Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 15

Hiểu lầm tui là người yêu của anh, hoặc là một người rất thân thiết với anh thì sao?

Bách Trầm nghiêm túc lắc đầu, "Ý kiến của cậu cũng rất quan trọng."

"Tôi biết bản thiết kế này vẫn chưa đạt. Thời gian của tôi..." Anh nói thêm một câu mơ hồ đến mức Chúc Du không nghe rõ.

"Giáo sư Vera sắp nghỉ hưu. Tôi muốn hoàn thành bản thiết kế này trước khi thầy ấy rời đi."

Trong lòng Chúc Du có rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu khéo léo lựa chọn không nói ra.

Mỗi khi Bách Trầm nhắc đến chuyện của bản thân, anh luôn có vẻ không vui. Ánh mắt ấy đang cất giấu vô số bí mật Chúc Du không nhìn thấu được, mà cậu cũng không giỏi trong việc nhìn thấu người khác.

Cậu mong Bách Trầm tự nói ra, nhưng chuyện đó có lẽ là không thể.

Bách Trầm bắt đầu sửa bản thiết kế.

Chúc Du ngoan ngoãn gục xuống bàn, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chăm chú.

Một gương mặt gần như hoàn hảo, từ chân mày, sống mũi, đến đôi môi, mọi đường nét đều tinh tế và sắc sảo. Hàng mi dài rợp như cánh bướm, khẽ rung động mỗi khi ánh sáng chiếu qua.

Bách Trầm là một người rất dịu dàng, nhưng bên trong lại mang theo sự lạnh lẽo vô hình.

Chúc Du cảm thấy đó là sự lạnh lẽo của một người đã cô đơn quá lâu.

Bọn họ đã quen nhau một thời gian, trò chuyện không ít, cũng đã nhắc đến quá khứ rất nhiều lần.

Tuy nhiên, chỉ có Chúc Du kể. Bách Trầm chưa từng nói về quá khứ của mình, cũng chưa từng nhắc đến bất kỳ người bạn nào....

Anh nhíu mày thật chặt, toàn bộ sự tập trung đổ dồn vào bản thiết kế đang cầm trên tay.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Dù Chúc Du có chậm chạp hơn người khác cũng hiểu được ý tứ lời mình vừa nói khi nãy.

Đến một người ngoài ngành như cậu còn nhìn ra vấn đề, vậy thì chứng tỏ bản thiết kế này có lẽ thật sự thất bại.

Đàn anh ơi, rốt cuộc điều gì đã giữ chân anh vậy?

Chúc Du nhìn đôi bàn tay to nổi gân xanh của Bạch Trầm với vẻ ngưỡng mộ. Thời gian trôi qua, cậu giơ tay che miệng ngáp khẽ.

Cậu tiện tay lấy một tờ giấy trắng trên bàn, rút từ ống bút của Bách Trầm một cây bút chì đã được gọt sẵn.

Cậu cũng bắt đầu cúi đầu vẽ.

Căn phòng vẫn rất yên tĩnh. Thậm chí Lưu Ba trong lòng Bách Trầm cũng ngoan ngoãn lạ thường, không gây ồn ào.

Khoảng mười lăm phút sau.

Chúc Du đẩy tờ giấy vẽ về phía Bách Trầm. Anh thoáng dừng tay, liếc sang.

"Đàn anh, đừng nhíu mày mãi thế." Chúc Du nhẹ nhàng mỉm cười.

Trên tờ giấy là một bức phác thảo dáng vẻ của Bách Trầm lúc nãy khi làm việc. Từng đường nét, từng cử chỉ, từng góc cạnh trên gương mặt đều giống hệt.

Điểm khác biệt duy nhất...

Chân mày trong tranh không còn nhíu lại.

Ánh mắt dịu dàng hơn, thoáng nét thả lỏng.

Bách Trầm lặng nhìn bức tranh.

