Anh ấy là daddy của tôi.
Bách Trầm rũ mi nhìn Chúc Du. Cậu vừa rửa mặt xong, những giọt nước còn đọng trên da, tóc mái hơi ẩm dính lên trán, khiến khuôn mặt nhuốm màu thanh tú.
Anh đưa tay vào túi áo, mò một lúc rồi lấy ra một chiếc hộp quà nhỏ xinh, kích thước gần bằng hộp đựng nhẫn đính hôn.
"Chúc mừng Halloween." Bách Trầm đưa món quà ra.
Chúc Du chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp tinh xảo trong tay anh, "Hả?!!"
"Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?!" Cậu vui vẻ nhận lấy, tò mò hỏi.
"Mấy ngày trước."
Chúc Du trân trọng cầm hộp quà trên tay, đoán già đoán non: "Bên trong là kẹo đúng không?"
Bách Trầm gật đầu, hơi khó hiểu vì sao cậu lại hỏi vậy: "Ừm."
Chúc Du cố tình nói đùa: "Tui còn tưởng anh tặng nhẫn cầu hôn chứ."
Bên trong là mấy viên kẹo nhỏ được bọc trong giấy gói lấp lánh. Dựa vào bao bì, Chúc Du đoán đây chắc là kẹo mà Bách Trầm tự làm.
Khi nhận được món quà thủ công quý giá này, giọng cậu cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Cảm ơn đàn anh. Tui sẽ giữ gìn thật cẩn thận!"
"Nhớ ăn trước khi hết hạn sử dụng." Bách Trầm bị câu nói vô tình của Chúc Du chọc đến mức không thể chịu nổi, hơi ngập ngừng nhắc nhở.
Chúc Du xị mặt, "Ăn xong là hết luôn rồi."
Bách Trầm bình thản đáp: "Tôi có thể làm thêm cho cậu."
Đôi tai của Chúc Du khẽ động, sợi tóc con trên đỉnh đầu cũng dựng lên, khóe môi cậu cong lên đến mức không giấu nổi:
"Đàn anh ơi, phải làm sao đây? Tui hạnh phúc đến sắp xỉu rồi nè."
Nói xong, cậu ngả đầu tựa vào vai Bách Trầm.
Bách Trầm đỡ lấy cậu, giọng điệu kiên nhẫn mà dịu dàng: "Vậy thì bạn học Cá Nhỏ ơi, trước khi ngất thì ăn sáng đã nào."
"Ừm ừm!"
Chúc Du buông tay khỏi cổ tay anh, tung tăng chạy về phía bàn ăn với những bước chân nhỏ hí hửng.
Khoảng hơn sáu giờ chiều, Bách Trầm đang rửa bát trong bếp. Hôm nay hiếm khi Chúc Du không chạy vào giúp đỡ, bởi cậu đang bận kiểm tra lại từng gói kẹo mà mình đã chuẩn bị trước đó.
Chỉ những gói được bọc hoàn hảo mới được cậu bỏ vào túi đeo chéo mang theo.
Mỗi khi làm bất cứ việc gì mình hứng thú, Chúc Du luôn chuẩn bị rất nghiêm túc.
Huống hồ đây lại là Lễ Hội Halloween mà cậu đã mong đợi suốt bao lâu nay.
Bấy giờ, Chúc Du đã thay xong trang phục cho buổi tối.
Cậu mặc một bộ lễ phục đuôi tôm đặt may riêng vừa vặn. Chiếc sơ mi trắng bên trong được tô điểm bởi những vệt màu đỏ lốm đốm, lớp sơn đã khô hoàn toàn.
Dù không có nhiều cơ bắp, nhưng thân hình Chúc Du cũng không hề tệ, ít nhất thì vòng mông vẫn có da có thịt.
Phía trong là sơ mi trắng kết hợp với áo gile đen, thắt nơ cổ màu đen, nom chẳng khác gì một quý ông lịch lãm.
Cậu vuốt toàn bộ tóc ra sau tạo kiểu slick-back bóng bẩy, chỉ chừa lại vài lọn tóc buông nhẹ trước trán.
Khuyên tai cũng được đổi sang hình đầu lâu, cực kỳ hợp với chủ đề Halloween.
