Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 23

Tui thích con trai, từ hồi cấp hai đã phát hiện ra xu hướng tính dục của mình rồi.

Bách Trầm rõ ràng sững người trong giây lát, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng, giọng điệu đầy nghi hoặc: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"

Chúc Du như một con cá mềm nhũn từ trên giường trượt xuống, ngồi sát bên cạnh Bách Trầm, "Tui nhìn ra đó."

"Anh đối xử với ai cũng rất tốt, anh xem nè." Cậu nói với giọng điệu nhẹ nhàng như đang trò chuyện thường ngày, tư thế ngồi có chút lười biếng.

Bách Trầm phải hơi nghiêng đầu lại gần mới có thể nghe rõ cậu nói gì.

"Hôm đầu tiên tụi mình quen nhau, anh đã mời tui ăn cơm. Sau đó anh còn giúp tui chăm Lưu Ba, rõ ràng nói là tui mua đồ ăn còn anh nấu, nhưng thật ra tui đã rất lâu không phải bỏ tiền mua đồ nữa. Rồi còn chuyện tui nói muốn rèn luyện thể lực hay ngủ lại nhà anh, anh cũng đồng ý ngay mà không chút do dự." Chúc Du vừa nói vừa đếm từng chuyện trên đầu ngón tay.

Cậu cụp mắt xuống, ánh sáng vàng ấm áp phủ lên người khiến mái tóc hồng óng ánh như được nhuộm một lớp ánh kim, giống hệt màu tóc ngày đầu tiên Bách Trầm gặp cậu.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Bách Trầm khẽ liếc nhìn cũng có thể thấy rõ những sợi lông tơ mảnh trên gương mặt cậu.

Thật kỳ lạ, dù Chúc Du khá gầy nhưng nhìn từ góc độ này, khuôn mặt cậu lại có chút phúng phính, mang theo nét trẻ con chưa tan hết.

Chưa kịp để bầu không khí lắng xuống, Lưu Ba đã len lỏi qua khe cửa rồi nhảy vào giữa hai người.

Chúc Du khẽ kêu lên: "Lưu Ba, sao mày vào đây được?!"

Rõ ràng trước khi đi ngủ, cậu đã nhốt nó ngoài phòng khách rồi mà. Khi nào cửa phòng bị mở ra vậy ta?

Bách Trầm điềm nhiên đáp: "Tôi để hé cửa."

"Nó một mình ở ngoài kia trông tội lắm." Vừa nói, anh vừa đưa tay bế Lưu Ba lên, tiện tay gãi nhẹ cằm nó.

Lưu Ba phát ra tiếng "ư ử" đầy hưởng thụ, ngoan ngoãn ngẩng đầu để Bách Trầm tiếp tục gãi.

Chúc Du lập tức lắc đầu, "Đừng đánh trống lảng nữa."

Mái tóc mềm mại của cậu khẽ đung đưa theo động tác, vì hai người đang ngồi sát nhau nên mấy sợi tóc vô tình lướt qua tai Bách Trầm.

Cảm giác ngứa ngáy vô danh ấy len lỏi vào tận đáy lòng anh, ánh mắt anh trầm xuống, đáy mắt vụt qua một tia tối tăm khó tả.

Mái tóc Chúc Du thơm nhẹ mùi dầu gội đầu, nhàn nhạt, dễ chịu mà không hề nồng gắt.

"Tui còn làm hỏng buổi livestream của anh, nhưng anh cũng chẳng nói gì với tui cả." Giọng Chúc Du đầy áy náy.

"Có sao? Tôi không để ý đến bình luận lắm."

"Có đó!" Chúc Du nghiêm túc gật đầu, tiếp tục nói: "Tóm lại, khi anh đối xử quá tốt với người khác, dường như anh không hề nghĩ đến bản thân mình gì cả."

"Nghĩ đến bản thân cái gì?" Bách Trầm hỏi.

"Chẳng hạn như có tiện cho anh không, có phù hợp không. Anh lúc nào cũng nghe theo những gì tui nói." Chúc Du thì thầm, đôi mắt cụp xuống.

Yết hầu Bách Trầm khẽ động.

Trừ khi thực sự cần thiết, nếu không, anh chẳng bao giờ muốn nhắc đến quá khứ của mình với ai.

Đó không phải là một hồi ức đáng nhớ.

Anh kiên nhẫn giải thích: "Cá Nhỏ, cậu hiểu lầm rồi."

"Tôi không cảm thấy bất tiện gì cả. Tôi từng nói với cậu rồi, tôi không có một người bạn nào thực sự thân thiết trước khi quen cậu cả."

Kỳ thực anh chẳng có lấy một người bạn, nhưng Bách Trầm không muốn thừa nhận điều đó trước mặt Chúc Du.

"Vậy nên những gì tôi làm đều là những điều mà tôi nghĩ bạn bè nên làm cho nhau."

"Và tất cả những điều đó đối với tôi không hề gây ra bất kỳ phiền toái nào."

"Có phải khiến cậu cảm thấy khó chịu rồi không?" Bách Trầm cúi đầu, ánh mắt nhìn lên Chúc Du, giọng nói ôn hòa như đang đặt mình vào vị trí thấp hơn.

Chúc Du lắc đầu, đôi mày thanh tú vẫn hơi nhíu lại, "Tui thấy không phải vì tui là bạn của anh."

"Anh là người không biết cách từ chối. Nếu không, tại sao anh lại làm hết phần việc của cả nhóm? Tại sao khi có sai sót trong bài tập nhóm cũng là một mình anh sửa?" Cậu ngước mắt nhìn thẳng vào anh.

Trong giọng nói có chút tức giận.

"Những người đó chắc chắn thấy thoải mái lắm, ước gì anh làm hết vì dù sao anh cũng sẽ không từ chối mà."

"Nếu thấy không thoải mái thì phải biết nói không chứ!"

Không thểể tin nổi là một thiếu gia ngang bướng, bốc đồng như Chúc Du bây giờ lại đang lên lớp người khác.

Bách Trầm nghẹn lời trong giây lát.

"Xin lỗi, hóa ra đó là một khuyết điểm, tôi sẽ sửa."

Những năm tháng trước đây đã khiến anh hình thành thói quen này— thói quen chấp nhận và cho đi mà không đòi hỏi gì.

