Ở chung với anh hả? Là ngủ chung một giường sao?!
Chúc Du không trả lời Hàn Kim Châu nữa.
Cậu ném điện thoại lên ghế sofa, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp phòng của mình.
Phòng ngủ đã nửa tháng không có ai ở. Chúc Du lục lọi trong tủ quần áo lấy ra một bộ ga giường mới, thở hổn hển thay thế bộ cũ.
Thật sự là thảm quá rồi. Trước đây khi còn ở trong nước, đừng nói là tự trải ga giường, ngay cả chăn cũng hiếm khi tự mình gấp.
Nhưng Chúc Du vốn là người lạc quan, nếu chỉ một chút khó khăn này mà đã đánh bại cậu thì ngay từ lúc bị đưa ra nước ngoài, cậu đã chịu thua rồi. Hơn nữa, bây giờ cậu cũng... vẫn ổn mà.
Chúc Du cười hì hì.
Sau khi trải xong ga giường, cậu chống tay lên hông đứng bên cạnh giường, tự hào ngắm nhìn thành quả lao động của mình.
Đúng lúc đó, con mèo béo ăn no dưới chân cậu nhún chân sau một cái, nhảy phốc lên giường tìm một chỗ thoải mái nằm xuống, để lại một loạt dấu chân màu nâu đất trên ga giường trắng tinh của cậu.
Mắt Chúc Du tối sầm lại, xách bổng nó lên rồi quay sang nhìn chậu cây phát tài bên cửa sổ.
Lưu Ba luôn có niềm đam mê đặc biệt với chậu cây này, hễ rảnh rỗi là lại mò đến bới đất lên.
Những lúc Chúc Du không có nhà, cậu đều đóng kín cửa phòng ngủ để nó không thể vào, nhưng có vẻ lúc nãy không chú ý, để mặc nó đào bới chậu cây.
Cậu tức giận mắng: "Lưu Ba! Mày là con mèo béo bẩn thỉu!"
"Nếu tao không phát tài được, mày cũng đừng hòng có đồ hộp mà ăn nữa!" Cậu xách nó đến trước chậu cây phát tài, nghiêm túc ra lệnh: "Xin lỗi nó đi!"
Chúc Du nghiêm nghị nhìn Lưu Ba.
"Meo~"
Chúc Du tức đến phát nghẹn.
Một sinh vật còn đáng giận hơn cả cậu đã xuất hiện.
Cậu làu bàu xách Lưu Ba vào nhà tắm, mở nước nóng chuẩn bị tắm cho nó.
Có lẽ ưu điểm duy nhất của Lưu Ba chính là không quậy phá khi tắm.
Vừa mở nước, Chúc Du với tay lấy máy sấy dưới bồn rửa mặt nhưng sờ mãi không thấy đâu.
Lúc này cậu mới sực nhớ, cái máy sấy vẫn còn để ở nhà Bách Trầm!
Lần trước sau khi tắm cho Lưu Ba xong, cậu quên không mang về.
May mà phát hiện ra trước khi tắm, nếu không cậu lại phải bế một con mèo ướt nhẹp sang nhà Bách Trầm mượn máy sấy mất.
"Mày chờ ở đây nhé." Chúc Du nói, "Tao đi lấy máy sấy rồi quay lại tắm cho mày."
Cậu để Lưu Ba lại trong nhà tắm.
Nhà sát vách có lợi thế là đi vài bước là đến nơi, Chúc Du nhanh chóng đứng trước cửa phòng Bách Trầm.
"Đàn anh ơi." Cậu gõ cửa.
Bên trong không có tiếng trả lời, Chúc Du lại gõ thêm lần nữa: "Đàn anh ơi, tui qua lấy máy sấy của Lưu Ba."
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Cậu nghĩ chắc Bách Trầm đang bận trong phòng ngủ, bèn lấy điện thoại gọi thử.
Điện thoại cũng không ai bắt máy.
Bận thật sao? Chúc Du thắc mắc.
Chìa khóa nhà Bách Trầm vẫn còn trong tay cậu, chưa kịp trả lại.
Lo Lưu Ba nghịch nước trong nhà tắm, cậu bèn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, tiếng chuông điện thoại vang lên từ bàn trà lại càng trở nên rõ ràng và chói tai hơn.
Cạch. Cánh cửa phòng tắm phía sau bất ngờ mở ra.
Ngay sau đó, giọng nói có chút ngạc nhiên của Bách Trầm vang lên sau lưng cậu: "Cá Nhỏ?"
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, giọng nói còn vương hơi nước nóng, trầm thấp, từ tính mà đầy gợi cảm.
Hơi nước từ phòng tắm cuồn cuộn tràn ra, Chúc Du lập tức ngửi thấy hương sữa tắm thoang thoảng.