Chợt nghe Chúc Du cười nhẹ: "Nhíu mày sẽ đuổi hết may mắn đi đấy."

Ong ong ong—

Âm thanh lạ lẫm vọng bên tai.

Thình thịch.

Thình thịch thình thịch.

Một chiếc lá rơi vào mặt hồ yên ả, dấy lên từng vòng sóng lan rộng.

Mấy ngày sau, Bách Trầm hẹn gặp hai giáo sư Mayra và Vera, Chúc Du cũng đi cùng.

Cậu hỏi làm thế nào để giúp đỡ Bách Trầm, hoặc có thể hỗ trợ anh bằng cách nào.

Sau khi xem bản thiết kế đã chỉnh sửa nhưng vẫn chưa hoàn thiện của Bách Trầm, hai giáo sư lại không đưa ra bất kỳ gợi ý nào rõ ràng.

Họ chỉ nói: "Cứ tiếp tục như vậy đi, đến lúc thích hợp, em ấy sẽ tự biết phải làm gì."

Không chỉ Chúc Du, ngay cả Bách Trầm cũng mịt mù chẳng hiểu nổi.

Một số người phương Tây tin rằng môi trường có thể tác động đến con người. Nếu bên cạnh Bách Trầm có một người tràn đầy sức sống và tác động mạnh mẽ như Chúc Du, có lẽ anh cũng sẽ thay đổi theo.

Chỉ tiếc rằng bản thân hai vị giáo sư cũng không thực sự biết rõ chuyện sẽ diễn ra thế nào.

Tiễn hai giáo sư xong, cả hai sánh vai nhau trở về khu ký túc.

Hiện tại trong nước đang là Tết Trung Thu, nhưng ở London chỉ có một ngày mưa ảm đạm.

Mưa rả rích cả ngày, mãi đến chạng vạng mới tạnh hẳn.

Đường phố ướt sũng nước, mùi lá mục hòa với hương đất thoang thoảng trong không khí.

Mùi của nó không được dễ chịu cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Chúc Du mặc rất dày. Hồi nhỏ sức khoẻ cậu không tốt, lớn lên lại sợ lạnh.

Bách Trầm chỉ khoác một chiếc áo gió, còn Chúc Du đã quấn chặt trong áo dạ lông cừu.

Gió lạnh thổi qua, mặt Chúc Du ửng hồng. Mới nói với Bách Trầm vài câu, cậu đã ngáp dài, khóe mắt vô thức chảy ra chút lệ sin.h lý nom vẻ lười biếng và ngái ngủ.

"Hôm qua ngủ không ngon sao?"

Bách Trầm đưa cho cậu một viên kẹo cao su vị bạc hà.

Chúc Du cầm lấy, bóc giấy, nhét vào miệng. Cơn mát lạnh lan tỏa từ khoang miệng đến tận lồng ngực, đầu óc đang uể oải cũng tỉnh táo hơn hẳn.

Cậu nhai vài cái rồi mới trả lời: "Tối qua uống trà, đến bốn giờ sáng còn đang đếm cừu..."

"Trà ở nhà tôi sao?"

Hôm qua Chúc Du đến nhà Bách Trầm ăn tối, nhưng theo những gì anh nhớ, cậu không uống nhiều trà.

Chúc Du lắc đầu, giọng ngái ngủ: "Không phải, hôm qua anh còn không cho tui uống nhiều mà."

"Là một người bạn Trung Quốc mới quen, nhà cậu ấy bán trà... Ha—" Chúc Du gạt nước mắt, ngáp dài.

Bách Trầm phát hiện cậu đã đổi kiểu khuyên lưỡi.

Màu sắc tối hơn trước, ánh lên ánh xanh lam lấp lánh như vảy cá.

Hình dáng là một chiếc xương nhỏ.

Một chú chó... gặm xương.

Ý nghĩ đó vừa hiện lên, đồng tử Bách Trầm đột ngột co lại. Đáy mắt anh sâu thẳm hơn, ngay cả nhịp thở cũng hơi khựng lại.