"Nhưng mà, Cá Nhỏ này, tôi không cảm thấy khó chịu vì những yêu cầu của cậu."

Giây tiếp theo, hàng mi dài của Chúc Du khẽ rung lên, đôi mắt tròn trong suốt dưới ánh đèn, "Thật không?"

Bách Trầm gật đầu, "Thật."

Chúc Du thở phào nhẹ nhõm, giơ tay ra hiệu: "Tại vì tui cứ cảm giác anh bỏ ra quá nhiều."

"Làm tui thấy mình như một đứa chuyên ăn chực vậy."

Ít nhất, cậu tự nhận thức rất rõ về vị trí của mình.

Ở bên một người chu đáo như Bách Trầm, Chúc Du — vốn vô tư, phóng khoáng — cũng dần trở nên tinh tế hơn, ngay cả lời nói cũng nhẹ nhàng hơn trước.

Con người ta luôn vô tình ảnh hưởng lẫn nhau.

Nhưng những người bị ảnh hưởng lại chẳng hề nhận ra.

Nếu là Chúc Du trước đây, khi còn ở trong nước, chắc chắn cậu sẽ không suy nghĩ nhiều đến vậy.

Bách Trầm khẽ cười, lúm đồng tiền bên má thoáng hiện lên, giọng nói đầy dịu dàng: "Có ai lại tự nói mình như thế không?"

Chúc Du hừ nhẹ một tiếng: "Tui nói quá lên thôi mà."

Cậu điều chỉnh lại tư thế ngồi, thẳng lưng lên một chút, rồi hỏi: "Anh ngủ dưới sàn có thoải mái không?"

"Thực ra giường anh cũng khá rộng, tui ngủ rất ngoan, anh lên ngủ cùng cũng không sao, tui sẽ không lấn đâu."

Bách Trầm lắc đầu, "Trước đây tôi từng ngủ dưới sàn một thời gian nên quen rồi, không thấy khó chịu đâu."

"Tại sao anh lại ngủ dưới sàn?"

Ngoài trời gió lớn, lá cây xào xạc va vào cửa sổ.

Chúc Du kéo chăn lại ôm chặt hơn, ánh mắt tràn đầy tò mò, "Anh cứ nói 'trước đây' suốt, có phải anh từng trải qua chuyện gì không vui không?"

Ánh mắt Bách Trầm hơi né tránh, lướt nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, nhắc nhở: "Cá Nhỏ, muộn rồi, đi ngủ nào."

Ý định lảng sang chuyện khác của Bách Trầm rõ ràng đến mức ngay cả Chúc Du vốn vô tư cũng nhận ra.

Nhưng cậu hiểu, anh không muốn nhắc đến quá khứ, cũng giống như bản thân cậu chẳng mấy khi muốn kể chuyện gia đình với người khác.

Chúc Du tinh ý không hỏi thêm nữa.

Cậu ôm lấy Lưu Ba ngoan ngoãn trèo lên giường.

Trong phòng bật lò sưởi, nhiệt độ chẳng khác gì mùa hè, thậm chí với Chúc Du còn hơi nóng.

Cậu cuộn mình vào chăn như một con sâu nhỏ, lăn lộn vài vòng đến sát mép giường. Sau đó, cậu ló đầu ra khỏi lớp chăn, gập cánh tay lại làm gối, cằm tựa lên đó, lặng lẽ nhìn xuống Bách Trầm đang chuẩn bị tắt đèn.

"Đàn anh." Chúc Du bất chợt gọi anh.

Bách Trầm nghiêng đầu, "Sao vậy?"

Chúc Du khẽ nhếch môi, giọng nói có phần tò mò: "Anh đăng ký môn gì cho đại hội thể thao thế?"

"Cờ vây, thuộc hoạt động của câu lạc bộ bên khối du học sinh." Bách Trầm vặn nhỏ đèn ngủ đến mức thấp nhất.

Đối với trường học ở đây, đại hội thể thao không chỉ đơn thuần là vận động thể chất mà còn kết hợp cả các hoạt động phát triển trí tuệ, nghệ thuật và kỹ năng khác.

Chúc Du há hốc miệng, đầy kinh ngạc: "Anh còn biết cả cờ vây nữa á?"

Bách Trầm bình thản đáp, chẳng tỏ vẻ tự hào gì: "Ừm, trước đây có học qua."

"Rốt cuộc có cái gì mà anh không biết không vậy?" Vì quá bất ngờ, đồng tử Chúc Du cũng bất giác giãn to.

Bách Trầm khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện.

Anh giơ tay nhẹ nhàng che mắt Chúc Du, tay còn lại tắt đèn, "Vẫn còn rất nhiều thứ tôi không biết."

"Ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé Cá Nhỏ."

Khi bị che mắt, thính giác lại càng trở nên nhạy bén hơn.

Giọng nói của Bách Trầm rất trầm thấp, dường như còn pha chút lười biếng. Chính vì thế mà càng thêm từ tính, mềm mại và dịu dàng, như đang nhẹ nhàng gảy vào sợi dây căng trong lòng ai đó.

Vành tai Chúc Du bất giác nóng lên.

Cậu ậm ừ một tiếng, giọng hơi nghèn nghẹt: "Hừm."

Giống như một con robot bị rỉ sét, cậu cứng ngắc ôm ngực nằm thẳng đơ trên giường.

Hai mắt trân trân nhìn lên trần nhà.

Tim bé nhỏ à, mày thật sự hỏng mất rồi...

Có lẽ vì quá lo lắng cho trái tim bé nhỏ của mình, Chúc Du chìm vào giấc ngủ trong sự thấp thỏm.

Nửa đêm, cậu mơ thấy mình đi khám bác sĩ.

Bác sĩ hỏi cậu bị sao.

Cậu nói gần đây tim hay đập nhanh một cách kỳ lạ, cơ thể cũng nóng lên bất thường, muốn hỏi xem có chuyện gì.

Bác sĩ nói có thể cậu đã yêu người mà cậu hay trò chuyện cùng.

Chúc Du lập tức nghĩ đến Bách Trầm, vội vàng phủ nhận, bảo rằng bây giờ bản thân còn khốn khổ đến mức đừng nói là yêu ai, chỉ cần không giết ai là đã đủ vô địch rồi.

