Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 24

Bọn họ dẫn bạn trai, vậy tui sẽ dẫn anh!

Về đến nhà, Bách Trầm liền vào bếp nấu ăn.

Chúc Du ngồi bên bàn trà, tay trái cầm hóa đơn mua sắm, tay phải cầm bút tính toán chi tiêu của hai người.

"Bánh ngô là của tui."

"Khoai tây cũng của tui, bánh quy..."

"Aiya!" Chúc Du vò đầu bứt tóc.

Bách Trầm quay đầu nhìn cậu, "Sao vậy?"

Chúc Du thở dài, "Tiền công làm thêm hôm nay lại chẳng tiết kiệm được đồng nào."

"Cậu mua gì vậy? Tôi nhớ cậu chỉ mua đồ ăn vặt thôi mà, vậy cũng hết sạch rồi à?" Bách Trầm đổ sốt vào chảo, đậy nắp lại, sau đó lau tay bằng khăn rồi đi đến bên cạnh Chúc Du.

Chúc Du lắc đầu, "Không phải, còn mua rau củ với thịt nữa. Tui đã nói rồi mà, ăn ở nhà anh thì tui sẽ chịu trách nhiệm mua đồ ăn."

Tóc cậu dài thêm chút nữa, cúi đầu xuống là phần mái rũ che hết cả đôi mắt. Chúc Du lấy kẹp tóc kẹp lên.

Bách Trầm đứng cạnh cậu, cúi người liếc qua tờ hóa đơn cậu đang giữ trên tay, rồi thuận tay cầm lấy cây bút bên cạnh, "Để tôi tính thử xem."

Chúc Du ngoan ngoãn đưa hóa đơn qua, "Nè."

Bách Trầm mặc áo sơ mi đen thiết kế đơn giản, không thắt cà vạt, hai chiếc cúc trên cùng để mở, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay lộ ra đường gân xanh nổi lên, rõ ràng mà mạnh mẽ. Chiếc sơ mi đen khiến anh trông quyến rũ một cách khó hiểu.

Chúc Du âm thầm dời mắt đi chỗ khác. Cậu nhìn thấy Bách Trầm cầm bút viết vài nét lên hóa đơn, rồi đưa lại cho cậu: "Thế này đi."

Chúc Du cầm lên xem, phát hiện tiền mua rau củ, thịt và gia vị đều bị Bách Trầm chia đôi.

"Ơ?" Cậu ngơ ngác, chưa kịp hỏi thì Bách Trầm đã chủ động giải thích: "Lần nào cậu cũng vào bếp phụ tôi một tay, vậy coi như chúng ta cùng nấu ăn đi. Nếu thế thì tiền mua đồ ăn cũng nên chia đôi chứ?"

Chúc Du gãi đầu, "Ngại quá đi—"

Bách Trầm không nói gì, chỉ mím môi cười nhẹ.

Chúc Du đặt hóa đơn dưới cây bút, đứng dậy nói "Vậy tui đi phụ bếp liền đây!"

Cậu kéo Bách Trầm vào bếp, "Tui có thể làm gì? Rửa cải thảo hả?"

"Không cần, cậu bóc vỏ đống trứng trong tô này đi." Bách Trầm đặt tô trứng luộc đang ngâm trong nước lạnh trước mặt Chúc Du.

Chúc Du liếc qua, chắc cũng tầm năm sáu quả.

"Đây là món gì?" Cậu vừa hỏi vừa tự động xắn tay áo bắt đầu bóc trứng.

"Trứng kho đồng tiền."

"À, tui biết rồi, trước đó đã thấy trong bộ sưu tập công thức của anh."

Bách Trầm cười nhẹ, "Cậu còn nhớ cách làm không?"

"Nhớ thì nhớ đó, nhưng mà bảo tui làm thì chịu thua."

"Tôi có thể dạy cậu vài món đơn giản, sau này tôi về nước rồi, cậu có thể tự làm cho mình ăn."

Lời vừa dứt, Chúc Du lập tức buông tay, kinh ngạc nhìn Bách Trầm: "Về nước? Khi nào anh về?"

Giọng cậu bỗng nhiên trở nên khàn khàn.

"Tôi chưa chắc nữa, chỉ nói trước với cậu thôi." Tiếng nước chảy từ vòi rửa vang lên ào ào, giọng Chúc Du không lớn nên Bách Trầm không nhận ra sự khác thường trong đó.

Chúc Du rũ mi mắt, nhẹ giọng đáp "Ồ." Cảm giác trong lòng dễ chịu hơn một chút, cậu thì thầm: "Tưởng đâu anh sắp về nước luôn rồi."

"Anh sẽ ở lại đây ăn Tết chứ?" Chúc Du lại hỏi.

Bách Trầm suy nghĩ một chút: "Chắc vậy."

