Sao đi đứng lại không nhìn đường thế Cá Nhỏ?
"Sao có thể chứ?" Chúc Du nhíu mày. "Chúng tớ mới quen nhau thôi mà?!"
Hàn Kim Châu cũng cau mày, như đang suy nghĩ nghiêm túc rồi tiếp lời: "Thì là kiểu tình yêu sét đánh đó."
"Tớ có gì đáng để người ta vừa gặp đã yêu ngay sao?" Chúc Du giơ hai tay ra, mặt đầy vẻ bất lực.
"Chưa kể bây giờ tớ chỉ là một tên nghèo kiết xác thôi."
Hàn Kim Châu cẩn thận quan sát khuôn mặt của Chúc Du. Không hề nói quá khi khẳng định rằng, ngay cả so với những người đã qua thẩm mỹ ở nước cậu ta, Chúc Du vẫn còn đẹp hơn rất nhiều.
Rõ ràng người kia không thể nào là vì tiền.
"Là vì mặt cậu chứ sao." Hàn Kim Châu quả quyết nói.
Chúc Du trầm ngâm một lát, lên tiếng bênh vực Bách Trầm: "Anh ấy trông không giống kiểu người nông cạn như vậy đâu."
"Được thôi, tổng kết lại thì cậu nhìn anh ta qua lớp filter khá dày đấy." Hàn Kim Châu đổi sang tiếng Anh để trêu chọc.
Chúc Du lập tức phản bác: "Không có mà!"
"Nếu cậu tiếp xúc với anh ấy, cậu sẽ nhận ra anh ấy là một người rất dịu dàng."
Vừa nói, cậu vừa như chìm vào hồi ức, khóe môi dần cong lên thành nụ cười sâu.
Hàn Kim Châu bất lực lắc đầu, "Cậu hết thuốc chữa rồi."
Chúc Du không trả lời.
Hai người trò chuyện rôm rả chẳng mấy chốc đã đến quán cà phê.
Sau khi sắp xếp cho Hàn Kim Châu một chỗ ngồi gần cửa sổ, Chúc Du vội vàng đi vào khu vực nhân viên thay đồng phục rồi bắt đầu công việc.
Buổi chiều Hàn Kim Châu có việc nên chỉ uống một ly cà phê liền rời đi.
Hôm nay là ngày trong tuần, khách không quá nhiều, chỉ lác đác vài người vào quán.
Chúc Du cũng rảnh rỗi, cậu lén vào phía trong chơi Subway Surfers một lúc.
"Yu, cà phê bàn số mười hai." Chloe gọi cậu từ quầy.
Chúc Du cất điện thoại, "Rõ!"
Cậu bê cà phê đến bàn số mười hai. Người ngồi đó nhận lấy ly cà phê, khách sáo nói lời cảm ơn.
Giọng nói quen quen...
Chúc Du ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm mắt với vị khách ở bàn số mười hai.
"Chúc Du!" Người kia kinh ngạc thốt lên.
"Trần Định?" Chúc Du tròn mắt.
"Là tôi đây, cậu làm thêm ở đây à?" Trần Định nhìn từ trên xuống dưới, lướt qua bộ đồng phục của Chúc Du.
Chúc Du gật đầu, "Ừm, nhìn không ra đúng không?"
Trần Định lạ gì kiểu thiếu gia nhà giàu như Chúc Du. Du học ở nước ngoài rảnh rỗi quá thì kiếm tạm việc gì đó để làm. Đi giày hàng chục triệu mà bưng cà phê, cũng giống như mấy cậu ấm chạy taxi bằng Rolls-Royce hay mấy công tử nhà giàu chạy ship hàng bằng xe mô tô phân khối lớn vậy.
"Đúng là không nhìn ra thật." Trần Định gật đầu.
"Cậu cứ từ từ uống nhé, tôi phải làm việc tiếp đây."
Trần Định vội gọi cậu lại: "Chúc Du!"
Chúc Du quay đầu nhìn gã, "Sao thế?"
"Nếu cậu không bận lắm, có thể ngồi nói chuyện với tôi một lát không?" Ánh mắt và giọng điệu của Trần Định mang theo chút cầu khẩn.
"Tôi chẳng có nhiều bạn bè, hôm nay gặp cậu ở đây tôi vui lắm." Gã nói tiếp.
