Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 27

Sao lại nằm xa thế? Ở giữa có gió lùa đấy, anh không lạnh à?

Chúc Du mơ màng trong giấc ngủ, những giấc mơ lộn xộn không đầu không đuôi. Có lúc cậu mơ mình bị trượt môn cuối kỳ, trường không cho cậu về nước; có lúc lại mơ thấy Hàn Kim Châu sắp kết hôn, mời cậu và Bách Trầm làm phù rể.

Lúc đang ăn trộm bánh ngọt trong tiệc cưới, cậu bị cảnh sát bắt. Chúc Du hoảng hốt khóc thút thít, hỏi rằng ăn trộm bánh ngọt mà cũng có tội sao? Cậu còn nói, nếu cần để cậu bồi thường một trăm cái cho họ.

Cảnh sát trả lời rằng bắt cậu vì trượt kỳ cuối, họ nhốt cậu trong phòng thẩm vấn rồi đi ăn cơm hộp. Mùi cơm thơm bay vào phòng thẩm vấn, Chúc Du vừa thèm vừa giận, khóc lớn: "Đã chịu đựng như vậy rồi, các người còn hành hạ tôi, không bằng dùng roi đánh tôi cho xong!"

Và rồi, Chúc Du tỉnh dậy trong cơn giận dữ.

Ánh sáng đèn trên trần nhà ấm áp, nhưng với Chúc Du vừa mới tỉnh dậy vẫn bị làm chói mắt đến không mở nổi. Cậu vội vàng đưa tay che mắt, chậm rãi duỗi người một cái, đẩy Lưu Ba đang ngủ trên ngực sang một bên.

Cậu ngửi thấy mùi thức ăn đang xào nấu.

Chỉ một giây sau, Chúc Du từ trên sofa bật dậy, nhìn vào bếp hỏi: "Đàn anh ơi! Tối nay chúng ta ăn gì vậy?!"

Chắc chắn là do cái giấc mơ đó làm cậu có cảm giác mơ hồ.

Cả người Chúc Du đều bị mùi thơm quyến rũ đến mức mê mẩn.

Chúc Du không đợi Bách Trầm quay lại trả lời đã vội vã đi xỏ đôi dép bông chạy vào bếp.

Bách Trầm nhìn sang, hỏi: "Dậy rồi à?"

Chúc Du gật đầu, cúi người lại gần nồi nhìn thấy một nồi đầy màu sắc với cà rốt, mộc nhĩ và một loại rau trắng giống như củ cải.

"Đây là món cải xào khoai môn, ăn khi bị nhiệt trong người." Bách Trầm giải thích.

Chúc Du hơi ngượng ngùng xoa mũi, thật ra cậu cũng đâu có bị nhiệt gì đâu trời.

"Thơm quá." Chúc Du lại đi vòng ra trước nồi cơm điện, "Là mùi ngô hả? Gần đây tui thèm ngô lắm luôn!"

Bách Trầm để nồi xào xuống, múc một bát canh ra, "Canh sườn ngô bí đao, cũng là món thanh nhiệt."

Anh đưa bát canh cho Chúc Du, nói: "Uống tạm chút cho đỡ đói."

Chúc Du nháy mắt nhận lấy, đặt bát sang một bên rồi làm vẻ mặt nịnh nọt đi đến nắm lấy bắp tay Bách Trầm, "Anh thật là tốt, vất vả quá~"

Cậu xoa nhẹ tay, không mạnh lắm, không biết massage chuyên nghiệp nên chỉ giống như gãi ngứa. Bách Trầm đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt mờ đi, giọng nói trầm thấp: "Cá Nhỏ, chuẩn bị ăn tối rồi."

"Được!" Chúc Du buông tay ra, vội vã chạy đến mở tủ lấy bát đũa bày ra bàn ăn.

Thành thạo như vậy, nếu bảo cậu là chủ của ngôi nhà này cũng chẳng có gì sai.

Bách Trầm nấu ba món tối nay, tất cả đều là món thanh nhiệt.

Chúc Du ăn sạch ngô trong bát, uống thêm hai bát canh.

"Đàn anh ơi, ngon quá!" Chúc Du giơ lên nửa chiếc bắp ngô đã ăn gần hết khen Bách Trầm, cậu luôn rất hào phóng với lời khen, và những lời khen này hoàn toàn chân thành.