Rõ ràng cậu đường đường chính chính bước vào, nhưng vừa nghe thấy giọng của Bách Trầm gọi mình, Chúc Du lại không khỏi chột dạ, cả người khẽ run lên như một tên trộm bị bắt quả tang.
Cậu cứng đờ quay đầu lại.
Bách Trầm vừa tắm xong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách, vội vàng quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh eo bước ra ngoài.
Phần thân trên hoàn toàn để trần, da thịt gặp không khí lạnh nổi lên một lớp da gà, những sợi lông tơ nhỏ cũng dựng lên theo. Đường nét cơ bắp mạnh mẽ, săn chắc vừa phải, nước nóng khiến làn da màu mật ong của anh ửng lên sắc hồng nhàn nhạt. Cơ ngực đầy đặn, cơ bụng sáu múi rõ ràng, từng đường rãnh cơ bắp mượt mà.
Tóc anh còn nhỏ nước, vài lọn tóc rũ xuống che khuất tầm mắt, vì thế Bách Trầm đưa tay vuốt ngược toàn bộ tóc mái ra sau tạo thành một kiểu tóc vuốt ngược đầy quyến rũ. Những giọt nước nhỏ từ đuôi tóc men theo cần cổ chảy xuống, lướt qua ngực trượt dọc theo cơ bụng rồi biến mất sau lớp khăn tắm trắng.
Chiếc khăn chỉ quấn lỏng lẻo ở vị trí thấp, tầm mắt Chúc Du trượt xuống, lập tức nhìn thấy đường nét rõ ràng của cơ bụng và đường nhân ngư đầy gợi cảm, những đường gân xanh tinh tế kéo dài xuống sâu hơn... nhưng bị khăn tắm che khuất.
Nhưng mà...
Đây là kích thước của người bình thường sao??!
Đôi mắt to tròn của Chúc Du trợn to, thậm chí cậu còn không dám đảo mắt đi nơi khác.
"Tui tui tui..." Cậu sắp bị chảy máu mắt mất rồi!
Chúc Du vội vàng quay lưng lại, hoảng loạn giải thích: "Tui đến lấy máy sấy của Lưu Ba, gọi điện không thấy anh nghe nên tui... tui... tự vào."
Chỉ một câu nói đơn giản mà lưỡi cậu líu lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói hết câu.
Bách Trầm hoàn toàn không để ý, anh tiện tay lấy một chiếc khăn tắm vắt lên vai, đi đến tủ giày cạnh cửa, "Để tôi lấy cho cậu."
Giọng anh khàn nhẹ, có chút dính dính, nghe qua vô cùng dịu dàng.
Chúc Du đáp một tiếng nghèn nghẹn.
Bách Trầm mở ngăn kéo, lấy ra chiếc máy sấy lông thú cưng rồi đi đến bên cạnh cậu, "Của cậu đây."
Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước ấm áp, khoảng cách gần đến mức Chúc Du có thể cảm nhận được.
Cậu cứng đờ quay lại, ngay lập tức đối diện với phần thân trần của Bách Trầm.
Làn hơi nước phủ trên cơ ngực rắn chắc, hương thơm trên người anh nồng nàn nhưng không khó chịu.
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt trắng nõn của Chúc Du đột nhiên đỏ bừng lên.
Cậu đưa tay lên, định nhận lấy máy sấy...
Nhưng chưa kịp chạm vào thì động tác đột ngột thay đổi.
Chúc Du vội vàng bịt chặt mũi lại.
Máu tươi lập tức tràn qua kẽ tay.
Bách Trầm: ?
Vài phút sau, cả hai cùng chen chúc trong phòng tắm chật hẹp.
Bách Trầm đang cầm khăn giấy giúp cậu bịt lại lỗ mũi đang chảy máu. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức không thể gần hơn.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Chúc Du liền nhìn thấy cảnh xuân trước mắt.
Hàng mi dài của cậu bị nước mắt s.inh lý làm ướt, đôi mắt đong đầy ánh nước, con ngươi long lanh phản chiếu ánh đèn.
Huhu, đạo tâm tan vỡ lần thứ N.
(*) Đạo tâm tan vỡ nghĩa là tâm ý bị lung lay, bị dao động mạnh, không còn giữ được sự kiên định ban đầu.
Tổ chức đang thử thách nghị lực của cán bộ sao?!
Bách Trầm dịu dàng hỏi: "Cậu không uống rượu mà cũng chảy máu mũi sao?"
Chúc Du vừa rửa tay vừa xấu hổ giải thích: "Chắc... gần đây ăn nhiều đồ bổ quá, nhiệt trong người hơi cao."
Chúc Du liếc mắt vô tình nhìn qua, ngay sau đó cảm thấy bên lỗ mũi còn lại cũng trở nên ấm nóng, dòng máu đỏ tươi lại trào ra.
