Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 29

Đàn anh ơi, lần này là thật đấy. Tui và Lưu Ba thề sống chết trung thành với anh.

Sau đại hội thể thao, London chính thức bước vào cuối thu. Không hiểu vì sao, mọi năm phải đến tận tháng Mười Hai trời mới lạnh, vậy mà năm nay mới cuối tháng Mười Một đã bắt đầu trở rét.

Trường học có kỳ nghỉ Halloween từ ngày 30 tháng 10 đến ngày 2 tháng 11.

Từ ngày 27 tháng 10, những nơi Chúc Du thường lui tới đã được trang trí đầy đủ các yếu tố rùng rợn đặc trưng của Halloween.

Những cây lớn trước tòa chung cư cũng đã treo lên đèn màu và những chiếc đèn lồng bí ngô nhe răng dữ tợn.

Bên đường, các mô hình đầu lâu chứa đèn LED phát sáng màu xanh lá, đến tối khiến cả khu chung cư trở nên ma mị và đáng sợ.

Trên tường rào và các tòa nhà treo đầy những mô hình bơm hơi khổng lồ như xác sống, dơi đột biến, zombie treo ngược... Chúng có mặt ở khắp nơi.

Ngay cạnh khu ký túc xá là khu dân cư. Mỗi lần đi ngang qua, Chúc Du đều không khỏi cảm thán về độ đầu tư của chủ nhà. Họ đã biến mặt tiền thành một phiên bản đời thực của Plants vs. Zombies — một ngôi nhà đơn độc bị bao vây bởi vô số thây ma ghê rợn, tạo nên khung cảnh quỷ dị và ám ảnh đến cực độ.

Hơn nữa, những mô hình zombie này được thiết kế cực kỳ chân thực, đến mức làm người ta rùng mình.

Mấy ngày nay, chiếc đèn đường duy nhất trên con hẻm dẫn vào khu chung cư cũng hỏng hóc do quá cũ, không còn phát ra chút ánh sáng nào.

Mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Hôm nay, quán cà phê nơi Chúc Du làm thêm đang trang trí lại theo chủ đề Halloween. Cậu chủ động ở lại giúp một chút.

Cậu nhắn tin cho Bách Trầm, nói rằng mình sẽ về muộn một tiếng và không ăn tối ở nhà. Bách Trầm không hỏi nhiều, chỉ đáp lại một chữ "Được."

Bây giờ, Chúc Du đang một mình đi trên con đường về khu ký túc. Hai tay cậu ôm chặt túi bánh ngọt và đồ ăn vặt August tặng, không còn tay nào rảnh để bật đèn pin từ điện thoại soi đường. Vì vậy, ánh sáng duy nhất dẫn lối cho cậu chỉ là thứ ánh sáng xanh mờ ảo phát ra từ những chiếc đầu lâu phát sáng ven đường.

"Hắt xì!"

Gió lùa vào cổ áo làm Chúc Du nổi hết da gà.

Những cơn gió luồn qua hàng cây trong khu ký túc, cuốn theo những chiếc lá khô va vào nhau sột soạt. Âm thanh vọng lại giữa không gian tĩnh lặng tựa như tiếng than khóc ai oán của những linh hồn vất vưởng. Cảm giác rờn rợn khiến cậu vô thức bước nhanh hơn.

Thực ra Chúc Du không phải kiểu người nhát gan, nhưng dù sao đây cũng là một đất nước xa lạ, trên con đường vắng vẻ này lại chẳng có ai đi cùng. Hơn thế, những chiếc đèn bí ngô ven đường còn được cài cảm biến âm thanh, mỗi khi có người đi ngang qua, chúng liền phát ra tiếng Woo woo quỷ dị, càng làm không khí thêm phần đáng sợ.

Ở trong hoàn cảnh này, ai mà không sợ cơ chứ?

Ma quỷ phương Tây không giống ma quỷ Trung Quốc.

Ma Trung Quốc có quy tắc rõ ràng "oan có đầu, nợ có chủ", còn ma phương Tây thì chuyên tấn công không chừa một ai!

