Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 20

Anh thật là chẳng thú vị tẹo nào!!

"Ừm." Bách Trầm khẽ gật đầu.

Chúc Du bĩu môi, nhìn Bách Trầm đang bày ra vẻ mặt đã sớm hiểu rõ mọi chuyện. "Đàn anh, anh phát hiện ra từ khi nào?"

Giọng cậu khàn khàn, đầu mũi cũng vô thức cay cay.

"Tối nay, lúc cậu vừa nhắc đến cậu ta." Bách Trầm thành thật nói.

"Trả lời tin nhắn của bạn cậu trước đi, cậu ấy hẳn lo cho cậu lắm." Bách Trầm khẽ hất cằm ra hiệu Chúc Du hồi âm tin nhắn trước.

Chúc Du ậm ừ một tiếng, giọng càng thêm uể oải, trông có vẻ như bị đả kích nặng nề.

Cũng phải thôi.

Dù sao trong mắt Chúc Du, Trần Định là một người bạn tốt của cậu.

Vậy mà giờ đây cậu lại bị chính người bạn tốt ấy lừa gạt.

Chúc Du cầm điện thoại, bắt đầu trả lời tin nhắn của Phạm Chu. Cậu nói mình chưa bị lừa tiền, rồi kể lại cách cậu quen biết Trần Định.

Lúc này, Chúc Du mới biết bản thân chỉ là may mắn chưa mất tiền mà thôi. Còn Phạm Chu và những người bạn của cậu ấy ít nhiều gì cũng đã bị lừa một khoản.

"Đàn anh, cảm ơn anh nhé." Giọng nói của Chúc Du vẫn có chút u ám.

Bách Trầm cũng từ ghế sofa đứng dậy, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu. Nhìn Chúc Du cúi đầu đầy chán nản, anh thầm nghĩ nếu cậu mọc đôi tai của cún con, có lẽ bây giờ đã ủ rũ đến mức gần như khuất luôn khỏi tầm mắt rồi.

Anh suýt nữa đã vươn tay xoa đầu Chúc Du.

"Không sao đâu." Bách Trầm an ủi, "Cậu đừng buồn quá."

Chúc Du nhìn anh, "Sao anh biết tui đang buồn?"

Bách Trầm liếc về phía chén trứng hấp còn thừa mấy miếng trong bát. Với hiểu biết của anh về Chúc Du, cậu đáng lẽ phải ăn sạch sành sanh mới đúng.

Chúc Du nhìn theo ánh mắt anh, đột nhiên cao giọng: "Tui không buồn!"

"Tui tức giận!" Chúc Du đập mạnh xuống bàn.

Sau đó, cậu lặng lẽ giấu tay xuống dưới bàn vẫy vẫy.

Đau thật.

Lại càng thêm đáng thương.

"Sao cậu ta có thể lừa tui chứ?! Lại còn muốn lừa tiền tui nữa?!" Chúc Du tức đến mức nói năng lộn xộn.

"Tui đã đủ đáng thương rồi, tại sao còn phải lừa tui?"

"Cậu ta là người Trung Quốc mà! Người Trung Quốc sao có thể lừa người Trung Quốc được?!"

Bách Trầm gật đầu phụ họa, "Cậu ta quá tệ."

Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ dạy dỗ Chúc Du một trận ra trò, bảo cậu khi đi du học đừng quá tin tưởng những người xung quanh.

Tất nhiên Bách Trầm sẽ không nói như vậy với Chúc Du. Anh biết rằng cậu đã rút ra bài học từ chuyện này. Dù không ai dạy bảo, Chúc Du cũng tự hiểu rằng về sau không thể dễ dàng tin người nữa.

Không nên dội thêm gáo nước lạnh khi một đứa trẻ đang buồn bã.

Vậy nên điều Bách Trầm cần làm lúc này chính là cùng Chúc Du tố cáo kẻ xấu đã lừa cậu.

Chúc Du cảm thấy khó chịu, không muốn nói chuyện, tâm trạng đầy u ám.

【Phạm Chu: May mà cậu chưa bị lừa tiền, thằng này chuyên lừa tiền du học sinh Trung Quốc, lại còn giao du với đám thanh thiếu niên bên ngoài.】

【Phạm Chu: Nếu cảnh sát tìm đến, nó liền lấy một cái quần đùi ra rồi nói bọn tôi trả tiền để mua quần. Khi vay tiền, bọn tôi đâu có ký hợp đồng gì đâu. Cậu xem cái lý do có nực cười không? Nhưng vì cảnh sát ở đây chỉ thích hòa giải, chẳng ai tin tụi tôi cả, nên bọn nó mới có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.】

【Phạm Chu: Tức chết mất! Tôi phải làm hẳn một PowerPoint phơi bày chuyện nó làm mới được, để nó nổi danh trong giới du học sinh bọn mình luôn!】

Tin nhắn cuối cùng của Phạm Chu là tin nhắn thoại, Bách Trầm nghe thấy từ "PowerPoint".

【Chúc Du: Cảm ơn cậu đã nhắc tôi.】

【Phạm Chu: Không cần cảm ơn, may mà cậu chưa bị lừa tiền. Cậu đã nghèo như vậy rồi, nếu còn bị lừa nữa tôi không dám tưởng tượng sau này cậu sẽ khổ sở đến mức nào.】

【Phạm Chu: Tức điên lên được! Tôi phải đi làm ngay PowerPoint diss nó!!】

Phạm Chu offline.

Chúc Du thoát khỏi khung trò chuyện với cậu ấy, phát hiện ra Trần Định đã trả lời tin nhắn từ hơn mười phút trước.

Chỉ là bị loạt tin nhắn của Phạm Chu đè xuống.

Cậu bấm vào xem.

Trần Định trước tiên cảm ơn cậu vì đã làm áp phích giúp.

Sau đó lại nói rằng làm vậy chỉ có thể gom tiền từng chút một, không biết bao giờ mới đủ. Lại còn hỏi Chúc Du liệu có thể cho gã vay trước một trăm bảng Anh hay không.

"Sao cậu ta còn mặt mũi hỏi tui một trăm bảng Anh nữa chứ?! Tức chết mất!!" Chúc Du chìa tin nhắn của Trần Định cho Bách Trầm xem.

Bách Trầm đưa ra một ý kiến: "Cậu cứ nói là cậu ta trả lời quá muộn, cậu đã cho người khác mượn mất rồi."