Bách Trầm chỉ mỉm cười mà không trả lời.

Bách Trầm nhìn Chúc Du ăn một cách thích thú, cảm giác ăn ngon miệng của cậu khiến anh cũng có thêm cảm hứng muốn ăn thêm. Kể từ khi quen biết Chúc Du, khẩu phần của Bách Trầm cũng vô tình tăng lên một chút.

Và tối nay, như mọi khi, bữa ăn nhanh chóng bị dọn sạch.

"Đàn anh ơi, kem đánh răng của tui hết rồi, tui dùng tạm kem đánh răng của anh được không?" Chúc Du vừa cầm cốc nước vừa cầm bàn chải bước ra từ nhà vệ sinh.

Bách Trầm đang dọn dẹp những mảnh Lego mà Chúc Du đang chơi dở trên bàn trà. Nghe thấy câu hỏi của Chúc Du, anh đáp: "Kem đánh răng ở ngăn trên cùng của bồn rửa mặt, có một tuýp mới tôi mới mua về rồi mới nhớ ra nhà còn một tuýp mới nữa."

"Ok!" Chúc Du vui vẻ quay lại nhà vệ sinh, chỉ vài giây sau cậu lại quay ra đứng ở cửa.

Cậu hớn hở: "Đàn anh! Anh cũng thích dùng loại kem đánh răng này à?!"

Là kem đánh răng vị cam.

"Cũng thích!" Chúc Du vừa nói xong lại quay lại nhà vệ sinh, cả quá trình nhanh đến nỗi gần như không cho Bách Trầm kịp trả lời.

Bách Trầm đợi Chúc Du đánh răng xong mới đi vào nhà vệ sinh. Chúc Du vừa tắm xong, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi sữa tắm, nhiệt độ cũng hơi cao.

Mỗi khi nghĩ đến việc sẽ cùng Chúc Du nằm trên một chiếc giường tối nay, Bách Trầm cảm giác như toàn thân trở nên cứng ngắc, ngay cả động tác rửa mặt cũng không tự nhiên. Anh cảm thấy mình không nên nảy ra ý tưởng này.

Có lẽ anh cũng có thể giúp Chúc Du trả tiền khách sạn. Nhưng thật ra, anh cũng mong Chúc Du chịu ở lại.

Bách Trầm vốn là một con người đầy mâu thuẫn. Nếu không thì chắc anh đã không bị quá khứ ám ảnh đến vậy.

Trong thời gian tổ chức đại hội thể thao, trường không có lịch học.

Sau khi tắm xong, Chúc Du rất tự nhiên nằm sấp trên giường, vừa chơi điện thoại vừa lướt qua lịch thi đấu và danh sách các môn trong những ngày tới.

May là các môn thể thao của Jon và những người bạn đều vào buổi chiều, không cần Chúc Du dậy sớm để cổ vũ cho họ.

Còn cuộc thi của Chúc Du thì đã kết thúc từ hôm nay, vì vậy!!

Ngày mai có thể ngủ nướng rồi!!

Không cần dậy chạy bộ sáng sớm, không cần đi học, không cần làm thêm, dậy còn có Bách Trầm làm sẵn bữa sáng... à bữa trưa nữa!!

Chúc Du vui vẻ bật cười, ôm mặt lăn lộn trên giường.

Bách Trầm vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Chúc Du cuộn chăn một cách lộn xộn, áo ngủ rộng thùng thình hơi xốc lên, lộ ra một vòng eo mảnh mai và đôi chân thon thả. Cậu vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm, làn da hồng hào, không còn trắng sáng như mọi khi mà mang một sắc thái quyến rũ.

Bách Trầm khẽ ho một tiếng.

Nghe thấy âm thanh, Chúc Du vội vàng hạ tay xuống, xoay người nhìn thấy Bách Trầm đứng ở cửa, lập tức nhích người vào trong giường, hớn hở gọi: "Đàn anh! Vào ngủ đi!"

Cậu nhiệt tình mời anh.

Bách Trầm mím môi, yết hầu không tự chủ mà khẽ động đậy.

Chúc Du đã dọn ra một khoảng rộng trên giường cho Bách Trầm. Vừa ngồi xuống, anh đã cảm thấy nơi cậu nằm vẫn còn ấm, Bách Trầm bất giác muốn đứng dậy.

