Với mức độ thân thiết của chúng ta bây giờ, ngủ chung một giường cũng chẳng sao hết!
Bách Trầm lại nâng cổ tay xem giờ.
Bảy giờ sáu phút.
Ngay lúc đó, cửa phòng trước mặt đột ngột mở toang, một luồng hơi ấm mang theo hương trà phả ra ngoài.
Cơn gió nhẹ làm vài sợi tóc trước trán Bách Trầm khẽ lay động.
Anh mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, kiểu dáng đơn giản, áo dài tay cùng quần dài phối theo màu đen trắng. Cơ thể rắn rỏi của anh khiến phần logo trên áo hơi căng ra, lớp vải ôm lấy cơ bắp săn chắc trên ngực phác họa những đường nét mạnh mẽ đầy nam tính.
Cảnh tượng trước mắt có sức hút mạnh mẽ.
Bất quá, lần này Chúc Du không có tâm trạng mà thưởng thức nữa.
Đầu gối cậu mềm nhũn, chỉ muốn quỳ xuống đất mà dập đầu xin lỗi.
"Đàn anh, tui xin lỗi..." Chúc Du cúi gằm mặt, hai tay xoắn lại trước người, hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch.
Không phải vì rung động, mà là vì hoảng sợ.
Từ bé đến lớn, Chúc Du đã phạm vô số sai lầm, nhưng chưa bao giờ cậu lại thấy sợ như lúc này.
Cậu biết chắc hẳn Bách Trầm sẽ không bắt cậu quỳ gối như ba mẹ vẫn làm.
Cũng sẽ không mắng như mẹ cậu vẫn hay làm.
Bởi vì bản chất của Bách Trầm là một người dịu dàng.
Chính vì thế Chúc Du lại càng sợ hãi — sợ hãi khi thấy Bách Trầm tức giận.
Trời mới biết khi mở mắt ra, nhìn thấy đồng hồ báo giờ cùng hàng loạt cuộc gọi nhỡ, cậu đã hoảng thế nào.
Từ lúc giật mình tỉnh dậy đến khi chạy ra cửa chỉ mất đúng hai phút. Trong hai phút ngắn ngủi ấy, mồ hôi lạnh đã túa đầy trán và sau cổ cậu.
Đầu tóc rối bù, bộ đồ ngủ lỏng lẻo, một bên khuyên tai còn rơi mất, lúc này trông cậu mới thật sự giống một chú chó Samoyed lôi thôi lếch thếch.
Bách Trầm nghĩ rằng mình nên giả vờ tức giận, như vậy thì mười ngày tiếp theo Chúc Du chắc chắn sẽ không dám trễ hẹn nữa.
Nhưng liệu anh có thật sự giận cậu không?
Không hề.
"Không sao." Bách Trầm lắc đầu.
Chúc Du gãi đầu một cái, lọn tóc nhỏ trên đỉnh đầu bị ép xuống rồi lại bật lên ngay lập tức.
"Tui thề, ngày mai chắc chắn sẽ không bao giờ trễ nữa!" Cậu chìa ba ngón tay ra để cam đoan với Bách Trầm.
Thực ra, trong xã hội hiện nay, động tác này đã chẳng còn chút sức thuyết phục nào, nhưng khi Chúc Du làm lại mang một nét đáng yêu khó tả.
Một kiểu đáng yêu... không hề đáng tin chút nào.
Bách Trầm nhẹ nhàng cong mày, khóe môi hơi nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt: "Được, tôi tin cậu. Nhưng... cậu định mặc nguyên bộ này để chạy à?"
Chúc Du vẫn mặc bộ đồ ngủ lót lông màu kem, một ống quần bị cuộn lên do ngủ lăn lộn mà chưa kịp kéo xuống, còn ống kia thì mép quần bị cong vểnh lên.
Kết hợp với mái tóc hồng bù xù, cậu trông y như một chú Samoyed vừa lang thang ngoài bãi phế liệu về.
Không ai nỡ giận một chú Samoyed cả, tất nhiên Bách Trầm cũng không ngoại lệ.