Chúc Du do dự một chút, quay sang nhìn Chloe xin phép.
Thấy Chloe gật đầu, cậu đặt khay cà phê xuống bàn, kéo ghế ngồi đối diện với Trần Định.
"Cậu muốn nói gì nào?"
Trần Định chần chừ giây lát mới hỏi: "Trà lần trước tôi tặng, cậu uống thấy thế nào?"
"Cũng được, nhưng mà tôi bảo buổi sáng uống rồi nói cảm nhận, vậy mà cậu cứ khăng khăng bảo tôi uống tối. Hại tôi thức tới bốn giờ sáng luôn đó." Chúc Du mím môi, giọng điệu hơi bất đắc dĩ nhưng không có ý trách móc.
Trần Định vội xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn nhanh chóng biết cảm nhận của cậu thôi."
Chúc Du theo thói quen cầm ly cà phê bên cạnh lên nhấp một ngụm, "Sao lại muốn biết cảm nhận của tôi?"
Mãi đến khi thấy ánh mắt kỳ lạ của Trần Định, cậu mới nhận ra có gì đó sai sai.
Chúc Du nhìn theo ánh mắt gã.
Cậu nhìn xuống ly cà phê trong tay mình...
"Á!" Chúc Du lập tức bật dậy, vội vã đặt ly cà phê xuống bàn, mặt đầy áy náy. "Xin lỗi! Tôi cầm lên theo phản xạ thôi."
"Để tôi đi gọi thêm một ly khác cho cậu." Nói xong, Chúc Du định đứng dậy đi pha lại ly mới cho Trần Định.
Trần Định vội giữ cậu lại, "Không cần đâu, coi như tôi mời cậu đi. Dù sao tối hôm đó cậu uống trà của tôi cũng bị mất ngủ mà..."
"Đâu hẳn là lỗi của cậu, tại tôi tham lam làm một hơi hết cả ly lớn chứ bộ." Chúc Du hơi xấu hổ.
Trần Định hỏi: "Vậy cậu thấy trà ngon không?"
"Cũng được." Chúc Du vốn không biết thưởng trà, chỉ có thể đưa ra nhận xét trung lập như vậy.
Nhưng dường như đây chính là câu trả lời mà Trần Định đang chờ.
"Vậy còn muốn nữa không?"
Chúc Du lập tức lắc đầu, cậu đã chán ngán những ngày thao láo đến tận bốn giờ sáng rồi.
"Không ngon sao?"
"Không, ngon lắm."
"Nếu cậu thích thì có thể mua chỗ tôi. Chúng ta là bạn bè, tôi sẽ để giá thấp nhất cho cậu."
Chúc Du vừa uống một ngụm cà phê, vừa nhướng mày: "Mua nhiều trà vậy làm gì? Có tiền đó tôi thà đi ăn phở còn hơn."
Lời này... cũng có lý. Trần Định rõ ràng bị chặn họng, không biết nói gì tiếp.
"Yu, có khách." Chloe gọi.
"Vâng!"
Chúc Du quay sang Trần Định bảo: "Lát nữa tôi sẽ đền cho cậu một ly cà phê khác nhé."
Nói xong, Chúc Du đứng dậy đi về phía quầy.
Trần Định nhìn theo bóng lưng cậu đi xa, sau đó mới lấy điện thoại trong túi ra.
【Trần Định: Mẹ kiếp, nó không phải con nhà giàu sao? Vậy mà keo kiệt thật đấy.】
【001: Không phải mày nói là chắc chắn tóm được con cá lớn này sao?】
【Trần Định: Mày biết cái quái gì chứ, tao không tin là không moi được một xu nào từ nó.】
【001: Cẩn thận kẻo lật thuyền đấy.】
【Trần Định: Yên tâm, không lật được đâu, tao còn có kế hoạch B mà.】
Trần Định cất điện thoại đi, ánh mắt lướt qua bóng dáng bận rộn của Chúc Du ở quầy pha chế. Cậu thiếu gia này từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, điện thoại cũng là đời mới nhất, khí chất từ đầu đến chân toát lên vẻ cao sang.
Quá khoa trương.
Quá dễ gây chú ý.