Trên bàn, cậu đã đặt sẵn dụng cụ trang điểm cùng một cặp răng nanh giả kiểu ma cà rồng trong chiếc hộp trong suốt bên cạnh.
Bộ dạng của một vampire đã dần thành hình.
Không hiểu sao, Bách Trầm bất giác mong đợi dáng vẻ sau khi hóa trang hoàn chỉnh của Chúc Du.
Hai tiếng sau.
Hai người xuất hiện tại Quảng trường Leicester gần trường đại học.
Trời lúc này đã tối hẳn.
Cả quảng trường sáng rực ánh đèn neon muôn màu, phản chiếu vô số gương mặt được hóa trang cầu kỳ.
Jon, Hàn Kim Châu và những người khác vừa bước vào đã bị dòng người cuốn đi mất, chẳng thể tìm thấy nhau.
Nếu không nhờ Bách Trầm nắm chặt cổ tay cậu từ đầu, có lẽ Chúc Du cũng đã bị xô đẩy tách ra khỏi anh rồi.
Thực tế, lớp hóa trang của Chúc Du không quá đáng sợ.
Có lẽ vì nền tảng gương mặt của cậu vốn dĩ đã quá đẹp, dù không dùng nhiều đạo cụ hay lớp trang điểm dày cũng chẳng thể khiến khuôn mặt mình trông thật đáng sợ.
Cậu đeo kính áp tròng đỏ rực như máu, kẻ mắt không quá đậm, dưới bọng mắt vẽ hai dấu thập nhỏ, trên mặt tô thêm những vệt đỏ loang lổ, đuôi mắt còn trang trí một chiếc đèn lồng bí ngô nhỏ.
Vẽ mấy thứ này trên mặt chẳng phải việc khó với một sinh viên mỹ thuật.
Tái sử dụng kỹ năng thành công!
"Trick or treat!" Hai đứa trẻ xuất hiện, chặn trước mặt họ.
Cả hai đều mặc áo choàng trắng, đội mũ phù thủy, trên tay cầm đũa phép — có lẽ đang đóng vai pháp sư hoặc nữ phù thủy.
Chúc Du chống tay lên hông, nghiêm túc ra điều kiện: "Nếu hai em khen anh trai bên cạnh anh đây, anh sẽ cho kẹo!"
Cậu thò tay vào chiếc túi mà Bách Trầm đang cầm, lôi ra hai hộp quà nhỏ.
Những chiếc hộp được gói đẹp đẽ như vậy chính là sự cám dỗ không thể cưỡng lại đối với lũ trẻ con.
"Đẹp trai!"
"Cao lớn!"
"Hoàn hảo!"
Hai đứa nhỏ luân phiên buông lời khen.
Bách Trầm trời sinh đã có dáng người như một giá treo quần áo chuẩn mực, bộ áo khoác dáng dài trên người anh không hề vướng víu mà còn tôn lên thân hình cao ráo, thẳng tắp.
Chiếc áo sơ mi đen bên trong hơi bó sát, hàng khuy trên ngực căng ra tạo cảm giác vô cùng sexy.
Dĩ nhiên, chỉ có Chúc Du mới biết được điều này, bởi chiếc khăn quàng trắng đủ để che đi phần cúc áo căng chặt kia.
Dưới sự "ra lệnh" của Chúc Du, trên đầu anh còn đội thêm một chiếc bờm hình cánh dơi, nhìn vừa ngớ ngẩn vừa hoàn toàn không hợp với hình tượng nghiêm túc hằng ngày của Bách Trầm.
Dù những lời khen là dành cho Bách Trầm, nhưng người nghe sướng nhất lại là Chúc Du.
Cậu cười tít mắt, vui vẻ đưa hai hộp quà nhỏ cho hai đứa trẻ.
"Tui thích trẻ con lắm, vì chỉ có bọn trẻ là khen người khác một cách thật lòng nhất!"
Để tránh bị lạc nhau giữa biển người, suốt quãng thời gian dạo quanh quảng trường, Chúc Du luôn nắm chặt tay áo Bách Trầm.
Bách Trầm hỏi: "Không phải cậu nói phải khen cậumới có kẹo sao?"
Quảng trường ồn ào náo nhiệt, tiếng nói chuyện và âm nhạc vang vọng khắp nơi.