Vừa dứt lời, cậu chợt cảm thấy có gì đó sai sai, bèn hỏi bác sĩ: "Bác sĩ ơi, sao giọng nói của anh nghe quen thế?"

Kết quả là bác sĩ quay lại, gương mặt dịu dàng mà tuấn tú của Bách Trầm hiện ra trước mắt.

Chúc Du vốn đã chột dạ, lập tức giật mình tỉnh giấc.

Căn phòng vẫn tối đen, trời còn chưa sáng, ánh sáng duy nhất là ánh huỳnh quang xanh lục phát ra từ chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường.

Cậu cảm thấy đầu mình như bị vật gì khổng lồ đè lên, nặng đến mức không thể cử động. Mất vài giây để lấy lại phản ứng, Chúc Du mới giơ tay nhấc Lưu Ba — con mèo đang ngủ ngay trên đầu mình — tiện thể ném nó sang một bên. Sau đó, cậu nhìn đồng hồ trên vòng tay, mới hơn ba giờ sáng.

Rốt cuộc là giấc mơ kiểu gì vậy? Dọa đến mức cậu chẳng còn buồn ngủ nữa.

Cậu kéo chăn trùm kín đầu định ngủ tiếp, nhưng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương đậm đà của hoa bồ kết.

Hửm? Không phải mùi chăn gối nhà mình.

Chúc Du lập tức vén chăn ra, ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, ký ức trước khi ngủ mới dần dần ùa về.

À đúng rồi, cậu không ngủ ở nhà mình.

Nghĩ thông rồi, cậu chầm chậm xoay người.

Ánh sáng huỳnh quang của đồng hồ chiếu xuống người Bách Trầm. Anh nằm ngủ rất ngay ngắn, chăn chỉ đắp đến ngang ngực.

Chúc Du gập tay lại, cằm tựa lên cánh tay, lặng lẽ quan sát người đang ngủ trên sàn.

Đó là một khuôn mặt rất thanh tú nhưng cũng không kém phần nam tính. Ngũ quan sắc nét, từ vầng trán đến sống mũi cao thẳng tạo nên một đường nét trơn tru, đường viền khuôn mặt lại mang nét dịu dàng đầy bất ngờ. Hàng mi dài khiến Chúc Du vô thức nín thở.

Một người vừa đẹp trai vừa dịu dàng như vậy, tại sao lại không có bạn bè chứ?

Chúc Du rất tò mò, nhưng Bách Trầm rõ ràng không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện trong quá khứ nên cậu chỉ có thể giữ sự tò mò ấy trong lòng.

Dần dần cơn buồn ngủ lại kéo đến, cậu chậm rãi nhắm mắt.

Nửa đêm còn lại, Chúc Du không mơ thấy gì nữa.

Đến tận khi trời sáng.

Bách Trầm có thói quen dậy vào sáu giờ sáng.

Mở mắt ra, anh nhìn điện thoại kiểm tra thời gian, sau đó cẩn thận xoay người.

Người trên đó vẫn đang ngủ rất say, cuộn tròn thành một cục sát mép giường, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

Mà trên nửa cái đầu ấy còn có một con mèo đang nằm đè lên.

Lưu Ba gần như đặt cả nửa thân trên lên đầu Chúc Du.

Một người một mèo ngủ rất ngon lành.

Bách Trầm gấp chăn lại xếp gọn vào tủ, cúi xuống nhẹ nhàng bế Lưu Ba ra khỏi đầu Chúc Du.

Hàng lông mày nhíu chặt của cậu từ từ giãn ra.

Anh ôm con mèo rời khỏi phòng, lấy một hộp pate cho nó ăn.

Sau khi thả Lưu Ba xuống, Bách Trầm mới vào phòng tắm rửa mặt.

Để có thể ngủ thêm dù chỉ một phút, Chúc Du đã mang hết đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình sang.

Vậy nên khi đánh răng, nhìn thấy trên bồn rửa mặt có thêm một bộ đồ dùng mới, Bách Trầm cũng không thấy lạ.

Chiếc cốc đánh răng màu cam đựng bàn chải điện màu xanh nhạt, trên đó có in hình một chú chó Samoyed.

Kem đánh răng có vị cam nhưng sắp hết rồi.

Vừa đánh răng xong đi ra, trong phòng vang lên tiếng chuông báo thức. Đó là chuông báo Chúc Du đặt trên điện thoại, chỉ kêu chưa đến hai giây đã bị tắt, bên trong cũng không có động tĩnh gì cho thấy cậu đã thức dậy.

Bách Trầm dường như đã đoán trước, bước tới đẩy cửa phòng ra.

Quả nhiên, Chúc Du vẫn còn cuộn tròn trong chăn, quấn kín đến tận đầu.

Anh bước lại gần, nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, khuôn mặt say ngủ của Chúc Du hiện ra.

Một gương mặt rất ngoan ngoãn, bị ủ trong chăn đến ửng đỏ, mái tóc mềm mại xõa trên gối.

"Cá Nhỏ." Bách Trầm dùng tay trái chạm nhẹ vào cánh tay cậu, khẽ giọng nhắc: "Dậy thôi nào."

"Sắp sáu giờ rưỡi rồi đấy."

Chúc Du nhăn mặt, thuận tay kéo cánh tay Bách Trầm ôm vào lòng, co người lại càng nhỏ hơn, hai tay siết chặt lấy tay anh, lẩm bẩm: "Lưu Ba, lát nữa sẽ đổ thức ăn cho mày, đừng làm ồn..."

Giọng nói mềm nhũn còn ngái ngủ, mang theo chút khàn khàn và lười biếng.

Bách Trầm vốn đã đứng không vững, bị Chúc Du kéo một cái, đầu gối trực tiếp quỳ xuống giường.

Tay còn lại theo phản xạ chống xuống bên cạnh cậu, nhờ vậy mới không đè lên người Chúc Du.

Chỉ là động tác này đã khiến khoảng cách giữa hai người trở nên nguy hiểm.

Khuôn mặt Chúc Du gần trong gang tấc, cậu lại vô thức cọ cọ vào tay anh, tiếp tục ngủ say.

