Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 31

Tôi đến đón cậu tan làm.

Lưỡi Chúc Du khẽ thè ra ngoài, chiếc khuyên lưỡi chạm vào không khí liền trở nên lạnh buốt. Giữa hơi ấm ẩm ướt, cảm giác lạnh sắc nét của kim loại càng làm hành động này trở nên gợi cảm một cách lạ thường.

Cánh tay Chúc Du vẫn siết chặt quanh cổ anh, khuôn mặt gần như áp sát vào tai Bách Trầm. Hơi thở ấm nóng của cậu phả nhè nhẹ bên vành tai anh khiến nốt ruồi phía sau tai bị liế.m qua khi nãy bỗng nóng lên.

Hơi nóng từ điểm đó không ngừng lan tỏa, dần dần len lỏi vào lồng ngực, khuấy động sợi dây lý trí đang căng chặt trong lòng Bách Trầm. Dòng nhiệt chậm rãi tràn xuống khoang bụng, hội tụ ở nơi sâu kín nhất của cơ thể.

Nói không bị ảnh hưởng là dối lòng.

Bách Trầm vẫn đứng im tại chỗ, nhưng nhịp tim cuồng loạn trong lồng ngực đã vô tình phản bội anh.

"Đàn anh ơi."

Môi Chúc Du áp vào tai Bách Trầm, giọng nói khẽ khàng vương chút buồn bực trôi vào tai anh. "Tui biết anh có thể không thích những nơi như thế này, nhưng tui rủ anh đi chơi Halloween không phải là do tui tùy hứng đâu."

Khi đã say, người ta thường nói chậm hơn hẳn.

Giọng Chúc Du cũng trở nên chậm rãi, gần như cậu phải cố sức nhấn từng chữ một để nói cho rõ ràng.

"Là vì tui muốn anh vui hơn một chút."

"Trông anh lúc nào cũng không vui hết ấy."

Chất giọng rõ ràng, nghiêm túc, tựa như còn mang theo một chút xót xa. Dứt lời, Chúc Du nhắm mắt lại gục đầu xuống tấm lưng rộng lớn của Bách Trầm.

Chúc Du đang khoác áo khoác của anh, thứ bao bọc lấy cậu vẫn là hương hoa bồ kết ấm áp đặc trưng của Bách Trầm. Chúc Du không lạnh. Trên tấm lưng rộng rãi và ấm áp này, cậu dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Một cơn gió lướt qua.

Những lọn tóc của Chúc Du khẽ cọ vào vành tai Bách Trầm.

Hương rượu vang hòa cùng hương hoa trà thoang thoảng trên người Chúc Du quẩn quanh trong khoang mũi anh. Những lời Chúc Du vừa nói vẫn vang vọng trong tâm trí anh.

Lúc này, hai người đã rất gần khu ký túc xá. Con đường nhỏ vắng vẻ chẳng có một bóng người. Không có những chiếc đèn bí ngô đáng sợ, chỉ còn lại âm thanh xào xạc của lá cây bị gió cuốn đi.

Và cả... tiếng chuông gió khe khẽ ngân vang từ đâu đó. Âm thanh ấy len lỏi vào nơi sâu nhất trong lòng Bách Trầm.

Leng keng.

Chúc Du cứ thế ngủ say trên vai anh.

Cho đến khi Bách Trầm cõng cậu về tận giường, cậu vẫn chưa hề tỉnh lại.

Bách Trầm khom người nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Chúc Du, khàn khàn nói: "Cá Nhỏ."

"Cá Nhỏ, dậy tẩy trang nào." 

Chúc Du lẩm bẩm một câu gì đó nhưng giọng nói quá nhỏ. Bách Trầm nghiêng người xuống, ghé sát tai để nghe, vậy mà cậu lại chẳng nói thêm gì nữa.

Không còn cách nào khác, anh đành đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, tìm lọ nước tẩy trang của Chúc Du rồi quay về phòng ngủ.

Ngồi xuống mép giường, anh vòng một tay đỡ lấy Chúc Du, cẩn thận giúp cậu tẩy trang.

Dưới lớp trang điểm là một gương mặt thanh tú, vừa ngang bướng vừa tinh tế. Đôi mắt hơi ửng đỏ, hàng mi dài và cong tự nhiên khẽ run lên, đôi môi mỏng hé mở, hơi thở đều đặn.