Chúc Du bèn nói: "Vậy tui cũng đợi qua Tết rồi mới về."

"Lúc đó chắc phải sang nhà anh ăn ké cơm tất niên rồi!" Giờ cậu chẳng còn ngại ngùng gì khi nhắc đến chuyện ăn chực nữa.

"Được thôi." Bách Trầm gật đầu.

Chúc Du tiếp tục: "Không bao lâu nữa là đến lễ hội hóa trang Halloween rồi, tui với mấy đứa bạn hẹn nhau ra quảng trường Leicester chơi. Tui tính hóa trang thành ma cà rồng, anh có muốn đi chung không?"

"Tôi cũng phải hóa trang à?"

"Nếu không thích thì khỏi cần, chỗ đó cũng có nhiều trẻ vị thành niên đến chơi lắm, mà bọn nhỏ thì phải có người lớn đi cùng mới được vào. Nếu ai hỏi, anh cứ nói anh là phụ huynh của tui là được."

Bách Trầm nhướn mày, "Cậu đi chơi với bạn bè, có tiện mang theo tôi không?"

"Dĩ nhiên rồi! Mấy đứa kia còn dắt theo bạn trai nữa, vậy tui dẫn anh thì sao chứ?" Chúc Du nói vô cùng dõng dạc, như thể chuyện này hoàn toàn hợp lý.

Bách Trầm bật cười, vừa lúc liếc thấy nước bắn lên áo Chúc Du, liền hỏi: "Cá Nhỏ, có cần đeo tạp dề không?"

Chúc Du cúi đầu nhìn mấy vệt nước trên áo mình, "Có chứ, anh buộc giúp tui đi, tay tui đang ướt."

Nói xong, cậu liền xoay lưng về phía Bách Trầm, dang tay ra chờ đợi.

"Được." Bách Trầm tiến lên, lấy chiếc tạp dề của Chúc Du trên tường xuống.

Eo Chúc Du rất nhỏ, lúc buộc dây tạp dề, Bách Trầm hơi khựng lại, chợt nhận ra vòng tay của mình có thể ôm trọn cả vòng eo này.

Hơn nữa cậu còn thấp hơn anh một chút, chỉ cần hơi cúi xuống là có thể thấy xoáy tóc hồng nhạt trên đỉnh đầu cùng hàng mi dài mảnh khẽ rung động.

"Xong chưa?" Chúc Du hơi nghiêng đầu, vẫn ngoan ngoãn dang tay chờ đợi.

Bách Trầm thu lại ánh mắt, cẩn thận buộc thành một chiếc nơ bướm, sau đó lùi lại nửa bước, "Xong rồi."

"Được rồi!" Chúc Du xoay xoay cánh tay, cúi người tiếp tục bóc vỏ trứng.

"Đàn anh, mai tui phải chạy hai ngàn mét rồi đó! Anh cứ yên tâm đi, tui tuyệt đối không làm anh mất mặt đâu!" Chúc Du vừa nói vừa làm động tác tiếp thêm động lực cho chính mình.

Giọng Bách Trầm vẫn ôn hòa như thường: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân."

"Vậy mai anh đến cổ vũ tui nha?!" Ánh mắt lẫn giọng nói của Chúc Du đều tràn đầy mong đợi.

Bách Trầm thấp giọng nói: "Cậu bạn Hàn Kim Châu của cậu không phải bảo sẽ kéo người đến cổ vũ rồi sao?"

Giọng điệu lạ lạ, có chút chua chua.

Chúc Du chẳng nhận ra, "Hả? Anh tin thật à? Cậu ấy chỉ trêu tui thôi."

"Với lại, tui mà chạy gần bét bảng thì có gì đáng xem đâu." Chúc Du đưa đĩa trứng bóc vỏ xong cho Bách Trầm.

Bách Trầm bật cười, "Không phải cậu còn đòi vào top 20 sao?"

"Top 20 vẫn là gần bét đó chứ gì nữa." Chúc Du tự ý thức rất rõ, cậu biết mình không thể nào chạy nhanh hơn mấy tên Tây có thiên phú thể chất vượt trội.

"Được rồi, cậu ra ngoài ngồi chờ đi, tôi xào nốt món này là có thể ăn cơm rồi." Bách Trầm rót dầu vào chảo.

Chúc Du đáp một tiếng rồi rời khỏi bếp.

Lúc nấu nướng, cậu không giúp được gì nhiều nên cũng không muốn đứng chật chỗ làm ảnh hưởng đến tay nghề của Bách Trầm.

Cậu quay lại ngồi xuống cạnh bàn trà, mở điện thoại chuyển tiền cho Bách Trầm, ôm lấy Lưu Ba chơi một lúc.

"Này, đồ chơi của mày đâu rồi?" Chúc Du đột nhiên nhớ ra, đã mấy ngày không thấy con chuột nhồi bông của Lưu Ba đâu cả.