Hai bên má có chút thịt mềm, khi cọ vào tay anh mang theo cảm giác mềm mại và ấm áp.

Hơi thở Bách Trầm khựng lại, anh có chút mềm lòng trong khoảnh khắc ấy. Nếu Chúc Du muốn ngủ, vậy cứ để cậu ngủ thêm một lát cũng được.

Anh khẽ nhích người, cúi xuống để mặc cho Chúc Du ôm lấy cánh tay mình.

Hơi ấm trong chăn lập tức bao bọc lấy bàn tay Bách Trầm.

Anh vừa mới rửa tay bằng nước lạnh, Chúc Du cọ cọ một hồi mới nhận ra có gì đó không đúng.

Tay cậu khựng lại, vẫn còn ngái ngủ nhẹ nhàng cọ thêm một cái.

Cảm giác không đúng, lại cọ thêm lần nữa, vẫn không đúng, sao lại trơn nhẵn thế này...

"Lưu Ba, sao mày rụng hết lông rồi?!"

Chúc Du đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường, đôi mắt vẫn còn mơ màng nhìn xuống "con mèo" mà mình đang ôm.

Một... bàn tay?

Chúc Du ngơ ngác.

Cậu theo bản năng nhìn dọc theo cánh tay đó, và ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Bách Trầm đang cúi người bất lực nhìn mình.

Trong nháy mắt, Chúc Du tỉnh táo hoàn toàn.

Cậu lập tức buông tay khỏi cánh tay Bách Trầm, nhân lúc hỗn loạn liếc nhanh về phía đồng hồ trên tủ đầu giường.

May quá, vẫn còn sớm, mới sáu giờ hai mươi ba phút.

Trái tim vừa treo lơ lửng trong không trung liền hạ xuống.

"Đàn anh, buổi... buổi sáng tốt lành!"

Chúc Du ngủ đến mức cả quần áo cũng lệch sang một bên để lộ gần nửa bờ vai.

"Đến giờ dậy rồi."

Bách Trầm nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, đứng thẳng dậy nhường đường cho cậu.

Chúc Du với tay lấy bộ đồ thể thao đã chuẩn bị sẵn, đáp lại ngay lập tức:

"Rõ rõ, tui dậy liền đây!"

Vừa chạm vào vạt áo ngủ, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, liền ngẩng đầu nhìn vào mắt Bách Trầm: "Đàn anh, tui thay đồ đây nha."

Bách Trầm ho nhẹ một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.

Chúc Du ba chân bốn cẳng thay bộ đồ thể thao, sau đó phóng vèo ra ngoài, liếc qua Lưu Ba đang ăn thức ăn đóng hộp rồi lao vào nhà vệ sinh.

Ục ục ục—

Cậu súc miệng, nhổ bọt kem đánh răng, đặt cốc lên bồn rửa.

Ánh mắt vô tình lướt qua, Chúc Du thấy cốc đánh răng của mình và Bách Trầm đặt cạnh nhau.

Cậu lén lút xoay cả hai chiếc bàn chải lại để chúng hướng về phía nhau như đang "nhìn nhau tình tứ".

Nhìn đồng hồ trên vòng tay, vừa đúng 6 giờ 30 phút.

Chúc Du bước ra khỏi phòng vệ sinh, tinh thần phấn chấn hô: "Đàn anh! Tui xong rồi nè!"

"Vậy đi thôi."

Bách Trầm mở cửa phòng, Chúc Du vui vẻ theo sau.

Sáng nay vẫn chạy quanh công viên như mọi khi.

Không ngoài dự đoán, Chúc Du lại bắt đầu than thở muốn bỏ cuộc khi mới chạy được nửa đường.

Cậu tự cảm thấy hôm nay mình đã tiến bộ siêu nhiều — ít nhất thì cậu cũng chạy được một nửa mới bắt đầu kêu mệt!

Tất nhiên, chẳng ngoài dự đoán, nửa chặng đường còn lại vẫn là bị Bách Trầm kéo chạy cho bằng hết.

Từ đó về sau, Chúc Du không còn thói quen ngủ nướng nữa. Tuy nhiên, cậu vẫn kiên trì với một hành động đặc biệt — mỗi sáng sau khi đánh răng, cậu luôn đặt bàn chải của mình và Bách Trầm đối diện nhau, như thể hai chiếc bàn chải đang chào hỏi nhau vậy.

Hành động trẻ con này không qua mắt được Bách Trầm.

Anh không nói gì, thậm chí đôi lúc còn vô thức điều chỉnh vị trí hai chiếc bàn chải về đúng tư thế "đối mặt".

Một tuần trôi qua.

Chạy quanh công viên một vòng, Chúc Du cảm thấy dễ dàng hơn trước rất nhiều.

"Đàn anh, bây giờ tui thấy có cảm giác ghê! Cực kỳ có phong độ!" Chúc Du chạy bên cạnh Bách Trầm, cả hai duy trì tốc độ khá đồng đều.

"Cảm giác gì?" Bách Trầm cố ý điều chỉnh nhịp độ để chạy song song với cậu.

Chúc Du vẫn còn thở hổn hển, so với anh, giọng nói của cậu rõ ràng là không ổn định bằng.

Cậu bắt chước cách Bách Trầm điều chỉnh hơi thở, vừa hít vào thở ra vừa nói: "Cảm giác lần này chắc chắn có thể lọt vào top 20."

"Cậu nói chạy hai ngàn mét có bao nhiêu người tham gia?"

"Hình như là ba mươi sáu người."

"Được, vậy thì cố vào top 20." Bách Trầm khẽ cười, động viên cậu.

Chúc Du hí hửng, bộ dáng đầy tự tin và tự hào.

"ZhuYu! Chào buổi sáng!"

Có người gọi cậu từ phía sau, giọng nói mang theo âm điệu tiếng Trung không chuẩn.

Chúc Du vừa nghe đã biết ngay là ai.

Cậu dừng lại, quay đầu nhìn người đang chạy tới, vui vẻ vẫy tay: "Hàn Kim Châu, chào buổi sáng!"

Bách Trầm cũng dừng theo.