Tất nhiên, nếu không vì nhắm vào tiền của Chúc Du, chỉ riêng khuôn mặt kia cũng đáng để gã lừa gạt Chúc Du mua vui.
Dẫu sao nhìn thế nào Chúc Du cũng chẳng phải kiểu người thông minh cho lắm.
Chỉ vài phút sau, quán cà phê lại vắng khách. Chúc Du mang một ly cà phê đến đặt trước mặt gã.
"Cà phê đền cho cậu đây." Chúc Du ngồi xuốngchiếc ghế đối diện.
"Cảm ơn."
Cà phê ở đây cũng khá đắt, may là Chúc Du làm việc ở đây nên được giảm giá cho nhân viên.
Chúc Du cầm ly cà phê uống dở của mình lên dốc cạn một hơi.
Nhìn động tác của cậu, Trần Định hỏi: "Cậu thích uống cà phê à?"
Chúc Du lắc đầu, "Không thích."
Có thể nói là không ghét, nhưng tuyệt đối không đến mức thích. Đắng quá trời luôn.
Cuộc sống vốn đã đủ đắng rồi, phải ăn chút gì đó ngọt ngào để dỗ dành an ủi bản thân chứ.
"Chúc Du, tôi có một ý tưởng." Trần Định quyết định tiếp tục thả câu. "Cậu có thể cho tôi lời khuyên không?"
Chúc Du gật đầu, "Được."
"Cậu nghĩ thế nào nếu tôi bán trà ở Anh?"
Chúc Du nhíu mày, mãi mới đẩy được câu chuyện đi hướng khác, vậy mà sao lại quay về chuyện trà rồi? Trần Định là tinh linh trà chắc?
"Tôi không biết nữa." Chúc Du nhìn gã, hỏi lại: "Người Anh có thích uống trà không?"
"Cho nên tôi mới muốn hỏi ý kiến cậu."
"Vậy... để tôi hỏi giúp cậu vài người bạn Anh của tôi nhé?"
Nơi xứ người, đồng hương có thể giúp gì thì vẫn nên giúp.
Chúc Du có một bộ lọc quá đẹp đẽ về người Trung Quốc sinh sống ở nước ngoài.
"Nếu có thể thì nhờ cậu hỏi giúp tôi nhé?" Trong mắt Trần Định thoáng hiện lên tia cảm kích. "Tôi có hỏi qua những người bạn ở đây rồi, họ cũng khá thích."
Chúc Du rút điện thoại ra, lướt danh sách bạn bè tìm vài người Anh mà mình quen thân.
【Chúc Du: Mấy cậu có thích uống trà không?】
Chúc Du gửi tin nhắn này vào nhóm chat.
Câu hỏi quá đột ngột, chẳng có đầu đuôi gì cả. Đúng như dự đoán, phản hồi đầu tiên mà cậu nhận được hầu hết là dấu chấm hỏi.
Sau khi giải thích, cậu mới lần lượt nhận được câu trả lời.
Phần lớn đều là "Cũng được". Chúc Du đột nhiên nhớ ra hình như bọn họ đều rất thích hồng trà, loại trà được nhập khẩu nhiều nhất cũng là loại này thì phải?
Cậu không chắc lắm, tóm lại kết luận là "Có thể chấp nhận được".
Chúc Du nhét điện thoại vào túi, quay sang nhìn Trần Định, "Mọi người nói là cũng được."
"Vậy thì... hay tôi kinh doanh trà ở Anh nhỉ?" Trần Định tỏ ra rất hào hứng.
Chúc Du thở dài một hơi, kỳ thực cậu cũng hiểu được tâm trạng của đối phương. Cậu không cần lo nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền, chỉ cần chăm lo tốt cho bản thân là đủ. Trần Định bằng tuổi cậu thì lại khác. Mẹ bệnh nặng, ông nội già yếu, còn gì nữa nhỉ...
"Tôi ủng hộ cậu!" Kiếm tiền đâu có gì đáng xấu hổ, Chúc Du thậm chí còn thấy khâm phục gã.
Trần Định vui mừng đến nỗi suýt nữa để lộ nụ cười gian trá, may mà Chúc Du đơn thuần, chẳng hề mảy may nghi ngờ.
