Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chúc Du há hốc miệng nhìn cơ ngực của anh...

Khi Chúc Du đến nhà Bách Trầm, Lưu Ba đã được sấy khô, trên người mặc bộ đồ cậu mang đến, ngoan ngoãn ngồi cạnh sofa gặm pate.

Bách Trầm đang bận rộn trong bếp.

Chúc Du chăm chú nhìn bóng lưng anh — một tấm lưng cao lớn, vững chãi, mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối. Đèn trần phía trên thấp đến mức dường như sắp chạm vào đầu anh.

Chúc Du nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén bước lại gần Bách Trầm.

Lúc nãy cũng bị nước tạt vào trong phòng tắm, Bách Trầm đã thay sang một bộ đồ khác. Anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, hơi ôm dáng tôn lên đôi vai rộng dài mạnh mẽ. Ống tay áo xắn lê lộ ra cánh tay với cơ bắp săn chắc. Chiếc tạp dề tùy ý buộc lỏng phía sau eo, tóc còn chưa khô hẳn, phần gáy trắng đến lạ.

Chúc Du nhìn kỹ, ánh mắt vô thức dừng lại nơi nốt ruồi sau tai phải của anh.

Bách Trầm đứng đó, toát lên thứ khí thế áp đảo của một người đàn ông trưởng thành, hormone nam tính gần như không cách nào che giấu được. Chúc Du cứ nhìn mãi, bỗng dưng hơi chột dạ.

Ý định ban đầu của cậu là lén lút đến bên cạnh để hù dọa Bách Trầm một phen, nhưng chưa kịp làm gì thì anh đã lên tiếng trước: "Tôi pha nước gừng đường nâu rồi. Nếu cậu đang trong bếp thì uống một chút cho ấm người rồi hẵng ăn cơm."

Chúc Du sửng sốt.

"Đàn anh!" Cậu vỗ ngực, nhảy đến bên cạnh anh, nghiêng đầu thắc mắc: "Làm sao anh biết tui đến vậy?"

Bách Trầm đáp mà không ngẩng đầu lên: "Tôi đoán thôi."

Anh đang nhào bột, những đường gân trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt, từng mạch máu trên cánh tay cũng căng ra tràn đầy sức mạnh.

Nhạt nhẽo. Chúc Du lè lưỡi, ánh mắt từ từ trượt xuống.

Chiếc áo len cổ lọ vừa vặn che khuất yết hầu của Bách Trầm, những đường gân trên cổ thấp thoáng kéo dài xuống rồi bị viền áo giấu đi. Vì áo hơi ôm nên đường nét cơ ngực hiện lên vô cùng rõ ràng, rắn chắc như tảng đá, từng khối nổi bật sắc nét.

Chiếc áo này càng làm tôn lên khí chất dịu dàng vốn có của Bách Trầm, giúp anh trông vừa ấm áp vừa chu đáo như một người mẹ.

Mẹ nam (*) thật rồi——

(*) Gốc là 男妈妈啊 mô tả người đàn ông có xu hướng "bao bọc" người khác quá mức, có những hành động dịu dàng chu đáo như một người mẹ. Mình không biết dịch sao cho thuần Việt từ này, mọi người gợi ý giúp mình với nha.

Chúc Du không kìm được mà há hốc miệng.

Đồng tử cũng vô thức giãn to, cậu kinh ngạc đến mức khẽ lắc đầu.

Ánh mắt của Chúc Du vốn chẳng bao giờ che giấu được cảm xúc, nhưng ánh nhìn đó không mang vẻ soi mói khiến người khác khó chịu mà giống như một sự chiêm ngưỡng thẳng thắn, đầy tán thưởng.

Bách Trầm từng bị rất nhiều người nhìn với ánh mắt thẳng thừng như vậy, chỉ có của Chúc Du lại hoàn toàn không mang chút ác ý nào.

Bách Trầm vờ ho nhẹ một tiếng, không quay đầu lại mà chỉ hỏi: "Cậu đang nhìn gì thế?"

Chúc Du chớp mắt, thản nhiên đáp: "Nhìn anh đấy."

Thật sự rất thẳng thắn.