Chúc Du thoa một lớp son rất nhạt, Bách Trầm không chắc mình đã lau sạch chưa, thử đưa ngón tay cái nhẹ nhàng miết qua môi cậu. Trên đầu ngón tay không còn dấu vết nào của son.

Chúc Du ngủ không được thoải mái, đôi môi hơi hé ra theo bản năng cọ nhẹ lên đầu ngón tay của Bách Trầm. Những sợi tóc mềm mại màu hồng phớt lướt qua gò má và vành tai anh.

Ánh mắt Bách Trầm dừng lại trên bờ môi cậu, hơi thở chợt ngưng trệ.

Anh vội vàng giúp Chúc Du nằm ngay ngắn lại, mái tóc hồng nhạt xõa trên gối để lộ vầng trán mịn màng. Gương mặt cậu nhỏ nhắn, ngũ quan chiếm trọn cả khuôn mặt.

Bách Trầm cúi xuống giúp cậu tháo khuyên tai.

Trong cơn mê mang, anh mơ hồ nghe thấy Chúc Du khẽ thì thào: "Đàn anh..."

Bách Trầm lập tức cúi xuống lắng nghe, cậu lại không nói gì nữa.

Có lúc Bách Trầm cảm thấy Chúc Du giống như một nàng công chúa kiêu kỳ, bướng bỉnh nhưng cũng vô cùng trong sáng. Cậu có những cơn giận dỗi nhỏ nhặt rất đáng yêu, chẳng khác nào một mặt trời nhỏ có biết bao người vây quanh.

Vậy nên, điều mà Chúc Du không thiếu nhất chính là sự yêu thương, đúng không?

Bách Trầm lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ say của cậu, nghĩ thầm trong lòng.

Anh bận rộn hồi lâu, may mắn là Chúc Du không hề quậy phá khi say rượu.

Khi quay lại phòng, Chúc Du đã kéo chăn lên, chỉ để lộ nửa gương mặt. Bách Trầm định giúp cậu thay đồ ngủ.

Khi vén chăn lên một chút, anh thấy chiếc nơ thắt cổ áo đã bị cậu tự tháo ra ném đi đâu mất, mấy chiếc cúc áo bị mở bung, lộn xộn, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Trên cần cổ trắng mịn còn vương chút sắc đỏ nhàn nhạt do rượu, vừa vô tình vừa cố ý, khiến người khác không thể không để mắt đến.

Chúc Du dường như hoàn toàn không đề phòng anh.

Bách Trầm đưa tay dừng lại trên cổ áo cậu, cuối cùng chỉ giúp cậu cởi bỏ áo gile, sau đó cam chịu kéo chăn đắp lên người cậu.

Ánh mắt anh thoáng nhìn xuống phía dưới cơ thể mình — từ lúc bị Chúc Du liế.m nốt ruồi sau tai trên đường về đến giờ, đã hơn hai mươi phút trôi qua, vậy mà nó vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống.

Nếu thực sự giúp cậu thay đồ ngay lúc này, có lẽ đêm nay anh sẽ chẳng thể kiểm soát nổi bản thân nữa.

Trong phòng tắm của phòng 514, tiếng nước chảy xối xả, nhiệt độ nước không quá cao, người bên trong thở gấp, hơi thở đứt quãng.

Nước lạnh chảy xuống toàn thân vẫn không thể xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp của Bách Trầm.

Bách Trầm nâng tay chạm thử vào nốt ruồi sau tai, đầu ngón tay khẽ run. Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm đến, nơi đó nóng rực như thể bị nung đỏ. Anh lập tức rụt tay lại.

Ngay sau đó, anh quay đầu nhìn về phía bồn rửa mặt, nơi đặt những món đồ trang trí nhỏ nhắn của Chúc Du.

Bách Trầm bắt đầu nhìn lại mọi thứ.

Chỉ có điều lần này không còn là nhìn về quá khứ của mình nữa, mà là về cảm xúc của anh dành cho Chúc Du.

Đến khi nằm lại trên giường, màn đêm đã buông xuống, sương mù nhẹ nhàng phủ lên khung cửa sổ, Bách Trầm vẫn không thể hiểu được vì sao trên con đường nhỏ vắng vẻ ấy, sau khi Chúc Du nói xong câu đó, anh lại nghe thấy tiếng chuông gió không thuộc về nơi này.

Và kể từ đêm đó, mỗi khi tiếng chuông gió ấy vang lên một lần nữa, một cảm giác không hẳn là rung động nhưng còn hơn cả rung động sẽ lại tràn ngập trong lòng.

