Đàn anh, Trần Định... là kẻ lừa đảo.
Vừa nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng ấy, Chúc Du liền vui vẻ. Cậu xoay người trong lòng Bách Trầm, nhờ vậy mà hai người lại càng sát gần hơn. Nếu Bách Trầm cúi đầu thêm chút nữa, khóe môi họ sẽ lướt qua nhau.
Ban nãy Chúc Du còn cảm thấy lạnh, chẳng hiểu sao giờ đột nhiên lại không lạnh nữa.
Cơ thể Bách Trầm thoáng cứng đờ, hơi thở nóng rực và không ổn định lướt nhẹ qua đỉnh đầu Chúc Du.
Chúc Du tắt điện thoại, nghiêng đầu cười với anh để lộ chiếc răng nanh tinh nghịch, "Đàn anh! Sao mà trùng hợp thế chứ? Lại thêm một lần anh bảo vệ cái trán của tui rồi."
Bách Trầm mỉm cười, lùi về sau nửa bước kéo giãn khoảng cách với Chúc Du, nhịp thở cũng dần ổn định hơn, "Cậu đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?"
Chúc Du thành thật trả lời: "Đang tính xem mình còn bao nhiêu tiền."
"Một người bạn của tui đang thiếu tiền." Chúc Du cúi đầu, đi song song với Bách Trầm về ký túc xá, "Cậu ấy muốn mượn tui."
"Chẳng phải cậu vốn đã không có nhiều tiền sao?" Bách Trầm thắc mắc.
"Nhưng gia cảnh cậu ấy cũng thảm lắm."
"Người đó gặp khó khăn tài chính à?"
"Ừm."
"Cụ thể là gì?"
"Cậu ấy nói mẹ bị bệnh, ba đã bỏ rơi hai mẹ con, tóm lại là dạo gần đây mẹ cậu ấy lại nhập viện."
Bách Trầm dường như nhận ra điều gì đó không ổn, đôi mày hơi nhíu lại, hỏi: "Hai người quen nhau khi nào?"
"À... cũng mới đây thôi. Cậu ấy cũng là người Trung Quốc, chính là người lần trước tặng trà cho tui đó."
"Cá Nhỏ." Bách Trầm đột nhiên gọi đối phương một tiếng.
"Ơi?" Chúc Du quay sang nhìn anh, "Sao thế?"
"Đừng quá tin tưởng người khác."
"Anh đang nói cậu ấy sao?"
Bách Trầm không muốn nói với Chúc Du rằng cậu nên cẩn thận với người bạn của mình. Trong mắt anh, Chúc Du rất xem trọng tất cả bạn bè của mình. Nếu đó là bạn bè của Chúc Du, Bách Trầm cũng không muốn dùng suy đoán ác ý nhất để đánh giá đối phương.
Chỉ là, theo lời Chúc Du, hai người họ vừa mới quen đã vay tiền, vậy thì có lẽ việc đối phương tiếp cận Chúc Du ngay từ đầu vốn dĩ đã là một cái bẫy.
"Ừm." Bách Trầm gật đầu.
Chúc Du tiếp tục bước đi, vừa định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bị kéo lại.
"Đi quá rồi, Cá Nhỏ."
Chúc Du quay đầu lại, phát hiện mình đã gần đi đến cửa phòng 516. "Ôi ôi, tui không để ý." Cậu lục lọi trong túi lấy chìa khóa.
Nhìn dáng vẻ của cậu, có lẽ cậu chẳng hề để tâm đến lời nhắc nhở của Bách Trầm.
Bách Trầm nắm lấy cổ tay đang mò tìm chìa khóa của Chúc Du, nói: "Tối nay đến nhà tôi ăn cơm không?"
Chúc Du chậm rãi lắc đầu, nhưng giây tiếp theo liền kịp phản ứng lại câu nói của Bách Trầm. Cậu lập tức ngẩng phắt đầu lên, tròn mắt nhìn anh: "Nhưng tối nay tui chưa mua đồ ăn, cũng chưa gọi điện cho anh mà!"
"Vậy cũng có thể ăn cơm anh nấu sao?" Trong mắt Chúc Du lóe lên tia sáng rực rỡ.
Bách Trầm mỉm cười mở cửa ký túc xá, anh không buông tay mà kéo Chúc Du vào phòng cùng mình.