"Đàn anh!! Cứu mạng!!" Chúc Du vội vàng đưa tay bịt lại lỗ mũi còn lại.
Bách Trầm dường như mơ hồ đoán ra nguyên nhân Chúc Du chảy máu mũi. Anh chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, kéo chặt áo choàng tắm trên người, hoàn toàn che đi làn da lộ ra, bất đắc dĩ mà buồn cười đưa tay che mắt Chúc Du, nói: "Đừng nhìn nữa."
Chúc Du cúi đầu: Huhuhu T^T
Cậu nhìn thấy Bách Trầm cầm khăn giấy chuẩn bị tiến lại giúp cậu lau máu mũi, Chúc Du vội vàng lùi về sau một bước lớn, "Đàn anh! Anh... anh đừng có đến gần tui trước đã."
"Tui... tui bây giờ hỏa khí hơi vượng." Giọng Chúc Du đầy tuyệt vọng, ôi danh dự của cậu...
Khóe môi Bách Trầm khẽ cong lên một nụ cười không rõ ý tứ, anh nhìn đôi tai đỏ bừng đến chảy máu của Chúc Du, liền cười bắt chước cách cậu nói: "Được, được thôi."
Nếu Chúc Du tinh ý hơn một chút, cậu sẽ phát hiện vành tai của Bách Trầm còn đỏ hơn cậu rất rất nhiều.
Vài phút sau, Bách Trầm quay về phòng thay đồ, Chúc Du cũng không còn chảy máu mũi nữa.
Bách Trầm vừa mở cửa liền thấy Chúc Du đứng chờ trước cửa phòng.
"Đàn anh, nếu bây giờ tui giải thích có phải trông sẽ rất chột dạ không?" Chúc Du ngẩng đầu nhìn anh, cẩn thận hỏi.
Trên gương mặt trắng trẻo còn lưu lại chút ửng đỏ chưa tan, những sợi tóc hồng nhạt bị làm ướt dính vào khuôn mặt, hàng mi ướt đẫm, hai lỗ mũi đều nhét một cục giấy.
Ở đâu ra một con Samoyed màu hồng thế này, đáng thương quá.
Bách Trầm không phải người tùy tiện, anh vốn luôn điềm đạm, nói chuyện làm việc đều nghiêm túc có chừng mực. Nhưng không hiểu sao lúc này anh lại muốn trêu chọc Chúc Du một chút. Thế nên, dưới ánh mắt của Chúc Du, anh chậm rãi gật đầu: "Có hơi chột dạ thật."
Chúc Du hóa đá tại chỗ.
Giây tiếp theo.
Từ phòng đối diện vang lên tiếng mèo kêu chói tai.
Chúc Du lập tức sống lại, quay người chạy thẳng về phòng, hét lên: "Lưu Ba của tui ơi!"
Vài phút sau.
Bách Trầm đang giúp Chúc Du sấy khô Lưu Ba trong phòng. Chúc Du thì ngồi xổm bên cạnh, chống cằm nhìn hai người họ.
Bách Trầm vội vàng thay một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến tận cánh tay, tóc chỉ sấy khô một nửa, vài lọn tóc rủ xuống trông vô cùng gợi cảm.
Chúc Du thở dài khe khẽ, Chúc Du ơi Chúc Du à, ngay cả sự cám dỗ này mà mày còn chống đỡ được, vậy thì sau này có chuyện gì mà không làm nên được chứ?
"Xong rồi." Bách Trầm tắt máy sấy, thả Lưu Ba ra.
Lưu Ba vèo một cái chạy biến khỏi phòng.
"Lưu Ba! Gây họa xong là chạy hả?!" Chúc Du tức giận vung nắm đấm vào không khí để trút giận.
Mắng Lưu Ba là đáng lắm.
Chúc Du chỉ đi lấy máy sấy một lát, vậy mà Lưu Ba đã làm ướt hết người trong phòng tắm, sau đó còn nhảy lên ghế sofa, nhảy lên cả giường khiến nước dính khắp nơi.
Không đùa đâu, bây giờ nệm giường của Chúc Du thậm chí còn có thể vắt ra nước đấy.
Bách Trầm đứng dậy, nhìn vệt nước lớn ngay giữa giường Chúc Du, nói: "Trước tiên đem vỏ chăn đi giặt và sấy khô đi, còn nệm có lẽ phải mất hai ngày mới khô được."
Vừa nói, anh vừa thay vỏ chăn bị ướt xuống.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Tối nay tui ngủ đâu đây?"
Cậu chỉ có một bộ chăn gối duy nhất, bây giờ cũng bị ngấm nước rồi, sofa cũng ướt, chỗ ngủ hoàn toàn không còn nữa.
Cậu tội nghiệp nói tiếp: "Chẳng lẽ tui phải ngủ ngoài đường sao?"
