Chỉ cần cậu ra lệnh, tớ có bán sạch gia tài cũng phải chữa khỏi bệnh "trai thẳng" của anh ấy cho cậu!!!
Chúc Du cũng không biết mình đã hoàn thành hai ngàn mét này kiểu gì nữa.
Cậu cảm giác Abel – người về nhất – có lẽ là người chạy phía trước, hồn đuổi theo phía sau.
Còn bản thân cậu hoàn toàn dựa vào linh hồn kéo đi mới lê lết được đến vạch đích.
Bách Trầm đã đợi ở đích được một lúc rồi. Anh bình tĩnh đếm số người đã cán đích, tổng cộng hai mươi tám người.
Chúc Du lảo đảo chạy đến, xếp thứ hai mươi chín.
Nhìn thấy Chúc Du chống tay lên đầu gối thở dốc chạy về phía mình, Bách Trầm không kìm được mà tiến lên hai bước.
Rất kỳ lạ, rõ ràng đã chẳng còn sức nhưng vừa thấy Bách Trầm đứng ở đích chờ mình, Chúc Du vẫn cố gào lên bằng chút hơi tàn cuối cùng, giọng ủy khuất đến nỗi lạc cả âm điệu: "Đàn anh ơi——"
Giọng nói đã khản đặc, nghe ra được là tiếng kêu yếu ớt cuối cùng thốt ra trước khi hoàn toàn kiệt sức.
Cậu lảo đảo vượt qua vạch đích, giây tiếp theo hai chân mềm nhũn, đổ nhào vào một vòng tay ấm áp.
Bách Trầm đón lấy cậu – đón lấy "mặt trời" từ trên trời rơi xuống.
Anh khẽ đáp: "Tôi đây."
Hương hoa bồ kết nồng đượm bao quanh chóp mũi, Chúc Du cảm thấy toàn bộ gương mặt mình đều đang vùi vào một lồng ngực vừa ấm áp vừa mềm mại như mây.
Cậu nhắm mắt lại, đôi mày đang nhíu chặt cũng lập tức giãn ra.
Bách Trầm một tay đỡ lấy cánh tay cậu, tay còn lại đặt lên chiếc eo mảnh mai, ngăn cậu trượt xuống khỏi vòng tay mình, hỏi: "Cá Nhỏ, cậu có sao không?"
Chúc Du khẽ cọ cọ mặt vào ngực đối phương, cười rạng rỡ: "Vẫn... còn sống..."
"Đàn anh ơi, cho tui ôm thêm một chút nữa đi... Chân tui mềm nhũn cả rồi."
Hơi thở cậu gấp gáp, giọng nói cũng đứt quãng, nhưng bàn tay lại siết chặt lấy vạt áo của Bách Trầm, không chịu buông ra.
Bách Trầm đành đáp: "Được."
Thế là trong lòng bỗng vang lên hai tiếng cười khe khẽ:
"He he, hạnh phúc quá đi, tui thật sự được vùi vào rồi... Hôm nay chắc chắn tui là người hạnh phúc nhất!!!"
"Nếu phần thưởng cho việc chạy hai ngàn mét là cái này, chắc tui có thể chạy tiếp... bốn ngàn mét?" Khoé môi Chúc Du cong tít, trong lòng thầm nghĩ.
Bách Trầm vẫn nhẹ nhàng đỡ cậu, tiếp tục quan tâm hỏi: "Cậu có chóng mặt không? Hãy điều chỉnh nhịp thở trước đã."
Chúc Du lắc đầu, "Không sao đâu."
Giọng cậu lí nhí, hơi thở vẫn chưa ổn định.
Từ trong lòng Bách Trầm truyền ra giọng nói nghèn nghẹn, dường như đang cố kìm nén điều gì đó, lại mang theo chút phấn khích vui sướng.
"Tui về thứ mấy vậy?"
Chúc Du vùi mặt vào lồng ngực Bách Trầm, hơi thở nóng rực và gấp gáp của cậu phả thẳng lên người đối phương, khiến ngực anh cũng nóng lên.
Cơ bụng hơi siết lại.
Anh cảm thấy như vậy có gì đó không đúng lắm, nhưng nếu là Chúc Du thì cũng không sao cả.
Bách Trầm nhẹ nhàng nói: "Ít nhất thì cũng không phải hạng chót."
"Đương nhiên rồi!" Chúc Du đầy tự hào, "Tui có anh đây giúp rèn luyện mà, nếu mà chạy hạng bét thì đúng là không còn mặt mũi gặp bà con thiên hạ nữa."
Bách Trầm khẽ bật cười.
Chúc Du vốn rất lạc quan, mục tiêu ban đầu là lọt vào top 20, nhưng chỉ cần không về chót là cậu đã mãn nguyện lắm rồi. Dù có về nhì từ dưới lên thì với cậu cũng chẳng sao.