"Không sao, vì cậu là Cá Nhỏ mà." Giọng nói của Bách Trầm trầm thấp.
Chúc Du đỏ bừng mặt, giọng điệu có chút ngượng ngùng: "Đàn anh, anh như vậy là tui sẽ yêu anh mất đấy."
Bách Trầm biết Chúc Du chỉ đang nói đùa, anh không đáp lại câu đó, chỉ hỏi: "Vậy tối nay làm gà xé sợi xốt chanh với bò xào trứng xốt cà chua nhé?"
"Hay cậu còn muốn ăn gì nữa không?"
Chúc Du vừa nghe xong liền đưa một tay ôm ngực, tay còn lại vung vẩy trong không trung, "Đàn anh ơi, mau... mau đỡ tui!"
Sắc mặt Bách Trầm hơi tối lại, đôi mày nhíu chặt, anh vội vàng đỡ lấy Chúc Du, lo lắng hỏi: "Cậu sao thế? Chỗ nào khó chịu à?"
"Tui sắp hạnh phúc đến ngất rồi." Chúc Du dựa nửa người vào Bách Trầm.
Bách Trầm bất lực đến nỗi không nói nên lời, cảm thấy có chút vô phương nhưng cũng thấy Chúc Du như thế này thật đáng yêu.
"Đàn anh, tui còn muốn ăn trứng hấp nữa." Chỉ mới nghĩ một chút thôi mà Chúc Du đã đói đến chịu không nổi.
Nhiều chuyện phiền não quá, thôi cứ nghĩ xem nên ăn gì trước đã.
"Được, tôi đi làm đây." Bách Trầm gật đầu.
"Vậy tui về ôm Lưu Ba qua đây."
Bách Trầm đi nấu cơm, còn Chúc Du quay về nhà mình ôm Lưu Ba đến rồi nằm bò bên bàn trà bận rộn làm gì đó.
Bách Trầm không biết cậu đang bận gì.
Anh vừa quay đầu liền thấy Chúc Du chống cằm trên bàn có vẻ như đang tính toán gì đó. Hai tay đều đưa ra đếm, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại thành một khối.
Cuối cùng, cậu lại dùng đến máy tính, trông có vẻ thật sự đau đầu. Mái tóc màu hồng của Chúc Du cũng rối tung cả lên.
Bách Trầm mím môi, cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở Chúc Du một chút.
Mặc dù lời nhắc nhở này có thể sẽ khiến cậu không vui.
Chúc Du khe khẽ ngân nga bài hát, Bách Trầm bưng ra mấy chiếc bánh trung thu còn thừa từ tối qua, nhẹ nhàng đặt xuống bên tay cậu.
Chúc Du ngửi thấy mùi thơm, nhanh chóng vươn tay cầm một miếng bánh nhân chà bông trứng muối cắn một miếng, sau đó dài giọng thở phào một hơi: "Đàn anh à, chậm một giây nữa là tui đói chết rồi."
"Nhiều chuyện quá, não bộ cũng không đủ dùng nữa." Nói xong, Chúc Du mới bắt đầu nhai bánh trong miệng.
Hai bên má phồng lên không ngừng nhai nhai, trông hệt như một con chuột hamster đang ăn vậy.
Bách Trầm hạ thấp hàng mi dài, ánh mắt dịu dàng yên tĩnh dừng trên gương mặt Chúc Du. Đôi môi mỏng vốn hơi mím lại cũng dần dần nhuốm chút ý cười nhẹ nhàng. Anh ngồi xuống ghế sofa phía sau Chúc Du.
Ánh mắt Bách Trầm dừng lại trên màn hình máy tính của cậu.
Nhân lúc đó, Lưu Ba từ trong lòng Chúc Du vùng ra, nhảy lên đùi Bách Trầm.
"Trần Định—" Anh nhẹ nhàng đọc cái tên này.
Chúc Du quay lại nhìn Bách Trầm, "Đàn anh, anh thấy tấm áp phích tui làm thế nào?"
"Cậu làm cho cậu ta sao?"
"Ừm."
Bách Trầm không muốn làm Chúc Du cụt hứng. Thật ra lúc đầu anh cũng chưa chắc chắn, nhưng khi thấy những hình ảnh về vườn trà và lá trà này, anh đã có thể khẳng định.
