, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú lấp lánh như vì sao nhỏ.
Cậu trêu chọc Lưu Ba đang nằm gọn trong lòng Bách Trầm.
Bách Trầm hơi dừng lại, ánh mắt bất giác rơi lên chiếc khuyên tai trên vành tai phải của Chúc Du. Màu đen bóng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Lặng yên hồi lâu, anh mới thu lại ánh nhìn, cúi xuống lấy tập thiết kế dưới bàn trà.
"Tôi làm chút việc, cậu không phiền chứ?"
Chúc Du lắc đầu, sau đó ngả người sát lại gần hơn, tò mò nhìn vào bản vẽ trong tay Bách Trầm.
Hương trà và hoa bồ kết hòa quyện trong không gian.
Bách Trầm hơi mất tập trung một thoáng, còn Chúc Du thì vẫn chẳng hay biết gì.
"Bản vẽ này..." Cậu nhìn bản thiết kế, hơi nhíu mày: "Hôm trước lúc sang nhà anh lấy dầu ăn, tui đã thấy nó rồi."
"Ừm, giáo sư nhờ tôi thiết kế cảnh quan cho biệt thự của ông ấy." Bách Trầm gật đầu.
Chúc Du gật gù, lại nhìn sang anh hỏi: "Vậy anh có ý tưởng gì chưa?"
"Vẫn chưa."
"Anh không hài lòng với thiết kế hiện tại à?" Chúc Du thắc mắc.
"Cậu thấy bản vẽ này đã ổn chưa?" Bách Trầm hỏi ngược lại.
Cậu chớp mắt mấy cái, chống tay xuống sàn, lại dịch người gần anh thêm một chút.
Khoảng cách càng lúc càng sát.
"Anh muốn tui nói thật không?"
"Ừ."
Chúc Du giơ ngón cái và ngón trỏ, định hình một khoảng cách rất nhỏ.
"Tui thấy hơi kỳ lạ..."
"Không rõ là chỗ nào, nhưng nhìn tổng thể có chút không khớp."
Chúc Du ôm mặt nhìn thẳng vào Bách Trầm.
"Nhưng tui không phải dân chuyên như anh."
"Anh cứ nghe qua một chút thôi cũng được."