Mắt Chúc Du sáng lên, "Hay đấy!"

Cậu ôm điện thoại nhắn lại cho Trần Định.

Vừa nhắn xong, Chúc Du liền thấy qua khóe mắt cảnh tượng Lưu Ba đang cào sofa nhà Bách Trầm.

Cậu vội đưa điện thoại cho anh: "Đàn anh, anh trả lời giúp tui với."

Vừa dứt lời, cậu lập tức đứng dậy bắt lấy Lưu Ba, "Lưu Ba! Nếu cào hỏng rồi tao không đền nổi đâu, tao đem mày đi cầm cố cho đàn anh luôn bây giờ?!"

Tin nhắn trên điện thoại liên tục nhảy ra.

Trần Định trả lời rồi.

Liên tục hơn mười tin.

Mỗi tin đều không thể ngửi nổi.

Có vẻ như gã đã tức giận đến mất kiểm soát, dùng đầy rẫy những từ ngữ bẩn thỉu chửi bới, còn nói Chúc Du không có tiền mà cứ thích tỏ vẻ con nhà giàu, bảo cậu nên cút đi...

Hàng mày của Bách Trầm càng nhíu chặt.

Trong trí nhớ của anh, những lời lẽ mắng nhiếc và chửi rủa như thế này Bách Trầm chỉ từng nghe thấy từ rất nhiều năm trước.

"Cậu ta trả lời chưa?" Chúc Du ôm Lưu Ba lên, hỏi.

Bách Trầm nhanh tay xóa sạch toàn bộ hơn mười tin nhắn đó.

Sau đó, anh lưu lại ảnh đại diện của Trần Định gửi vào máy của mình, làm xong xuôi còn xóa sạch dấu vết.

Mọi thao tác đều gọn gàng, không chút do dự.

"Chưa thấy gì cả." Bách Trầm đưa điện thoại lại cho Chúc Du.

Chúc Du nhận lấy điện thoại, tiếp tục gõ tin nhắn: 【Sao không trả lời?! Đồ lừa đảo!】

[Đối phương vẫn chưa phải là bạn bè của bạn...]

"Ê?" Chúc Du ngơ ngác.

Bách Trầm điềm tĩnh hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu ta chẳng trả lời gì cả, xóa kết bạn với tui luôn rồi." Chúc Du cảm thấy kỳ lạ.

"Có lẽ là chột dạ, dù sao cậu ta cũng là kẻ lừa đảo mà."

"Nói cũng đúng. Tui còn tưởng cậu ta sẽ cãi tay đôi với tui cơ."

Bách Trầm khẽ cười, "Đã lừa đảo lại còn nhát gan."

Chúc Du cũng bật cười theo anh.

"May mà cậu ta chưa lừa mất số tiền cuối cùng của tui, nếu không bây giờ tui đúng là nghèo rớt mồng tơi rồi." Chúc Du thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.

"Đàn anh, nếu không có anh nhắc nhở, có lẽ tui đã chuyển tiền cho cậu ta rồi."

"Tui chỉ nghĩ là cậu ta cũng giống tui, đều là du học sinh xa nhà, chắc sẽ không lừa tui đâu. Dù gì mọi người đều ở một nơi cách quê hương xa đến vậy..."

Chúc Du ngồi bệt xuống sàn sát bên cạnh Bách Trầm, tay vô thức vu.ốt ve đầu Lưu Ba trong lòng mình.

Cả người cậu trông có vẻ ủ rũ, tâm trạng cực kỳ sa sút.

Ngay cả chỏm tóc nhỏ trên đầu cũng rũ xuống.

Lưu Ba tròn mắt nhìn Bách Trầm, còn Bách Trầm thì im lặng quan sát một người một mèo, không nói gì.

Chúc Du ngước đôi mắt long lanh nhìn Bách Trầm, giọng buồn bã: "Đàn anh ơi, tui buồn quá à."

Chú cún nhỏ Chúc Du trông tủi thân ơi là tủi thân.

Bách Trầm khẽ thở dài, "Tôi có thể xoa đầu một cái không?"

Chúc Du đưa Lưu Ba về phía trước một chút, nghĩ rằng Bách Trầm muốn xoa đầu nó thì cứ xoa thôi, sao phải xin phép cậu làm gì.

"Xoa đi nè." Chúc Du nói.

Giây tiếp theo, một lực rất nhẹ nhàng chạm lên đỉ.nh đầu cậu.

Một bàn tay rộng lớn ấm áp phủ lên tóc cậu, hương thơm từ người đàn anh Bách quẩn quanh nơi chóp mũi.

Đôi mắt vốn ảm đạm của Chúc Du bỗng nhiên sáng lên, con ngươi khẽ co lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Bàn tay phải của Bách Trầm đặt trên đầu Chúc Du nhẹ nhàng xoa xoa, những sợi tóc mềm mại màu hồng nhạt luồn qua từng kẽ tay anh.

Mái tóc vốn gọn gàng bị xoa đến rối bù, Chúc Du trông càng giống một chú cún nhỏ hồng hồng bù xù.

Vừa đáng yêu, lại vừa khiến người ta muốn cưng chiều.

"Cá Nhỏ, đừng buồn nữa."

Giọng nói của Bách Trầm mang theo sự dịu dàng sâu lắng, trong chất giọng trầm thấp ấy có một sự xoa dịu lạ thường.

Tai Chúc Du khẽ động.

Tim đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ trong chớp mắt đỏ bừng.

"Đây cũng đâu phải lỗi của cậu."

"Chẳng lẽ một người phải trả giá chỉ vì mình lương thiện sao?"

"Người nên trả giá là kẻ xấu, không phải cậu."

"Thật ra tôi nghĩ cậu nên vui lên mới đúng, vì cuối cùng cậu cũng đâu bị lừa tiền, đúng không?"

Giọng nói của Bách Trầm công dụng hệt một liều an thần, chỉ vài câu đơn giản đã khiến tâm trạng Chúc Du nhẹ nhõm đi không ít.

Anh lại xoa nhẹ lên đ.ỉnh đầu Chúc Du hai lần rồi mới thu tay về.

Những sợi tóc mềm mại quét qua lòng bàn tay khiến Bách Trầm ngứa ngáy trong lòng.