Chúc Du giới thiệu Hàn Kim Châu với Bách Trầm, kể rằng đây là người bạn đầu tiên cậu quen khi sang đây. Trước đây cả hai thường cùng đi ăn phở Việt, nhưng từ khi quán trên phố Hoa Sa đóng cửa, họ cũng ít gặp nhau hơn.

Sau đó, cậu giới thiệu lại Bách Trầm với Hàn Kim Châu.

Hàn Kim Châu nói từng chữ một cách nghiêm túc: "Tôi biết, anh chính là vị đàn anh mà cậu ấy thường xuyên nhắc đến."

Chúc Du gật đầu xác nhận: "Đúng rồi đó."

"Hai người còn cùng nhau chạy bộ luôn hả?" Hàn Kim Châu nhìn họ với ánh mắt đầy hứng thú.

Chúc Du bèn kể lại toàn bộ câu chuyện.

Hàn Kim Châu nghe xong, lén lút nhìn Chúc Du với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Tôi hiểu rồi, ZhuYu! Cậu cứ tập luyện thật tốt, tôi sẽ rủ mấy cô gái xinh đẹp và mấy anh chàng đẹp trai đến cổ vũ cho cậu."

Chúc Du nhấc tay nện nhẹ vào vai cậu ta, chính trực bảo: "Cậu nghĩ tớ là loại người gì hả?!"

Bách Trầm hơi động đậy tai, trong đôi mắt bình lặng thoáng hiện lên một chút dao động, anh khẽ liếc về phía Hàn Kim Châu.

"Tớ chỉ đùa thôi. Đến lúc đó tớ nhất định sẽ đến cổ vũ cậu." Hàn Kim Châu bật cười xua tay, nhanh chóng lấp li.ếm. "Thôi, tớ về trước đây, hai người tiếp tục đi nhé."

Cậu ta vẫy tay với Chúc Du.

Chúc Du gật đầu, "Ừ, gặp lại sau."

Hàn Kim Châu chạy về hướng ngược lại.

Chúc Du quay lại kéo tay áo Bách Trầm, "Đàn anh, chạy tiếp thôi nào."

Sáng nay, họ đã lên kế hoạch chạy một vòng rưỡi quanh công viên, hiện tại vẫn còn nửa vòng nữa.

Bách Trầm gật đầu, không nói gì thêm, bước chân nhanh chóng hướng về phía trước.

Chúc Du chỉ mới chớp mắt một cái anh đã chạy xa rồi, cậu vội vàng gọi với theo: "Đàn anh, chờ tui với!"

Bách Trầm chậm lại một chút, quay đầu chờ cậu đuổi kịp, sau đó mới lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ."

Chúc Du nắm lấy vạt áo thể thao của anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh nghĩ gì vậy?"

Bách Trầm đáp: "Chuyện không quan trọng."

Chúc Du "ồ" một tiếng.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Chúc Du vừa bước ra thì nhận được cuộc gọi từ Chúc Đình.

Cậu bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, ngồi xuống đổ thức ăn cho Lưu Ba.

"Chúc Du, nghe nói em đăng ký thi chạy hai ngàn mét trong đại hội thể thao của trường à?" Giọng nói trầm ổn của Chúc Đình mang theo chút ý cười nhàn nhạt.

Chúc Du không khỏi cảm thấy bất lực, "Em bị đăng ký thì có."

"Nếu không muốn chạy, anh có thể thu xếp."

Chúc Du hừ một tiếng, "Anh làm gì mà chậm vậy? Em tập chạy gần nửa tháng rồi đó!"

Chúc Đình khẽ cười, từ nhỏ em trai hắn đã không thích vận động, vì thế lần này hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt, hy vọng cậu có thể nhân cơ hội này mà rèn luyện sức khỏe một chút.

"À, còn một chuyện nữa. Chàng trai sáng nào cũng chạy bộ với em là ai vậy?" Chúc Đình hỏi như thể vô tình.

Chúc Du cau mày, "Anh điều tra anh ấy à?"

Cậu lập tức bổ sung với giọng điệu lạnh lùng: "Tốt nhất là đừng có làm vậy."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của Chúc Đình, "Không có."

"Sớm muộn gì em cũng phải về nhà, đừng để dính líu với quá nhiều người." Hắn hiểu em trai mình hơn ai hết.

Với tư cách là người ngoài cuộc, Chúc Đình nhìn rõ hơn bất cứ ai. Mối quan hệ giữa Chúc Du và người kia đã vượt quá giới hạn của tình bạn.

Nếu thời gian cứ kéo dài, đối với một người chưa từng yêu đương như Chúc Du mà nói, đây là một chuyện rất nguy hiểm.

"Bà nội đã hơi nới lỏng rồi, mẹ cũng sẽ không cứng rắn quá lâu nữa. Nếu em muốn về, cứ nói với anh một tiếng. Không bao lâu nữa có thể làm thủ tục thôi." Chúc Đình bổ sung.

Chúc Du lập tức cầm lấy điện thoại, hỏi ngay: "Thật không?"

"Ừ." Chúc Đình trả lời. "Nếu em đồng ý, ngày mai anh sẽ về nước bàn bạc với gia đình."

Phản ứng đầu tiên của Chúc Du là vui mừng.

Những ngày đầu ở Anh, mỗi lần cậu mơ, hoặc là thấy mình ăn món Trung, hoặc là thấy mình được về nhà. Giờ đây có cơ hội như vậy, cậu đương nhiên rất muốn về.

Nếu là ba tháng trước mà Chúc Đình nói câu này, có lẽ cậu đã đồng ý ngay lập tức.

Nhưng bây giờ thì không.

"Đợi vài tháng nữa đi." Chúc Du nói.

"Tại sao?"

Tại sao nhỉ?

Chúc Du ngồi xổm trên sàn, dùng ngón tay chọc nhẹ lưng Lưu Ba đang chăm chú ăn.

"Em cũng sắp học xong kỳ này rồi, ít nhất cũng phải để em học cho hết chứ? Với lại không bao lâu nữa là đến lễ hội Halloween, em đã hứa với Jon sẽ hóa trang rồi đi chơi cùng bọn họ."

Chúc Đình nói: "Anh có thể đưa họ sang Trung Quốc chơi với em."

Chúc Du lập tức đảo mắt, bực bội mắng: "Anh bị gì vậy?! Người ta đang sống yên ổn ở nước ngoài, anh lôi bọn họ qua Trung Quốc làm cái gì?"