Chúc Du kiễng chân, ghé sát vào tai Bách Trầm, khẽ nói: "Khen tui hay khen anh cũng như nhau thôi, cả hai đều khiến tui vui mà."
Bách Trầm nhìn Chúc Du, trong mắt khẽ dao động.
Quanh quảng trường có nhiều quầy hàng do sinh viên Trung Quốc mở. Họ bán các món đồ trang trí chủ đề Halloween, một số quầy khác còn bán xúc xích nướng và nước ép trái cây — một tổ hợp quá đỗi quen thuộc trong nền ẩm thực đường phố của người Trung.
Chúc Du vừa nhận tiền công làm thêm hôm nay, còn chưa kịp giữ ấm trong túi đã tiêu sạch vào đồ ăn vặt.
"Đàn anh, Hàn Kim Châu nhắn bảo tối nay chúng ta qua quán bar phía Đông quảng trường chơi, toàn bạn bè tụi mình cả. Anh có muốn đi không?" Chúc Du nhận tin nhắn xong liền quay sang hỏi ý kiến Bách Trầm.
Từ đầu đến cuối, tối nay Bách Trầm đều bị Chúc Du kéo đi khắp nơi. Anh vẫn không cảm thấy lễ hội này thú vị, nhưng vì có Chúc Du ở đây nên nơi này đối với anh lại trở nên thú vị hơn.
Hàng mi dài khẽ run, anh hơi cúi đầu đến gần Chúc Du hơn, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta sẽ chơi đến khuya sao?"
"Tui cũng không chắc nữa."
"Vậy cậu có muốn tôi đi không?"
Đôi mắt đỏ rực vì kính áp tròng của Chúc Du đối diện với ánh nhìn của anh.
Bách Trầm bỗng cảm thấy ánh mắt cậu quá mức quyến rũ — hoặc có lẽ, không chỉ hôm nay, mà ngay từ đầu, ánh mắt ấy đã luôn có sức mê hoặc.
"Đương nhiên rồi!" Chúc Du gật đầu mạnh mẽ.
"Được, tôi sẽ đi cùng cậu."
"Nhưng bây giờ chưa cần vội, chúng ta cứ đi chơi ở đây thêm một lúc nữa đã."
Vừa dứt lời, khóe mắt Chúc Du bỗng liếc thấy một người hóa trang thành Voldemort không xa. Cậu lập tức nhét quả bóng bay trong tay vào tay Bách Trầm, phấn khích nói: "Ơ! Đàn anh! Anh đứng đây chờ tui nhé, tui đi chụp vài tấm với Voldemort kia đã! Anh cứ cầm bóng bay giùm tui đi, như vậy tui có thể nhìn thấy anh từ xa!"
Chúc Du xoay người chạy đi, đột nhiên nhớ ra gì đó lại quay đầu căn dặn: "À đúng rồi! Nếu có em nhỏ nào xin kẹo, nhất định phải để tụi nó khen anh trước rồi mới đưa, biết chưa?!"
Nói xong, cậu biến mất tăm trong nháy mắt.
Bách Trầm đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng Chúc Du ngày càng xa dần, hàng mi cụp xuống.
Xung quanh nhiều người quá.
Không có Chúc Du bên cạnh, anh bỗng cảm thấy không thoải mái.
Dường như tất cả những người lướt qua anh đều mang theo ác ý.
Anh bước về một góc yên tĩnh hơn, chờ Chúc Du quay lại.
Những người đi ngang qua đều đi theo nhóm. Chỉ có anh đứng một mình nơi đây.
Cảm giác bị người khác quan sát từ trong bóng tối lại xuất hiện. Mặc dù không hẳn là ánh mắt chứa đầy ác ý, nhưng vẫn khiến anh khó chịu. Bách Trầm hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ngay lúc đó, dưới chân anh vang lên một giọng nói non nớt: "Trick or treat!"
Bách Trầm cúi đầu nhìn xuống.
Là một đứa trẻ.
Theo sau cậu bé, ở góc khuất không xa, chính là hai đứa trẻ mà anh đã cho kẹo lúc nãy. Có vẻ như cậu bé này là bạn của bọn trẻ đó, vậy nên ánh mắt dò xét khi nãy có lẽ cũng từ chúng mà ra.
