Chúc Du, có vẻ cậu chỉ còn cách lấy thân báo đáp thôi.
Chúc Du lại có chuyện muốn nói.
Đôi mắt tròn sáng của cậu chẳng giấu được tâm sự. Ngồi đối diện với Bách Trầm, thỉnh thoảng cậu lại ngẩng đầu nhìn anh một cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đôi đồng tử đen láy ánh lên chút do dự.
"Cá Nhỏ."
"Sao vậy?"
"Lẽ ra câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng." Sắc mặt Bách Trầm không thay đổi, ánh mắt vẫn dịu dàng như thường, "Cậu có chuyện muốn nói với tôi à?"
Chúc Du cụp mi xuống, vài giây sau lại ngước lên, đối diện với ánh mắt của Bách Trầm, nghiêm túc nói: "Đàn anh à, tui sắp đưa ra một yêu cầu quá đáng đây."
"Anh phải chuẩn bị tâm lý đấy." Giọng cậu đầy vẻ nghiêm trọng.
Bách Trầm đặt đũa xuống bàn.
Anh giành nói trước: "Cá Nhỏ, nói trước nhé, chúng ta sẽ không ngủ chung giường đâu."
Có vẻ như câu nói buổi sáng của Chúc Du — rằng quan hệ giữa hai người thân đến mức có thể ngủ chung giường — vẫn gây ra tác động không nhỏ đến anh.
Chúc Du vội xua tay, giọng đầy chính trực: "Sao có thể chứ?! Tui không có làm mấy chuyện ép buộc đâu!"
"Vậy cậu nói đi, chắc tôi chịu được." Giọng Bách Trầm rất bình tĩnh.
Chúc Du hạ giọng: "Phòng anh có rộng không?"
Bách Trầm lập tức chắc chắn: "Xem ra cậu vẫn muốn ngủ chung với tôi."
Chúc Du cảm thấy miệng mình như bị thiếu một cái nắp chặn lại, một lời vừa nói ra lập tức cần một câu khác giải thích.
Cậu cũng nhận ra rằng, so với lúc mới quen, Bách Trầm dường như ngày càng có xu hướng thích trêu chọc cậu hơn.
"Không phải mà!!" Chúc Du đặt đũa xuống bàn cái cạch, vội đứng bật dậy.
Trên mặt cậu viết rõ hai chữ "oan uổng", vội vàng giải thích: "Tui là một thanh niên chính trực mà!"
Bách Trầm khẽ bật cười, không nói gì. Chúc Du vừa nghe thấy anh cười liền hiểu ra — hóa ra anh cố ý trêu mình.
Cậu lập tức ngồi xuống lại, "Tui không có ý định ngủ chung với anh."
"Không phải sáng tui dậy không nổi sao?" Chúc Du tiếp tục, "Tui đã nghĩ ra một cách."
"Tui trải đệm ngủ dưới sàn phòng anh, sáng anh dậy thì tiện thể gọi tui luôn..."
"Nếu anh không quen ngủ chung phòng thì tui ngủ trên sofa nhà anh cũng được!" Chúc Du giơ một ngón tay, "Đây là cách duy nhất tui có thể nghĩ ra để dậy sớm."
Nghe xong, Bách Trầm thở dài.
Anh có thể thấy rõ, Chúc Du hẳn đã hết cách mới nghĩ ra biện pháp này.
"Tui sẽ không làm nhà anh bừa bộn đâu!" Chúc Du cam đoan.
"Nếu đây là cách cậu nghĩ ra, tôi sẽ phối hợp."
"Thật hả?!" Đôi mắt Chúc Du sáng bừng lên, con ngươi đen láy ánh lên niềm vui rực rỡ.
Không nghi ngờ gì, tất nhiên là cậu rất vui. Nhưng bên cạnh niềm vui, một suy nghĩ lạ lùng chợt lóe lên — từ bao giờ mà Bách Trầm luôn đồng ý với mọi yêu cầu của cậu vậy nhỉ?
Dường như anh không biết cách từ chối.
Bất kể cậu nói gì, nghĩ gì, yêu cầu gì, anh đều đồng ý.
Không chỉ với cậu, có lẽ đây vốn là tính cách của anh.
Từ cái ngày Chúc Du phát hiện ra việc Bách Trầm làm phần lớn bài tập nhóm thay cho cả nhóm, cậu đã bắt đầu nghi ngờ điều này.
Chúc Du mím môi, định nói anh hãy suy nghĩ kỹ trước khi đồng ý.
Lỡ như buổi tối cậu nói mớ, ngáy to, nghiến răng hay mộng du thì sao?
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Bách Trầm đã khẳng định: "Thật."