"Đàn anh, có thể cho tui thêm năm phút không? Tui đi thay đồ đánh răng một chút..."
Bách Trầm hơi mím môi, "Sáng nay cậu không có tiết học đúng không?"
Chúc Du gãi đầu, giọng đầy ngại ngùng: "Chính vì trong đầu chỉ nhớ là không có tiết nên tui mới quên luôn chuyện đã bàn với anh tối qua."
"Vậy thì không cần vội, cứ từ từ đi." Giọng Bách Trầm vẫn trầm ổn như thường.
Chúc Du không đoán ra được tâm trạng của anh lúc này.
Cậu kéo Bách Trầm vào trong phòng.
"Đàn anh, tui xong ngay đây, anh vào ngồi đợi chút đi!" Chúc Du kéo anh đến cạnh sofa, ấn anh ngồi xuống.
"Uống chút nước hạ hoả nha." Chúc Du rót cho anh một cốc nước ấm, nhiệt tình đến mức khiến Bách Trầm bật cười.
Anh đưa tay giữ lấy cổ tay cậu, dịu dàng bảo: "Tôi không giận đâu. Đi thay đồ đi, tôi chờ cậu ở đây."
Đôi mắt Bách Trầm vẫn như mọi khi, sâu thẳm và bình tĩnh, mang theo nét trầm ổn bao dung của một người đàn anh trưởng thành.
Anh bao dung cho tất cả những lỗi lầm nhỏ nhặt mà Chúc Du phạm phải.
Chúc Du cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Yêu anh lắm, đàn anh ơi! Tui đi ngay đây." Cậu giơ tay tạo thành một hình trái tim với anh, chộp lấy chiếc quần trên sofa chạy thẳng vào phòng tắm.
Lưu Ba từ phòng ngủ nhảy ra, ngửi ngửi rồi nhảy lên đùi Bách Trầm. Anh bế nó lên, bước đến bên tủ bếp lấy ra một hộp pate.
Anh mở nắp hộp chỉ bằng một tay, sau đó đặt Lưu Ba xuống đất, nó ngoan ngoãn ngồi yên ăn uống.
Các căn hộ trong khu ký túc xá du học sinh đều có diện tích như nhau, nhưng không hiểu sao Bách Trầm luôn cảm thấy phòng của Chúc Du có vẻ nhỏ hơn một chút.
Có phần chật chội.
Có lẽ là vì đồ đạc quá nhiều, quá lộn xộn.
Anh đứng dậy xếp gọn chăn và quần áo trên sofa.
Ngay khi vừa cầm lên chiếc áo cuối cùng, cánh cửa phòng tắm liền bật mở.
Chúc Du nhìn bộ quần áo trong tay Bách Trầm, nhướng mày nói: "Bảo sao tìm mãi không thấy, hóa ra bị vứt ở đây."
Cậu đã rửa mặt xong, làn da còn đọng một lớp nước mỏng, những giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống trượt dọc theo cổ rồi rơi xuống hõm xương quai xanh. Hơi nước nóng khiến làn da trắng của cậu ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.
Mái tóc hồng mềm mại đã được buộc gọn lại. Bách Trầm vẫn còn nhớ cảm giác khi từng chạm vào nó lần trước.
Đầu ngón tay anh khẽ ngứa ngáy một cách khó hiểu.
Chúc Du chỉ thay quần, còn áo thì vẫn là đồ ngủ.
Bách Trầm đưa quần áo cho cậu. Chúc Du nhận lấy, nói một câu cảm ơn rồi quay người... trực tiếp cởi áo.
Cơ thể cậu mảnh khảnh nhưng cân đối, trong số những người cùng trang lứa lại có phần hơi gầy. Xương bả vai chuyển động theo động tác như một đôi cánh bướm vẫy nhẹ, vừa tinh tế vừa cuốn hút.
Eo nhỏ đến mức tưởng chừng có thể ôm trọn trong một vòng tay, đường cong lưng mượt mà không một chút mỡ thừa.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, quá nhanh. Đến khi Bách Trầm hoàn hồn lại, chiếc áo thể thao màu cam rộng rãi đã che đi tấm lưng trắng trẻo kia.