"Bất quá... Chúc Du này, có lẽ tôi cần mượn cậu ít tiền." Trần Định tỏ vẻ khó xử, "Không có ý gì đâu, tôi chỉ cần để chi trả phí vận chuyển thôi. Bây giờ trong người không còn nhiều tiền nữa, gửi trà từ nhà qua đây phải trả phí khá cao."
Ngay giây tiếp theo, vẻ khó xử ấy nhanh chóng chuyển sang gương mặt của Chúc Du.
Bởi vì cậu làm quái gì có tiền!
Hiện tại, Chúc Du thuộc kiểu làm một ngày thì tiêu hết một ngày, tối về nhà tiêu sạch số tiền hôm đó kiếm được, hôm sau lại bắt đầu từ con số không tròn trĩnh.
Chi phí sinh hoạt đều nhận vào đầu tháng, ấy vậy mà ngay tuần đầu tiên đã tiêu hết sạch sành sanh.
Tiền tiết kiệm á? Haha, chuyện rất cười tôi đã hài.
Chúc Du lục túi quần túi áo không mò ra nổi một đồng, bốn cái túi còn trắng hơn cả mặt cậu nữa.
Thấy Chúc Du còn lưỡng lự, Trần Định đoán là yêu cầu của mình quá đột ngột khiến cậu sinh nghi, bèn vội vàng bổ sung:
"Tất nhiên, tôi có thể viết giấy nợ."
"Chúc Du, cậu là một trong số ít người Trung Quốc ở đây ủng hộ tôi." Giọng điệu của Trần Định càng thêm đáng thương: "Chỉ có cậu mới có thể giúp tôi thôi."
Chúc Du thật sự muốn giúp gã, nhưng mà...
Nhìn cậu giống người có tiền lắm sao??
Đến tóc cậu còn phải tự mua thuốc về nhà nhuộm chỉ bởi tiệm cắt tóc ở đây đắt đến hú hồn.
"Trần Định, thực ra tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng mà..." Chúc Du tỏ vẻ khó xử, "Tiền sinh hoạt của tôi bị gia đình kiểm soát."
"Nếu không tại sao tôi lại phải đi làm thêm ở đây chứ?" Khuôn mặt Chúc Du đầy vẻ bất đắc dĩ.
Trần Định nhìn thẳng vào mắt cậu, cố gắng tìm ra dấu hiệu của sự dối trá.
Rõ ràng Chúc Du không có vẻ gì là đang nói dối.
"Vậy... vậy sao?" Trần Định khẽ ho một tiếng, vẫn chưa chịu từ bỏ.
Chúc Du thành khẩn nói: "Đúng vậy đó, tôi không giúp được cậu đâu..."
Trần Định cụp mắt, con ngươi dao động, giọng nói khẽ run run: "Tôi thật sự không còn cách nào khác mới tìm đến cậu."
"Mẹ tôi sắp phải nhập viện một lần nữa, số tiền tôi kiếm được từ công việc làm thêm ở đây hoàn toàn không đủ." Giọng gã run rẩy.
Chúc Du thấy vai gã khẽ rung lên, hai tay còn ôm lấy mặt, trông như đang chìm trong đau khổ tột cùng.
Nếu không thực sự bế tắc, chắc hẳn gã cũng không muốn phiền đến người khác.
Chúc Du từ nhỏ đã lớn lên trong sự bảo bọc của gia đình, chưa từng nhìn qua những mặt tối của lòng người, cũng chẳng có kinh nghiệm phân biệt ai tốt ai xấu. Huống chi cậu còn là người dễ mềm lòng.
Nhìn thấy Trần Định đau khổ như vậy vì gia đình, Chúc Du không khỏi nhíu chặt mày.
Thành thật mà nói nếu Chúc Du muốn vẫn có thể xoay sở được tiền. Nhưng dẫu sao hai người họ cũng chỉ mới quen nhau, Chúc Du chẳng biết gì về Trần Định ngoại trừ cái tên.
Bất quá Chúc Du lại cảm thấy không nên suy đoán ác ý về một người đồng hương của mình.
Trần Định thảm như vậy.
Hoàn cảnh gia đình cũng chẳng khá khẩm gì.
Nếu sự giúp đỡ của cậu có thể giúp gã vượt qua giai đoạn khó khăn này cũng không phải là không thể.