Chúc Du gật đầu thật mạnh, sau đó lại cười rạng rỡ với anh, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xinh. Đôi mắt trong veo cong cong, nụ cười sáng rực, "Đàn anh! Tui không buồn nữa, tui nghĩ thông suốt rồi!"

Chỉ trong chớp mắt, cậu như được tiếp thêm sức sống.

Chú cún nhỏ ấy lại hoạt bát trở lại, "Đàn anh, mình đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, tui muốn ăn cơm rồi."

Như thể bây giờ mới sực nhớ ra điều gì đó, Bách Trầm giật mình đứng dậy đi nhanh vào bếp, "Ức gà trong nồi sắp bị nấu quá lửa rồi."

Chúc Du cũng đứng dậy nhưng không vội theo anh vào bếp. Cậu cúi đầu bật điện thoại, gửi ảnh của Trần Định cho Chúc Đình.

Không nói một lời nào.

Cậu nhìn xuống chiếc vòng tay thông minh trên cổ tay mình, trên đó vẫn còn lưu tin nhắn của Trần Định từ vài phút trước. Vì vòng tay này kết nối với điện thoại nên tin nhắn nhận được có chút trễ.

Cậu biết Bách Trầm đã xóa những tin đó, chắc là không muốn để những lời lẽ khó nghe ấy ảnh hưởng đến tâm trạng mình.

Chúc Du khẽ cụp mắt, thuận tay chụp lại tin nhắn trên vòng tay, gửi hết cho Chúc Đình.

Làm xong xuôi, cậu cài đặt chế độ im lặng rồi để xuống bàn.

"Đàn anh, thịt của tui còn cứu được không?" Chúc Du chạy đến bên cạnh Bách Trầm.

Bách Trầm đang vớt ức gà ra khỏi nồi, tráng qua nước lạnh.

"Nhờ cậu nhắc sớm nên vẫn cứu được."

Chúc Du vỗ ngực, "Cứu được là tốt rồi, không thì thứ không cứu nổi chính là tui luôn đó."

Đôi mắt Bách Trầm thấp thoáng ý cười, "Vậy qua đây rửa chút rau để mình ăn tối sớm hơn nhé?"

"Được!" Chú cún nhỏ Chúc Du đầy nhiệt tình đáp.

Món bò xào trứng xốt cà chua thật ra không khó làm.

Thịt bò sau khi thái mỏng sẽ được ướp với gừng, nước tương, tinh bột và gia vị để thấm đều. Trứng không xào trực tiếp mà cần đánh tan cùng sữa, sau đó mới đem xào đến khi vừa chín tới. Tiếp theo, thịt bò được xào nhanh trên lửa lớn cho săn lại, còn cà chua đã lột vỏ thì xào đến khi tiết ra nước. Đổ thêm nước lọc vào đun sôi, rồi lần lượt cho trứng, thịt bò và nước xốt đã pha vào, cuối cùng tăng lửa lớn để hỗn hợp sệt lại tạo thành món ăn đậm đà và hấp dẫn.

"Vậy là xong rồi ư?" Chúc Du nhìn món ăn đã được Bách Trầm múc ra bát, hỏi.

"Ừm." Bách Trầm gật đầu.

"Nhìn có vẻ dễ làm ghê ta..."

"Đúng vậy, không khó đâu mà." Bách Trầm bưng món ăn đi ra phòng khách.

Chúc Du chủ động nhận việc: "Để tui làm cho, đàn anh!"

Cậu cẩn thận đỡ lấy bát thức ăn từ tay Bách Trầm, đặt ngay ngắn lên bàn ăn trong phòng khách, sau đó cúi xuống hít một hơi thật sâu.

Mùi thơm quá sức hấp dẫn.

Những cảm xúc tiêu cực trong buổi tối nay đều bay biến sạch.

Ánh nắng buổi trưa có chút gay gắt, xuyên qua ô cửa kính trong suốt chiếu rọi xuống mặt bàn.

Quán cà phê có chương trình khuyến mãi vào thứ Ba hàng tuần. Vào những ngày này, Chúc Du luôn bận rộn đến mức quay cuồng.

Dù vậy, cậu vẫn tranh thủ thời gian để nhắn tin cho Bách Trầm—

【Chúc Du: Đàn anh! Đừng quên đến quán cà phê nhé!】

【Chúc Du: [Địa chỉ]】

【Chúc Du: Tui đã lén để dành cho anh một chiếc bánh nhỏ xinh ơi là xinh đó ^^】

Bách Trầm đang ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng trong phòng khám, cúi đầu trả lời tin nhắn của Chúc Du—

【Bách Trầm: Được, xong việc tôi sẽ qua.】

Chúc Du không trả lời nữa, có lẽ cậu thực sự đang rất bận.

Vừa cất điện thoại đi, cửa phòng liền mở ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng bước vào, trên tay cầm một xấp tài liệu.

Anh ta trông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, dáng vẻ nho nhã thanh tú. Đôi mắt sau cặp kính không gọng toát lên vẻ lịch thiệp, phong thái ôn hòa nhưng không kém phần sắc sảo.

"Daniel." Bách Trầm đứng dậy, "Sao rồi?"

Daniel đẩy nhẹ gọng kính đi tới trước mặt Bách Trầm, đưa cho anh một tập tài liệu.

"Rất tiếc, chỉ số của cậu vẫn còn cách xa mức tiêu chuẩn."

Câu nói đầu tiên khiến ánh mắt của Bách Trầm thoáng phủ một màn sương u ám.

Ngay sau đó, Daniel lấy ra một bản báo cáo mới, giọng điệu thay đổi: "Tuy nhiên, theo kết quả đánh giá tâm lý hôm nay, tình trạng của cậu đã có chút cải thiện. Gần đây cậu có gặp chuyện gì làm thay đổi tâm trạng không?... Hoặc là một người nào đó?"

"Là gặp một người." Bách Trầm thành thật đáp.

Daniel là một bác sĩ tâm lý trẻ tuổi. Hai năm trước, Bách Trầm đã quen biết y khi còn ở London. Khi nhận ra tình trạng tinh thần của mình có vấn đề, anh đã bắt đầu điều trị tại đây. Sau này, anh về nước cũng vì gia đình phát hiện ra chứng trầm cảm của anh.

Daniel ngạc nhiên lắc đầu, "Không thể tin nổi, tìm được bạn gái rồi à?"

"Không." Bách Trầm đáp.

"Vậy là có bạn trai?"