Khán đài rất ồn ào, nhưng Chúc Du chỉ nghe được giọng nói của Bách Trầm và chính mình.
"Đàn anh ơi, tui mệt quá."
Bách Trầm dịu dàng khen: "Cậu giỏi lắm."
"ZhuYu! You are the best!" Một giọng nói hồ hởi vang lên bên tai Chúc Du.
Ngay sau đó là tiếng chúc mừng đồng loạt của cả nhóm.
Hàn Kim Châu dẫn theo "đại quân" hùng hậu của cậu ta xuất hiện.
Chúc Du có linh cảm chẳng lành.
"Hãy cùng chúc mừng bạn học Chúc Du đã đạt được vị trí thứ hai mươi chín với thành tích xuất sắc!!" Nếu không biết Hàn Kim Châu có ý tốt, chắc Chúc Du đã tưởng cậu ta đang châm chọc mình rồi.
Hàn Kim Châu bước tới nắm lấy tay Chúc Du, gọi thêm một người khác: "Hellen, qua đây giúp tôi đỡ cậu ấy nào."
Chàng trai tên Hellen cũng bước lên, cùng Hàn Kim Châu một trái một phải đỡ lấy cánh tay Chúc Du.
Mặc dù Chúc Du đã cố hết sức bám chặt lấy áo Bách Trầm, nhưng Hàn Kim Châu và Hellen hoàn toàn không để cho cậu có cơ hội phản kháng.
Hai người cứ thế mà kéo cậu rời khỏi vòng tay ấm áp của Bách Trầm.
Không ai chú ý đến khuôn mặt đầy tiếc nuối của Chúc Du.
Sau khi đứng vững, những mảnh giấy hoa đầy màu sắc từ trên đầu cậu chầm chậm rơi xuống, một vài mảnh mắc lại trên tóc, trông như đang cài những chiếc kẹp tóc rực rỡ.
"Chúng ta đi nhận giải nào!" Hàn Kim Châu phất lá cờ nhỏ có in ảnh tự sướng của Chúc Du hào hứng ra hiệu xuất phát.
Chúc Du như một con cá khô phơi nắng, bị kéo thẳng đến bục trao giải ngoài sân.
Bách Trầm bình thản nhìn theo bóng lưng bọn họ, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt. Anh lấy lại điện thoại của Chúc Du từ chỗ nhân viên giữ đồ, tiện thể cầm theo chiếc áo khoác cậu để quên rồi mới đi theo.
Lễ trao giải của trường rất chú trọng đến trải nghiệm của tất cả các thí sinh, ngay cả người về cuối cũng sẽ nhận được giải khuyến khích.
Ba người đứng đầu đứng trên bục cao, những người còn lại xếp theo thứ tự hai bên họ.
"ZhuYu! Nhìn máy ảnh nè!" Hàn Kim Châu giơ điện thoại lên bấm chụp liên tục.
"ZhuYu! Cậu là tuyệt nhất!"
Những người đi cùng Hàn Kim Châu cũng nhao nhao lên khen ngợi, không ai chịu thua ai.
So với nhóm ba người đứng đầu, khu vực của Chúc Du lại trở nên náo nhiệt quá mức, làm cho cả ba người trên bục cũng không khỏi nghi ngờ bản thân.
Chúc Du một tay ôm bó hoa Hàn Kim Châu tặng, tay còn lại giơ dấu "V" lên, trên cổ đeo chiếc huy chương nhỏ của trường. Cậu không còn gì để nói, chỉ có thể bất lực hợp tác với Hàn Kim Châu để chụp hình.
Gương mặt cậu vốn đã rất tinh xảo và xinh đẹp, Hàn Kim Châu thậm chí chẳng cần phải chọn góc chụp, bấm đại cũng ra được một tấm hình đẹp.
"Chụp xong chưa?" Chúc Du giơ dấu "V" mỏi cả tay.
Hai má cậu vẫn còn ửng hồng vì chạy bộ, đôi môi đỏ tươi, hàm răng trắng sáng, đôi mắt long lanh rạng rỡ.
Hàn Kim Châu khoác tay Chúc Du, vừa kéo cậu sát vào vừa lật từng tấm ảnh ra khoe, "Xong rồi xong rồi, về sẽ gửi ảnh cho cậu."
"Đàn anh của tớ đâu?" Chúc Du liếc qua mấy tấm hình, rồi ngó quanh quất tìm kiếm. Không thấy Bách Trầm đâu, cậu liền hỏi.
"Không thấy à? Anh ấy không phải đi theo sau sao?" Hàn Kim Châu cũng quay đầu tìm.