Chúc Du do dự rất lâu, cuối cùng vẫn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Trần Định, "Tôi sẽ giúp cậu."
"Nhưng đừng lừa tôi." Đôi mắt Chúc Du nhìn thẳng vào gã.
Bàn tay của Trần Định cứng đờ trong giây lát, trong mắt còn lóe lên một tia toan tính, nhưng Chúc Du hoàn toàn không nhận ra.
"Chúc Du, thực ra tôi hiểu được sự lo lắng của cậu, dù sao chúng ta cũng chỉ mới quen nhau. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng đâu." Trần Định nói vòng vo.
Chúc Du đáp: "Cậu không cần nói nhiều vậy đâu, tôi sẽ tìm cách giúp cậu."
"Cậu cần nhiều tiền không?" Cậu hỏi tiếp.
"Phí vận chuyển quốc tế khá đắt đỏ..."
"Vậy à, để tôi về hỏi thử xem sao."
"Cậu đồng ý giúp tôi thật ư?" Trần Định vừa hỏi xong đã lo Chúc Du nuốt lời, liền vội vàng nói tiếp: "Dù sao cũng cảm ơn cậu rất nhiều."
"Tôi cũng đã vay mượn một số bạn bè rồi, gom góp khắp nơi cũng sắp đủ."
Chúc Du gật đầu, "Được."
"Cậu đừng buồn, cô sẽ sớm khỏi bệnh thôi."
"Nếu cô ấy biết con trai mình ở nước ngoài giỏi giang như vậy, chắc chắn sẽ rất tự hào về cậu." Đôi mắt Chúc Du long lanh khi nói ra những lời này, cậu thật lòng muốn an ủi Trần Định.
Trần Định nhìn vào đôi mắt chân thành của cậu.
Hiếm khi gã mới cảm thấy chột dạ. Bất quá cảm giác ấy chỉ thoáng qua rồi tan biến.
Dù sao mọi chuyện cũng đã đến nước này, chỉ còn chờ kéo lưới vào nữa thôi, Trần Định dẫu gì cũng không thể mềm lòng.
Trước khi rời đi, Chúc Du đã hỏi gã xin giấy phép kinh doanh của gia đình.
Trần Định nghĩ Chúc Du muốn xác minh xem gã có nói dối không, ngay lập tức gửi cho cậu một tấm giấy phép đã được gã chỉnh sửa sẵn từ trước.
Ngay khi về đến dưới khu ký túc, Chúc Du nhận được tiền lương làm thêm mà August gửi đến.
Cậu đã làm việc tổng cộng hơn ba tiếng, có lẽ August nể mặt Chúc Đình mà tính tròn bốn tiếng cho cậu.
Quy đổi ra cũng gần tám trăm tệ (~3 triệu VNĐ).
Bước vào thang máy, Chúc Du mở ứng dụng tính toán cộng dồn toàn bộ số dư trong các thẻ ngân hàng của mình, thậm chí còn rút cả mấy đồng lẻ trong ví điện tử.
Tổng cộng cũng chỉ hơn một ngàn tệ chút xíu.
Cậu lên mạng tra cứu giá vận chuyển hàng hoá mười cân rơi vào khoảng một ngàn tệ. Trần Định nói nhà gã có khoảng bốn đến năm chục cân trà.
Chúc Du tính tính toán toán đến đầu óc rối tung.
Hành lang của khu ký túc xá không phải dạng đường thẳng, muốn về phòng cậu phải rẽ vào một góc cua. Mải mê tính toán quá nhập tâm, Chúc Du không để ý đến bức tường ngay trước mặt, suýt chút nữa thì đâm sầm vào.
Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn mạnh mẽ bất ngờ vươn ra từ phía sau nắm lấy cánh tay cậu, kéo Chúc Du lùi lại một chút.
"Ai da!" Chúc Du loạng choạng lùi về sau mấy bước, sau gáy đập thẳng vào một bức tường vững chắc.
Không hề cứng, ngược lại còn có chút mềm mại, rộng rãi, mang lại cảm giác an toàn lạ thường.
Chúc Du được ôm trọn vào một vòng tay rắn rỏi, hương hoa bồ kết thoang thoảng quẩn quanh mũi.
Bên tai Chúc Du vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc:
"Sao đi đứng lại không nhìn đường thế Cá Nhỏ?"