Tuy nhiên, Chúc Du không cho anh cơ hội đó. Ngay khi Bách Trầm vừa ngồi xuống, cậu liền cầm điện thoại dí sát vào anh.

Hai vai họ sát lại với nhau, gần đến mức hơi thở của Chúc Du nhẹ nhàng phả vào cổ Bách Trầm, anh lập tức cảm thấy lưng mình cứng đờ.

"Anh ơi anh ơi, anh xem thử đây là tạo hình mà tui sẽ trang điểm cho Halloween, bộ đồ này có đẹp không?" Chúc Du hai mắt sáng rực đầy mong đợi.

Sự thiếu chừng mực của Chúc Du làm Bách Trầm cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Rõ ràng là nếu Bách Trầm không đưa ra ý kiến, Chúc Du sẽ cứ duy trì tư thế này mãi.

Bách Trầm cầm điện thoại, cúi đầu xem bức ảnh mà Chúc Du đưa cho anh. Chúc Du lại lại gần hơn, hỏi: "Anh thấy thế nào? Cái này có phù hợp không?"

Trong bức ảnh, người mẫu trang điểm khá đậm, vẽ một chiếc thập tự dưới mắt, đeo răng ma cà rồng giả và kính áp tròng đỏ, mặt cũng được vẽ vết máu rải rác. Nhìn không quá đáng sợ, nhưng lại rất phù hợp với chủ đề Halloween.

Nếu cái tạo hình này trên mặt Chúc Du thì...

Bách Trầm thử nghĩ một chút, điềm tĩnh mà thẳng thắn nói: "Rất dễ thương."

Chúc Du ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt không thể tin nổi: "Không đáng sợ à?"

Bách Trầm nhìn vào mắt cậu, biết rõ Chúc Du đang chờ anh nói gì. Anh nhíu mày một chút, nói: "Vậy thì có một chút... đáng sợ chăng?"

"Thật sao?" Chúc Du cầm điện thoại lại, phóng to thu nhỏ ảnh tạo hình rồi nhìn một lúc, "Hình như đúng là không đáng sợ lắm."

"Nhưng mà tui lại rất thích cái tạo hình ma cà rồng này," Chúc Du nói với giọng hơi thất vọng.

Cậu đã lùi ra xa một chút, nhưng không hiểu sao Bách Trầm lại có cảm giác hụt hẫng. Anh không có thời gian suy nghĩ nhiều vì phải đi an ủi chú chó nhỏ đẹp trai bên cạnh, "Tôi thấy tạo hình này đẹp mà, chắc chắn sẽ có rất nhiều đứa trẻ thích cậu."

"Thật không?" Chúc Du lại "sống lại" với ánh mắt rực sáng.

Bách Trầm gật đầu trước ánh nhìn đầy nhiệt huyết ấy, "Chắc chắn rồi."

Chúc Du vui vẻ cười khúc khích tựa đầu vào chiếc gối mà cậu mang theo, bên cạnh là chiếc gối ôm hướng dương xinh xắn vừa mới lấy về.

"Vậy tui sẽ chọn kiểu trang điểm này," Chúc Du lật xem các bài đăng về Halloween, nói thêm: "Thật ra anh cũng có thể thử một kiểu đấy."

"Tui nhớ anh có chiếc áo khoác đen, bên trong có thể mặc chiếc áo sơ mi đen quấn một chiếc khăn trắng, như kiểu phiên bản giản dị hơn của Godfather ấy." Chúc Du đưa cho Bách Trầm xem một bức ảnh kết hợp giữa ma cà rồng và Godfather.

(*) Godfather: Một thuật ngữ ám chỉ người đứng đầu hoặc lãnh đạo của một gia đình mafia, phổ biến trong văn hóa Ý. Từ này đặc biệt gắn liền với nhân vật Don Vito Corleone trong tiểu thuyết The Godfather của Mario Puzo, được chuyển thể thành bộ phim nổi tiếng cùng tên.

Bách Trầm hơi chần chừ, "Tôi chưa từng tham gia mấy sự kiện như vậy."

Trước đây, Bách Trầm đã trải qua một mùa Giáng Sinh và Halloween ở Anh, nơi người dân thường tổ chức rất nhiều hoạt động. Tuy nhiên anh chưa bao giờ tham gia. Anh chỉ đứng một mình trên ban công, nhìn những quả pháo bông sáng rực bùng nổ trên bầu trời.