Bách Trầm mỉm cười, định lấy một hộp kẹo từ trong túi ra.
Bất chợt nhớ ra lời dặn của Chúc Du, động tác của anh khựng lại. Anh nhìn cậu bé bằng ánh mắt có chút ái ngại, định mở lời giải thích.
Còn chưa kịp nói gì, cậu bé đã mở miệng trước: "Chú thật sự là một quý ông đẹp trai."
Cứ như vậy hộp kẹo được đưa ra, Bách Trầm xoa nhẹ đầu cậu bé.
Chưa đầy nửa phút sau, lại có thêm hai đứa trẻ khác đến gần. Chúng có vẻ là bạn của nhóm nhỏ này, lần này lại khen anh là "một quý ông tốt bụng".
Vậy nên, thêm hai hộp kẹo nữa được đưa ra, thêm hai cái xoa đầu nữa.
Cứ thế, một hàng dài những đứa trẻ xếp trước mặt Bách Trầm.
Cứ mỗi hộp kẹo được trao đi, anh lại xoa đầu bọn trẻ và nhận lại một câu cảm ơn kèm theo lời khen khác nhau.
Đến tận lúc này, anh mới dần hiểu vì sao Chúc Du lại thích trẻ con đến vậy. Bọn trẻ đúng là đáng yêu thật.
Chỉ trong khoảng mười phút, Bách Trầm đã phát hơn mười hộp kẹo. Và đổi lại, anh nhận về mười mấy câu khen ngợi đa dạng.
Chúc Du vẫn chưa quay lại.
Bách Trầm lấy điện thoại, chuẩn bị nhắn tin hỏi cậu đang ở đâu. Dù sao nơi này người đông, cũng không an toàn tuyệt đối.
Trước khi kịp chạm vào điện thoại, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh—
"Anh chàng đẹp trai ơi~ Làm ơn cho tui một hộp kẹo nha~ QAQ."
Chúc Du cố tình ép giọng xuống, nghe vừa ngọt ngào vừa nũng nịu.
Bách Trầm nhìn về phía phát ra âm thanh, bắt gặp Chúc Du đang nhìn mình với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Bách Trầm lại lấy một hộp kẹo từ trong túi ra đặt vào tay Chúc Du.
"Được."
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi gương mặt của Chúc Du. Mặc cho xung quanh hỗn loạn và ồn ào, trong tai anh chỉ nghe thấy giọng của chính mình và Chúc Du.
Thế giới dường như trở nên tĩnh lặng.
Chúc Du nhận lấy hộp kẹo, nói: "Cảm ơn đàn anh nha!"
Giọng điệu của cậu giống hệt bọn trẻ con lúc nãy, đầy ngây thơ và vui vẻ.
Bách Trầm cũng phối hợp đáp: "Không cần cảm ơn."
Chúc Du hơi nhíu mày hỏi: " Đàn anh ơi, anh quên gì rồi phải không?"
Bách Trầm theo phản xạ cúi xuống kiểm tra túi đồ. Tất cả những thứ Chúc Du mua vẫn còn đây, không hề bị thất lạc. Anh hơi khó hiểu, ngẩng lên hỏi: "Quên gì cơ?"
"Anh không xoa đầu tui sao?" Chúc Du chắp tay sau lưng, ngước lên nhìn anh.
Trông cậu không giống như đang nói đùa.
Bách Trầm mấp máy môi, do dự hỏi: "Cậu đã thấy hết rồi à?"
Chúc Du gật đầu, "Dĩ nhiên! Có rất nhiều đứa trẻ khen anh, thế mà chúng không chỉ được kẹo mà còn được xoa đầu. Còn tui, tui cũng khen anh mà chỉ có kẹo thôi?!"
Sau khi chụp hai tấm ảnh với Voldemort, Chúc Du đã chạy ngay về đây. Thế rồi cậu vô tình thấy cảnh Bách Trầm bị một hàng dài trẻ con vây quanh.
Anh nói chuyện với bọn trẻ bằng giọng điệu dịu dàng, mỗi lần xoa đầu lại mang theo cảm giác vô cùng bao dung và nhẹ nhàng.