"Anh không cần suy nghĩ thêm à?" Chúc Du hỏi.
Bách Trầm không ngờ cậu sẽ hỏi vậy, anh giả bộ suy tư dưới cái nhìn mong đợi của Chúc Du, "Suy nghĩ xong rồi, tôi đồng ý."
Lời vừa dứt, chuông điện thoại Bách Trầm vang lên.
Anh đứng dậy đi đến gần cửa bếp để nhận cuộc gọi, Chúc Du cầm đũa lên tiếp tục ăn mì.
Cậu cúi đầu xuống, đôi tai khẽ động, mơ hồ nghe thấy Bách Trầm đang nói chuyện về dự án nào đó.
—
Buổi tối, Chúc Du tình cờ gặp Hàn Kim Châu sau khi tan học.
Hai người cùng nhau đi về khu ký túc.
Chúc Du kể cho cậu ta nghe về chuyện đã khiến mình bận tâm suốt cả buổi sáng.
"Cậu cảm thấy đàn anh của cậu dường như là kiểu người không biết cách từ chối người khác?" Trong những lúc như thế này, Hàn Kim Châu không còn cố luyện nói tiếng Trung với Chúc Du nữa, cả hai trò chuyện bằng tiếng Anh.
Chúc Du gật đầu, có chút uể oải đáp: "Đúng vậy, hơn nữa anh ấy còn nói với tớ rằng anh ấy không có nhiều bạn bè."
Hàn Kim Châu khó hiểu: "Theo như cậu kể, anh ấy là một người rất xuất sắc, tính cách lại ôn hòa, làm sao có thể không có bạn bè được?"
"Cậu cũng nghĩ như vậy đúng không?"
"Vậy điểm khiến cậu không vui là gì?"
"Không biết nữa." Chúc Du thở dài.
"?"
Chúc Du chán nản nói: "Thật ra cũng không phải là không vui, chỉ là cảm thấy tớ chẳng giúp được gì cho anh ấy cả, trong khi anh ấy lại giúp tớ rất nhiều."
"Ví dụ?"
Chúc Du đếm trên đầu ngón tay, "Ví dụ như tớ đã ăn chờ uống chực ở nhà anh ấy suốt cả tháng nay, ví dụ như anh ấy giúp tôi chăm sóc Lưu Ba, ví dụ như anh ấy còn kèm tôi tập luyện thể lực nữa..."
"Nhiều lắm luôn..."
Hàn Kim Châu bĩu môi, chậc một tiếng: "Vậy thì đúng là nhiều thật."
Sau đó cậu ta bồi thêm một câu: "Dùng cách nói của người Trung Quốc các cậu ấy, cậu không còn gì để báo đáp ngoài tấm thân này nữa rồi."
Chúc Du đấm cậu trêu ta một cái.
Vừa về đến nhà, cậu theo thói quen nhìn sang phòng đối diện, phát hiện đèn bên trong vẫn chưa bật.
Vậy là Bách Trầm vẫn chưa về.
Điện thoại trong túi rung lên, Chúc Du lấy ra xem thì thấy hai tin nhắn nhảy lên trên màn hình.
Là của Bách Trầm gửi.
【Bách Trầm: Cá Nhỏ, hôm nay tôi có thể về muộn một chút.】
【Bách Trầm: Trưa nay trước khi đi tôi có làm cơm đút lò phô mai và thịt nguội, cậu bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là ăn được.】
Chúc Du nhíu mày, nhắn lại:【Đàn anh, anh đang bận gì vậy?】
Vài phút sau, Bách Trầm mới trả lời:【Dữ liệu của bài tập nhóm gặp chút vấn đề, tôi cần ở lại chỉnh sửa.】
Chúc Du mím môi, gõ chữ:【 Vậy à...】
Buổi trưa trước khi rời đi, Bách Trầm đã đưa một chìa khóa nhà cho Chúc Du. Vậy nên cậu có thể trực tiếp vào nhà anh.
Cơm đút lò phô mai thịt nguội chỉ có một phần, rõ ràng Bách Trầm không chuẩn bị phần của mình.
Chúc Du lấy một cái bát, chia hơn một nửa phần cơm ra, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Cậu chỉ ăn phần còn lại.
Sau đó, cậu ngồi xuống bàn trà tiếp tục chỉnh sửa bản vẽ của mình.
Thời gian trôi đến chín giờ tối.
Chúc Du đợi mãi chán quá, chẳng còn tâm trạng chỉnh sửa tranh nữa. Đột nhiên, cậu nhớ ra từ khi quen biết Bách Trầm, mình hầu như không còn xem video phát lại các buổi livestream của anh nữa.