Bách Trầm khẽ cười một tiếng, ôm bộ chăn ướt ra ban công, Chúc Du cũng vội vàng ôm theo ga giường chạy theo.
Vừa phơi chăn, Bách Trầm vừa nói: "Nếu cậu không ngại, mấy đêm nay cứ qua nhà tôi ngủ trước đi."
"Nhưng tui không có dư..."
Lời cậu khựng lại, dường như vừa nhận ra hàm ý trong câu nói của Bách Trầm, liền vui mừng hỏi: "Ở chung với anh hả? Là ngủ chung một giường sao?!"
Ánh mắt mong đợi và vui sướng của Chúc Du hoàn toàn không giấu giếm, nom vẻ đã chờ đợi điều này từ lâu lắm rồi vậy.
Bách Trầm bị cậu nhìn đến mức có chút không tự nhiên, nhẹ ho một tiếng rồi nói: "Đó cũng là một cách. Nếu cậu thấy không thoải mái, chúng ta có thể tìm khách sạn gần đây. Nhưng tôi thấy không đáng lắm, khách sạn hơi đắt."
Anh đang cân nhắc đến vấn đề tài chính của Chúc Du.
Chúc Du lập tức phấn khích nắm lấy cánh tay anh, vui vẻ nói: "Không thấy khó chịu gì hết! Tui sao có thể ngại chứ!"
Bách Trầm nhận lấy ga giường từ tay cậu rồi đem phơi lên ban công.
"Được rồi, chuyện này để lát nữa tính tiếp, trước tiên phải dọn sạch nước trong nhà đã." Bách Trầm bước về phía phòng khách, "Cả vỏ chăn và bọc sofa cũng cần giặt."
Dấu bùn trên móng vuốt của Lưu Ba đã lưu lại khắp bọc sofa và chăn gối.
Chúc Du ngoan ngoãn đi theo sau Bách Trầm.
Cậu cúi đầu nhìn mũi chân, không để ý Bách Trầm đột nhiên dừng lại, kết quả là trán đập thẳng vào lưng anh.
"Á!" Chúc Du ôm trán lùi lại một bước.
Bách Trầm quay đầu nhìn cậu, Chúc Du vội bỏ tay ra khỏi trán, hỏi: "Sao vậy?"
Ánh mắt của Bách Trầm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh giơ tay phủ lên trán Chúc Du, nhẹ nhàng xoa một chút, "Tôi định nói là nếu ban công nhà cậu không đủ chỗ phơi, có thể mang qua ban công nhà tôi."
"Được! Cảm ơn anh!" Đôi mắt Chúc Du sáng lên.
Chúc Du phụ trách bỏ vỏ chăn và bọc sofa vào máy giặt, còn Bách Trầm giúp cậu lau dọn sạch sẽ cả phòng.
Sau một giờ, mọi việc mới xong xuôi.
Chúc Du vừa chạy bộ buổi sáng xong, vốn dĩ đã mệt, lại thêm một trận dọn dẹp, bây giờ đã buồn ngủ đến mức mắt mở không nổi.
Bách Trầm phơi đồ xong quay lại phòng khách, thấy Chúc Du đã cuộn mình ngủ trên sofa nhà anh.
Anh bước nhẹ chân cầm một tấm chăn bên cạnh đắp lên người cậu.
Trong nửa tháng nay, Bách Trầm đã nhận ra Chúc Du ngủ rất ngoan, trước khi ngủ ở đâu thì sau khi tỉnh vẫn y nguyên vị trí đó, không hề lăn qua lộn lại.
Bách Trầm đứng bên sofa cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ của cậu.
Mái tóc hồng phủ lên trán xõa nhẹ trên gối, hàng mi cong khẽ rung động như cánh bướm, hơi thở đều đặn, đôi môi mỏng đỏ ửng. Thoạt nhìn qua thì trông ngoan ơi là ngoan, nhưng khuyên tai lại khiến cậu có thêm vài phần ngông nghênh. Cậu như một khối ngọc phỉ thúy đẹp đẽ, được chạm khắc tinh xảo.
Nhìn thêm chút nữa, chắc Bách Trầm có thể ngắm đến khi Chúc Du tỉnh lại mất.
Cuối cùng, anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi xuống kéo góc chăn vào cho cậu, đầu ngón tay vô tình lướt qua má Chúc Du – làn da mềm mại, mịn màng biết bao.
Bách Trầm thu tay lại, đứng thẳng dậy, ánh mắt cụp xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu ngón tay. Sau đó anh mới đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị nấu bữa tối.
Khu ký túc xá có dịch vụ giao hàng từ siêu thị dành riêng cho người Trung, Bách Trầm đặc biệt đặt mua một ít rau giúp giải nhiệt.