Đối phương có lẽ chỉ đang nhắm vào tiền của Chúc Du.
Đây là một trò lừa đảo rất phổ biến ở trong nước, không ngờ nó lại lan ra tận nước ngoài, đúng lúc Chúc Du lại không biết gì về nó.
Bách Trầm vẫn không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: "Cậu đừng quá tin tưởng những người mới quen."
"Hoặc chí ít nên đợi đến khi hiểu rõ về cậu ta hơn..."
Chúc Du gật đầu liên tục, mái tóc màu hồng cũng rung lên theo, "Tui biết mà! Đàn anh, anh đừng lo lắng cho tui quá."
Bách Trầm cụp mắt xuống, anh nghĩ có lẽ mình phải thông báo cho Chúc Du một tin không mấy tốt đẹp.
"Vậy cậu đã cho người ta vay tiền chưa?"
Chúc Du lắc đầu, nhai nốt miếng bánh trung thu cuối cùng rồi nuốt xuống.
Bách Trầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tui đã hỏi rồi, cậu ấy nói một trăm bảng Anh không đủ."
"Đương nhiên là tui rất muốn giúp cậu ấy, nhưng ban nãy ở ngoài cửa anh đã nhắc nhở tui rồi. Anh nói đúng, tui không nên dễ dàng tin tưởng người mới quen."
Giọng điệu cậu có chút ủ rũ, như thể đang buồn lắm lắm vì không thể giúp đỡ được đối phương vậy.
"Vậy nên tui đã nghĩ ra một cách, tui có thể giúp cậu ấy thiết kế một tấm áp phích dùng để quảng bá!" Nói đến đây, giọng điệu của Chúc Du lại trở nên phấn khởi, "Đây là áp phích tui thiết kế miễn phí cho cậu ấy, bây giờ thuê người làm áp phích đều tốn cả đống tiền!"
Bách Trầm sững sờ, anh nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Chúc Du rồi bất chợt bật cười.
Nếu không quá tham lam, có lẽ Trần Định đã có thể lừa được Chúc Du một trăm bảng Anh.
Bách Trầm không nhịn được mà khen ngợi: "Cá Nhỏ, sao cậu lại thông minh đến thế cơ chứ?"
"Ừm ừm, anh cũng thấy vậy đúng không?!" Được khen, Chúc Du vui vẻ đến mức khóe môi cong mãi không xuống. Cậu vội vàng ngồi xuống ghế sofa, ghé sát lại gần Bách Trầm.
"Đợi lát nữa tui sẽ gửi tấm áp phích này cho cậu ấy." Chúc Du ôm máy tính đặt lên đùi, "Nếu cậu ấy đồng ý, tui cũng có thể giúp cậu ấy quảng bá."
Bách Trầm cười, "Ừm, tôi nghĩ cũng được đấy."
Chúc Du giơ tay áo lau nhẹ trán dù chẳng hề có chút mồ hôi nào, ngả lưng ra sau tựa vào sofa, "Mệt chết tui rồi."
Bách Trầm nhướng mày, "Vất vả rồi, bạn học Cá Nhỏ."
"Chén trứng hấp chắc sắp xong rồi đấy, lát nữa tôi bưng ra cho cậu ăn trước." Bách Trầm ôm Lưu Ba lên nhẹ nhàng đặt xuống sofa bên cạnh.
Mắt Chúc Du lập tức sáng lên, "Nhanh vậy sao?!"
"Anh đợi tui một chút, tui cũng muốn giúp một tay!"
"Được, cậu làm xong thì vào nhé." Bách Trầm nói rồi đi vào bếp.
Chúc Du cuống đến muốn xỉu luôn.
A a a, sao lại có nhiều chuyện thế này chứ!!
Cậu nhắn tin cho Trần Định:
【Chúc Du: Tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng tôi đã nghĩ ra một cách giúp cậu.】
【Chúc Du: Tôi đã làm một tấm áp phích, cậu có thể đăng lên nhóm bạn bè để quảng bá trà của gia đình mình.】
【Chúc Du: [Hình ảnh]】
【Chúc Du: Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể giúp cậu quảng bá một chút.】
Trần Định không trả lời ngay, Chúc Du đoán có lẽ gã đang bận.