Chúc Du kiên nhẫn đợi đến khi nhóm trẻ nhỏ tản đi hết mới xuất hiện.
"Vậy tôi cũng..."
Lời còn chưa dứt, Chúc Du đã cầm lấy tay anh đặt lên đầu mình.
Từng sợi tóc mềm mại luồn qua những ngón tay, như một cú chạm khe khẽ vào dây đàn nơi sâu thẳm trong lòng.
Ngón tay Bách Trầm vô thức khẽ cử động, xoa nhẹ mái tóc mềm của Chúc Du. Sợ làm rối kiểu tóc của cậu, anh chỉ nhẹ nhàng xoa hai lần, động tác dịu dàng đến mức gần như là cẩn trọng.
"Xong rồi, đi tìm Hàn Kim Châu thôi!"
Chúc Du hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Bách Trầm.
Vừa thấy anh bỏ tay xuống, cậu liền nắm lấy ngón tay anh, kéo anh rời khỏi đó, tiến về phía quán bar ở góc Đông quảng trường.
Nói là quán bar cũng không hẳn, nơi này giống như một vũ trường ngoài trời. Khắp nơi đều là người, tiếng nhạc rộn ràng khiến không khí càng thêm náo nhiệt.
"Sao tìm mãi không thấy nhỉ..." Chúc Du nghi hoặc.
Bách Trầm ghé sát bên tai cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang tìm ai?"
"Hàn Kim Châu đó, cậu ấy bảo đang ở khu này mà."
Chúc Du nhón chân, cố gắng ngó nghiêng trong đám đông.
Ngay giây tiếp theo, cậu bị một vòng tay ấm áp kéo sát vào lòng. Bách Trầm một tay ôm lấy vai cậu, "Ở kia."
Suốt cả quãng đường di chuyển, Bách Trầm luôn giữ nguyên tư thế này, gần như che chắn hoàn toàn cho Chúc Du tránh để cậu bị dòng người xô đẩy.
Không bao lâu sau, Chúc Du đã được đưa đến trước mặt Hàn Kim Châu.
Cậu bất giác thốt lên: "Đúng là cao vẫn tốt hơn, nhìn xa thật đấy!" Ý là khen Bách Trầm cao ráo nên dễ dàng quan sát xung quanh.
"ZhuYu! Cuối cùng cậu cũng tới!"
Hàn Kim Châu nhào đến ôm chầm lấy Chúc Du. Cậu ta đội một bộ tóc giả đen dài, trang điểm theo phong cách nữ tu, nếu không nhìn kỹ, chắc chắn không ai nhận ra đây là một chàng trai.
Chúc Du nghiêng đầu né tránh, "Đừng có làm hỏng lớp trang điểm của tớ!"
Hàn Kim Châu cười khẽ, giới thiệu một chàng trai người Anh cao gần 1m90 đứng bên cạnh: "Đây là bạn trai của tớ, Ken."
Chúc Du lễ phép gật đầu chào hỏi, Bách Trầm cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Giữa sàn nhảy, vô số người đang hòa mình vào không khí sôi động.
Hàn Kim Châu chưa kịp trò chuyện với Chúc Du được mấy câu đã kéo ngay bạn trai vào nhảy.
Lo lắng Bách Trầm sẽ cảm thấy chán, Chúc Du không lao vào đám đông mà kéo anh ngồi xuống một bàn bên cạnh, nhón tay gắp một miếng trái cây bỏ vào miệng.
"Đàn anh, anh có biết nhảy không?"
Bách Trầm khẽ lắc đầu, "Không biết."
Chúc Du cười khúc khích, "Cuối cùng tui cũng tìm ra thứ anh không giỏi rồi!"
Bách Trầm bất đắc dĩ bật cười, "Tôi đã nói rồi, có rất nhiều thứ tôi không biết."
"Được thôi!" Chúc Du cắn một miếng táo nhai rộp rộp. "Anh có muốn lên nhảy thử với tui không?"
Trên sàn nhảy, hầu hết mọi người đều đang đắm mình trong bầu không khí hóa trang của lễ hội Halloween. Thay vì gọi là khiêu vũ, cảnh tượng trước mắt có thể ví như "đám quỷ hỗn loạn".
