Nhìn là biết thanh niên hỏa khí hơi vượng.
Bách Trầm có đồng hồ sinh học vào lúc sáu giờ sáng, nhưng điều kiện tiên quyết là thời gian ngủ phải giống như mọi ngày.
Tối qua, Chúc Du ồn ào nói rất nhiều chuyện, mà Bách Trầm lại rất thích nghe cậu nói, kết quả là đến tận khuya hai người mới chịu yên tĩnh.
Mãi đến khi Chúc Du ngủ được hơn nửa tiếng, Bách Trầm mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Vậy nên, sáng nay không thể thức dậy lúc sáu giờ cũng là điều dễ hiểu.
Ánh sáng le lói xuyên qua rèm cửa.
Bách Trầm bị đánh thức bởi cảm giác ngưa ngứa ở cổ và cằm. Anh nhíu mày, từ từ mở mắt.
Trong vòng tay anh có một người.
Ánh mắt anh hạ xuống, chỉ thấy một mái tóc hồng nhạt vùi trong ngực mình, hơi thở ấm áp đều đặn phả vào lồng ngực. Một bàn tay đang siết chặt vạt áo của anh, một chân còn vắt lên eo anh.
Chúc Du cả người rúc vào lòng anh, bám dính như một con lười. Bản thân anh dường như cũng rất phối hợp, một cánh tay còn ôm lấy eo cậu.
Lưu Ba đang ngủ trên khoảng trống phía trên hai người, khẽ phát ra tiếng ngáy nhẹ. Nếu bỏ qua mối quan hệ thực tế của hai người, nhìn từ góc độ của người thứ ba, cảnh tượng này ấm áp vô cùng.
Bách Trầm nhắm mắt.
Rồi lại mở mắt.
Không phải đang mơ.
Rõ ràng trước khi ngủ không phải tư thế này.
Vậy là Chúc Du tự chui vào lòng anh, hay chính anh đã chủ động kéo cậu vào?
Bách Trầm không suy nghĩ nhiều.
Anh cẩn thận rút tay khỏi eo Chúc Du, sau đó đưa tay còn lại với lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Chỉ cần hơi cử động phần eo, anh lập tức nhận ra có gì đó... không ổn lắm.
....
Bách Trầm giữ nguyên tư thế cứng nhắc này trong vài giây.
Sau cùng, anh đành tuyệt vọng tự thuyết phục mình rằng, đối với một người đàn ông trưởng thành bình thường, chuyện này xảy ra vào buổi sáng cũng là điều hết sức bình thường, đúng không?
Mái tóc mềm mại màu hồng của Chúc Du vẫn vô thức cọ nhẹ vào cổ và cằm anh, không quá mạnh nhưng đủ để gây ngứa ngáy. Như có hàng ngàn con kiến bò qua bụng anh, từng chút từng chút khuấy động thần kinh của anh.
Cơ thể anh nóng lên một cách khó hiểu.
Trong căn phòng yên tĩnh, hơi thở đều đặn của Chúc Du lặng lẽ vang lên bên tai.
Tất cả những điều này khiến bụng dưới của Bách Trầm càng thêm căng cứng, thậm chí bắt đầu nóng bừng. Hơi thở của anh vô thức trở nên nặng nề hơn, một bộ phận vốn đã "tỉnh táo" giờ càng trở nên "tỉnh táo" hơn.
Cảm giác này thực sự không ổn chút nào.
Càng gay go hơn là vị trí của vòng eo Chúc Du quá gần phần quần... đang nhô lên của anh.
Gần đến mức... chỉ cần hơi dịch một chút nữa thôi là chạm vào rồi.
Bách Trầm nhanh chóng nắm lấy bắp chân nhỏ của Chúc Du nhẹ nhàng dời khỏi eo mình. Sau đó, anh lại khẽ nâng cánh tay lên, từ từ gỡ ngón tay đang siết chặt vạt áo mình của Chúc Du ra.
"Ưm..." Chúc Du lại rúc vào lòng anh một chút.
Hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể cậu không chút khách khí xộc vào mũi anh.
May mà Chúc Du vẫn còn ngoan ngoãn, tay chân không lộn xộn quá mức.
Bách Trầm cẩn thận lật chăn ra, chậm rãi ngồi dậy. Anh vừa mới đưa chân xuống giường đột nhiên có một bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay anh.
"Ưm... Đàn anh? Mấy giờ rồi vậy?" Giọng nói khàn khàn ngái ngủ của Chúc Du vang lên từ phía sau.
Cậu mơ màng ngồi dậy, đưa tay còn lại lên dụi đôi mắt mờ sương vì buồn ngủ, sau đó ngơ ngác nhìn Bách Trầm.
Phản ứng của Bách Trầm cực nhanh. Khi ánh mắt Chúc Du còn đang nhập nhèm, anh lập tức giật chăn kéo lại che kín nửa người dưới của mình.
Chúc Du vẫn đang ngơ ngác, đầu óc chưa hoạt động hẳn. Nhưng hành động giấu giếm quá mức của Bách Trầm lại quá rõ ràng.
Rõ ràng đến mức, chỉ cần nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Chúc Du đã gần như đoán ra được chuyện gì.
Cậu lại nhìn Bách Trầm, thấy anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng tay lại siết chặt mép chăn trên đùi, từng đường gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên không bình thường.
Cơn buồn ngủ của Chúc Du lập tức bay biến.
"Đàn anh." Cậu gọi.
Bách Trầm siết chặt môi, khẽ ừ một tiếng. Bàn tay đang đè lên chăn bất giác nắm lại, đường nét gân guốc càng thêm rõ ràng, vành tai càng đỏ hơn.
Chúc Du hiểu ý, nhưng không né tránh: "Tui hiểu mà! Chuyện này..." rất bình thường!
Bách Trầm vội vàng cắt ngang lời cậu, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Cá Nhỏ, cho tôi chút thời gian."
Chúc Du chớp mắt, chú ý đến tay anh đang khẽ run và đôi tai vẫn còn đỏ ửng, liền vội vàng gật đầu: "Ồ ồ, được thôi."
Không khí bỗng có chút ngượng ngập.
Nếu Bách Trầm cứ giữ nguyên tư thế này mãi, ánh mắt của Chúc Du lại cứ vô thức liếc xuống dưới...
Sau vài giây im lặng.
Chúc Du lên tiếng: "Đàn anh, chiều nay... chúng ta cùng đi siêu thị nhé?"
Bách Trầm trầm giọng đáp: "Ừm."
"Đi mua kẹo nha? Còn phải mua thức ăn cho Lưu Ba nữa." Chúc Du tiếp tục nói.
Bách Trầm vẫn chỉ ừ một tiếng. Anh cảm thấy nếu Chúc Du cứ tiếp tục ở gần anh như thế này, dù có đợi bao lâu cũng chẳng thể bình tĩnh lại nổi.
Nhịp tim của Chúc Du đập nhanh một cách kỳ lạ. Cậu ngoan ngoãn nằm lại giường, nhắm mắt nói: "Hay là anh cứ coi như tui chưa tỉnh đi."
Chúc Du kéo góc chăn lên che kín nửa khuôn mặt.
Bách Trầm không đáp lời.
Chúc Du lại nói thêm: "Giờ tui cũng không có ý định vào nhà vệ sinh đâu."
Ẩn ý của cậu quá rõ ràng.
Bách Trầm mím môi. Nếu Chúc Du cứ nằm đó, dù anh có cố gắng bình tĩnh đến đâu cũng vô ích. Cuối cùng, anh gần như chấp nhận số phận mà thấp giọng nói: "Tôi sẽ nhanh thôi."
Nói xong, anh mang giày, đứng dậy.
Chúc Du không để ý, nhưng khi nghe thấy tiếng động, cậu lật người mở mắt nhìn thoáng qua, rồi vội vàng giơ tay che mắt lại không nói thêm gì. Chỉ đến khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, cậu mới buông tay xuống, đỏ mặt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép chặt, trong lòng nghĩ thầm: Thực ra cũng không cần phải nhanh đến thế đâu mà...