Anh đột ngột quay người, hàng mi khẽ run lên, vội vàng cụp mắt xuống.
Cổ họng khẽ động, không hiểu vì sao trong lòng lại nóng râm ran.
Chúc Du tiện tay vắt chiếc áo ngủ lên lưng ghế sofa, "Đàn anh ơi, đi thôi!"
Lúc này Bách Trầm mới chậm rãi quay lại, thấy cậu mỉm cười rạng rỡ, dịu dàng mà vô tư.
Rõ ràng Chúc Du chẳng hề thấy hành động vừa rồi có gì không ổn.
Bách Trầm định nói gì đó, nhưng lời đến môi lại nuốt xuống, chỉ thốt ra một chữ: "Được."
Giọng nói có chút trầm khàn.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, Chúc Du vẫn không quên đảm bảo với Bách Trầm: "Đàn anh, tui thề, ngày mai chắc chắn, chắc chắn sẽ không đến muộn!"
Cậu nhấn mạnh hai lần chữ "chắc chắn".
Bách Trầm gật đầu, "Được."
Nhưng rồi vẫn không nhịn được mà gọi: "Cá Nhỏ."
"Hả?" Hai người vừa bước ra khỏi thang máy.
Chúc Du đang cúi đầu trả tin nhắn, nghe thấy Bách Trầm gọi liền ngẩng lên nhìn.
Lời đến môi, Bách Trầm chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhìn đường đi, đừng vừa đi vừa dùng điện thoại. Nguy hiểm lắm."
Chúc Du lập tức nghe lời, cất điện thoại vào túi, ngoan ngoãn đáp: "Được!"
"Còn một chuyện nữa." Bách Trầm tiếp tục nói.
Chúc Du nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Lần sau muốn thay quần áo, nói với tôi trước một tiếng."
Chúc Du vốn đang thắc mắc tại sao từ lúc ra khỏi ký túc xá đến giờ Bách Trầm không nói lời nào, sắc mặt lại có chút kỳ lạ.
Thì ra là đang nghĩ về chuyện này.
Cậu chống tay lên hông, giọng điệu đầy lý lẽ: "Nhìn thì sao chứ?! Tui đâu có thiếu miếng thịt nào, giống như tui nhìn anh cũng đâu có mất đi miếng nào. Hơn nữa, chúng ta đều là đàn ông, sợ cái gì chứ!"
Gió sáng sớm lùa qua dưới tòa nhà làm mái tóc của Chúc Du khẽ tung lên để lộ vầng trán trắng trẻo, khuyên tai đen ánh lên một tia sáng lạnh lùng.
Bách Trầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ hỏi: "Với người khác cậu cũng như thế à?"
Chúc Du bước ra ngoài cùng anh, nghe vậy thì ngẩng lên suy nghĩ một chút, gật đầu: "Với mấy người bạn... cũng thế mà..."
"Tôi biết rồi."
"Chẳng lẽ giữa bạn bè cũng phải kiêng kỵ mấy chuyện này sao?" Chúc Du bước nhanh hơn để bắt kịp Bách Trầm, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Bách Trầm thành thật đáp: "Tôi chưa từng có người bạn nào thân đến mức như vậy."
Chúc Du tròn mắt nhìn anh chằm chằm, mặc dù trước đó đã đoán được phần nào, nhưng khi nghe chính miệng Bách Trầm nói ra, cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Cậu cảm thấy một người như Bách Trầm không nên không có bạn bè.
Chúc Du lập tức túm lấy vạt áo anh, nói: "Không không không, sau này anh phải đổi lời rồi, vì bây giờ anh có tui rồi!"
"Với mức độ thân thiết của chúng ta bây giờ, ngủ chung một giường cũng chẳng sao hết!"
"Khụ khụ khụ..." Bách Trầm ho sặc sụa.
Anh bị câu nói của Chúc Du làm cho nghẹn đến mức sau gáy cũng đỏ bừng lên.