Cậu cúi đầu tìm kiếm dưới ghế sofa.

Bên dưới trống không, chẳng có gì cả.

Thế là cậu lại nhòm xuống dưới bàn trà, không thấy đồ chơi của Lưu Ba, nhưng lại phát hiện một chiếc hộp trong suốt.

Cậu tò mò đưa tay móc ra, bên trong là một hộp đầy các mảnh ghép Lego.

"Đàn anh, không ngờ anh cũng mua Lego luôn hả?!" Chúc Du như phát hiện ra một thế giới mới, hớn hở gọi Bách Trầm trong bếp.

Bách Trầm quay đầu nhìn thoáng qua, giải thích: "Đó là giáo sư Vera tặng tôi."

"Tui chơi một chút được không?"

"Được."

"Có bản hướng dẫn không?"

"Thành phẩm là Nhà thờ Westminster, giáo sư đã cầm bản hướng dẫn đi rồi, ông ấy hy vọng một ngày nào đó tôi có thể tự ghép hoàn chỉnh mà không cần bản mẫu." Giọng Bách Trầm hòa lẫn trong tiếng dầu sôi lách tách.

"Trời đất, vậy chẳng phải làm khó người ta sao?!" Chúc Du cảm thán.

Bách Trầm không đáp. Chúc Du bèn mở điện thoại tìm ảnh toàn cảnh của nhà thờ, bắt chước mà tìm các mảnh ghép để ráp lại.

Mười mấy phút sau, Bách Trầm bưng thức ăn ra ngoài, trông thấy Chúc Du đã gục đầu ngủ ngon lành trên bàn trà.

Trước mặt cậu là một con robot Lego kỳ dị, méo mó chẳng ra hình thù gì cả.

Bách Trầm bật cười, nhẹ nhàng thu dọn mấy mảnh ghép, sau đó khẽ chạm vào vai Chúc Du dịu dàng gọi: "Cá Nhỏ, dậy ăn cơm nào."

London hôm nay ấm hơn hẳn mấy ngày trước.

Trường của họ không có một sân vận động lớn mà chỉ có vài sân nhỏ rải rác khắp nơi, vì vậy cuộc thi chạy 2000 mét sẽ phải chạy vòng quanh sân khá nhiều lần.

Trong lúc chờ đến lượt, Chúc Du cảm thấy hai chân mình đang run lên bần bật. Trên khán đài, Jon cùng mấy người bạn thân trong lớp đang cổ vũ cho cậu.

Cả hội trường quá ồn ào, Chúc Du chẳng nghe rõ được tiếng ai đang cổ vũ cho mình.

Cậu quét mắt nhìn qua các đối thủ, ai nấy đều cao trên mét tám. So với họ, Chúc Du có cảm giác như mình lạc vào xứ sở của những gã khổng lồ.

Quá căng thẳng, cậu vội gửi tin nhắn cho Bách Trầm: 【Đàn anh, anh đến chưa?】

Bách Trầm trả lời rất nhanh: 【Tôi đến rồi, đang ở khán đài khu Đông.】

Anh lại nhắn thêm: 【Có thể cậu sẽ không nhìn thấy tôi, nhưng tôi đã thấy Hàn Kim Châu rồi.】

【Cậu ta dẫn theo rất nhiều người đến.】

Tay Chúc Du run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại, trong lòng thầm than Hàn Kim Châu sao giỏi thật, có thể kéo cả đám đông đến đây?!

【Thật hay đùa vậy? Cậu ấy kiếm đâu ra nhiều người thế chứ?】

Bách Trầm gửi đến một bức ảnh—

Trong ảnh, Hàn Kim Châu cùng với một nhóm bạn khoảng hai mươi người đang giương một tấm băng rôn khổng lồ, trên đó in dòng chữ "Chúc Du, cố lên!" bằng tiếng Anh, kèm theo cả một tấm ảnh selfie của cậu.

Chúc Du lập tức gửi tin nhắn cho Hàn Kim Châu: 【Hàn Kim Châu!!! Sao cậu lại dẫn nhiều người như vậy?! Còn cái băng rôn kia nữa là sao? Mặt mũi tớ còn đâu nữa trời!!!】

Hàn Kim Châu không hiểu sao Chúc Du phát hiện ra nhanh như vậy.

Cậu ta liền gửi một sticker "OK", nhắn tiếp: 【Yên tâm đi baby! Hôm nay sân khấu của cậu sẽ là hoành tráng nhất!】

.....Thôi vậy, mất mặt thì cũng mất nhiều lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.