Cậu kéo chăn trùm qua đầu, ôm lấy Lưu Ba đang ngủ say bên cạnh xoa nắn lung tung. Chỉ đến khi bị Lưu Ba vung móng tát một cái, cậu mới ngoan ngoãn dừng lại.
Trong phòng tắm, nhiệt độ nước được vặn xuống thấp hơn bình thường.
Bách Trầm chống một cánh tay lên tường, trán tựa vào cánh tay, nước lạnh xối xuống làm ướt mái tóc anh, chảy dọc theo tấm lưng rộng, lướt qua cơ ngực, trôi xuống vùng bụng rắn chắc rồi chảy xuống dưới.
Cánh tay gân guốc của anh căng lên, hơi thở gấp gáp hòa lẫn với âm thanh róc rách của dòng nước.
Dòng nước lạnh cũng không thể dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong lồng ngực, cũng chẳng thể xoa dịu trái tim đang đập loạn của anh.
Gần hai mươi phút sau.
Hơi ấm dính nhớp nháp trong lòng bàn tay cùng nhau bị cuốn trôi xuống cống.
Tại sao lại như vậy?
Chỉ vì anh đã ôm Chúc Du ngủ cả đêm sao?
Sắc mặt Bách Trầm thoáng hiện lên sự đau khổ.
Anh cảm thấy chuyện này không đúng. Nếu Chúc Du biết, liệu cậu có sợ hãi không?
Dù gì, trong mắt Chúc Du, anh cũng chỉ là một trong những người bạn tốt nhất của cậu mà thôi.
Nếu họ chỉ là bạn bè, hành động của anh đã vượt quá giới hạn rồi.
Bách Trầm không muốn nghĩ thêm nữa. Anh nhanh chóng thay đồ, bước ra khỏi phòng tắm.
Cùng lúc đó, Chúc Du cũng vừa ôm mèo bước ra khỏi phòng ngủ.
Bốn mắt nhìn nhau, Chúc Du vội vàng giải thích: "Lưu Ba đói rồi... Tui không làm phiền anh chứ?"
Lúc đầu, Chúc Du còn tưởng rằng Bách Trầm cũng giống mình, chỉ mất vài phút là giải quyết xong. Mãi đến khi thời gian sắp chạm mốc hai mươi phút, cậu mới nhận ra đối phương không chỉ có ngoại hình ấn tượng, mà thời gian duy trì cũng thật sự... ấn tượng đó nha.
So sánh thế này thì chiều cao không bằng, vóc dáng không bằng, đến cả thời gian cũng không bằng. Còn gì để so nữa chứ?!
Mấy sợi tóc con lộn xộn trên đầu Chúc Du chĩa tứ phía, bộ đồ ngủ cũng nhăn nhúm vì lăn lộn trên giường, nhìn chẳng khác gì một kẻ vừa lang thang ngoài đường về nhà. Mặc dù Bách Trầm không muốn nói thẳng ra, nhưng Chúc Du thực sự trông rất giống một chú cún nhỏ đáng yêu.
Bách Trầm bước đến gần, vừa đi vừa đáp: "Không làm phiền."
Vừa tắm bằng nước lạnh xong, cơ thể anh mang theo hơi ẩm mát lạnh khiến Chúc Du vô thức thẳng lưng lại. Chiếc áo sơ mi trắng trên người Bách Trầm còn hơi ướt dính sát vào da thịt, vô tình làm lộ ra đường nét cơ thể săn chắc. Hình ảnh ấy vừa gợi cảm, vừa mang lại một cảm giác áp lực khó tả.
"Nhưng mà xin lỗi, có phải tôi làm phiền giấc ngủ của cậu không?" Giọng nói của Bách Trầm khàn khàn ẩn chứa chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
Ngữ điệu anh có chút áy náy, có lẽ là vì cảm thấy mình đã đánh thức Chúc Du.