Bách Trầm bất lực giải thích: "Cũng không, chỉ là một đàn em của tôi thôi."

"Thế tức là bạn trai rồi." Daniel cười trêu chọc.

Bách Trầm nhìn y với vẻ nghiêm túc, "Đừng đùa cậu ấy."

Daniel vội vàng giơ tay lên ra hiệu đầu hàng, nụ cười vẫn lộ vẻ không đứng đắn lắm, "Được rồi, sorry."

"Tôi từng khuyên cậu nên ra ngoài tiếp xúc với thế giới và gặp gỡ những người mới, giờ cậu chịu mở lòng rồi à?"

Bách Trầm giải thích: "Tôi gặp cậu ấy là do tình cờ, không phải chủ động đi làm quen ai cả."

"Dù là tình cờ hay không, ít nhất cậu cũng đã kết nối với người khác. Mở lòng hơn một chút đâu phải chuyện xấu." Daniel nói, "Đừng lúc nào cũng nghĩ mình là một gánh nặng."

Hàng mi dài của Bách Trầm hơi cụp xuống, giọng anh hạ thấp: "Anh không hiểu đâu."

Daniel vừa ký tài liệu trong tay, vừa thở dài một hơi, "Nếu tôi hiểu được cậu, chẳng phải tôi đã chữa khỏi cho cậu từ lâu rồi sao?"

Bách Trầm im lặng.

"Dù sao thì cũng có tiến triển nhất định." Daniel nói xong liền rút lại tập tài liệu trong tay Bách Trầm.

Bách Trầm hỏi: "Còn gì cần dặn dò nữa không?"

"..." Daniel nhìn anh chằm chằm, nhún vai bảo, "Hết rồi."

Y lại giơ hai tay lên ra vẻ bất lực.

Bách Trầm cúi người lấy áo khoác vắt trên tay vịn ghế.

Daniel liếc mắt nhìn bộ vest chỉn chu của anh, buột miệng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Có việc."

"Được rồi, tôi còn tưởng cậu ăn mặc đẹp thế này là đến thăm tôi cơ đấy." Daniel vỗ vai anh, cười hì hì, "Yêu đương thì yêu đương đi, sao cứ phải giấu tôi?"

"Tôi không có."

Rõ ràng Daniel chẳng buồn nghe lời anh nói.

Y phất tay ra hiệu cho Bách Trầm tự rời đi, ngồi lại vào bàn tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.

Bách Trầm khoác áo vào, xách theo túi đựng laptop, nói một tiếng cảm ơn sau đó rời khỏi phòng khám.

Quán cà phê nơi Chúc Du làm việc cách phòng khám của Daniel không xa.

Bách Trầm giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nhưng thay vì đi về phía quán cà phê, anh lại xoay người bước theo hướng ngược lại.

Trong con hẻm nhỏ, mùi hôi thối nồng nặc.

Mặt đất đầy rẫy chai rượu vỡ và thùng giấy bỏ đi. Có vài người đứng đợi dưới ánh đèn đường.

Từng người đều trang điểm nhẹ, mặt mũi khá thanh tú.

Bách Trầm mặc dù mặc bộ vest đen, bên ngoài khoác áo khoác đen. Khi bước vào trong, khí chất cao quý của anh hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí của nơi này.

Anh hai tay đút vào túi, gió từ cuối hẻm thổi ra quật vào mặt khiến anh cảm thấy hơi đau.

"Hi~" Một người đứng dưới đèn đường chào anh.

Ngoại hình và dáng người của Bách Trầm luôn thu hút sự chú ý của những người ở đây, bộ vest đắt tiền che giấu đi cơ bắp trên cánh tay anh nhưng lại làm tôn lên thân hình thon dài, cơ ngực rộng lớn, các đường nét trên gương mặt sắc sảo như thể bước ra từ trong tranh vẽ.

"Ba mươi bảng." Người đó tiếp tục nói, giọng nói nhẹ nhàng, nghe không ra nam hay nữ.

Bách Trầm cúi đầu đi qua họ, không đi được vài bước lại quay lại.

Người trẻ tuổi vừa đưa ra giá nhìn anh với vẻ vui mừng, tiến lại gần.

Bách Trầm từ trong túi lấy ra 30 bảng đưa cho người đó, người trẻ tuổi nhận lấy rồi định kéo tay Bách Trầm đi.

Bách Trầm khéo léo tránh tay trong sự ngạc nhiên của người đó, "Xin lỗi."

Anh mở điện thoại, lật qua một bức ảnh của một người và đưa cho người đó xem.

Người trẻ tuổi quan sát Bách Trầm từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt tràn ngập tiếc nuối nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Anh tìm người này à?"

Bách Trầm gật đầu.

Người đó chỉ tay vào trong hẻm, "Anh ấy ở trong đó, không giống như tôi đâu, thưa ngài~"

Vừa nói người đó vừa cố kéo tay Bách Trầm lại. Anh kịp thời lùi lại một bước, mỉm cười lịch sự rồi bước vào sâu trong hẻm.

Gió gào thét vù vù, cuốn theo những túi nhựa trên mặt đất, mang theo bụi bặm và lá rụng bay tứ tung.

Từ xa, có khoảng ba đến năm người tụ tập lại với nhau.

Một người trong nhóm có giọng nói rất lớn, âm sắc rõ ràng không phải người bản địa London.

"Thật sự là tao phục luôn, không có tiền mà cứ tỏ ra giàu có làm gì?"

"Đưa tao một trăm bảng thì tưởng tao sẽ bỏ qua à, phì!"

"Biết vậy đã lừa nó đến chơi cho vui, tao nói cho bọn mày nghe, mặt thằng đó tuyệt đối là kiểu bọn mày chưa chơi bao giờ."

"Chơi chết mẹ nó đi."

...

Những lời sau đó đều là những câu không thể ngửi nổi, thô tụ.c và khó nghe vô cùng.

Bách Trầm nhíu mày càng lúc càng chặt.

Anh đi đến gần nhóm người, dừng lại trước mặt họ.

"Mày là ai?" Người vừa nói chuyện đứng dậy.

"Đây là khu vực của bọn tao, mày không biết à?" Một tên trong nhóm cũng đứng dậy kéo theo cùng ba, bốn tên khác.

Mấy người này trông có vẻ cao lớn nhưng dáng người thì yếu ớt, tay chân mảnh khảnh, chắc chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi là cùng. Không học hành gì mà chỉ theo chân Trần Định làm mấy trò lừa gạt.