"Đàn anh, đàn anh, anh sao vậy?"
"Không sao."
"Đàn anh, đàn anh, sáng nay chúng ta ăn gì thế?"
Bách Trầm bật cười, "Còn chưa chạy bộ đã nghĩ đến bữa sáng rồi sao?"
"Đó là động lực duy nhất để tui chạy sáng nay đó QAQ..."
"Vậy nấu mì xốt dầu hành nhé?"
"Tui muốn thêm trứng chiên nữa!"
....
—
Từ khi có ký ức đến giờ, Chúc Du chưa từng dậy sớm để chạy bộ thế này.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất — chạy được hai vòng quanh công viên rồi gục ngã. Nhưng thực tế còn thảm hại hơn, vì cậu còn chưa chạy được một vòng đã phải cầu xin được nghỉ ngơi.
Mồ hôi thấm ướt mái tóc sáng màu, những lọn tóc dính sát vào gương mặt, hàng mi dày cũng vương đầy giọt mồ hôi li ti.
Dưới ánh bình minh, giọt mồ hôi lăn xuống từ trán cậu phản chiếu ánh sáng trong suốt lấp lánh.
Cả gương mặt đỏ bừng lên vì vận động, trông lại càng tinh tế và thanh tú hơn.
Chúc Du níu lấy cổ tay Bách Trầm lắc nhẹ hai cái, giọng đầy khẩn cầu: "Đàn anh ơi, tui xin anh đó, nghỉ một phút thôi, chỉ một phút thôi mà."
Đáng thương chưa kìa.
Bách Trầm thở dài, nắm ngược lại tay cậu, kéo theo cậu tiếp tục chạy. Anh điều chỉnh hơi thở, nói: "Đã thống nhất rồi mà, phải chạy đến đài phun nước mới được nghỉ."
"Nhưng mà tui mệt lắm rồi đàn anh ơi..." Chúc Du hoàn toàn bị Bách Trầm kéo chạy theo, "Hai chân tui bây giờ không còn là của tui nữa..."
"Sắp đến rồi." Bách Trầm phớt lờ tiếng than vãn của cậu.
Chúc Du thở hổn hển, cảm giác như sắp bay thẳng lên thiên đường. Trước mắt cậu trắng xóa, chói đến mức không nhìn rõ đường phía trước.
"Đàn anh, tiêu rồi, tui thấy thiên đường luôn rồi..." Chúc Du thều thào nói.
Ngay sau đó, một bàn tay rộng lớn vươn tới che đi ánh sáng trước mặt cậu.
Trong bóng râm, giọng nói bất lực của Bách Trầm vang lên: "Đừng nhìn chằm chằm vào mặt trời nữa."
"Ưm—" Chúc Du cúi đầu xuống.
Bách Trầm lại thở dài, cuối cùng cũng mềm lòng kéo cậu đến dưới một tán cây to.
"Được rồi, nghỉ một chút nào."
Chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu Chúc Du tức thì bật dậy, cậu vui vẻ định ngồi phịch xuống băng ghế nhưng lại bị Bách Trầm kéo đứng dậy.
"Vừa chạy xong, đừng ngồi ngay."
"Nhưng chân tui mềm nhũn hết cả..." Chúc Du nhăn mày.
"Vậy tựa vào tôi đi."
Vừa dứt lời, hai cánh tay nhỏ đã ôm lấy cánh tay anh, một nguồn nhiệt áp sát vào người. Chúc Du gần như tựa cả nửa thân mình lên người Bách Trầm, mềm oặt như không có xương, khiến anh theo phản xạ giơ tay đỡ cậu.
Giọng nói Chúc Du uể oải, chẳng còn chút sức sống: "Đàn anh, sao anh chẳng đổ tí mồ hôi nào vậy..."
"Vì chưa chạy lâu lắm, tốc độ cũng không nhanh."
"Vậy là tui kéo chậm anh rồi... Đàn anh, anh cứ chạy trước đi, đừng để ý đến tui." Chúc Du giả bộ che mặt, than vãn đầy bi thương.