Anh vội vàng dời ánh nhìn đi nơi khác.

Chúc Du hoàn toàn không nhận ra điều khác lạ, vẫn chậm rãi giải thích: "Hôm trước tui giúp cậu ấy một chuyện, cậu ấy cứ khăng khăng tặng trà để cảm ơn."

"Tui nghĩ cậu ấy có lòng nên nhận luôn. Tối qua, lúc chuẩn bị ngủ, cậu ấy lại nhắn hỏi tui có thể thử trà của cậu ấy rồi cho ý kiến không."

"Thế là tui tu nguyên một cốc to."

"Và kết quả là... cả đêm thao láo." Chúc Du bất lực giơ tay ra.

Làn da vốn đã trắng, quầng thâm mắt do thiếu ngủ lại càng nổi bật hơn. Mái tóc cũng trở nên xỉn màu, thiếu sức sống lạ thường.

Bách Trầm nhìn chăm chú vào xoáy tóc màu hồng nhạt của cậu một lúc, sau đó mới lên tiếng:

"Nhà cậu ta bán trà mà không biết uống nhiều vào buổi tối dễ mất ngủ sao?"

"Sao còn khuyên cậu uống?"

Chúc Du chẳng suy nghĩ nhiều, lắc đầu: "Không biết nữa."

Mái tóc mềm mại theo động tác mà lắc lư, trông giống hệt một chú Samoyed lắc lông cho ráo nước.

"Có thể... cậu ấy rất mong tui cho nhận xét chăng?"

Chúc Du nghĩ ngợi một lúc mới đáp, sau đó lại kêu lên một tiếng đầy khổ sở: "Tui vốn định về ngủ bù, nhưng giờ lại thấy đói"

"Hôm nay trong nước là Tết Trung Thu. Tôi có mua bột làm bánh trung thu. Cũng mua ngô và sườn luôn. Cậu về nghỉ ngơi một lát đi rồi tối qua ăn cơm."

Ở London đương nhiên không có Tết Trung Thu, nhưng người Trung Quốc xa quê vẫn tự tổ chức để cảm nhận chút không khí lễ hội.

Chúc Du như thể đang đợi chính câu này. Vừa nghe anh nói xong, cậu lập tức gật đầu: "Ừm! Tui ăn!"

Cậu lại còn giả vờ trách móc: "Nhưng mà anh đáng lẽ nên bàn với tui trước chứ? Chẳng phải đã nói tui sẽ là người mua đồ ăn sao?"

Bách Trầm bình thản giải thích: "Tôi quyết định đột xuất."

"Lần sau nhất định sẽ nói với cậu mà."

Câu nói này khiến Chúc Du bật cười. Cậu vốn muốn trêu chọc đàn anh lúc nào cũng nghiêm túc lại có lúc đùa như thế, nhưng nghĩ lại có khi Bách Trầm thật sự nghiêm túc.

Cậu không nói gì thêm, chỉ gật đầu: "Được rồi."

"Đàn anh, lần trước quán tui có sự kiện, anh bảo bận không tới được. Vậy thứ Ba tuần sau anh có rảnh không?"

"Anh tới đi, tui muốn mời anh ăn bánh, còn muốn giới thiệu anh với chị Chloe nữa."

"Anh là người bạn thân nhất của tui mà."

Lần trước cậu mời nhưng Bách Trầm lại trùng lịch với một báo cáo dự án quan trọng nên không đến được.

Chúc Du buồn rầu rất lâu vì chuyện này.

Cậu đã dành chiếc bánh nhỏ đẹp nhất để phần cho Bách Trầm.

Kết quả là Bách Trầm lại nhắn tin nói không thể đến được.

Chúc Du tức giận đến nỗi một mình ăn sạch chiếc bánh.

Ăn xong thì... lại hết giận ngay.