Bách Trầm cứng đờ, "Nhìn... nhìn tôi?"

"Đúng vậy, đàn anh, cái này của anh..." Chúc Du giơ tay ra trước ngực làm động tác mô phỏng, "làm sao mà tập được thế?"

Bách Trầm im lặng vài giây: "Tôi đã tập rất lâu."

"Vậy nếu bây giờ tui bắt đầu luyện thì đến khi nào mới được như anh?"

Bách Trầm nghe xong, dừng động tác quay sang nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới.

Chúc Du vội đặt hai tay chống eo, thẳng lưng, ưỡn ngực, cố gắng khiến bản thân trông cao lớn hơn một chút. Mặc dù trước mặt Bách Trầm, cậu chẳng khác nào một chú cún con suy dinh dưỡng.

"Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đấy." Bách Trầm không muốn làm cậu nản lòng.

Chúc Du lập tức tự tin đáp: "Tui có thể kiên trì mà! Không nói đến chuyện khác, riêng ý chí của tui đã rất mạnh rồi đó!"

Chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó cậu sẽ trở nên cao lớn vạm vỡ, khiến cả nhà phải há hốc miệng mới được.

Đến lúc đó, Chúc Đình sẽ không thể xách cậu lên nữa, đám vệ sĩ cũng không thể lôi cậu đi, ai ai cũng sẽ phải ngưỡng mộ cậu!

Hahahahah....

Chỉ cần nghĩ đến thôi Chúc Du đã cười đến nỗi không khép miệng được.

Bách Trầm nhìn vẻ mặt hớn hở của cậu, khóe môi chậm rãi nhếch lên, "Vậy bước đầu tiên là cắt giảm tinh bột, ngừng ăn bánh ngọt, không thể ăn uống vô tội vạ như trước nữa."

"Còn phải kiêng..." Nghe thì có vẻ anh thật lòng đưa ra lời khuyên, nhưng thật ra lại lén quan sát phản ứng của Chúc Du.

Cứ mỗi câu anh nói, gương mặt cậu lại xị xuống một chút.

Chúc Du nghe đến mức lòng đau như cắt, lập tức giơ tay ra hiệu ngừng: "Đàn anh ơi, anh đừng nói nữa."

"Tui không tập nữa." Chúc Du dứt khoát từ bỏ.

Bách Trầm cười lớn.

Như thể đã dự đoán trước kết quả này, Bách Trầm không trêu chọc cậu mà chỉ nói: "Được rồi, vậy uống hết bát nước gừng đường nâu này đi. London đang vào mùa, cậu lại dính nước nữa, coi chừng bị cảm."

"Tui không thích uống nước gừng." Chúc Du lắc đầu từ chối.

Bách Trầm tựa hồ đã đoán trước được phản ứng này, anh chẳng cần suy nghĩ mà đáp ngay: "Uống xong thì tối nay tôi làm bánh cho cậu."

"Bánh gì cơ?" Hai mắt Chúc Du lập tức sáng rực như đèn pha.

"Chắc chắn cậu sẽ thích."

Chúc Du cười không ngậm được miệng, "Nếu đàn anh đã có lời, tui đành miễn cưỡng uống một bát vậy."

Ngoài hương nước gừng đường nâu, Chúc Du còn ngửi thấy mùi sườn hầm và bánh trung thu.

Cậu vòng qua sau lưng Bách Trầm, tiến đến nồi hầm sườn, vừa định nhấc nắp nồi lên thì tay đã bị Bách Trầm giữ lại.

"Nóng đấy."

Chúc Du chớp mắt: "A, tui biết rồi."

Ấy vậy mà cậu vẫn không nhịn được liếc vào bên trong nồi.

Bách Trầm cười bất đắc dĩ: "Uống xong nước gừng là được ăn rồi."

"Được!" Chúc Du hí hửng trong lòng.

Bách Trầm làm rất nhiều loại bánh trung thu: nhân chà bông trứng muối, sầu riêng, đậu đỏ, đậu xanh, trứng muối chảy...

Chúc Du chỉ tay hỏi một câu, Bách Trầm liền trả lời một câu.