Bách Trầm đặt túi laptop xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra mở đúng bức ảnh lúc nãy, ngước lên nhìn những người trước mặt.

Anh lên tiếng: "Cậu là Trần Định?"

"Mày là thằng nào?"

Bách Trầm cất điện thoại vào túi, liếc mắt nhìn xung quanh nhẹ nhàng, "Tôi là bạn của Chúc Du."

"Mày nói con c...?" Gã chưa nói hết đã ăn trọn một cú đấm mạnh thẳng vào mặt, máu bắn ra khắp nơi.

Cú đấm của Bách Trầm khiến người kia ngã xuống đất ngay lập tức, phát ra tiếng r.ên rỉ như tiếng heo bị giết. Những người xung quanh vội vàng chạy lại đỡ gã.

"Xin lỗi." Bách Trầm cởi đồng hồ cho vào túi, cởi áo khoác treo lên một cái tay vịn sạch sẽ hơn.

"Xin hãy gọi đúng tên của cậu ấy, đừng mắng chửi bừa bãi." Giọng của Bách Trầm vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.

"Mày là thằng nào? Tao mắng thì đã sao? Mày là cái gì của nó? Carter, đánh nó đi!!" Trần Định nhổ ra máu trong miệng, đầy giận dữ đẩy người đang đỡ mình ra.

Vậy là bốn người còn lại liền lao vào.

Trong con hẻm tối tăm chật chội vang lên tiếng động ầm ầm, tiếng cơ thể va chạm vào nhau, nghe thấy cả tiếng xương gãy vụn...

Vài phút sau.

Năm người nằm trên mặt đất r.ên rỉ không ngừng. Giữa họ, một thanh niên vạm vỡ đứng thẳng, không một sợi tóc rối, áo sơ mi trắng dính một ít bụi. Anh liếc mắt qua những người còn lại, bước đến ngổi xổm xuống trước mặt người Trung Quốc duy nhất nằm trên đất.

"Tôi là Bách Trầm, là đàn anh của Chúc Du. Cậu là kẻ lừa đảo, em ấy chỉ muốn giúp cậu nhưng cậu lại mắng chửi em ấy tệ hại đến vậy, như thế là không đúng." Bách Trầm nói với giọng điềm tĩnh, âm điệu vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.

Trần Định bị đấm vào thẳng mặt, trên người cũng bị tổn thương nhẹ. May mà Bách Trầm không ra tay quá mạnh, nếu không có lẽ Trần Định đã chẳng còn tỉnh táo được nữa.

Trần Định vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, anh nói đúng, tôi không nên mắng cậu ấy."

"Điện thoại của cậu đâu?" Bách Trầm hỏi.

Trần Định run rẩy lôi điện thoại từ trong túi ra, Bách Trầm ra hiệu cho gã mở lên.

Khi Trần Định mở điện thoại, Bách Trầm cầm lấy và nhập số điện thoại của Chúc Du vào.

"Xin lỗi em ấy đi." Bách Trầm nói.

Trần Định ngậm đầy máu trong miệng, khuôn mặt sưng lên một nửa, "Tôi... tôi xin lỗi cái gì?"

Bách Trầm nhìn thẳng vào mắt gã, ánh mắt trở nên sâu sắc hơn: "Cậu lừa em ấy, tối qua còn mắng chửi em ấy."

Trần Định vội vàng nhận lại điện thoại, run rẩy đánh một dãy chữ, "Thế... thế này được chưa?"

Bách Trầm liếc nhìn qua, chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi đã vang lên.

Anh đứng dậy lấy điện thoại ra từ trong túi áo khoác, là cuộc gọi từ Chúc Du. Bách Trầm quay lại nhìn nhóm người kia, ra hiệu im lặng.

Tất cả đều im thin thít.

Bách Trầm nhận cuộc gọi, giọng nói vẫn bình thản: "Cá Nhỏ."

"Đàn anh, sao anh còn chưa đến?" Chúc Du tận dụng lúc quán cà phê vắng, vội vàng vào bên trong quầy gọi cho Bách Trầm.

Bách Trầm nhìn đồng hồ trên điện thoại, "Xin lỗi, tôi đang trên đường tới."

"Được rồi, anh cứ từ từ, chú ý an toàn, tui chờ anh!" Chúc Du tắt máy.

Bách Trầm đặt điện thoại trở lại túi áo, quay lại ngồi xuống trước mặt Trần Định, nói: "Cậu mắng em ấy cả đống lời như vậy, chỉ một câu xin lỗi thôi sao?"

Trần Định lại run rẩy đánh tiếp một dãy chữ dài, có lẽ đã lục lọi hết từ vựng của mình trong suốt cả cuộc đời.

"Thế này được chưa?" Trần Định hỏi.

Bách Trầm gật đầu.

Trần Định nhấn gửi tin nhắn đi.

"Cảm ơn các cậu đã hợp tác." Bách Trầm đứng lên, nhìn xuống những người trên mặt đất, "Đừng lừa đảo nữa."

"Biết rồi thưa anh, chắc chắn không lừa đảo nữa đâu." Trần Định trả lời nhanh chóng.

Bách Trầm lấy khăn giấy lau sạch vết máu trên mu bàn tay, vứt khăn vào thùng rác, rồi từ trong túi lấy ra vài tờ tiền nhét vào túi áo của một trong số những thanh niên.

Anh không dùng nhiều sức khi đánh nhóm người này, chỉ dùng một chút kỹ thuật để làm mất hết sức của họ. Dù sao đây chỉ là một nhóm thanh thiếu niên không học hành chỉ chơi bời lêu lổng, chưa trực tiếp tham gia vào vụ lừa đảo, Bách Trầm không muốn hành động quá tàn nhẫn.

Bách Trầm dùng tiếng Anh nói với những người còn lại: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn tìm Trần Định, không có ý động thủ với các cậu."

Ý là do mấy người đó động thủ trước.

Nói xong, Bách Trầm lấy áo khoác, phủi bụi trên đó rồi mặc vào, bước ra khỏi hẻm.

Anh quay lại đi theo con đường cũ.

Khi ra ngoài, anh gặp lại người thanh niên ban nãy. Người đó thấy Bách Trầm liền vẫy tay chào, "Sao nhanh vậy?"