Có lẽ vì bánh khiến tâm trạng tốt hơn, cũng có lẽ cậu cảm thấy bản thân không thể tức giận Bách Trầm được.

Bách Trầm nhớ lại thời khóa biểu ngày hôm đó. Chiều thứ Ba anh không có tiết học nhưng lại có lịch gặp một người, không biết sẽ mất bao lâu.

Không thể hứa chắc chắn, Bách Trầm chỉ có thể nói: "Tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc trước khi cậu tan làm."

"Được rồi." Chúc Du lại ngáp một cái.

Về đến nhà, Chúc Du vốn định giúp Bách Trầm chuẩn bị gì đó, nhưng hôm nay là thứ Sáu - ngày anh livestream hàng tuần.

Chúc Du không thể xuất hiện trong ống kính, cũng không tiện giúp.

Trước khi mở cửa vào nhà, cậu quay lại nói: "Sau này thứ Sáu tui sẽ không qua nữa. Đợi anh livestream xong tui mới tới."

"Tại sao?" Bách Trầm có chút khó hiểu.

Chúc Du quay đầu nhìn anh giải thích: "Vì anh đang livestream. Nếu vô tình để lộ trong nhà có người khác, fan của anh sẽ hiểu lầm."

Bách Trầm vẫn không hiểu lắm, nhíu mày: "Hiểu lầm gì?"

Chúc Du giơ tay khoa chân múa tay: "Hiểu lầm tui là người yêu của anh, hoặc là một người rất thân thiết với anh thì sao?!"

Nói xong, mặt cậu đỏ lên. Ngay cả vành tai cũng ửng hồng.

Tuy nhiên, đèn hành lang không đủ sáng, cộng thêm vóc dáng cao lớn của Bách Trầm chắn hết ánh sáng nên anh không nhìn ra điều đó.

Bách Trầm lúc này mới hiểu ra suy nghĩ của Chúc Du.

"Cảm ơn cậu đã nghĩ cho tôi." Bách Trầm thấp giọng nói: "Nhưng tôi chưa bao giờ tự nhận mình là người độc thân. Tôi chỉ là một blogger dạy nấu ăn thôi."

"Cũng đúng ha."

Chúc Du nhớ lại từ lúc bắt đầu theo dõi livestream của anh, Bách Trầm chưa bao giờ nhắc đến chuyện cá nhân.

Anh nói cực kỳ ít, gần như không tương tác với bình luận. Chỉ khi có ai hỏi về chuyện nấu nướng, anh mới trả lời đúng trọng tâm.

"Vậy... cậu vẫn qua chứ?" Giọng điệu của Bách Trầm bỗng có chút dò xét, cẩn thận một cách kỳ lạ.

Chúc Du chống tay vào hông, vô cùng chắc chắn: "Đương nhiên rồi!"

"Đợi tui tắm cho Lưu Ba xong sẽ qua!"

Chúc Du vừa nói vừa mở cửa, Lưu Ba xám xịt như cục tro lao vọt ra ngoài. Chúc Du còn chưa kịp phản ứng đã bị con mèo lao vào người làm xoay một vòng tại chỗ.

Bách Trầm tay nhanh mắt lẹ đỡ lấy cánh tay của cậu.

"Lưu Ba!!" Chúc Du tức đến mức dựng tóc gáy, ngay cả cọng tóc con trên đầu cũng rung bần bật.

Cậu cúi đầu tìm mèo, nhưng tiếng kêu lại vọng xuống từ trên cao.

Ngẩng đầu lên—

Lưu Ba đã ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Bách Trầm.

"Xuống ngay! Mày đã bao lâu rồi chưa tắm hả?"

Chúc Du lo sợ Lưu Ba mà nhảy xuống từ lòng Bách Trầm chắc chắn sẽ lưu lại dấu chân mèo lấm lem trên áo trắng tinh của anh.

Chúc Du vươn tay túm lấy gáy của Lưu Ba, nhưng con mèo bám chặt lấy áo của Bách Trầm nhất quyết không buông.