Chúc Du rút tay khỏi khuỷu tay Hàn Kim Châu, chạy ra khỏi bục trao giải. Từ xa, cậu đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới gốc cây, dường như đang gọi điện thoại.
"Đàn anh ơi!" Cậu vừa gọi vừa chạy đến gần Bách Trầm.
Nghe tiếng gọi của Chúc Du, Bách Trầm nhẹ giọng cúp máy.
Vừa quay người lại, cậu nhóc đã nhảy tót đến trước mặt anh.
Chúc Du chạy đến cạnh Bách Trầm, thấy anh vừa cúp máy liền hỏi: "Tui có làm phiền anh không?"
"Không đâu." Bách Trầm lắc đầu, đưa chiếc áo khoác đang vắt trên khuỷu tay cho Chúc Du. "Mặc vào đi, trời bắt đầu có gió rồi."
Chúc Du ngoan ngoãn nhận lấy, "Ồ, được rồi."
Cậu khoác áo lên người, loay hoay mãi vẫn không tìm được tay áo, Bách Trầm vươn tay kéo nhẹ cổ áo giúp cậu mặc vào. Anh tiện tay lấy xuống mấy sợi kim tuyến dính trên tóc cậu.
Chúc Du đưa tay sờ tóc mình rồi cười tít mắt với anh, "Cảm ơn anh nha!"
Bách Trầm khẽ gật đầu, hỏi: "Cậu có muốn uống nước không? Tôi có mua soda."
Chúc Du lắc đầu, "Nãy Kim Châu đưa tui một chai rồi, uống xong luôn rồi nè."
Bách Trầm mím môi không nói gì.
Chúc Du không để ý, kéo tay áo Bách Trầm, vừa đi vừa nói: "Đàn anh ơi, mình đi chào Kim Châu rồi ghé xem mấy cuộc thi khác đi."
Nói xong, cậu nhận ra mình tự quyết hết mọi thứ, bèn khựng lại ngước lên dò xét: "Có được không anh?"
"Cậu không đi cùng Hàn Kim Châu à?"
"Kim Châu đi với bạn trai cậu ấy rồi."
"Cậu ta có bạn trai rồi sao?"
"Ừa, đúng rồi, mà cũng phải, tui chưa kể với anh mà. Sao vậy?"
Khoé môi Bách Trầm hơi nhếch lên, "Không có gì."
—
Chúc Du đã xem dự báo thời tiết.
Những ngày diễn ra đại hội thể thao chính là thời điểm ấm áp nhất ở London.
Một khi những ngày này trôi qua, London sẽ chính thức bước vào mùa đông khắc nghiệt.
Sau khi rời khỏi nhà thi đấu cầu lông, hai người cùng nhau về lại khu ký túc xá.
Chúc Du cúi đầu nghiên cứu chiếc huy chương trong tay, lẩm bẩm với Bách Trầm: "Đây là lần đầu tiên tui nhận được huy chương trong một kỳ đại hội thể thao đó."
"Nè, anh xem đi." Chúc Du đưa huy chương cho Bách Trầm.
Bách Trầm nhận lấy, mỉm cười hỏi: "Về sau sẽ còn nhiều hơn nữa chứ?"
"Ý anh là tui phải tiếp tục chạy hai ngàn mét hả?" Chúc Du chớp chớp mắt, hỏi ngược lại.
Bách Trầm bật cười thành tiếng.
Vừa nghe thấy tiếng cười của anh, Chúc Du biết ngay anh đang trêu chọc mình.
"Đúng rồi đàn anh ơi, từ mai tui không cần dậy sớm chạy bộ nữa đúng không?!" Giọng Chúc Du đầy phấn khích.
Suốt nửa tháng nay, chưa có ngày nào cậu được ngủ nướng. Khoảnh khắc bước qua vạch đích, cậu đã quyết tâm sẽ bù lại bằng một giấc ngủ thật đã đời.
Bách Trầm gật đầu, "Ừm."
Chúc Du reo lên: "Vậy tui có thể chuyển về nhà rồi nè!"
"Vì tui mà suốt nửa tháng qua anh phải ngủ dưới sàn."
Bách Trầm đáp nhẹ nhàng: "Không sao cả."
"Tối nay cậu dọn về luôn à?" Ánh mắt Bách Trầm trầm xuống một chút, tiếp tục hỏi.
"Không không, về là dọn luôn! Tui có cả đống đồ còn để bên nhà anh mà!"
"Cứ để tạm ở nhà tôi, không cần gấp." Bách Trầm vừa nói xong liền nhắc nhở Chúc Du chú ý bậc thềm trước mặt.
Chúc Du cười tít mắt, "Cũng đúng! Từ khi quen anh, tui hầu như chẳng ở nhà luôn á."