Càng muốn nhanh chóng đi qua con đường này, Chúc Du lại càng cảm thấy nó dài vô tận.

Và từ lúc bước vào con hẻm tối om này, cậu đã có một cảm giác rất rõ ràng rằng...

Có người đang đi theo mình.

Nhưng cậu không dám quay đầu lại.

Chỉ có thể bước nhanh hơn, gần như chạy từng bước nhỏ.

Thế nhưng, càng chạy nhanh, cậu lại càng cảm thấy bóng người phía sau đang đuổi theo càng sát.

Chạy hết con hẻm, vừa rẽ qua góc đường, một cái bóng cao lớn bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt, đang tiến về phía cậu.

Chúc Du sững lại tại chỗ.

Gì vậy trời?! Cả trước cả sau đều có người chặn đường sao?!!

Bầu trời quá tối, Chúc Du không nhìn rõ người đối diện, chỉ có thể dựa vào vóc dáng để phán đoán đó là một người đàn ông trưởng thành cao lớn.

Người đó đang tiến về phía cậu.

Vì sao lại nói là tiến về phía cậu? Bởi vì người kia đi thẳng tới chỗ cậu, hoàn toàn không có ý định tránh đường.

Chúc Du nín thở, đứng sững tại chỗ.

Cậu nhanh chóng tính toán khả năng thắng nếu phải đánh nhau với người này — xác suất chiến thắng bằng không.

Chúc Du tuyệt vọng trong lòng, vội vàng đổi tư thế ôm đồ từ hai tay sang một tay, run rẩy mò điện thoại trong túi quần tìm đến số liên lạc của Bách Trầm trong danh bạ. Còn chưa kịp ấn gọi, một luồng sáng chói lóa bỗng nhiên bật lên ngay trước mặt cậu.

Chúc Du giật bắn người, tay run lên, theo phản xạ hét lên một tiếng: "Má ơi!!!"

Người đang đi về phía cậu đột nhiên bật đèn pin.

Chúc Du sợ đến mức co rụt cổ lại, không dám ngẩng đầu, giọng run rẩy tuyệt vọng: "Tôi không có tiền đâu!!"

"Cá Nhỏ?" Người trước mặt nhẹ nhàng gọi cậu.

Giọng nói ấy vẫn trầm ổn và đầy cảm giác an toàn như trước, hòa cùng cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua tai Chúc Du, lập tức xoa dịu trái tim đang hoảng loạn của cậu.

Chúc Du ngơ ngác ngẩng đầu lên, viền mắt hơi đỏ, mũi và gò má cũng bị gió lạnh thổi đến mức ửng hồng, trông vô cùng đáng thương.

Khi thấy rõ người trước mặt là Bách Trầm, cậu không nhịn nổi nữa, òa lên khóc ngay tại chỗ.

Bách Trầm tim khẽ giật một nhịp, một cảm giác xót xa kỳ lạ bao trùm lấy lồng ngực anh. Anh vội bước tới đón lấy túi đồ từ tay Chúc Du, còn cậu thì vì chân mềm nhũn mà ngã thẳng vào lòng anh.

"Sợ chết đi được!!"

Chúc Du chôn mặt vào ngực anh, hai tay siết chặt vạt áo, vừa nức nở vừa oán trách: "Sao anh không bật đèn chứ?! Anh suýt nữa dọa chết tui rồi!!"

Bách Trầm đỡ lấy cậu, bàn tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng nói trầm ấm xen chút áy náy: "Xin lỗi, Cá Nhỏ. Ban đầu tôi định ra tận đầu đường đón cậu nhưng vừa rồi nhận điện thoại nên bị trễ mất."

"Không bật đèn là vì tôi không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây." Anh kiên nhẫn giải thích.

Vóc dáng của Chúc Du vốn nhỏ nhắn. Nếu nhìn từ phía sau, không ai nghĩ có một Chúc Du đang lọt thỏm trong lòng anh.

Chúc Du vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nhịp tim hỗn loạn, đập mạnh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu đoán chừng lúc này chắc chắn phải trên 120 nhịp/phút.