Chúc Du cũng không vội chờ hồi âm mà cẩn thận xem lại tấm áp phích của mình một lượt, càng nhìn càng cảm thấy chưa chỉn chu lắm. Vì lẽ đó, cậu gửi nó cho một người bạn cùng ngành mà cậu quen biết.
【Chúc Du: Chu Chu, cậu thấy tấm áp phích này còn chỗ nào chưa ổn không?】
【Chúc Du: Đây là tôi làm giúp người khác.】
【Chúc Du: [Hình ảnh]】
Sau khi gửi tin nhắn, Chúc Du tắt màn hình điện thoại rồi đặt nó lên bàn.
"Đàn anh ơi, tui tạm thời xong việc rồi!" Chúc Du tắt máy tính, đứng dậy đi về phía bếp.
Bách Trầm đang bóc vỏ cà chua đã trụng nước sôi, "Chén trứng hấp chắc cũng sắp xong rồi."
"Đừng chạm vào, coi chừng bỏng tay." Bách Trầm thấy Chúc Du định mở nắp nồi thì lên tiếng nhắc nhở.
Chúc Du rụt tay lại chà chà lên ống quần, sau đó bước đến gần Bách Trầm hỏi: "Có gì cần tui giúp không?"
Mỗi lần Chúc Du đến gần, Bách Trầm đều có thể ngửi thấy một mùi hương hoa trà thoang thoảng rất dễ chịu.
Dù mùi chua của cà chua chín có nồng thế nào cũng không át được hương thơm trên người Chúc Du.
Bách Trầm hơi khựng tay, nói: "Rửa sạch hành lá bên kia đi." Anh cố tình tìm một việc để Chúc Du tránh xa mình một chút.
Chúc Du bước lên lấy hành lá trong rổ rau, "Cái này hả?"
"Ừm." Bách Trầm trả lời rồi tiếp tục cúi đầu bóc vỏ cà chua.
Ống tay áo Bách Trầm được xắn lên đến khuỷu tay, những đường gân xanh trên cẳng tay lộ rõ. Anh đeo một đôi găng tay nhựa trong suốt, ngón tay dài và thon, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Nước cà chua đỏ thẫm thấm ướt đầu ngón tay và mu bàn tay phảng phất một loại quyến rũ khó tả.
Chúc Du cầm bó hành lá quay về bên cạnh Bách Trầm.
"Đàn anh, chén trứng hấp khi nào xong vậy?" Chúc Du mà hỏi câu này thì nghĩa là cậu thật sự đói lắm rồi.
Bách Trầm tháo găng tay ra, đi đến mở nắp nồi. Hương thơm của trứng hấp bốc lên ngào ngạt, Chúc Du tranh thủ hít hà một hơi thật sâu.
"Ăn được rồi." Bách Trầm lấy chén trứng hấp ra, đón lấy bó hành lá đã rửa sạch từ tay Chúc Du đặt lên thớt thái nhỏ, rắc lên trên bề mặt trứng hấp.
"Cậu qua ăn đi, để bếp lại tôi lo." Bách Trầm bưng chén trứng hấp ra phòng khách, Chúc Du cúi đầu bước theo, đạp lên bóng của anh.
Nãy trong bếp không để ý, vừa ra ngoài Chúc Du đã nghe thấy điện thoại của mình liên tục phát ra âm thanh thông báo tin nhắn.
"Ai đó nhắn cho cậu kìa." Bách Trầm nói.
Trước mặt là đồ ăn ngon, Chúc Du đâu thể bị thứ gì khác thu hút. "Không vội không vội, để tui ăn một miếng trứng hấp trước rồi tính."
Ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo chén trứng hấp trên tay Bách Trầm.
"Được rồi." Bách Trầm đặt chén trứng hấp xuống bàn trà.
Hành lá vừa rắc lên đã bị hơi nóng từ trứng hấp làm chín tái, xì dầu cũng đã ngấm dần vào bề mặt, dầu mè lấp lánh nổi lên trên.
Chúc Du cầm lấy thìa, hỏi: "Tui ăn đây nhé?"
"Ăn đi." Bách Trầm khẽ gật đầu.