"Được rồi, tùy em quyết định." Chúc Đình biết chắc cậu sẽ không đồng ý, hắn chỉ nhẹ giọng nói thêm: "Chỉ cần em vui là được."

Chúc Du dù sao cũng là em trai ruột, Chúc Đình không muốn làm cậu khó chịu.

Về chuyện quá khứ của Bách Trầm, hắn vẫn quyết định chưa nói với Chúc Du.

Chúc Du bực bội cúp máy, vội vàng sấy khô tóc.

Hôm nay Bách Trầm sẽ phát trực tiếp. Vì lần trước đã xảy ra sự cố, Chúc Du quyết định đợi ở nhà đến khi buổi livestream kết thúc rồi mới sang đó.

Cậu ngồi xuống sofa, dựng máy tính bảng lên bàn trà mở phòng livestream của Bách Trầm.

Khung cảnh vẫn quen thuộc như trước, chỉ lộ phần từ cổ trở xuống. Anh mặc một chiếc áo thun trắng ở nhà, tạp dề buộc không chặt, đường nét cơ ngực không quá lộ rõ.

Dáng người của Bách Trầm vốn dĩ rất đẹp, bắp tay có đường nét cơ bắp hoàn hảo, đầu ngón tay bị nước lạnh làm cho hơi ửng đỏ càng làm nổi bật nốt ruồi trên tay.

Không biết có phải vì âm thanh phát qua máy tính bảng không, giọng nói của Bách Trầm lẫn chút tạp âm nên trầm ấm và từ tính hơn bình thường.

Chúc Du nghe mà cảm thấy quyến rũ hơn mọi khi.

Cậu ngồi bệt dưới đất, khuỷu tay chống lên bàn trà, chống cằm nhìn anh chăm chú.

"Ớt chuông cắt khúc, bỏ hạt, nhồi thịt băm đã ướp sẵn vào bên trong."

"Đun nóng dầu, cho ớt vào chiên đến khi vỏ hơi cháy cạnh thì đổ nước sốt đã pha vào, vặn lửa lớn từ từ cô đặc lại."

Tối nay Bách Trầm làm món ớt chuông nhồi thịt.

Chúc Du không hiểu Bách Trầm nhớ nhiều công thức như vậy bằng cách nào, lại còn làm món nào món nấy đều trông cực kỳ ngon mắt.

Giờ hương thơm đã bay từ phòng 514 sang đây, bụng Chúc Du liền kêu một tiếng rột rột thật to.

Đói quá——

"Nếu không còn câu hỏi nào khác, buổi phát trực tiếp hôm nay kết thúc tại đây." Bách Trầm giơ tay điều chỉnh lại góc quay, giọng nói vẫn trầm ổn như thường.

Hôm nay bình luận sôi nổi hơn hẳn, số lượng người xem cũng đông hơn mọi khi.

【Thầy Bách Trạch!! Tôi có chuyện muốn hỏi! Có phải thầy đang yêu không?!】

【Thầy ơi, khẩu phần ăn tối nay vẫn là hai người, năm ngoái thầy làm món này trong livestream mà chưa thấy nhiều thế này đâu nha.】

【Thầy ơi, tụi tôi hoàn toàn ủng hộ thầy yêu đương, nhưng bọn tôi có thể được nhìn thấy nửa kia của thầy không?】

【hầy Bách, cầu xin thầy, cho em chui vào lồng ngực rộng lớn của thầy đi QAQ】

【Khịt khịt, yêu hay không là chuyện của thầy, hỏi nhiều như vậy có hơi bất lịch sự rồi đó.】

【Thầy ơi, người yêu của thầy là nam hay nữ vậy? Cũng là du học sinh ở nước ngoài sao?】

......

Chúc Du chống cằm nhìn dòng bình luận trên màn hình.

Xem ra lần này cậu thật sự đã gây phiền phức lớn cho Bách Trầm rồi.

Trước đây, bình luận trong livestream của anh đa phần toàn những câu trêu chọc đùa cợt, bây giờ lại xuất hiện nhiều câu hỏi tò mò tọc mạch thế này, chắc hẳn Bách Trầm cũng cảm thấy khó xử.

Nhưng từ trước đến nay, Bách Trầm chưa bao giờ trả lời những bình luận không liên quan đến nấu ăn, dù có không hồi đáp cũng chẳng tính là chột dạ.

Thế nhưng Chúc Du không thể ngờ được rằng, Bách Trầm lại hiếm hoi mở miệng đáp lại: "Vẫn chưa yêu đương."

"Nếu có, tôi sẽ nói với mọi người."

Bách Trầm vốn không hay đùa giỡn, vậy nên hai câu này chắc chắn là lời nói sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Chúc Du còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng phản ứng của đám người trong bình luận đã chứng minh cậu không nghe nhầm.

Bách Trầm lại hỏi một lần nữa, xem có ai có thắc mắc gì về món ăn hôm nay không, nhưng chẳng ai trả lời.

Sau khi dặn dò thêm một vài lưu ý, anh liền tắt livestream.

Chúc Du ngẩn người nhìn màn hình kết thúc phát sóng, mãi đến khi một tin nhắn bật lên mới kéo cậu về thực tại.

【Đàn anh Bách Trầm: Cá Nhỏ, ăn cơm thôi.】

Chúc Du vội vàng nhắn lại: 【Được!!】

Không nghĩ nữa, ăn trước đã!

Chúc Du khoác áo ngoài, nhét điện thoại vào túi, nói với Lưu Ba: "Cưng cứ ăn trước đi, lát nữa tao về đón."

Cậu gõ cửa, Bách Trầm nhanh chóng ra mở.

"Sao không dùng chìa khóa?" Anh nghiêng người nhường lối cho cậu vào nhà.

Chúc Du chỉ tay về phía bàn trà, "Quên ở đó rồi."

Bách Trầm nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy chùm chìa khóa nhà anh đã được xâu chung vào móc khóa hình hoa hướng dương của Chúc Du.

Trong nhà anh bây giờ có quá nhiều thứ không thuộc về mình nữa rồi.

Kể từ khi Chúc Du chuyển đến ở, căn nhà này bỗng trở nên rực rỡ sắc màu.