Bách Trầm bất lực bật cười.

"Không sao đâu, cậu cứ đi lấy sữa tắm cho thú cưng đi. Tắm luôn cho nó ở nhà tôi cũng được."

Chúc Du lập tức lắc đầu, "Sao được chứ? Sẽ làm bẩn phòng tắm của anh mất!"

Bách Trầm nhẹ giọng bảo: "Không sao đâu, tôi có thể dọn dẹp lại mà."

"Meo." Lưu Ba cũng kêu lên một tiếng, như thể tán đồng với Bách Trầm.

Thấy nó không có ý định buông móng, Chúc Du đành thở dài thỏa hiệp, "Được rồi..."

Bách Trầm cong môi, "Vậy tôi mang nó vào trước."

Chúc Du vẫn còn tức, giơ tay đánh vài cú đấm vào không khí: "Lưu Ba, tức chết mất! Tao phải quẳng mày ra khỏi nhà mới được!"

Cậu hậm hực về nhà, xách theo sữa tắm, máy sấy lông và cả bộ đồ ngủ của Lưu Ba.

Vừa vào cửa, Chúc Du thấy Bách Trầm đã đặt Lưu Ba xuống ghế sofa, đang cầm thanh pate trêu chọc con mèo.

"Ơ? Đàn anh, anh còn mua cả đồ ăn vặt cho mèo à?" Chúc Du đặt đồ lên bàn, ngạc nhiên hỏi.

"Ở dưới tầng có nhiều mèo hoang, thỉnh thoảng tôi hay cho chúng ăn."

Nghe vậy, Chúc Du đột nhiên nhớ lại chú mèo hoang cậu vẫn thường cho ăn. Lần trước cậu tìm, nó đã được ai đó cho ăn trước rồi.

Một suy đoán mơ hồ dấy lên trong lòng, nhưng cậu không nói ra.

Chúc Du bước tới, ôm lấy Lưu Ba rồi hỏi: "Khi nào thì anh bắt đầu livestream?"

Bách Trầm liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.

"Chắc khoảng mười phút nữa."

"Mười phút à? Lưu Ba lông dày lắm, chắc không kịp tắm trong mười phút đâu." Chúc Du cân nhắc một chút, "Anh cứ đi livestream đi, phòng tắm cách âm khá tốt, tui đóng cửa lại là được. Lưu Ba lúc tắm ngoan lắm, không làm ồn đâu."

"Một mình cậu lo liệu được chứ?"

Vốn là người giữ lời, Bách Trầm đã hứa với fan mỗi tuần livestream một lần nên không muốn tìm lý do hoãn lại.

Chúc Du tròn mắt nhìn anh, "Dĩ nhiên là được! Đây đâu phải lần đầu tui tắm cho nó."

Cậu giơ tay làm dấu OK, tự tin tuyệt đối.

"Vậy được rồi."

Bách Trầm giúp cậu chỉnh nhiệt độ nước, dặn dò: "Tối nay tôi làm bánh trung thu, không mất nhiều thời gian đâu. Tắm cho nó xong cậu cứ ra ngoài, không sao cả."

Chúc Du gật đầu thúc giục: "Rồi rồi, anh mau đi đi! Fan đang mong ngóng anh lắm rồi đó."

Câu này thực ra cậu cũng tự tính mình vào. Bởi vì thứ Sáu nào cậu cũng canh đúng giờ livestream của Bách Trầm.

Bách Trầm "ừ" một tiếng, bước ra cửa.

Trước khi đi, anh vô thức quay đầu lại, thấy Chúc Du đang cúi xuống c.ởi quần áo cho Lưu Ba. Anh mím môi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chúc Du một hơi lộ.t s.ạch quần áo của Lưu Ba, tiện tay vỗ lên mông nó một cái, thấp giọng mắng:

"Mệt quá thể, tao chẳng buồn nói với mày nữa."

Bình Luận (0)
Comment