Bách Trầm vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu, "Đừng mong lấy lý do này để trốn buổi chạy sáng nay."
Chúc Du đứng thẳng dậy, "Có lộ liễu đến thế không?"
Bách Trầm lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy đưa cho cậu, "Lau mồ hôi đi."
Chúc Du nhận lấy lau lung tung khắp mặt, tóc bị ướt dính bết thành từng chùm rối bù.
"Ráng chịu thêm chút nữa, chạy đến đài phun nước là xong."
"Tui chưa bao giờ cảm thấy công viên này rộng như vậy..."
"Cá Nhỏ, hết giờ nghỉ rồi."
Thật khó tin, giọng nói vốn dịu dàng như thế vậy mà thốt ra câu này còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông London.
"Đàn anh, anh đúng là lạnh lùng hơn cả gió rét."
"Đừng nhiều lời."
Anh nắm lấy tay Chúc Du tiếp tục chạy.
Chúc Du ở phía sau rê.n rỉ: "Sáng nay tui phải ăn hai quả trứng chiên mới chịu được..."
—
Sau khi chạy về, trời đã gần tám giờ.
Mồ hôi trên trán Bách Trầm hoàn toàn là do Chúc Du mà ra.
Từ lúc chạy xong đến khi về tới ký túc xá, Chúc Du gần như chẳng dùng chút sức nào, suốt quãng đường đều do Bách Trầm nắm tay kéo đi.
Bóng cây che phủ hai người, ánh nắng vàng xuyên qua kẽ lá bị cắt thành từng mảnh nhỏ, lấp lánh rơi trên người họ.
Gió nhẹ thoảng qua mang theo cảm giác mát lành.
"Chúc Du, mày đúng là giỏi thật đấy!" Trong thang máy, Chúc Du nhìn vào gương, thấy bộ dạng mình mồ hôi nhễ nhại mà vẫn không nhịn được giơ ngón cái tự khen một câu.
Bách Trầm mỉm cười, lúm đồng tiền bên má nhẹ nhàng hiện lên. Ánh mắt anh nhìn Chúc Du mang theo ý cười nhưng không rõ hàm ý, "Ừm, cũng khá lợi hại đấy."
Về đến ký túc xá, Bách Trầm bảo Chúc Du vào tắm trước, nói rằng cậu ra nhiều mồ hôi, nếu không tắm rửa thay đồ mà để gió thổi vào sẽ dễ bị cảm lạnh.
Chúc Du không từ chối.
"Phải có hai quả trứng chiên đó nha!" Cậu còn chưa quên dặn dò, trước khi đóng cửa còn giơ hai ngón tay lên làm dấu.
Bách Trầm gật đầu, "Không quên đâu."
Lúc này Chúc Du mới yên tâm đi tắm.
Vừa tắm xong còn chưa kịp mặc đồ chỉnh tề, Phó Văn Vũ đã gọi điện đến.
Cậu bấm từ chối.
Đối phương kiên trì gọi thêm hai lần nữa, Chúc Du đành bất đắc dĩ bắt máy.
"Chúc Du à, có nhớ anh không?!" Giọng Phó Văn Vũ vang lên, xung quanh rất ồn ào, cậu còn nghe thấy nhiều giọng nói quen thuộc khác.
"Mấy người đang tụ tập với nhau à?" Chúc Du vừa mặc quần áo vừa hỏi.
"Ồ, nghe ra luôn hả?"
"Giữa ban ngày ban mặt làm gì vậy?"
"Bên này đâu phải ban ngày."
"..." Chúc Du cầm điện thoại lên, tiện tay đặt một chiếc khăn sạch lên đầu rồi bước ra khỏi phòng tắm. "Có chuyện gì không?"
"Cũng không có gì to tát, chỉ là tối nay bọn anh tụ tập chơi với nhau, cậu không có mặt làm không khí trầm hẳn."
"Đúng đó, bọn tôi nhớ cậu lắm." Giọng Tiểu Dương vang lên từ loa điện thoại.