Hóa ra cảm giác áp bức kia chỉ là ảo giác của bản thân, Chúc Du lập tức nhe răng cười, lộ ra chiếc răng khểnh: "Không đâu, tui tự tỉnh dậy mà!"
Cậu đẩy Lưu Ba vào lòng Bách Trầm, nói tiếp: "Đàn anh, tui đi vệ sinh một chút, anh giúp tui cho Lưu Ba ăn với nha!"
Cậu lách qua người anh, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
"Hắt xì!"
Vừa bước vào, khí lạnh bốn phía ùa đến khiến Chúc Du rùng mình một cái.
Nhìn là biết thanh niên hỏa khí hơi vượng.
Cậu đưa tay hứng lấy mấy giọt nước còn đọng lại trên vòi sen, lành lạnh.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể làm giống như vậy. Chẳng những đó chỉ là một phản ứng s.inh lý bình thường, mà kể cả có bị chuốc thuốc kích thích đi chăng nữa, Chúc Du cũng tuyệt đối không dùng cách đó để giải tỏa.
Cậu giải quyết xong thì tiện thể rửa mặt, đánh răng.
Trước khi rời khỏi phòng tắm, Chúc Du cẩn thận đặt hai bàn chải ngay ngắn sao cho chúng đối diện nhau rồi mới vừa nghêu ngao hát vừa bước ra ngoài.
Nhìn về phía tủ thức ăn, Lưu Ba đã ngoan ngoãn ăn sáng.
Nhìn về phía bếp, Bách Trầm cũng đã mặc tạp dề đang chuẩn bị bữa sáng.
Chúc Du tặc lưỡi hai cái, nhón chân bước đến sau lưng anh, từ bên cánh tay thò đầu ra nhìn. Cậu thấy Bách Trầm đang nấu cháo.
"Đàn anh, khi nào tụi mình đi siêu thị vậy?" Chúc Du hoàn toàn không để tâm đến chuyện xảy ra lúc sáng.
Đối với cậu, đó chẳng qua là một chuyện bình thường mà mọi người đàn ông trưởng thành đều gặp phải.
Hơn nữa, nếu cứ nhắc mãi về chuyện này, e rằng Bách Trầm sẽ cảm thấy không thoải mái và lúng túng.
Bách Trầm khẽ cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống che đi những cảm xúc không rõ ràng trong ánh nhìn. Anh nhẹ nhàng đáp: "Nếu cậu có thời gian, bất cứ lúc nào cũng được."
Lời nói đầy chiều chuộng này khiến Chúc Du vui vẻ ra mặt.
"Đàn anh ơi, anh tốt quá đi mất." Chúc Du tựa đầu vào vai anh, "Sau này người yêu anh nhất định sẽ hạnh phúc chết mất."
Người yêu sao?
Bách Trầm chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Do ảnh hưởng từ môi trường sống trước đây, Bách Trầm chưa bao giờ cảm thấy tình yêu sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của mình.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ trước kia.
Bách Trầm khẽ cười một tiếng, không trả lời.
Buổi chiều, hai người đến siêu thị của người Trung mua sắm rất nhiều đồ. Chúc Du mua một đống kẹo và rất nhiều hộp quà nhỏ xinh.
Về đến nhà, cậu lập tức bận rộn đóng gói kẹo.
Thấy Chúc Du một mình loay hoay không xuể, Bách Trầm cũng đặt công việc trong tay xuống, ngồi xuống giúp cậu đóng gói từng phần kẹo nhỏ.
Chúc Du nói rằng, đến hôm đó chỉ những ai khen cậu dễ thương mới được nhận kẹo.
Bách Trầm nhìn cậu, mỉm cười hỏi: "Vậy nếu tôi khen cậu, tôi cũng có kẹo sao?"
Giọng anh trầm thấp, vừa đùa vừa trêu chọc, khiến tim Chúc Du đập loạn trong lồng ngực.
Vành tai cậu đỏ bừng, "Anh không cần khen tui cũng có kẹo mà."
Nói xong, cậu lấy một hộp quà được gói đẹp nhất đưa cho Bách Trầm.