"Không biết nhảy cũng có thể lên à?"
"Dĩ nhiên! Anh nhìn xem, có bao nhiêu người ở đó thật sự biết nhảy đâu? Nhìn kìa, anh chàng kia đạp lên chân bạn nhảy của mình ít nhất mười lần rồi."
"Còn cô gái bên đó nữa, bạn nhảy của cô ấy còn đang phải chỉ dẫn từng bước đấy." Chúc Du không có ý chế giễu ai, chỉ đơn giản muốn giúp Bách Trầm bớt ngại ngùng.
Thành thật mà nói, Chúc Du đã sớm phát hiện ra thế giới của Bách Trầm quá đơn giản. Đơn giản đến mức cuộc sống của anh chỉ xoay quanh hai việc: đi học và về nhà.
Vậy nên việc lôi Bách Trầm ra ngoài chơi Halloween lần này chỉ là để anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài hai điểm cố định ấy.
Sau buổi học của giáo sư Mayra, Chúc Du đã cố tình ở lại hỏi bà một câu.
Bà ấy nói rằng, điều Bách Trầm thiếu không phải là tài năng, mà là sự tiếp xúc với những điều mới mẻ. Bởi cách duy nhất để phá vỡ khuôn khổ chính là tiếp xúc với cái "mới".
Còn sống mãi với hai điểm lặp lại thì chẳng thể gọi là "mới" được.
Dĩ nhiên, Chúc Du không phải là một người cố vấn cuộc sống. Cậu chỉ là một sinh viên du học nghèo đói, ngày ngày đối diện với nguy cơ bị cái bụng rỗng siết cổ.
Cậu làm tất cả những điều này chỉ vì muốn giúp Bách Trầm— giống như cách mà anh đã từng giúp cậu.
"Vậy cậu sẽ dạy tôi chứ?"
Bách Trầm đột ngột ngẩng lên nhìn cậu, hỏi. Ánh mắt đó hoàn toàn đặt mình vào vị trí người học, khiến Chúc Du bỗng chốc có chút hoảng loạn.
Cậu còn chưa kịp lên tiếng, Bách Trầm đã nhẹ giọng nhắc lại: "Chỉ cho tôi đi, Cá Nhỏ."
Thình thịch.
Thình thịch thình thịch.
Tim cậu đập nhanh đến mức bất thường.
Chúc Du bật dậy khỏi ghế như thể vừa được tiêm một liều máu gà, hưng phấn kéo tay Bách Trầm lao thẳng về phía sàn nhảy: "Tui nhất định sẽ dạy anh!!!"
Bách Trầm không biết nhảy freestyle, nhưng anh học mọi thứ rất nhanh. Chúc Du chỉ hướng dẫn vài câu, Bách Trầm đã nhanh chóng nắm bắt được nhịp điệu.
Thế nhưng, cả hai cũng không nhảy lâu—
Chúc Du cảm thấy mệt.
Cuối cùng, hai người lại trở về chỗ ngồi, nhìn dòng người trong vũ trường quẩy nhiệt tình. Chúc Du ăn sạch hết phần trái cây trên đĩa, còn mấy ly rượu vang trên bàn cũng theo đó mà biến mất vào bụng cậu.
Bách Trầm chỉ quay đi một chút, vậy mà Chúc Du đã uống hết từ lúc nào.
"Đàn anh, mình về nhà đi." Chúc Du lúc này vẫn còn rất tỉnh táo, vì rượu chưa kịp ngấm.
Bách Trầm định đỡ cậu đứng dậy, nhưng Chúc Du liền nói tiếp: "Tui phải đi vệ sinh trước đã."
Nhà vệ sinh cách đó không xa. Chúc Du bảo anh cứ đợi ở đây, Bách Trầm đồng ý.
Sau khi Chúc Du vào trong, Bách Trầm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà vệ sinh.
"Hello, anh chàng đẹp trai. Có lẽ chúng ta có thể có một buổi tối vui vẻ chăng?" Một giọng nói vang lên bên tai Bách Trầm. Anh nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người đối phương.
Một cô gái người Anh tóc vàng mắt xanh, dáng người bốc lửa xuất hiện. Cô ta cầm trên tay hai ly rượu vang, lịch thiệp đưa ra một ly cho anh.