Chúc Du đặt điện thoại lên lưng ghế sofa, vừa lau tóc vừa nói: "Nếu nhớ tôi thì đến trước mặt mẹ tôi nói giúp vài câu đi."
"Nói rồi, vô ích." Giọng Phó Văn Vũ cũng đầy bất lực.
"Vậy coi như tôi bị kết án chung thân rồi."
Phó Văn Vũ dò hỏi: "Cậu thật sự không định... không định nói chuyện với mẹ cậu, nhún nhường một chút nhận sai với bà ấy à?"
"..." Chúc Du im lặng.
Anh Chu, người đang ghé sát vào điện thoại bên kia, lập tức đấm nhẹ vào vai Phó Văn Vũ nhỏ giọng mắng: "Sao cứ phải nhắc chuyện này chứ?"
"Chúc Du à, không nhắc chuyện đó nữa." Anh Chu cầm điện thoại, đổi chủ đề: "Bọn anh gọi chỉ để hỏi xem cậu dạo này thế nào, có quen với cuộc sống bên đó không thôi."
Chúc Du tán gẫu với họ vài câu, nói chuyện bâng quơ một lúc.
Mãi đến khi nhận được tin nhắn của Bách Trầm nhắc cậu qua ăn sáng, cậu mới bảo muốn dừng cuộc gọi.
Sợ bọn họ suy nghĩ nhiều, cậu cũng không nói thật là mình đi ăn.
Cuối cùng, như sực nhớ ra chuyện gì đó, Chúc Du bỗng hỏi: "À đúng rồi, mấy người có cách nào dậy sớm không? Ý là kiểu phải thức dậy từ sáu giờ ấy?"
Phó Văn Vũ thắc mắc: "Trường cậu đâu có lớp nào vào sáng sớm mà?"
"Tôi dậy để chạy bộ." Chúc Du đáp.
Phó Văn Vũ: "Không thể tin nổi."
Ba người bên cạnh cũng lắc đầu cảm thán: "Đúng là không thể tin nổi."
Chúc Du biết ngay hỏi bọn họ cũng vô ích, "Thôi, tôi tự nghĩ cách vậy."
"Có cách! Có cách mà!" Phó Văn Vũ vội vàng gọi với theo.
Chúc Du bổ sung ngay: "Bật báo thức không ăn thua đâu."
"Vậy bọn tôi gọi cậu dậy?"
"Điện thoại và báo thức khác gì nhau? Báo thức thì tôi tắt, điện thoại thì tôi dập máy."
"Vậy bảo bạn cùng phòng gọi cậu dậy?"
"Bạn cùng phòng nào cơ?" Chúc Du cau mày.
Phó Văn Vũ sững người, "Lần trước lúc tôi đưa cậu về ký túc xá, là người mở cửa cho bọn mình đó."
Nhắc đến chuyện này Chúc Du lại bực, cũng không thể trách Phó Văn Vũ được, dù sao khi ấy cậu cũng không giải thích rõ ràng.
Nghĩ một hồi, Chúc Du nhịn xuống, không nhắc lại nữa mà chỉ nói: "Thôi kệ, tôi tự tìm cách."
Dứt lời, cậu cúp máy.
Nói đi cũng phải nói lại, Phó Văn Vũ nói cũng đúng — nếu có người gọi dậy, chắc chắn cậu sẽ không ngủ nướng nữa.
Nhưng vấn đề là, sáng nào cũng nhờ Bách Trầm qua gọi mình dậy... có phải làm phiền anh ấy quá không nhỉ?
—
【Đôi lời của tác giả 】
Những gì Bách Trầm nghe hàng ngày belike:
"Đàn anh."
"Đàn anh.."
"Đàn anh..."
"Đàn anh đàn anh đàn anh!"
"Đàn anh......."
Những gì Chúc Du nói hàng ngày belike:
"Ăn gì đây? Đàn anh đâu?"
"Ăn gì đây? Đàn anh đâu?"
"Ăn gì đây? Đàn anh đâu?".....