"Liệu thế này ổn chứ?" Bách Trầm hỏi.

Chúc Du gật đầu, "Đương nhiên rồi, anh nghĩ tui đã tham gia nhiều lần lắm rồi à? Tui cũng là lần đầu đấy, nhưng mà thế thì sao? Chính vì lần đầu nên phải thử chứ!"

Cậu nói với giọng vui vẻ, lạc quan, dường như không có khó khăn nào có thể làm cậu thất vọng.

Và như thế, tính cách của Chúc Du dần dần lan tỏa và ảnh hưởng đến Bách Trầm.

Chúc Du lại tiếp tục: "Với lại, tui có nói rồi mà, nếu ai hỏi anh, anh cứ nói là anh là người giám hộ của tui."

"Ừm." Bách Trầm mỉm cười nhẹ nhàng.

Chúc Du lấy chiếc gối ra rồi nằm ngửa trên giường, tóc tán ra trên gối. "Ngày mai tui sẽ đi siêu thị mua kẹo đóng gói thành từng phần nhỏ xinh xắn, đợi đến Halloween ai khen tui đẹp thì tui sẽ cho họ kẹo!"

Halloween còn khoảng một tháng nữa, nhưng Chúc Du đã mong chờ sự kiện này từ lâu.

Bách Trầm nằm xuống theo, chỉnh ánh sáng đèn bàn ngủ xuống mức thấp nhất.

Khoảng cách giữa hai người trên giường rộng đến mức có thể để một Chúc Du nữa ngủ ở giữa.

Chúc Du không hài lòng, cậu kéo chiếc gối lại gần Bách Trầm rồi nói: "Sao lại nằm xa thế? Ở giữa có gió lùa đấy, anh không lạnh à?"

Cậu tự nhiên dựa gần vào anh, hai cánh tay của họ chạm vào nhau.

Chúc Du vẫn chưa có ý định ngủ. Cậu cảm thấy vô cùng phấn khích, không biết có phải do ăn các món ăn thanh nhiệt buổi tối hay không mà giờ nên cậu không còn nghĩ linh tinh nữa.

Vì không ngủ được, cậu đành phải tìm việc gì đó để làm. Chúc Du xoay người nhìn vào khuôn mặt căng thẳng của Bạch Trầm, nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh ơi, anh có buồn ngủ không?"

Bạch Trầm không quay lại, anh ngửi thấy mùi sữa tắm nhẹ nhàng từ cơ thể Chúc Du, nhìn lên trần nhà hỏi: "Sao vậy?"

Anh vừa định bảo Chúc Du đi ngủ sớm, Chúc Du đã nhanh chóng lên tiếng: "Không buồn ngủ thì anh xem thử đời học sinh cấp ba của tui nhé."

Chúc Du cầm điện thoại lên, mở album có tên【Cấp ba】.

Lời vừa định nói bị Bạch Trầm nuốt trở lại, trong lòng anh có chút dao động, thực sự anh rất muốn biết Chúc Du thời cấp ba sẽ như thế nào.

Anh xoay người, nhìn vào điện thoại của Chúc Du.

Chúc Du thấy Bạch Trầm có vẻ quan tâm, liền cuộn xuống dưới cùng của album.

"Đây là bức ảnh tui chụp hôm nhập học." Chúc Du nhớ lại, "Chắc là câu lạc bộ tuyên truyền của trường đó, họ chạy lại phỏng vấn tui, hỏi tui muốn làm gì có ý nghĩa trong suốt thời gian cấp ba."

Trong bức ảnh, Chúc Du mặc áo sơ mi trắng, cài chiếc cúc đầu tiên chưa thắt. Lúc ấy nom Chúc Du còn rất ngây thơ, chưa đeo khuyên tai, tóc cũng vẫn là màu đen tự nhiên, hơi thở tuổi trẻ bừng bừng không thể giấu được.

Chúc Du trông hệt như một cậu bé ngoan ngoãn học hành, là kiểu cậu bạn hàng xóm dễ mến.

"Tui nói là muốn yêu đương." Chúc Du bật cười, "Vậy nên sau đó họ đã cắt bỏ đoạn phỏng vấn của tui."