Bách Trầm biết người đó có ý trêu chọc mình nhưng vẫn lịch sự đáp lại lời chào.

Bách Trầm đến quán cà phê khoảng mười phút sau khi nhận cuộc gọi từ Chúc Du.

Quán cà phê khá bận rộn.

Từ xa anh đã nhìn thấy Chúc Du trong bộ đồng phục đang bận rộn phục vụ khách hàng.

Tóc của Chúc Du được cột nửa, những lọn tóc thừa trên trán đã được kẹp gọn gàng.

Dù quán cà phê đông người nhưng chẳng hiểu sao Bách Trầm lại nhìn thấy Chúc Du ngay lập tức.

Anh cúi xuống chỉnh lại chiếc áo sơ mi bị nhăn một chút rồi mới bước đến, mở cửa kính đi vào trong.

Bách Trầm chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhân viên quán cà phê đưa thực đơn đến trước mặt.

"Thưa ngài, ngài cần gì ạ?"

Bách Trầm ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Chào cô, cho tôi một ly cà phê latte."

Chúc Du đang vừa giao cà phê cho khách, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Bách Trầm cũng giơ tay vẫy chào cậu.

Lông mày Chúc Du ngay lập tức cong lên, miệng cười vui vẻ, vội vàng bước đến gần Bách Trầm nhận lấy thực đơn từ tay Anna. "Anna, để tôi nhận đơn này, cô đi nghỉ ngơi một chút đi!"

Anna bị Chúc Du đẩy nhẹ ra xa đi làm việc khác.

Chúc Du ho nhẹ hai tiếng, giả vờ nghiêm túc ôm thực đơn, "Chào ngài, ngài cần gì ạ?"

Bách Trầm mỉm cười nhẹ, cũng bắt chước theo Chúc Du, "Cậu có món nào giới thiệu không?"

Chúc Du trả lời: "Cà phê Cappuccino."

Giọng nói của Bách Trầm thật sự rất dễ nghe, khi anh nói tiếng Anh có một sự dễ thương lạ kỳ, nhẹ nhàng mà vô cùng cuốn hút.

"Được." Bách Trầm nhẹ gật đầu.

Chúc Du vui vẻ chạy đến quầy pha chế.

Bách Trầm mang theo máy tính, anh định đợi đến khi Chúc Du kết thúc ca làm việc rồi cùng nhau về.

Vì vậy, khi Chúc Du mang cà phê và bánh đến, Bách Trầm đã đặt máy tính lên bàn bắt đầu làm việc.

Chúc Du nhẹ nhàng đặt cà phê cùng một miếng bánh mousse bên cạnh anh.

"Thưa ngài, cà phê của ngài đây." Chúc Du thì thầm.

Bách Trầm rời tay khỏi bàn phím, ngẩng lên nhìn Chúc Du, "Tôi đâu có gọi bánh đâu."

Chúc Du nhíu mày, "Lúc trước tui đã bảo sẽ mời anh bánh mà, anh quên rồi sao?"

"Vẫn nhớ à?" Bách Trầm cười.

Hóa ra là cố tình.

Chúc Du hừ một tiếng, "Anh thật là chẳng thú vị tẹo nào!!"

Bách Trầm nhíu mày, ánh mắt hơi khó hiểu, "Thú... vị?"

"Đương nhiên rồi. Nhìn anh xem, lúc đáng ra phải lên mạng chơi thì anh lại lôi việc ra làm. Xem ai già rồi kìa." Chúc Du thì thầm.

Bách Trầm không nhịn được cười, "Ngồi một chút không?"

Anh chỉ về phía ghế trống trước mặt.

Chúc Du lắc đầu, "Hôm nay đông khách quá, tui bận chết mất."

"Uống cà phê trước đã, bánh ngọt lắm." Chúc Du đến gần Bách Trầm, thì thầm vào tai anh.

Bách Trầm gật đầu, "Tôi biết rồi."

"Bye bye, tui đi làm đây!" Chúc Du vẫy tay rồi nhanh chóng chạy đi.

Chúc Du chẳng thể nào giấu được mình giữa đám đông. Cậu đẹp đẽ, tự tin và nhiệt huyết, hệt như ánh mặt trời rọi sáng vạn vật.

Bất kỳ ai bên cạnh cũng sẽ đều cảm nhận được sự ấm áp và ánh sáng lan tỏa từ cậu.

Nhưng mặt trời vốn chẳng phân biệt, nó chiếu sáng và sưởi ấm tất cả mọi người, chứ không chỉ dành riêng cho những ai sợ bóng tối hay giá lạnh.

Vào thứ Ba, giờ mở quán cà phê sẽ muộn hơn bình thường nửa tiếng, nhưng nửa tiếng cuối cùng hầu như không còn khách.

Chúc Du đứng sau quầy, hai tay chống lên quầy, cằm đặt trên cánh tay, yên lặng nhìn Bách Trầm đang làm việc gần cửa sổ.

Khóe môi cậu cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lọn tóc nhỏ trên đỉnh đầu cũng nhẹ nhàng lay động.

"Yu, em đã nhìn anh ấy lâu lắm rồi." Chloe nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

"Chị thấy anh ấy có đẹp không?"

"Anh ấy đẹp, nhưng có vẻ như chỉ có em nhìn lâu như vậy thôi." Chloe mỉm cười, ánh mắt như hiểu rõ mọi chuyện.

"Em là người yêu cái đẹp mà, nhìn lâu một chút có sao đâu?" Chúc Du nói.

Anna đi tới bảo: "Cậu đi ngồi với anh ấy một chút đi, bọn tôi sẽ lo phần còn lại trong quán."

Chúc Du ngẩng đầu lên, "Vậy em đi nhé?"

"Đi đi, đi đi." Cả hai cô gái đều có chút bất đắc dĩ.

Chúc Du cầm một ly trà sữa nóng đi đến.

"Đàn anh, uống trà sữa đi." Chúc Du ngồi xuống cạnh Bách Trầm.

"Cậu uống đi, trà sữa có hơi nhiều đường đấy." Bách Trầm chuyển ánh mắt từ màn hình máy tính sang nhìn Chúc Du.

Chúc Du nhăn mày, "Được rồi được rồi."

Cậu nhìn vào màn hình máy tính của Bách Trầm, "Anh đang làm gì vậy?"

"Đang làm bài nhóm."

"Không hiểu."

"Chỗ nào không hiểu?"