Bách Trầm mỉm cười lịch sự, định từ chối: "Xin lỗi..."
Câu nói còn chưa dứt, một cánh tay bất ngờ khoác lấy cánh tay Bách Trầm từ phía sau. Cùng lúc đó, giọng Chúc Du vang lên:
"Xin lỗi nha, anh ấy là daddy của tôi."
Đồng tử của Bách Trầm đột nhiên co rút.
Giọng nói của Chúc Du mang theo một sắc thái quyến rũ lạ thường khi nói tiếng Anh. Có lẽ vì men rượu đã bắt đầu ngấm, ngoài sự non nớt thường ngày, giọng cậu còn vương chút ngọt ngào mê hoặc.
Nhưng điều khiến Bách Trầm chấn động nhất vẫn là nội dung câu nói.
Vị tiểu thư tóc vàng không hề tỏ ra bất ngờ hay lúng túng. Cô liếc nhìn hai người, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa: "Chúc hai người có một buổi tối tuyệt vời nhé."
Nói rồi, cô đặt một vật nhỏ hình vuông vào tay Bách Trầm.
Chúc Du cúi đầu nhìn theo, "Cái gì thế?"
Bách Trầm cũng theo bản năng liếc xuống. Ngay khoảnh khắc nhận ra thứ trong tay mình, anh lập tức nhét nó trở lại túi áo, động tác nhanh đến mức Chúc Du còn chưa kịp thấy rõ.
Đôi tai anh ửng đỏ một cách kỳ lạ.
"Không có gì đâu, chỉ là tờ danh thiếp của khách sạn thôi."
"Vậy mình về nhà thôi."
Ngữ khí của Chúc Du đã bắt đầu có chút mơ màng. Rõ ràng, men say đã thực sự bốc lên.
Bách Trầm gật đầu, một tay đỡ lấy Chúc Du đang loạng choạng, tay còn lại nhặt lên mớ đồ mà cậu mua lúc trước.
Làn gió đêm phả vào mặt, Chúc Du say đến nỗi không thể đi vững được. Lúc xuất phát thì còn đi được, nhưng chưa đến nửa đường, cậu đã chẳng bước nổi nữa.
Kết cục đương nhiên là—
Bách Trầm cõng cậu trên lưng.
Trên suốt đoạn đường về, Chúc Du ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.
Chỉ là... mồm miệng cậu không chịu nghỉ.
"Đàn anh ơi, Lưu Ba đâu rồi?"
"Lưu Ba ở nhà."
"Đàn anh ơi, đàn anh đâu rồi?"
"Tôi đang cõng cậu."
"Đàn anh... Hức.... Tui không muốn về nhà đâu... Tui không muốn rời xa anh!!" Chúc Du khịt mũi một cái, giọng nghèn nghẹn.
Bách Trầm khựng lại chốc lát, rồi nói: "Dù cậu có về nhà, chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc mà."
"Tui không muốn rời xa anh!" Chúc Du nức nở.
"Sẽ không xa đâu."
Bách Trầm cố gắng hết sức để an ủi Chúc Du.
Chúc Du hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đột nhiên tập trung vào nốt ruồi nhỏ sau tai Bách Trầm.
Cậu nhíu mày, siết chặt vòng tay trên cổ Bách Trầm, chầm chậm ghé sát vào tai anh.
"Đàn anh ơi..." Chúc Du lẩm bẩm.
"Hửm?"
"Nó... đang động kìa?"
"Cái gì cơ?"
Chỉ vừa dứt lời, một cảm giác nóng bỏng ẩm ướt đột ngột truyền đến từ sau tai. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó mát lạnh lướt qua nốt ruồi của mình.
Có phải là khuyên lưỡi của Chúc Du không?!
Chúc Du nhẹ nhàng li.ếm nốt ruồi sau tai anh. Cảm giác kim loại mát lạnh chạm nhẹ trên da làm anh nhận ra chuyện này tuyệt đối không phải ảo giác.
Bách Trầm chết sững tại chỗ.
Chúc Du thì thầm bên tai anh: "Hết động rồi nè~ Hì hì."
Cậu thậm chí còn cười khúc khích một cách đắc ý.