"Đàn anh ơi, tui sắp hạnh phúc đến chết mất rồi nè. Nếu ngày mai thế giới hủy diệt, tui cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa." Chúc Du ôm ngực, nhìn đĩa bánh trung thu đủ mọi hương vị trước mặt, không nhịn được mà nghiêng người về phía Bách Trầm.

Bách Trầm cười bảo: "Vậy chẳng phải cậu dễ thỏa mãn quá sao?"

"Chuyện bình thường thôi mà!" Chúc Du hoàn toàn không thấy mình nói quá chút nào.

Hai mươi phút sau, bàn ăn trong nhà Bách Trầm đã đầy ắp thức ăn.

Chỉ riêng bánh trung thu đã có đến bốn đĩa, một nồi canh sườn hầm ngô vàng ươm, ngay trước mặt Chúc Du còn có một chiếc bánh lava chocolate to bằng lòng bàn tay.

"Đàn anh! Tui ăn đây nhé!" Chúc Du cầm chặt thìa, đôi mắt mong chờ nhìn Bách Trầm.

Bách Trầm tháo tạp dề ngồi xuống đối diện cậu.

"Nếu không ăn hết bánh thì cứ để lại, có thể ăn sườn và ngô nhiều hơn. Bánh trung thu cũng để được hai ngày."

Chúc Du giơ tay lên, lắc ngón trỏ đầy tự tin: "Anh xem thường tui quá rồi, tui ăn hết được mà!"

Nói xong, cậu vươn tay lấy thìa của Bách Trầm, xúc một miếng bánh to đưa đến trước mặt anh, "Đàn anh, anh ăn miếng đầu tiên đi!"

Bách Trầm không muốn từ chối ý tốt của Chúc Du, nhưng anh vốn không ăn thực phẩm chứa nhiều calo vào buổi tối.

Anh lắc đầu bảo: "Lượng calo cao quá."

"Chỉ một miếng thôi cũng không được sao? Giữ dáng vất vả thế à?" Chúc Du không tập luyện nên cũng không hiểu rõ những nguyên tắc này.

Bách Trầm suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Không phải vì giữ dáng, chỉ là..."

Anh dừng lại một lúc, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó mới tiếp lời: "Tôi không thích đồ ngọt lắm."

"Có người không thích đồ ngọt á?" Chúc Du ngạc nhiên, cậu đổi thìa của mình cho Bách Trầm mới hỏi tiếp: "Thế tuần sau tui mời anh ăn bánh thì anh có ăn không?"

Bách Trầm mỉm cười, "Chỉ một lần thì không sao cả."

Chúc Du nghe xong vô cùng vui vẻ, cảm thấy tình bạn giữa hai người không chỉ có mỗi cậu trân trọng.

Chúc Du dứt khoát nhét toàn bộ thìa bánh lava vào miệng. Lớp vỏ hơi giòn, hương chocolate đậm đà, phần nhân chảy ra vẫn còn hơi nóng, vị ngọt vừa phải, đúng chuẩn khẩu vị của cậu.

"Thế nào?" Bách Trầm hỏi.

Chúc Du gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ngon quá!"

"Là cái bánh ngon nhất tui từng ăn!" Cậu lại xúc thêm một miếng cho vào miệng, "Ngon quá trời quá đất!"

Đúng là kiểu người biết cách cho điểm cảm xúc.

Bách Trầm bật cười: "Đừng ăn nhiều quá, để dành bụng mà ăn sườn và bánh trung thu nữa."

Chúc Du gật đầu, thấy Bách Trầm cầm bát định múc canh, cậu vội vàng ngăn lại: "Khoan đã!"

"Tui phải chụp một tấm hình đã!" Chúc Du lấy điện thoại ra, đứng dậy chụp lia lịa.

"Xong rồi!" Cậu ngồi xuống, hớn hở cất điện thoại.

Bách Trầm múc cho Chúc Du một bát canh, "Thử đi."

Chúc Du nhìn bàn ăn trước mặt, hạnh phúc đến mức cứ ngỡ mình đang mơ, "Phải thưởng thức từng món một, tui ăn bánh trước đã."

Chúc Du thực sự không khoác lác, một hơi xử lý sạch sẽ đống thức ăn trên bàn.