Bạch Trầm cũng cười theo, anh hỏi: "Vậy cậu có yêu ai chưa?"

Chúc Du lập tức trầm giọng: "Chưa."

"Tui sống hai mươi hai nồi bánh chưng rồi mà vẫn chưa có bạn trai." Giọng Chúc Du có chút khó hiểu, "Tui cảm thấy mình cũng không tệ mà, có phải tính cách tui hơi tệ không?"

"Tính cách Cá Nhỏ rất tốt, chắc là họ không có mắt nhìn thôi." Giọng nói của Bạch Trầm vẫn luôn bình tĩnh nhưng lần này lại chất chứa một chút vui vẻ.

Chúc Du vui vẻ khi được Bạch Trầm khen, cậu gật đầu đồng tình: "Tui cũng đoán vậy."

Chúc Du không nhắc lại chuyện này nữa, lật sang bức ảnh thứ hai, nói: "Bức này... tui nhớ ra rồi, đây là lúc tui đi muộn, trèo tường vào trường bị bảo vệ bắt gặp..."

.....

Chúc Du có vô số câu chuyện để kể, cậu vui vẻ chia sẻ về cuộc sống cấp ba của mình với Bạch Trầm. Cuối cùng, cậu tắt điện thoại, nhìn vào khuôn mặt của Bạch Trầm rồi nói: "Đàn anh ơi, anh là một trong những người bạn tốt nhất của tui. Sau này dù chúng ta có về nước cũng đừng để mất liên lạc nhé, được không?"

Cậu ngước mắt lên nhìn Bạch Trầm, đôi mắt sáng long lanh như một chú cún con tội nghiệp.

Bạch Trầm mím chặt môi, "Cậu còn nhiều bạn tốt khác à?"

"Ừm, có cơ hội tui sẽ giới thiệu anh với bọn họ!" Chúc Du ngồi dậy nhìn Bạch Trầm đang nằm, hào hứng nói.

Bạch Trầm cảm thấy trong lòng bỗng nhiên chợt có chút chua xót, anh đưa tay che mắt Chúc Du, "Được rồi, nhưng phải chuẩn bị đi ngủ thôi, Cá Nhỏ."

Anh nhấn mạnh vào hai chữ "Cá Nhỏ".

"Được." Chúc Du ngoan ngoãn nằm xuống giường. Khi tay Bạch Trầm rời khỏi mắt, trước mặt cậu là một màn đen tối, chỉ có ánh sáng xanh từ đồng hồ báo thức phát ra.

Bạch Trầm tắt đèn bàn.

Chúc Du lúc này không buồn ngủ. Cậu nghiêng người lại gần Bạch Trầm, ngửi mùi hương từ cánh tay anh, tò mò hỏi: "Đàn anh dùng loại sữa tắm gì mà thơm thế?"

Bạch Trầm đặt tay lên trán Chúc Du đẩy cậu ra một chút, anh bất đắc dĩ nói: "Chúng ta dùng chung một loại sữa tắm thôi."

"Nhanh ngủ đi." Trước đây khi chưa ngủ chung, Bạch Trầm không nhận ra Chúc Du lại nghịch ngợm như vậy.

"Được."

Lần này, cậu thực sự ngoan ngoãn nằm lại.

Không ai nói gì nữa, chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của Bạch Trầm bên tai Chúc Du, có lẽ anh ấy đã ngủ rồi.

Chúc Du ngáp một cái, xoay người đối diện với Bạch Trầm, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nửa giờ sau, Chúc Du đã ngủ say.

Trong khi đáng lẽ ra Bạch Trầm cũng đã ngủ lại đột nhiên mở mắt ra.

Không ngủ được.

Anh thật sự cảm thấy bất lực.

Cánh tay trái của anh vẫn đặt lên trán Chúc Du, khoảng cách gần quá.

Hơi thở ấm áp của Chúc Du liên tục phả vào tay anh.

Cậu nói thích con trai, nhưng lại không biết nên giữ khoảng cách như thế nào khi ở bên người khác. Cậu chỉ như vậy với anh hay với tất cả những người bạn "tốt nhất" khác của cậu đây?

Dưới ánh sáng yếu ớt từ đồng hồ báo thức, Bách Trầm nhíu mày nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Chúc Du mà rơi vào trầm tư.

Bình Luận (0)
Comment