Trước đây, Chúc Du hay xem video của Bách Trầm vì mỗi tối đều đói đến mất ngủ. Nhưng từ khi quen anh, cậu không còn chịu cảnh đói bụng nữa.
Tần suất cập nhật video của Bách Trầm đã chậm lại, mỗi tuần chỉ có ba đến bốn video, hầu hết những món ăn trong video đều đã chui vào bụng Chúc Du.
Cậu lướt xem những video mình bỏ lỡ, vừa xem vừa đọc bình luận.
Tuy nhiên, từ hai tập gần nhất, Chúc Du phát hiện có điều gì đó khác thường.
【Tôi phát hiện dạo này phần ăn mà thầy A Trạch làm nhiều hơn trước đấy!】
【Không lẽ đang yêu rồi? Nếu là hai người ăn thì khẩu phần phải nhiều hơn mà.】
【Đúng vậy! Mà mọi người có xem livestream hôm Trung thu không? Tôi thề là nghe thấy trong nhà thầy ấy có người khác!】
【Chắc là tiếng mèo kêu thôi? Nhưng mà tôi cũng nghe thấy một giọng nam nói gì đó như "Lưu Ba"?】
【Ủa, thật sự có người tên Lưu Ba hả?】
【Biết đâu tên của con mèo là Lưu Ba thì sao?】
【Mèo tên Lưu Ba? Cái này hơi lạ rồi đấy.】
Dù đã tự thề không bao giờ để lại bình luận trên video của Bách Trầm nữa, nhưng Chúc Du vẫn không nhịn được mà trả lời người kia:
【Mèo tên Lưu Ba rất dễ thương mà? Cũng giống như chó tên Long Ngạo Thiên cũng dễ thương vậy đó.】
Chưa đầy vài phút sau, người kia đã phản hồi lại bình luận của Chúc Du:
【Chó tên Long Ngạo Thiên cũng kỳ cục không kém.】
Chúc Du tức đến mức ném luôn điện thoại.
Nhưng cậu không ngờ rằng, mình thực sự đã gây ảnh hưởng đến buổi livestream hôm đó của Bách Trầm.
Lúc đó anh không nhắc gì, Chúc Du cũng không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ xem lại mới biết, không những không có gì, mà chuyện còn khá nghiêm trọng.
Dưới những video gần đây của Bách Trầm, rất nhiều người để lại bình luận hỏi anh có đang yêu không.
Chúc Du cảm thấy hơi áy náy.
Lúc này, cậu nghe thấy tiếng động lạch cạch ở cửa, dường như có ai đó đang tra chìa khóa vào ổ.
Đôi mắt Chúc Du sáng bừng lên, nhanh chóng chạy đến mở cửa.
Một luồng gió lạnh lùa vào, Bách Trầm khoác áo gió trên tay, đang định mở khóa thì Chúc Du đã đứng ngay trước cửa, mặc nguyên bộ đồ ngủ hồ hởi nhìn anh.
"Đàn anh, anh về rồi?!" Giọng cậu đầy phấn khởi.
Bách Trầm bận rộn cả ngày đến mức đầu óc có chút mơ hồ.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách phủ lên người Chúc Du một tầng ánh sáng dịu dàng khiến cả khung cảnh trở nên ấm cúng vô cùng.
Lúc này, anh mới nhớ ra — buổi trưa anh đã đưa cho Chúc Du một chiếc chìa khóa dự phòng.
"Ừm, xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi." Bách Trầm nói. Ngay sau đó, chiếc cặp đựng laptop trong tay anh đã bị Chúc Du cầm lấy.
Cậu nắm lấy tay anh kéo vào trong, vừa đi vừa nói: "Không có lâu đâu!"
"Đàn anh, tui có để phần cơm lại cho anh, vẫn còn nóng trong lò vi sóng đó." Chúc Du đặt cặp xuống tủ giày gần cửa ra vào, sau đó kéo anh đến bàn ăn.
Trông cậu cứ như chủ nhà vậy.
Bách Trầm không cảm thấy phiền chút nào, thậm chí còn thấy Chúc Du rất đáng yêu.
Anh nhìn Chúc Du mang phần cơm đút lò còn lại đến, không nhịn được hỏi: "Cậu chỉ ăn bấy nhiêu thôi à?"
"Không phải đâu!" Chúc Du biết thể nào Bách Trầm cũng sẽ hỏi vậy.
Cậu ngồi xuống đối diện anh, giải thích: "Tui còn mua bánh quy nhân mứt và khoai tây chiên nữa."
"Để trên bàn trà đó, anh có ăn không? Tui lấy cho anh nha?"
Bách Trầm lắc đầu, "Cậu ăn đi."