Trên sofa có hai con thú nhồi bông, tủ giày ở cửa ra vào đặt một bó hoa gấp giấy đủ màu, trên tủ lạnh dán thêm vài chiếc nam châm nhỏ, trong phòng thậm chí còn có cả vài bộ quần áo của Chúc Du... Và vô số thứ khác nữa...

Trong lúc Bách Trầm còn đang ngẩn người, Chúc Du đã tự nhiên thay dép bước thẳng vào bếp, bưng ra hai phần thức ăn anh đã dọn sẵn trong bát.

"Đàn anh, ăn cơm thôi nè." Cậu đặt bát đũa xuống bàn, quay sang gọi anh.

Bách Trầm hoàn hồn, "Ừm."

Ngày nào hai người cũng ăn cơm trên chiếc bàn này, ngay cả chỗ ngồi cũng cố định.

Chúc Du thậm chí còn nhớ rõ vị trí đặt từng món đồ trong nhà anh.

Nhưng, giữa họ vẫn chỉ là bạn bè thân thiết mà thôi.

"Đàn anh, anh không biết đâu, hồi trước tui xem lại livestream anh làm món ớt chuông nhồi thịt, thèm đến mức suýt thì—"

Chúc Du chưa kịp nói hết câu đã giật mình nhận ra lỡ miệng, chẳng khác nào tự thú rằng mình đã xem livestream của Bách Trầm từ lâu.

Rõ ràng Bách Trầm cũng nhận ra điều này, động tác ăn cơm chợt khựng lại, ánh mắt nghiêm túc tỏ rõ ý định lắng nghe tiếp.

Chúc Du hắng giọng một cái, Bách Trầm liền rót cho cậu một cốc nước ấm, quan tâm nói: "Ăn chậm thôi, từ từ nói."

"Tui muốn nói là trước đây tui từng thấy người khác làm món này trong livestream, cứ thắc mắc khi nào anh mới nấu. Không ngờ tối nay anh lại làm luôn, thật sự là... siêu siêu siêu siêu ngon luôn đó!!" Chúc Du hào hứng bẻ lái chủ đề dẫu có phần gượng gạo.

Sự u tối trong mắt Bách Trầm dần tan biến, anh ngước lên nhìn Chúc Du, "Thật không?"

Chúc Du gật đầu, "Đương nhiên rồi! Đàn anh, anh phải tin vào tay nghề của mình chứ, ngon hơn cả mấy đầu bếp Michelin ở trong nước luôn!"

Khóe môi Bách Trầm từ từ cong lên thành một đường cong đẹp mắt, chân mày hơi nhướn lên, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Anh không nói gì, chỉ đơn giản đẩy dĩa thức ăn đến gần Chúc Du hơn một chút.

Chúc Du cắn một miếng nấm hương, bỗng nhiên nhớ lại những bình luận trong livestream lúc nãy, thế là cậu không nhịn được mà hỏi: "Đàn anh, anh thích con trai hay con gái vậy?"

"Khụ khụ khụ..."

Bách Trầm lập tức đặt đũa xuống, ho khan mấy tiếng liền.

Chúc Du hoảng hốt rút ngay một tờ khăn giấy đưa cho anh, "Đàn anh, anh không sao chứ? Uống nước đi, uống nước đi nè!"

Cậu vội vàng đưa cốc nước bên cạnh cho anh.

Bách Trầm nhận lấy uống một ngụm, khẽ gật đầu cảm ơn.

"Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó?" Giọng anh có chút mất tự nhiên.

Lúc này anh mới để ý cốc nước mình vừa uống là cốc mà Chúc Du đã dùng.

Bàn tay giấu dưới bàn run lên một cái, suýt nữa lại sặc nước lần nữa.

Chúc Du chớp mắt, thành thật đáp: "Tui thấy người ta hỏi trong livestream của anh."

"Cậu có xem livestream của tôi à?" Bách Trầm hỏi.

Chúc Du gật đầu, "Vừa mới vào xem thì thấy câu hỏi đó, ngay lúc anh vừa tắt live."

Bách Trầm hơi ngập ngừng: "Chuyện thích ai hay không... chắc còn tùy vào cảm giác."

"À há! Đúng ghê! Vậy đàn anh có thích ai chưa?" Chúc Du liền hỏi tiếp.

"Khụ khụ khụ..." Lần này ho còn dữ dội hơn lúc nãy.

Chúc Du hoảng hồn đứng bật dậy, vừa rót nước vừa nói: "Thôi thôi, tui không hỏi nữa!"

Có lẽ chuyện này đối với Bách Trầm là một vấn đề riêng tư khó nói, dù sao cậu cũng cảm thấy anh là một người khá bảo thủ.

"Vậy còn cậu?"

Bách Trầm dùng khăn giấy lau vệt nước bên môi, ngước mắt nhìn Chúc Du.

Chúc Du thoải mái thừa nhận: "Tui thích con trai, từ hồi cấp hai đã phát hiện ra xu hướng tính dục của mình rồi."

"Nhà cậu... không có ý kiến gì sao?" Bách Trầm có chút tò mò.

"Họ còn gì để nói chứ? Chỉ cần tui không gây họa lớn là họ mừng lắm rồi."

Vừa nói xong, cậu đã bật cười.

Bách Trầm cũng mỉm cười theo.

Nhắc đến bản thân, Chúc Du liền không nhịn được mà kể thêm mấy chuyện hồi nhỏ của mình.

"Hồi tui học lớp bốn á. Tui nhớ lúc đó điểm toán của tui dở lắm, tui với thằng béo trong lớp với Tiểu Kiệt, ba đứa tụi tui toàn xếp chót môn toán. Có lần kiểm tra, Tiểu Kiệt được năm điểm, thằng béo được mười điểm, còn tui được mười lăm điểm, tạo thành một cấp số... đúng không ta?"

Có thể thấy Chúc Du thực sự không giỏi toán, nói đến đây cậu chợt ngập ngừng quay sang nhìn Bách Trầm, muốn tìm sự xác nhận từ anh.

Bách Trầm sửa lại: "Là cấp số cộng."