Câu này hoàn toàn là sự thật. Đặc biệt là nửa tháng qua, ngoại trừ về nhà tắm rửa, còn lại cậu đều ở nhà Bách Trầm.
Bách Trầm không đáp lời, Chúc Du liền chuyển chủ đề: "Còn anh thì sao? Khi nào anh thi đấu? Tui sẽ đến cổ vũ cho anh!"
"Bốn ngày nữa. Nhưng trong lúc thi đấu, họ không cho phép ai vào hội trường."
Chúc Du gật gù, "Tui biết mà, sợ ảnh hưởng đến sự tập trung của vận động viên đúng không? Không sao, tui sẽ đợi anh ở ngoài!"
Hành động của Chúc Du lúc nào cũng rất nhanh nhẹn. Cậu ôm chăn của mình về, mang theo cả chiếc gối ôm hình hoa hướng dương mà mình thích ôm khi ngủ nhưng mỗi sáng mở mắt thường phát hiện nó đã lăn sang người Bách Trầm.
Bách Trầm đón lấy chăn từ tay Chúc Du, hỏi: "Cậu xem lại xem còn sót thứ gì không?"
Chúc Du quay đầu quét mắt một lượt, bất giác kêu lên một tiếng: "Còn bộ đồ ngủ của tui nữa!"
Nói xong, cậu leo lên giường ôm lấy bộ đồ ngủ đã thay ra, tiện thể lấy thêm một chiếc gối ôm ở đầu giường.
Đứng trước cửa phòng, cậu ngoảnh lại kiểm tra lần cuối, chắc chắn không để sót gì mới nói với Bách Trầm: "Ổn rồi!"
Bách Trầm cũng quay đầu nhìn lại một lượt. Sau khi Chúc Du dọn hết đồ đạc đi, căn phòng lại trở nên trống trải. Cậu vừa rời đi, những gam màu rực rỡ duy nhất trong căn phòng này cũng biến mất theo.
Chỉ còn lưu lại hương hoa trà nhàn nhạt trên người cậu, ngoài ra chẳng còn gì cả.
Bách Trầm cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi tâm tình nơi đáy mắt. Nhưng anh không nói gì.
Chúc Du khe khẽ ngân nga một giai điệu, mở cửa phòng mình.
Lưu Ba lẽo đẽo chạy tới, quấn lấy chân hai người. Chúc Du đặt đồ đạc lên sofa, cúi người bế Lưu Ba lên, "Anh cứ để trên sofa là được rồi, tui đi đổ thức ăn cho Lưu Ba."
Bách Trầm đặt chăn xuống sofa, hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần đâu! Một lát nữa tui qua tìm anh!" Chúc Du vừa đổ thức ăn vào bát cho Lưu Ba, vừa ngoảnh lại nói.
Bách Trầm gật đầu đồng ý, sau đó xoay người rời khỏi nhà Chúc Du.
Không hiểu sao, Chúc Du bỗng cảm thấy tâm trạng Bách Trầm có vẻ không tốt lắm.
Ngay cả chính cậu cũng thấy không vui.
Cậu thực sự không muốn quay về nhà mình, nhưng cũng không thể cứ mãi ăn bám nhà người ta được. Dù gì thì Bách Trầm cũng đã phải ngủ dưới sàn suốt nửa tháng rồi.
Chúc Du lắc lắc đầu, cố xua đi tâm trạng ủ rũ của mình.
Cậu mở điện thoại ra, chọn lọc vài bức ảnh trong số những tấm mà Hàn Kim Châu gửi cho mình để lưu lại.
Tới bức cuối cùng, cậu bỗng khựng lại, bởi đây không phải là ảnh cậu đứng trên bục nhận giải.
Đây là khoảnh khắc cậu đi tìm Bách Trầm, đúng lúc Bách Trầm đang gỡ mấy sợi kim tuyến mắc trên tóc cậu.
Trong ảnh, cậu đang cúi đầu cài cúc áo khoác, còn Bách Trầm đưa tay lên đầu cậu. Không nhìn kỹ có khi lại tưởng anh đang xoa đầu cậu.
Chúc Du xem tin nhắn, thấy Hàn Kim Châu còn để lại bình luận dưới bức ảnh này.
【Trông đẹp đôi ghê ta!】
【Hehe~】
【Cắn đường.jpg】
Chúc Du đáp lại một dấu chấm hỏi, nhắn thêm: 【Đừng có nói linh tinh, biết đâu người ta thẳng đấy.】
Nhắn xong, cậu lại vô thức ấn lưu bức ảnh kia về máy.
Ting ting.
Hàn Kim Châu rất nhanh đã trả lời.
【Chỉ cần cậu ra lệnh, tớ có bán sạch gia tài cũng phải chữa khỏi bệnh "trai thẳng" của anh ấy cho cậu!!!】
Chúc Du: ......