Cậu dụi mặt vào lồng ngực của Bách Trầm, giọng tủi thân: "Ban đầu tui không thấy sợ lắm đâu, nhưng cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi nên mới hơi hơi lo."

"Tui cứ chạy mãi chạy mãi, vừa rẽ vào góc này thì gặp anh. Đã vậy anh còn không bật đèn, anh có biết anh cao lớn cỡ nào không hả?! Tui còn tưởng anh với kẻ kia là cùng một phe nữa đó!!"

Chúc Du ngẩng đầu quay lại nhìn về phía sau.

Phía sau trống không.

Không hề có ai.

Đúng lúc đó, hệ thống âm thanh trên một chiếc đèn lồng bí ngô bên bụi cây đột nhiên bật lên.

Woo woo...

Chúc Du hoảng hồn lại chui vào lòng Bách Trầm hét to:

"Cứu mạng đàn anh ơi!!!"

Mặc dù có lẽ tất cả chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng không thể phủ nhận rằng chính cái "ảo giác" này đã khiến Chúc Du hoảng sợ không ít.

Khi vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh lại, cậu càng dễ bị giật mình bởi bất kỳ tiếng động nào.

Bách Trầm nhẹ nhàng ôm chặt người trong lòng, "Không sao đâu, chỉ là âm thanh phát ra từ đèn lồng bí ngô thôi."

Anh cất lời an ủi, đồng thời ngước lên nhìn về phía sau Chúc Du.

Ánh mắt anh khẽ nheo lại, ánh nhìn trở nên sâu thẳm trong giây lát, sau đó mới từ từ thu hồi lại, cúi đầu tiếp tục dùng chất giọng trầm ấm nói:

"Xin lỗi, đã làm cậu hoảng sợ."

"Sau này, nếu tan làm trễ, để tôi đến quán cà phê đón cậu." 

Chúc Du lắc đầu ngay lập tức, như vậy quá phiền phức.

"Không cần đâu! Mấy hôm nữa đèn đường sửa xong rồi, với cả bình thường tui cũng không nhát gan mà."

Khóc xong, cậu mới cảm thấy có chút xấu hổ.

Dù sao thì cậu cũng là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà lại bị một chuyện như thế dọa đến mức nhào vào lòng một người đàn ông khác mà khóc. Không chỉ ngại ngùng, mà còn mất mặt nữa!

Nói xong câu đó, Chúc Du nhanh chóng lùi khỏi vòng tay của Bách Trầm.

Bách Trầm không tiếp tục chủ đề này mà chỉ hỏi: "Đã ăn tối chưa?"

Chúc Du lắc đầu, "Chưa kịp ăn, vừa tan làm là tui về luôn. Chắc lát nữa ăn qua loa gì đó là được."

Nói xong, cậu định giơ tay áo lên lau nước mắt, nhưng Bách Trầm đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cậu, đưa ra một tờ khăn giấy.

Chúc Du khịt khịt mũi, nhận lấy khăn giấy lau lung tung lên mặt. Trong khoảnh khắc đó, cậu hít nhẹ một hơi — trên khăn giấy còn vương mùi hương hoa bồ kết thoang thoảng quen thuộc trên người Bách Trầm.

"Với lại, tui còn mang bánh ngọt từ quán cà phê về nữa." Lau xong nước mắt, cậu chỉ vào túi đồ trên tay Bách Trầm, nói thêm.

Bách Trầm giơ tay lấy tờ khăn giấy mà cậu vừa dùng nhét vào túi áo khoác.

Sau đó, anh cúi đầu nhìn túi đồ to đùng trong tay, lại nhìn Chúc Du, "Tối nay tôi làm cá nấu dưa chua, cách làm khá mất thời gian, mới vừa nấu xong nên cũng chưa ăn. Cậu có muốn ăn chung không?"

"Hả?!" Hai mắt Chúc Du sáng rực như sao, cậu phấn khích nhìn Bách Trầm, "Cá nấu dưa chua hả?!"

Bách Trầm khẽ gật đầu.