Bách Trầm nhìn Chúc Du mà cảm thấy khó hiểu, khẩu phần ăn của và vóc dáng cậu hoàn toàn không tỉ lệ thuận với nhau.

Có người cơ địa ăn hoài không béo, Chúc Du chính là một trong số đó. Gia đình cậu từng thay đổi không biết bao nhiêu chuyên gia dinh dưỡng, cuối cùng cũng giúp chiều cao cậu phát triển ổn định.

"Đàn anh, anh nấu ăn giỏi vậy, ở nhà cũng là anh nấu sao?" Chúc Du cầm bát canh sườn cuối cùng uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ rõ ràng là đã no căng bụng.

"Tôi nói với cậu rồi mà, cậu là người đầu tiên ăn đồ tôi nấu."

"Hóa ra bọn lừa đảo điện thoại nói cũng đúng, tui quả thực là người may mắn nhất thế giới."

"Chừng nào về nước, nếu chưa tìm được công việc ưng ý cứ đến tìm tui, tui sẽ trả anh..." Chúc Du tính toán số dư trong thẻ của mình một chút," Mười vạn một tháng, chỉ cần nấu ăn cho tui là được!"

"Nhưng tui vẫn hy vọng anh tìm được một công việc anh thích, tốt nhất là liên quan đến chuyên ngành của anh."

Bách Trầm nghĩ Chúc Du chỉ đang nói để dỗ mình vui, anh vẫn giữ thần sắc bình thản, khẽ cười mà không đáp lời.

Chúc Du nói xong liền bưng bát lên, ngửa đầu uống cạn bát canh còn sót lại.

Súp sườn ngô thoang thoảng mùi thịt nhưng khi đưa vào miệng, hương vị đầu tiên lan tỏa lại là vị tươi ngọt của ngô, tiếp theo mới là thịt sườn, hành lá. Hương vị thanh đạm vừa miệng, những miếng cà rốt gần như tan chảy ngay khi chạm đầu lưỡi.

Cái bát to hơn cả khuôn mặt cậu.

Trong bếp vẫn còn dư lại vài chiếc bánh trung thu, nhưng Chúc Du thực sự không thể ăn thêm nữa. Bách Trầm đề nghị gói vào hộp quà để mang đến tặng giáo sư Vera và những người khác.

"Vậy phần còn lại có thể gói cho tui một chút được không? Tui muốn mang cho Hàn Kim Châu." Chúc Du nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.

Hàn Kim Châu đối xử với Chúc Du rất tốt, trước đây hai người thường xuyên cùng đi ăn phở Việt ở khu Hoa Sa.

Bất quá quán đó đóng cửa rồi.

Hai người từng ôm nhau khóc lóc ỉ ôi mấy ngày liền vì chuyện này.

Mẹ của Hàn Kim Châu – một người phụ nữ gốc Đông Bắc – đến thăm cậu ta tại London, mang theo rất nhiều dưa muối và bánh quy tự làm, Hàn Kim Châu đã chia cho Chúc Du một ít.

Bây giờ chính là lúc để Chúc Du "mượn hoa dâng Phật".

Tuy nhiên, đâu thể cứ thế lấy không bánh của Bách Trầm, vì vậy cậu bổ sung thêm: "Ngày mai tui sẽ mua một chiếc bánh nhỏ cảm ơn anh."

Vừa nói xong, Bách Trầm đã lấy từ tủ ra một hộp quà khác. Anh không đáp lại lời hứa tặng bánh của Chúc Du, thay vào đó lại hỏi: "Hàn... Kim Châu, cậu với người đó thân nhau lắm à?"

Bách Trầm trông có vẻ chỉ hỏi vu vơ, nét mặt vẫn bình thản như thường.

Chúc Du không nghĩ ngợi nhiều, thành thật trả lời: "Ừm ừm, quan hệ của bọn tui rất tốt, nhưng bởi học khác ngành nên không hay gặp nhau lắm."

"Vậy à." Bách Trầm đưa hộp quà đã gói xong cho Chúc Du, nói: "Vẫn còn một ít, cậu cầm về mà ăn."

"Được! Mai tui mua bánh mang qua cho anh." Chúc Du nhận lấy hai hộp bánh, vui vẻ đáp.