"Chỗ nào cũng không hiểu."

"Vậy muốn tôi giải thích cho cậu nghe không?"

Chúc Du lập tức lắc đầu, "Tui chắc chắn không học nổi đâu."

"Không thử sao biết?"

"Đừng làm phiền tui nữa."

Cả hai đều bật cười.

"Anh còn nhiều bài tập không?"

"Không nhiều lắm." 

"Vậy tui ngồi đây với anh, cam đoan sẽ không làm phiền đâu."

Bách Trầm không nói gì nữa. Chúc Du uống một ngụm trà sữa, lấy điện thoại đã cài chế độ im lặng nãy giờ ra.

Chúc Du nhìn vào vài trăm chữ từ hai tin nhắn gửi đến từ các số lạ...

?

Tin mới nhất vừa gửi đến cách đây vài phút.

Chúc Đình cũng vừa gửi tin nhắn vài phút trước, đại khái là thông báo rằng hắn đã giải quyết xong mọi chuyện.

Vậy những tin nhắn gửi từ vài giờ trước có ý gì?

【Chúc Du: Anh giải quyết xong rồi sao?】

【Chúc Đình: Việc điều tra những chuyện cậu ta làm mất chút thời gian.】

【Chúc Đình: Tiền mà cậu ta lừa đã được trả lại hết rồi.】

【Chúc Đình: Những việc làm trước đây đủ để đưa cậu ta vào tù rồi.】

Chúc Du chỉ trả lời một chữ "Ồ", không nói gì thêm gì.

Khoảng vài phút sau, Phạm Chu nhắn tin cho cậu nói rằng số tiền bị Trần Định lừa lại bất ngờ được hoàn lại.

Phạm Chu thậm chí còn không dám sử dụng số tiền đó, cảm thấy như Trần Định lại đang thả con săn sắt bắt con cá rô.

Chúc Du khuyên cậu ta yên tâm sử dụng vì đó vốn dĩ là tiền của cậu ta, không có gì phải lo lắng.

Với lời khuyên này của Chúc Du, Phạm Chu cũng dần bình tâm lại.

Vậy thì tại sao mấy giờ trước Trần Định lại gửi cho cậu một loạt tin nhắn dài như thế nhỉ?

Chúc Du nhíu mày, thấy khó hiểu quá nên quyết định tắt điện thoại bỏ vào túi.

"Đàn anh, cái tên Trần Định lừa tui ấy, giờ đột nhiên lại quay ra xin lỗi tui." Chúc Du chống cằm, nhìn Bách Trầm với vẻ bối rối, "Tại sao cậu ta lại đột nhiên thức tỉnh lương tâm vậy nhỉ?"

Bách Trầm vẫn tiếp tục công việc của mình mà không dừng lại, "Có thể cậu ta đang định lừa cậu một lần nữa."

"Dễ thế lắm! Vậy tui sẽ chặn cậu ta luôn."

"Giờ tui nhớ đời rồi. Tui sẽ không dễ dàng tin người nữa." Chúc Du lại cầm ly trà sữa lên uống một ngụm.

"Đừng quá buồn, thế giới này cũng còn nhiều người tốt mà."

"Ví dụ như đàn anh vậy đó! Từ ngày chúng ta gặp nhau, anh đã luôn đối xử tốt với tui! Đúng là duyên phận rồi. Nếu anh gặp tui sau Trần Định, có lẽ anh sẽ không làm bạn với tui đâu."

"Ừm, may là chúng ta đã gặp nhau sớm."

Vài ngày sau.

Thời tiết ở London bắt đầu ấm dần lên, Bách Trầm nói rằng đây chính là dấu hiệu báo trước mùa đông khắc nghiệt sắp đến.

Trường học nhân dịp này cũng tổ chức một sự kiện thể thao cho kỳ học thứ hai.

Khác với các cuộc thi thể thao ở Trung Quốc, sự kiện thể thao của trường thiên về hoạt động câu lạc bộ hơn. Thay vì chú trọng vào thành tích cá nhân hay lớp học, trường chủ yếu quan tâm đến tần suất tham gia hoạt động của mỗi người. Các môn thể thao và số lượng tham gia rất đa dạng, sự kiện kéo dài suốt một tuần, thậm chí còn mượn cả toà nhà thi đấu bên cạnh để tổ chức.

Lớp học của Chúc Du chỉ có duy nhất một người là người Trung.

Vì vậy, cậu không thể tránh khỏi việc bị chọn tham gia một môn thể thao.

Chạy đua hai ngàn mét.

Khi nghe thông báo về môn thi này, Chúc Du cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, suýt nữa thì ngã xuống đất.

"Emily, tôi không làm được đâu." Chúc Du nắm tay cô lớp trưởng, đôi mắt ngấn lệ.

Emily vỗ vỗ vai cậu, "Cậu làm được mà! Đàn ông mà lại nói mình không làm được sao?"

"Đó là hai chuyện khác nhau mà! Tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tham gia một cuộc thi thể thao nào, lần đầu tiên tham gia lại bị bắt chạy hai ngàn mét, đời tôi cũng không dài đến thế!"

Emily nắm lấy tay cậu, cúi đầu nhìn Chúc Du với vẻ không thể tin nổi: "Trời ơi, không ngờ cậu lại yếu đuối như vậy. Yu, cố lên! Lần này hãy lấy cơ hội này để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ nhé!"

Emily đã quyết tâm, rõ ràng Chúc Du không thể lay chuyển được cô, cậu đứng đó như bị hóa đá.

"Trời ơi! Yu của chúng ta bay màu rồi!" Một bạn học người Thái tên Jon ngồi xuống bên cạnh Chúc Du, giơ tay che miệng với vẻ mặt giả vờ kinh ngạc.

"Cậu ấy xám nghét luôn!" Jon lại nắm lấy mái tóc màu hồng của Chúc Du, "Ngay cả tóc cũng trở thành màu xám rồi!"

Cả nhóm cười rộ lên, "Yu, không sao đâu mà!"

Họ ngồi xuống bên cạnh cậu động viên.

Là người duy nhất gốc Trung trong lớp, Chúc Du luôn là người thu hút sự chú ý nhất.

Mọi người thích cậu, một người Trung Quốc vừa đẹp lại tràn đầy năng lượng.

"Jon, tôi không muốn chạy hai ngàn mét đâu..."