Anh không thích mấy loại đồ ăn vặt đóng gói sẵn như vậy.
"Vậy thôi."
Bách Trầm cúi đầu ăn cơm, Chúc Du chống cằm lặng lẽ nhìn anh.
Cả hai không ai làm phiền ai, mỗi người một việc.
"Cá Nhỏ, tối nay cậu đã mang chăn của mình sang chưa?" Bách Trầm quyết định lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này. Anh bị ánh mắt chăm chú của Chúc Du làm cho chẳng biết phải nhìn đi đâu.
"Ái chà!" Chúc Du vỗ trán, "Tui định nói chuyện này với anh nè, ai ngờ lo nhìn anh quá nên quên béng mất luôn."
"Tui vẫn chưa mang chăn qua vì còn chưa quyết định là ngủ dưới sàn hay ngủ trên sofa. Nếu trải đệm ngủ dưới sàn thì tui sẽ mang chăn dày với chăn bông qua. Còn nếu ngủ trên sofa thì chỉ cần mang theo chăn bông thôi."
Bách Trầm bật cười, "Cậu thực sự định ngủ dưới sàn hoặc sofa à?"
Chúc Du ngây thơ chớp mắt, "Chứ không thì sao?"
Bách Trầm mím môi, bình tĩnh nói: "Sức khoẻ cậu không tốt lắm, để tôi ngủ dưới sàn đi, tối nay mở sẵn máy sưởi là được rồi."
Anh theo bản năng muốn chăm sóc người bạn nhỏ hơn mình vài tuổi này.
Chúc Du không hiểu, "Sao lại vậy? Anh mới là chủ nhà mà."
"Cậu nói chúng ta là bạn bè mà. Chuyện này cũng đâu có gì." Bách Trầm không nghĩ nhiều. Với anh, việc chăm sóc Chúc Du là điều hiển nhiên.
Vì Chúc Du xứng đáng.
Phải nói một cách không quá lời, suốt hơn hai mươi năm sống trên đời, anh chưa từng có một người bạn nào chân thành như cậu.
Anh đã sống ở Tứ Xuyên, Quảng Tây, Hồ Nam, cuối cùng đến Bắc Kinh — một thành phố xa lạ rộng lớn. Nhưng trong suốt hành trình ấy, anh chẳng có một người bạn nào cả, thậm chí còn không giữ liên lạc với bạn học cũ.
Vì lẽ đó nên khi quen biết Chúc Du, anh cảm thấy cần phải trân trọng người bạn này. Việc anh chăm sóc Chúc Du là điều hiển nhiên thôi.
Nhưng... chỉ đơn giản vì là bạn bè thôi sao?
Bản thân Bách Trầm cũng chưa nghĩ thông suốt.
"Đàn anh, anh đối xử với ai cũng chu đáo vậy hả?" Chúc Du cau mày hỏi.
Bách Trầm muốn nói chỉ có cậu thôi, vì cậu là người bạn thực sự duy nhất của anh. Nhưng anh nghĩ câu này có thể khiến cậu hiểu lầm nên tạm đổi lời: "Không, tôi chỉ đối xử như vậy với bạn bè thôi."
Chúc Du bĩu môi, lầm bầm: "Tùy anh vậy."
Bách Trầm nhanh chóng nhận ra tâm trạng của cậu có gì đó không vui.
Cho đến tối, khi cả hai đã nằm trên giường riêng của mình, Chúc Du vẫn còn nhíu mày.
Bách Trầm ngồi dưới sàn, Chúc Du ngồi trên giường, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Anh có linh cảm rằng cậu muốn nói với mình chuyện gì đó.
Vì thế, khi tắt đèn, anh vẫn để lại một chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, ánh sáng vàng nhạt lan tỏa khắp phòng.
Không khí cũng trở nên ấm áp hơn, thậm chí có chút mơ hồ khó tả.
"Đàn anh, tui không vui chút nào." Chúc Du buồn bực nói thẳng.
Bách Trầm gật đầu, ôn hòa hỏi: "Cá Nhỏ, có thể nói cho tôi biết lý do không?"
Chúc Du bĩu môi, "Tui cảm thấy anh chẳng đối xử tốt với bản thân tẹo nào hết."
—
【Đôi lời của tác giả】
Sau khi ở bên nhau, Chúc Du chợt nhớ lại chuyện bị cư dân mạng chê đặt tên không có gu thẩm mỹ.
Cá Nhỏ vừa khóc vừa nức nở: "Đàn anh ơi, tên Lưu Ba với Long Ngạo Thiên thực sự không phong cách sao?"
Bách Trầm nghiêm túc: "Ai nói thế?! Rõ ràng là rất phong cách mà!"