"Tuần sau chẳng phải cậu mời tôi rồi sao? Vậy cứ coi như bù lại đi." Bách Trầm nói một cách tự nhiên.

Hoàn cảnh sống trước đây khiến anh luôn có thói quen ưu tiên suy nghĩ cho người khác. Anh biết Chúc Du không có quá nhiều tiền sinh hoạt, mỗi tháng đều phải làm thêm để trang trải.

Vật giá ở London khá đắt đỏ, một chiếc bánh nhỏ bằng lòng bàn tay cũng có thể lên đến cả trăm nhân dân tệ.

Anh không muốn để Chúc Du tốn kém vì mình, nhất là khi lý do lại là vì một người khác.

Cũng không rõ vì sao.

"Vậy cũng được." Nghĩ đến việc Bách Trầm không thích đồ ngọt lắm, Chúc Du không ép nữa.

Cậu đã âm thầm hạ quyết tâm thứ Ba tuần sau nhất định phải giữ lại chiếc bánh đẹp nhất, ngon nhất cho đàn anh!!

Ăn xong, Chúc Du chuẩn bị về nhà. Bách Trầm tiễn cậu ra tận cửa. Chúc Du ôm lấy Lưu Ba, quay đầu chào Bách Trầm.

"Ngủ ngon nha, đàn anh!" Nói xong còn vỗ nhẹ vào mông Lưu Ba, nhắc nhở: "Lưu Ba, chào người ta đi kìa."

"Meo~" Lưu Ba kêu lên một tiếng, còn lè lưỡi liế.m mép một cái.

Mỗi lần Chúc Du đến ăn cơm ở nhà Bách Trầm, cậu và Lưu Ba đều nhất định sẽ nói lời tạm biệt rồi mới chịu rời đi.

Điều này không biết từ lúc nào đã trở thành một thói quen của Bách Trầm.

Anh giơ tay chào, mỉm cười đáp lại: "Ngủ ngon, Cá Nhỏ."

Buổi chiều, Chúc Du cùng Hàn Kim Châu đi đến quán cà phê nơi cậu làm thêm.

Hàn Kim Châu cầm trong tay hộp bánh trung thu mà Chúc Du tặng.

Dù đã qua một đêm, hương thơm béo ngậy của bánh trung thu vẫn còn nguyên vẹn. Hàn Kim Châu hít một hơi qua lớp hộp, tò mò hỏi: "Vậy tức là chiếc bánh này do hàng xóm kiêm đàn anh của cậu làm sao?"

Giọng nói vẫn còn chút lơ lớ, chưa thật chuẩn tiếng Trung.

Chúc Du chống hai tay lên hông, đầy tự hào về Bách Trầm: "Đúng vậy!"

"Vậy thì anh ta lợi hại thật đấy." Hàn Kim Châu tròn mắt kinh ngạc.

Chúc Du tan học phải đến quán cà phê làm thêm, Hàn Kim Châu đi cùng để tiện thể xem thử môi trường làm việc của cậu, thế nên hai người mới đi chung.

"Anh ta đối xử (với) cậu thật tốt đấy." Hàn Kim Châu cảm thán, cả tầng lầu gần như ai cũng biết có một người nấu ăn cực kỳ giỏi vừa dọn đến, bởi vì hương thơm từ món ăn của Bách Trầm không chỉ mình Chúc Du mới ngửi thấy.

Chỉ là cậu ta không ngờ người đó lại quen biết Chúc Du, hơn nữa quan hệ còn có vẻ rất tốt.

"Ừm, hình như từ lúc quen biết đến giờ, anh ấy đã luôn đối xử với tớ rất tốt rồi." Chúc Du hồi tưởng lại rồi lẩm bẩm.

Hàn Kim Châu kinh ngạc: "Mới quen mà đã tốt (với) cậu vậy rồi sao?"

Chúc Du gật đầu. Hàn Kim Châu nhìn chằm chằm vào cậu, từng chữ từng câu suy đoán: "Chẳng lẽ anh ta thích cậu rồi?"

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Canh sườn hầm ngô.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bánh lava chocolate.

Bình Luận (0)
Comment