"Tui muốn ăn!"

Chúc Du không vòng vo chút nào, thích là thích, muốn ăn là muốn ăn, chẳng cần ai phải đoán ý. Nếu cậu muốn, cậu sẽ tự nói ra.

"Bánh ngọt có thể để vào tủ lạnh, mai ăn cũng được mà, đúng không?!"

Vừa nghe đến chuyện tối nay có món ngon, tất cả chuyện sợ hãi, xấu hổ, căng thẳng vừa nãy đều bị Chúc Du quăng sạch khỏi đầu.

Tâm trạng cậu bỗng chốc vui vẻ trở lại.

Mặc kệ hết đi.

Chuyện đã qua rồi, cứ ăn trước đã!

Khoé môi Bách Trầm khẽ cong lên, "Ừm."

Chúc Du lại cười toe toét kéo lấy tay áo anh, vừa đi vừa giục: "Vậy mau về thôi! Cá nấu dưa chua sắp nguội mất rồi!"

Chỉ cần đi cùng Bách Trầm, Chúc Du không còn cảm thấy sợ hãi chút nào.

Trong mắt cậu hiện giờ, những mô hình trang trí kỳ dị ven đường cũng trở nên đáng yêu nữa kìa.

"Lát nữa về nhà, tui sẽ cho Lưu Ba ăn trước! Anh nhớ đợi tui nhé, tụi mình phải ăn cơm cùng nhau!" Chúc Du hào hứng nói.

Bách Trầm đáp: "Trước khi ra ngoài, tôi đã cho nó ăn rồi. Nếu cậu đói, về đến nhà là có thể ăn ngay."

Chúc Du lập tức reo lên: "Tui biết ngay mà!! Anh cũng không nỡ để Lưu Ba bị đói đâu! Xem ra tui nên đưa chìa khóa nhà cho anh từ sớm rồi mới phải!"

Sau khi chuyển về, Chúc Du đã định trả lại chìa khóa cho Bách Trầm. Nhưng anh bảo cậu cứ giữ lại, phòng khi cần thiết. Chúc Du cũng đưa cho Bách Trầm một chiếc chìa khóa nhà mình, kèm theo một câu nói y hệt.

Mỗi khi vui vẻ, mấy sợi tóc con trên đỉnh đầu Chúc Du đều vểnh lên trông có sức sống hơn hẳn.

Bách Trầm nhìn chằm chằm vào chóp đầu cậu một lát, rồi mới thu ánh mắt lại, cùng Chúc Du bước vào thang máy. Anh bỗng mỉm cười hỏi: "Không sợ tôi lén vào nhà cậu lúc cậu không có ở đó để phá phách à?"

Chúc Du chống tay lên hông, nghiêm túc nhắc nhở: "Tui nghĩ người nên lo lắng về chuyện đó phải là anh mới đúng."

Cả giọng điệu lẫn biểu cảm của cậu đều vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói đùa.

Bách Trầm cảm thấy điệu bộ này của cậu vô cùng đáng yêu. Anh bị giọng điệu và nét mặt nghiêm trang ấy chọc cho bật cười.

Còn là kiểu cười không dừng lại được.

Khi anh cười, hàng mi dài khẽ run rẩy, bờ vai cũng hơi rung lên. Một nụ cười nở rộ để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, giọng cười trầm thấp gợi cảm lan ra không gian nhỏ hẹp trong thang máy.

Lông mày thư giãn, ánh mắt dịu dàng, má lúm thoáng hiện trên gò má khiến anh trông ấm áp vô cùng.

Bách Trầm hiếm khi cười thoải mái như vậy.

Trong ký ức của Chúc Du, anh luôn là người kiệm lời, dù có cười cũng chỉ là những nụ cười rất khẽ, hiếm khi bật thành tiếng.

Không giống như bây giờ — cười đến mức không thể kiềm chế nổi.

Chúc Du đứng đờ ra nhìn Bách Trầm.

Bách Trầm vốn đã đẹp trai, nhưng khi cười lại càng đẹp đến mức không rời mắt được.