"Yu, nghe tin này tôi cũng rất đau lòng, tiếc là chúng tôi không thể giúp cậu." Jon lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.

Chúc Du mặt đầy khổ sở hỏi cậu ta, "Cậu tham gia môn gì?"

"Tôi cũng chưa biết nữa." Jon quay đầu tìm Emily, "Emily, tôi tham gia môn gì vậy?"

Emily nhìn vào danh sách trong tay, "Jon, cậu tham gia chạy tự do năm ngàn mét."

Chúc Du vừa nghe Emily nói xong, đột nhiên một cái đầu rơi vào trong lòng cậu, Jon đã lao nửa thân trên vào ngực Chúc Du.

Chúc Du hoảng hốt, "Cứu! Jon ngất xỉu rồi!!"

Cậu vội vàng nắm lấy tay Jon, mặt cậu ta đã tái mét, "Cứu! Cậu ấy cũng bay màu luôn rồi!!"

...

"Chuyện là như vậy đó." Chúc Du nói xong lại gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Bách Trầm đẩy đĩa cánh gà nướng với dứa về phía Chúc Du, hỏi: "Vậy cậu đến tìm tôi là muốn tôi giúp cậu tập luyện thể lực sao?"

Nửa bên má của Chúc Du bị nhét đầy ắp thịt, cậu vừa nhai vừa gật đầu: "Ừm, đúng rồi!"

Bách Trầm rót cho cậu một cốc nước ấm. Chúc Du cầm lên uống một ngụm, nuốt hết miếng thịt trong miệng rồi tiếp lời: "Bởi vì từ hồi mẫu giáo, tui luôn là người chạy cuối cùng trong lớp."

"Bà nội lại rất chiều tui, sợ tui chạy bị ngã, mỗi lần có lễ hội thể thao bà đều vào bệnh viện xin giấy xác nhận không được tham gia các môn thể thao mạnh."

"Chỉ có đúng một lần tui cố gắng tham gia chạy dài, và giành được hạng ba." Chúc Du giơ tay lên.

Bách Trầm ngạc nhiên, "Hạng ba cũng tốt mà."

Chúc Du vẫy tay, "Đấy là bởi chỉ có ba người tham gia thôi."

Bách Trầm bật cười, "Nhưng lần này không công bố kết quả, cậu có thể chạy từ từ."

"Không công bố kết quả nhưng người tham gia vẫn sẽ lén so sánh, mà lại còn có nhiều cô gái nhìn nữa, tui phải cố gắng chạy đến hạng nhì chứ."

Cậu lại hỏi: "Cái mục tiêu này... có thấp quá không?"

"Không thấp đâu." Bách Trầm đáp, vẻ mặt hơi trầm xuống.

"Vậy... trong nửa tháng này tui có thể cải thiện tốc độ chạy không?"

"Có thể." Bách Trầm gật đầu.

Chúc Du cười khúc khích, cuối cùng cũng có chút tự tin: "Anh chưa thấy mấy người tui cùng chạy hai ngàn mét thôi. Toàn là những người cao gần mét chín đấy."

Chúc Du đứng dậy, "Tui chỉ cao chừng này thôi."

Cậu đứng hẳn lên ghế, bảo: "Bây giờ tui còn chưa vượt qua được thử thách mét tám đâu! Mấy người đó bước một bước thì tui phải chạy hai bước, từ đầu đã thua một đoạn rồi!"

"Đàn anh giúp tui với!" Chúc Du ngồi xuống, hai tay chắp lại vẫy vẫy, "Xin anh đó, đây là nguyện vọng lớn nhất của tui."

"Lần trước cậu muốn ăn tôm xào cay cũng bảo đó là nguyện vọng duy nhất trong đời cậu đấy." Bách Trầm vừa cười vừa trêu.

"Thế nên chuyện này mới là nguyện vọng lớn nhất của tui đó."

"Được." Bách Trầm gật đầu, tiện tay gắp cho cậu một miếng thịt.

"Chân thành cảm ơn đàn anh!" Chúc Du vui vẻ nâng bát, lùa một đũa cơm lớn vào miệng.

Nhìn Chúc Du đầy nhiệt huyết như thế, Bách Trầm không nhịn được lại trêu cậu: "Vậy thì trong nửa tháng này cậu phải kiên trì dậy sớm, có làm được không?"

"Được!!" Chúc Du mạnh mẽ gật đầu, "Tui sẽ đặt mười cái báo thức!"

"Chắc chắn dậy sớm!! Chắc chắn tui sẽ dậy trước cả gà nữa!" Giọng điệu của Chúc Du vẫn đầy hưng phấn và tự tin.

"Vậy thì tốt, ngày mai lúc 6 giờ rưỡi gặp ở trước cửa nhà."

"Được." Chúc Du ăn một miếng cơm, nghĩ ra điều gì liền dè dặt hỏi: "Tui không phải phải kiêng ăn gì chứ?"

Nếu Bách Trầm bảo cậu phải giảm ăn, Chúc Du có lẽ sẽ từ bỏ kế hoạch này luôn.

"Không cần, chỉ là tập luyện thể lực thôi." Bách Trầm nói.

Chúc Du thở phào nhẹ nhõm.

"Đàn anh! Ngày mai nhất định không trễ đâu."

Bách Trầm thở dài một cách bất đắc dĩ, như thể đã đoán trước được điều gì.

...

Ăn ké xong bữa cơm, Chúc Du như thường lệ giúp Bách Trầm rửa bát rồi mới rời đi.

Bách Trầm trong lúc dọn dẹp phòng khách, liếc nhìn một vòng quanh căn phòng.

Trên sofa đặt hai chú gấu bông màu sắc mà Chúc Du mang đến, góc tường là đồ chơi của Lưu Ba, trên tường treo một bức tranh rực rỡ, còn trên kệ là chiếc cốc sứ đầy sắc màu.

Những màu sắc này đang len lỏi dần dần, từng chút một thổi sức sống mạnh mẽ vào căn nhà vốn u ám của anh.

Sáng hôm sau.

Bảy giờ bốn phút.

Bách Trầm đứng trên hành lang giữa phòng 515 và 514. Đây là lần thứ mười hai anh xem đồng hồ, và cũng là lần thứ tư anh gọi điện cho Chúc Du.

Sau hai phút, phòng bên cuối cùng cũng vang lên tiếng động ầm ĩ.

Bình Luận (0)
Comment