"À à, đúng rồi! Dù sao thì tụi tui cũng tạo thành một cấp số cộng, buồn cười lắm! Ban đầu tui còn buồn vì mình chỉ được mười lăm điểm, nhưng nhìn sang điểm của Tiểu Kiệt với thằng béo, tui hết buồn luôn."

Chúc Du cười sảng khoái, không chút kiêng dè. Bị ảnh hưởng bởi tiếng cười của cậu, Bách Trầm cũng bật cười theo.

"Thế là ba đứa tụi tui trở thành bạn thân nhất hồi tiểu học. Hồi đó cũng mê mấy phim kiếm hiệp, coi xong là thích bày đặt hành hiệp trượng nghĩa. Ôi trời, hồi đó cứ tưởng mình làm chuyện tốt, ai dè thầy cô đau đầu vì tụi tui lắm. Giờ lớp trưởng tiểu học của tui vẫn còn ghim tui đó, tại hồi đó tụi tui cắt ngang màn tỏ tình của ổng với nữ thần của ổng."

Bách Trầm lặng lẽ nghe Chúc Du kể chuyện hồi nhỏ, có cảm giác như mình đang hòa vào những ký ức tuổi thơ của cậu. Nhìn cậu cười, anh cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Trường học bắt đầu chuẩn bị cho đại hội thể thao.

Khắp nơi đều treo cờ đầy sắc màu.

Một ngày trước khi khai mạc, nhà trường cho nghỉ học, Chúc Du vui vẻ hưởng thụ thời gian rảnh rỗi, tranh thủ làm thêm nửa ngày ở quán cà phê.

Buổi chiều, Chúc Du nói muốn đi siêu thị mua đồ, nhắn tin hỏi Bách Trầm có muốn đi cùng không.

Vừa hay Bách Trầm cũng có vài thứ cần mua, thế là hai người cùng nhau đến siêu thị ở Hoa Sa.

"Chính chỗ đó! Hồi trước bán phở Việt Nam, giờ đổi thành gà rán rồi, nhưng gà rán dở ẹc luôn!" Trước khi vào siêu thị, Chúc Du chỉ tay về phía quán ăn cũ mà cậu từng rất thích.

Bách Trầm nhìn theo hướng tay cậu chỉ, giờ đây quán gà rán đã được sửa sang hoàn thiện. Nếu không có Chúc Du nói, anh cũng chẳng nhận ra nơi này từng bán phở Việt.

"Phở Việt Nam à..." Hai người vai kề vai bước vào siêu thị, giọng Bách Trầm hơi ngập ngừng, sau đó nói tiếp: "Trên mạng chắc có hướng dẫn nấu, tối nay tôi làm cho cậu một bát."

Hai mắt Chúc Du lập tức sáng rỡ, cậu túm lấy tay áo Bách Trầm, "Thật không?! Thật không?!"

Biểu cảm háo hức đến mức muốn dính cả người lên người Bách Trầm.

Anh hơi nghiêng đầu, giơ tay nhẹ đẩy đầu Chúc Du sang bên, giọng bất lực: "Thật."

"Nhưng mà cậu nhìn đường đi, Cá Nhỏ."

"Tui biết rồi!" Chúc Du lon ton đẩy xe đẩy hàng lại.

Bách Trầm tự nhiên nhận lấy tay cầm xe từ tay cậu.

Chúc Du cũng đặt một tay lên tay đẩy xe, hào hứng nói: "Tiền lương làm thêm hôm nay của tui về rồi nè, mình đi mua bò đi! Tối nay ăn bít tết, coi như tiếp sức cho ngày mai thi đấu!"

"Được thôi. Còn muốn ăn gì nữa không?" Bách Trầm gật đầu.

Chúc Du nghĩ ngợi một chút, "Còn lại anh cứ chọn đi!"

Hôm nay Chúc Du mặc bộ yếm cam, bên trong là áo sơ mi trắng, trên ngực còn cài một chiếc ghim hoa hướng dương, trông rực rỡ hẳn.

Còn Bách Trầm khoác một chiếc áo măng tô dài màu cà phê, bên trong là áo hoodie trắng, càng làm nổi bật dáng người cao lớn của anh.

Đứng cạnh nhau, sự chênh lệch về chiều cao và thể hình hiện rõ nhưng lại mang đến một sự hài hòa kỳ lạ.

Hai người cùng đi về khu rau củ. Người Anh không giống người Trung Quốc, họ không quá chú trọng vào việc thưởng thức món ăn, cũng chẳng mấy khi dành thời gian nghiên cứu cách chế biến các món ngon, bởi với họ, ăn uống chỉ đơn thuần là để duy trì sự sống.

Chúc Du không thể hiểu nổi điều đó.

Bách Trầm giải thích: "Có lẽ vì vậy mà họ dùng chỉ số Engel (*) làm tiêu chuẩn định lượng."

(*) Chỉ số Engel được nhà thống kê học người Đức Ernst Engel đề xuất vào thế kỷ 19, nhằm đánh giá mức sống và điều kiện kinh tế của một nhóm dân cư hoặc quốc gia. Nguyên tắc là chỉ số càng cao, mức sống càng thấp (vì phần lớn thu nhập chỉ đủ chi cho thực phẩm).

Chúc Du chọn mấy củ khoai tây bỏ vào xe đẩy, bĩu môi nói: "Engel hả? Nếu ông ta mà ăn thử món anh nấu, chắc không đời nào nghĩ ra cái chỉ số Engel đó!"

Bách Trầm bật cười trước câu nói của cậu. Không đáp lại, anh chỉ lặng lẽ đẩy xe đẩy đi sau lưng Chúc Du.

Mỗi lần cậu bỏ rau vào xe, anh lại cầm lên xem xét một lượt, thay những loại không được tươi bằng loại khác.

Mua xong rau củ, Chúc Du lại hí hửng kéo anh sang khu bánh kẹo đồ ăn vặt.

Bách Trầm vẫn cứ thế lặng lẽ theo sau.

Khi đi ngang qua khu hàng tiêu dùng, anh tiện tay lấy một tuýp kem đánh răng vị cam bỏ vào xe hàng.

Đôi lời của tác giả 

Tiểu Du: Engel đã từng ăn thịt kho tàu chưa?! Ông ấy có hiểu được không?!

Bình Luận (0)
Comment