Chỉ nhìn anh cười thôi, Chúc Du cũng cảm thấy vui lây.

Thật khó tưởng tượng rằng chỉ mới mười phút trước, cậu còn khóc lóc thảm thiết vì hoảng sợ.

Có lẽ vì đã đói cả buổi chiều, lại còn bị dọa sợ vào buổi tối, bữa tối nay Chúc Du ăn liền hai bát cơm to tướng.

Bát ăn cơm nhà Bách Trầm lớn đến mức còn to hơn cả mặt Chúc Du. Mỗi lần cậu bưng lên húp canh, cái bát gần như che kín cả khuôn mặt.

Bách Trầm ăn chậm rãi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng trên người Chúc Du.

"Thật đấy, đàn anh, thêm một giây nữa mà chưa ăn cơm là tui đói nghẻo luôn rồi." Chúc Du hít hít mũi, "Lúc chưa biết cái bóng đen kia là anh, tui còn nghĩ sẵn cả di ngôn rồi cơ."

Bách Trầm tò mò: "Nghĩ gì?"

"Đốt cho tui mấy bức ảnh của những đầu bếp đã khuất của New Oriental (*), xuống dưới đó tui có thể cầu xin họ nấu cơm cho mình ăn."

(*) New Oriental: Một tập đoàn giáo dục lớn của Trung Quốc, nổi tiếng với các khóa học ẩm thực và đào tạo đầu bếp chuyên nghiệp.

Bách Trầm vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, thuận miệng hỏi: "Thế còn tôi?"

Chúc Du nhai nhai cá trong miệng, đáp một cách nghiêm túc: "Anh chắc chắn còn có nhiệm vụ khác rồi! Ít nhất mỗi Chủ Nhật hàng tuần phải chuẩn bị một bữa đại tiệc thật lớn mang ra mộ tui!"

Bách Trầm bật cười, "Vậy cậu không cần đưa yêu cầu này vào di ngôn đâu."

Chúc Du nhìn anh, "Tại sao?"

Bách Trầm chỉ khẽ cười không nói gì, cúi đầu gắp một miếng cá đã được nhặt hết xương đặt vào bát của Chúc Du.

Chúc Du đón nhận một cách đầy thản nhiên, nhặt miếng cá lên bỏ vào miệng nhai ngon lành. Sau mấy giây bộ não bị đứng máy, đôi mắt cậu bỗng sáng rực lên: "Ý anh là... bây giờ mỗi tuần tui đều có thể ăn đại tiệc do anh nấu sao?!"

"Ừm, nếu cậu muốn, cuối tuần này có thể bắt đầu luôn." Bách Trầm gật đầu.

Chúc Du đặt đũa xuống, chống cằm nhìn anh với ánh mắt lấp lánh sùng bái, giọng nói đầy thành khẩn: "Đàn anh ơi, lần này là thật đấy. Tui và Lưu Ba thề sống chết trung thành với anh."

Bị ánh mắt như phát sáng của cậu nhìn chằm chằm, Bách Trầm hơi mất tự nhiên.

Đáng yêu quá mức rồi.

Dù không tiếp tục đáp lời, khóe môi anh lại vô thức cong lên thật nhiều.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rửa bát.

Trong lúc này, Chúc Du hớn hở kể rằng cậu đã chuẩn bị sẵn trang phục cho ngày mai, hỏi Bách Trầm xem anh có tìm được áo sơ mi đen và áo khoác đen chưa.

"Có rồi." Bách Trầm đáp.

"Anh có khăn quàng cổ trắng không?" Chúc Du hỏi tiếp.

Bách Trầm gật đầu, "Có một cái màu be, dùng tạm được không?"

Chúc Du nghĩ ngợi, "Chắc cũng được. Nếu anh không có khăn trắng, tui có thể cho anh mượn một cái. Tui có rất nhiều khăn quàng luôn đó!"

Hàng mi dài của Bách Trầm rủ xuống, mắt nhìn chiếc bát đầy bọt xà phòng trong tay, khẽ mấp máy môi rồi chậm rãi nói:

"Khăn màu be chắc không hợp lắm đâu. Dù sao cũng đã là phiên bản rút gọn của GodFather rồi."