Bách Trầm vốn không thích đồ ngọt, nhưng anh vẫn nhận lấy món quà từ tay Chúc Du.
Trong nhà anh, những thứ thuộc về Chúc Du ngày càng nhiều.
Chỉ cần bước vài bước là có thể nhìn thấy dấu vết của cậu ở khắp nơi, như hai người đến từ hai thế giới khác nhau dần dần giao thoa, hòa hợp.
Một thế giới xám xịt đến thế, cuối cùng cũng được một chú Samoyed đầy màu sắc vẽ lên những gam màu rực rỡ.
—
Ba ngày sau, trận đấu cờ vây tại hội trường kết thúc. Trên bục trao giải, ban giám khảo đang công bố kết quả của các tuyển thủ.
Bách Trầm phối hợp chụp xong ảnh lưu niệm. Một chàng trai có ngoại hình thư sinh bước tới trước mặt anh, dùng tiếng Anh hỏi xin cách liên lạc.
Bách Trầm vẫn giữ thái độ lịch sự và ôn hòa như thường lệ để từ chối, sau đó cầm áo khoác trên ghế nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc đến đây, Chúc Du nói rằng cậu sẽ đợi bên ngoài.
Bách Trầm không muốn để cậu phải đợi lâu.
Bước ra khỏi hội trường, anh đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện Chúc Du đang ngồi xổm trước một bồn hoa nhỏ gọi điện thoại.
Cậu quay lưng về phía hội trường, hoàn toàn không chú ý đến Bách Trầm đang đi về phía mình.
Chỉ khi đến gần hơn, Bách Trầm mới thấy rõ trên tay Chúc Du đang cầm một chiếc que nhỏ dùng để xới tơi lớp đất đã bị giẫm chặt trên bồn hoa.
Điện thoại dán vào tai, giọng cậu đầy bực bội: "Dù sao bây giờ em cũng không muốn về nước, ít nhất hãy để em ở lại đến sau Tết rồi hẵng nói."
Đối phương nói gì đó khiến Chúc Du càng thêm khó chịu: "Không phải vì ai cả, chỉ là bản thân em muốn ở lại thôi!"
"Đừng ép em ghét mọi người!" Chúc Du giận đến mức cúp máy, động tác đào bới lớp đất càng mạnh hơn.
Bách Trầm nghe xong, nét mặt không có nhiều thay đổi. Anh tiến lên nửa bước, nhẹ nhàng gọi: "Cá Nhỏ."
"Hả?!" Chúc Du giật mình quay đầu lại, ngẩng lên thấy Bách Trầm liền lập tức ném que gỗ xuống, đứng phắt dậy hỏi: "Anh xong từ khi nào thế?!"
Bách Trầm đáp: "Vừa mới thôi."
Chúc Du tò mò hỏi: "Anh xếp hạng thứ mấy?"
Bách Trầm bình tĩnh nói: "Hạng nhì."
"Quá đỉnh luôn!!"
Chúc Du vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên, bộ dạng y như thể chính mình mới là người giành giải nhì vậy. Cậu vừa đi vừa xoay quanh Bách Trầm, năm ngón tay xòe ra lắc lắc trong không trung, miệng hớn hở hô: "Rải hoa rải hoa! Tự tay rải hoa! Chúc mừng chúc mừng! Đàn anh giỏi nhất luôn!"
Bách Trầm bật cười không thành tiếng. Anh bị tiếng cười đó lây nhiễm, cảm giác như mình thực sự giỏi giang lắm vậy.
Anh nắm lấy tay Chúc Du, khẽ nhắc nhở: "Nhìn đường nào, Cá Nhỏ."
Bàn tay rộng lớn, ấm áp bao lấy bàn tay lạnh buốt của cậu.
Tim Chúc Du bất ngờ đập mạnh. Cậu lập tức rút tay về, trái tim vẫn đập loạn trong lồng ngực. Cảm giác không tự nhiên chút nào, cậu nhỏ giọng đáp: "Ồ..."