Điện thoại của Chúc Du lại reo lên tiếng thông báo tin nhắn, màn hình sáng lên. Bách Trầm liếc mắt nhìn một cái.
Bách Trầm bị cận nhẹ, không thấy rõ ai là người gửi tin nhắn, nhưng anh cũng không có ý định soi mói. Chỉ là anh lo rằng Trần Định sẽ lại nghĩ ra lý do nào đó để lừa Chúc Du.
Trong bếp vẫn đang luộc ức gà, Bách Trầm không vội vào nấu tiếp.
Anh ngồi xuống ghế sofa, ngay phía sau bên phải của Chúc Du.
Trứng hấp được hấp đến độ mềm mịn hoàn hảo, nước tương hòa quyện vào trong trứng, vừa vào miệng đã tan ra ngay. Hương hành lá và dầu mè lan tỏa trong khoang miệng không hề át đi vị béo ngậy của trứng mà càng làm tăng thêm hương vị.
"Đàn anh, ngon quá đi mất!" Chúc Du vừa ăn vừa khen, "Anh đã cứu sống một đứa nhỏ sắp chết đói rồi đấy!"
"Có cần phóng đại vậy không?" Bách Trầm bị Chúc Du chọc cười.
Chúc Du quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Anh đừng không tin, lúc chưa gặp anh, tui đói đến mức còn viết thư tuyệt mệnh cho mình luôn rồi đó!"
Nhắc đến chuyện này, lòng Chúc Du bỗng chùng xuống, buồn bã nói: "Tui thật sự đã nghĩ mình sắp chết đói rồi."
"Thật mà! Tui viết chắc tầm... mười bức gì đấy, có thời gian sẽ đọc cho anh nghe." Sợ Bách Trầm không tin, Chúc Du còn bổ sung thêm.
Bách Trầm ho nhẹ một tiếng, "Cũng... cũng không cần thiết lắm đâu..."
Chúc Du gật gù tỏ vẻ thông cảm, "Tui hiểu mà, nghe người khác đọc di thư chắc hơi quá sức với anh nhỉ?"
Cậu còn định nói thêm gì đó thì điện thoại trên bàn lại vang lên thông báo tin nhắn. Âm báo tin nhắn của iPhone đặc biệt chói tai, Chúc Du nghe mà phát bực, đành cầm lấy điện thoại xem thử.
Chỉ mới liếc mắt một cái, ánh mắt của cậu liền dính chặt vào màn hình.
Là tin nhắn của Phạm Chu gửi đến. Trước đó, Trần Định cũng nhắn vài tin nhưng đều bị tin nhắn mới của Phạm Chu đẩy xuống.
【Phạm Chu: Sao cậu quen được thằng này?】
【Phạm Chu: Thằng này là đồ chó đẻ, mẹ nó đúng là đồ khốn, nó đã lừa tôi mất hai trăm bảng Anh rồi!】
【Phạm Chu: Chúc Du, cậu không bị nó lừa đấy chứ?】
【Phạm Chu: Chúc Du, sao cậu không trả lời? Tôi lo quá!】
【Phạm Chu: Đừng nói là cậu thực sự bị lừa rồi nha?】
【Phạm Chu: Cậu bị lừa bao nhiêu tiền rồi?】
【Phạm Chu: Đệt! Đúng là không biết xấu hổ! Lừa tiền cậu xong còn bắt cậu làm áp phích quảng cáo cho nó, mặt nó cũng dày quá thể!】
【Phạm Chu: Đừng buồn, tôi báo cảnh sát trước đã, chạy trời không khỏi nắng đâu!】
【Phạm Chu: Tôi còn biết hai người khác cũng bị nó và đồng bọn lừa, tụi mình lập nhóm lại, tìm được nó thì cho nó một bài học ra trò!】
Chúc Du sững sờ.
Bách Trầm nhận ra sắc mặt Chúc Du không ổn, liền cúi người xuống gần cậu hỏi: "Cá Nhỏ, có chuyện gì sao?"
Chúc Du chớp chớp đôi mắt ươn ướt ngẩng đầu lên nhìn Bách Trầm, kinh ngạc thốt lên:
"Đàn anh, Trần Định... là kẻ lừa đảo."
—
—
Gà xé sợi xốt chanh.
Bò xào trứng xốt cà chua.
Trứng hấp.