Chúc Du nghe xong, thấy anh nói có lý bèn gật gù: "Vậy chút nữa tui về nhà tìm cho anh một cái!"

Bách Trầm cong môi, nhẹ giọng: "Được, cảm ơn Cá Nhỏ."

"Không cần cảm ơn đâu!" Giọng Chúc Du tràn đầy phấn khích. Cũng phải thôi, dù sao cậu cũng đã mong chờ ngày Halloween này suốt cả tháng nay rồi!

"Đúng rồi đàn anh ơi, mai tụi mình phải cẩn thận kẻo đi lạc nhé! Tui hỏi Jon rồi, cậu ấy bảo vào ngày Halloween quảng trường sẽ cực kỳ đông đúc. Không chỉ đông người, còn có rất nhiều móc túi và kẻ lừa đảo nữa."

"Được." Bách Trầm trầm giọng đáp.

Rửa bát xong, Chúc Du lập tức chạy về phòng lục tung tủ quần áo của mình lên.

Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy chiếc hộp đựng khăn quàng cổ được cất dưới cùng của tủ.

Bên trong có rất nhiều khăn, trong đó có ba chiếc màu trắng.

Chúc Du nhấc lên so sánh từng cái một, cuối cùng chọn ra chiếc mà cậu thích nhất.

Kỳ nghỉ bốn ngày, náo nhiệt nhất chính là đêm Halloween vào ngày 31.

Chúc Du hào hứng đến mức không tài nào ngủ được.

Hai giờ sáng, cậu vẫn còn lướt video trên một ứng dụng mạng xã hội, thấy cái nào hay liền lưu lại, sau đó gửi cho Bách Trầm.

Khi Bách Trầm thức dậy, nhìn thấy hơn ba mươi tin nhắn từ Chúc Du, anh cứ tưởng cậu gặp phải khó khăn hoặc tai nạn gì đó trong đêm. Nhưng khi mở ra xem lại phát hiện toàn bộ chỉ là video và bài đăng mà Chúc Du chia sẻ.

Bách Trầm vừa bất lực, vừa thấy buồn cười.

Anh kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn một, rồi rời giường ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Lúc trên đường, anh bắt gặp không ít người đã hóa trang cho Halloween.

Trang phục và lớp hóa trang đều vô cùng chân thực, nhưng Bách Trầm không để ý quá nhiều. Anh vốn không có thói quen nhìn chằm chằm người khác.

Trên đường về, anh cố ý đi vòng qua văn phòng quản lý ký túc, lễ phép nhờ cô quản lý liên hệ nhân viên sửa chữa để khắc phục sự cố đèn đường sớm nhất có thể.

Về đến nhà, Bách Trầm chưa kịp đặt bữa sáng lên bàn thì nhận được tin nhắn chào buổi sáng từ Chúc Du.

Anh mỉm cười nhắn lại:【Cậu dậy đúng lúc lắm. Tôi vừa nấu xong bữa sáng, rửa mặt xong thì qua ăn đi.】

Chúc Du vừa đánh răng vừa nhắn lại:【Đàn anh ơi, có muốn nghe sự thật không?】

【Bách Trầm: Sao vậy?】

【Chúc Du: Thực ra tui bị mùi bữa sáng của anh đánh thức đó.】

【Chúc Du: Hehe.】

【Chúc Du: Hehe.jpg】

Sau khi nhắn tin xong, cậu ừng ực xúc miệng nhổ sạch bọt kem đánh răng. Mà nghĩ lại, lọ kem đánh răng này vẫn là "tịch thu" từ chỗ Bách Trầm mang về.

Vừa đúng lúc Bách Trầm dọn bữa sáng ra bàn, Chúc Du tung tăng chạy vào nhà, hai tay dang rộng đứng chắn ngay trước mặt anh, hất cằm nói:

"Trick or treat!? (Cho kẹo hay bị ghẹo!?)" 

Bình Luận (0)
Comment