Chúc Du thoát khỏi khung chat và nhắn lại cho Bách Trầm:【Không sao đâu, anh cứ coi như không thấy gì hết, đừng chào hỏi bọn họ, nếu không Hàn Kim Châu chắc chắn sẽ trêu chọc anh cho xem.】

Không lâu sau, Bách Trầm trả lời một chữ ngắn gọn:【Được.】

Lúc này, Chúc Du mới yên tâm giao điện thoại của mình cho nhân viên giữ hộ.

"Abel, cố lên nhé!"

Trước mặt Chúc Du bỗng xuất hiện một cậu trai còn lùn hơn cậu vài phân. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Chúc Du với ánh mắt kiên định, giơ tay làm động tác cổ vũ.

Chúc Du nhanh chóng đáp lại: "Cố lên! Nhưng tôi tên là ZhuYu."

Cậu bé kia khựng lại một chút, nói: "Tôi biết, bởi vì tôi tên là Abel."

Chúc Du: ........

Cậu nhận ra cậu bạn tên Abel này dường như còn căng thẳng hơn mình, bèn chủ động bắt chuyện: "Abel, cậu chạy nhanh không?"

Abel ngước mắt lên, đôi mắt xanh lam khẽ dao động, ủ rũ đáp: "Tôi là người chạy chậm nhất lớp."

Chúc Du nghe xong, mắt liền sáng rỡ— chẳng phải đây chính là chiến hữu đồng cam cộng khổ sao?!

"Người anh em ơi, tôi cũng vậy, tôi bị ép phải chạy hai ngàn mét đây nè."

"Hay là hai tụi mình chạy chung đi? Cùng lắm thì về bét chung, như vậy cũng đỡ mất mặt hơn." Chúc Du ghé sát Abel, hạ giọng thì thầm.

Abel mặt mày phấn khởi, "Thật sao? Tôi cũng lo mình sẽ về bét lắm luôn!"

"Đương nhiên rồi, tôi cũng chạy chậm lắm." Chúc Du thành thật nói.

Lời còn chưa dứt, loa phát thanh đã vang lên thông báo các vận động viên vào vị trí.

Chúc Du bắt chước Abel, giơ tay lên tự cổ vũ bản thân: "Cố lên! Chúc Du!"

Sau đó, cậu chạy chậm theo các vận động viên khác, rời khỏi khu chờ thi đấu.

Trùng hợp làm sao, Abel lại được xếp ở ngay bên cạnh cậu. Chúc Du hào hứng chào hỏi: "Abel, cố lên nha!"

Abel cũng cười đáp lại: "Cố lên, ZhuYu!"

Trọng tài thổi còi.

Chúc Du học theo mọi người vào tư thế chuẩn bị xuất phát.

Trọng tài giơ súng lệnh lên—

Đoàng!

Một làn khói có mùi khét lẹt xộc vào mũi.

Bên cạnh cậu, Abel bỗng nhiên lao vút đi, ngay lập tức bỏ xa Chúc Du một đoạn.

Chúc Du: ?

Khoan đã, nước ngoài cũng chơi cái trò này hả?!

Không phải bảo là cùng nhau chạy sao??

Không còn thời gian suy nghĩ nhiều, Chúc Du cố gắng nhớ lại lời Bách Trầm dặn: ở hai phần ba quãng đường đầu thì chạy đều, giữ sức, một phần ba cuối hẵng tăng tốc.

Cậu cũng làm theo cách đổi hơi mà Bách Trầm đã dạy, ít ra thì vẫn chưa bị tụt xuống cuối đoàn.

"Come on! Zhu Yu!"

Khi chạy ngang qua khu khán đài phía Đông, một tràng hô vang như muốn nổ tung lỗ tai bất chợt vang lên.

Là cả một đám người đang cổ vũ cho cậu.

Chúc Du quay đầu liếc mắt nhìn.

Chính là cái băng rôn đó—

Cậu mất sạch thể diện rồi!

"Come on! Zhu Yu! Come on! Zhu Yu!"

"You are the best!" (Cậu là tuyệt nhất!)

Mọi ánh mắt xung quanh đều bị thu hút bởi nhóm người đó.

Hình Chúc Du in hẳn lên băng rôn, nếu nói ở xa quá không nhìn rõ mặt thì cũng chẳng ai tin, vì cả sân đấu chỉ có mỗi một người tóc hồng như cậu.

Biết thế đã đội mũ kín đầu mà chạy rồi.

Chúc Du nhanh chóng đuối sức, bước chân dần chậm lại, lập tức bị người phía sau lần lượt vượt qua.

Cậu cũng chẳng quá để tâm, dù sao chỉ cần không về chót là được rồi. Cho đến khi một bóng dáng quen thuộc lướt ngang qua cậu.

Chúc Du trố mắt nhìn chằm chằm—

Abel?!

Cậu ta điên rồi sao?!

Vượt qua cả nhóm này tận một vòng rồi đấy!

Bình Luận (0)
Comment