Bình minh dần ló rạng, ánh nắng sớm xuyên qua khe hở của rèm cửa len lỏi vào phòng.

Những chiếc lá của cây phát tài bên cửa sổ rung động trong làn gió sớm nhẹ nhàng lùa vào.

Một người nằm úp sấp trên giường cùng một con mèo béo ục ịch đang chễm chệ đè lên.

Kim giây của đồng hồ tích tắc chậm rãi, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gù gù của mấy chú chim bồ câu vọng lại từ ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, người đang bị con mèo béo đè lên đầu bật dậy.

Bị mất điểm tựa, con mèo ngay lập tức lăn một vòng xuống giường, phát ra tiếng kêu tức giận: "Meo uuu—!"

Chúc Du giơ tay chặn đầu Lưu Ba lại, đầu nghiêng nghiêng đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

Bộp.

Cậu lại vùi mặt vào gối.

Chỉ có chỏm tóc hồng trên đầu dựng đứng.

A...

Lại say rượu nữa rồi.

Chúc Du bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra tối qua.

Từ lúc vào nhà vệ sinh, đầu óc cậu đã bắt đầu quay cuồng, sau đó bước ra ngoài, rồi thì... làm gì nữa nhỉ?

Hình như thấy ai đó đến bắt chuyện với Bách Trầm, vậy là cậu chạy đến giúp từ chối. Nhưng cậu đã nói gì cơ chứ?

Lưu Ba phải vất vả lắm mới thoát khỏi tay Chúc Du. Nó vừa định trèo lại lên đầu cậu thì người đang nằm như cá muối trên giường bỗng soạt một cái quỳ thẳng dậy.

Lần này, con mèo béo lăn một vòng rơi thẳng xuống sàn nhà.

Bị ngã xuống đất, bộ lông xù lên vì tức giận, nó ngửa đầu kêu lớn một tiếng: "Meo!"

Vừa ngẩng lên, nó liền thấy chủ nhân của mình cũng đang ngồi xù tóc, trợn tròn mắt trong tuyệt vọng.

Chúc Du ôm đầu hét lớn: "Tiêu — đời — rồi!!!"

Xin lỗi, anh ấy là daddy của tôi!!!

Đây là cậu nói ra sao?!!!

Daddy, daddy........

Tất cả là tại khí chất của Bách Trầm! Làm cậu quen với cảm giác đó đến mức lúc ấy không kịp suy nghĩ, buột miệng nói luôn câu đó!

Một người chính trực, điềm đạm như Bách Trầm sẽ nghĩ như thế nào chứ??!

Chúc Du đưa tay che mặt.

May mà là do say rượu nói lung tung.

Chỉ cần Bách Trầm không hỏi, cậu sẽ không nói. Còn nếu anh hỏi, cậu sẽ lập tức bịt miệng, trợn mắt ngạc nhiên, phủ nhận ba lần: "Tui không biết, tui không nhớ, tui không phải là người đó."

Rồi sau đó thì sao?

Chúc Du tiếp tục lục lại ký ức. Hình như cũng chẳng có chuyện gì quá đáng nữa...

Sau khi cậu ngà ngà say, Bách Trầm đã cõng cậu về nhà.

Được thôi, chút nữa nhất định phải cảm ơn anh ấy cho đàng hoàng.

"Trời ạ...." Chúc Du tự đập nhẹ vào đầu mình. Đúng là rượu vào là hỏng việc.

Không bao giờ uống nữa. Cậu thầm tự nhủ.

Vén chăn xuống giường, Chúc Du phát hiện trên người mình vẫn là bộ quần áo mặc từ tối hôm qua, chẳng trách cả đêm ngủ không yên giấc.

Thay đồ xong, Chúc Du đi vào phòng tắm rửa mặt. Đứng trước gương, cậu nhận ra lớp trang điểm trên mặt đã được tẩy sạch sẽ.

Không cần nghĩ cũng biết ai giúp cậu làm chuyện này.

Trong lòng Chúc Du chợt dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cậu bóp kem đánh răng cho vào miệng, vừa đánh răng vừa lấy điện thoại nhắn tin chào buổi sáng cho Bách Trầm.

【Chúc Du: Chào buổi sáng, đàn anh ^^】

Thực ra giờ này đã chẳng còn sớm nữa, sắp một giờ chiều rồi. Chúc Du ngủ tận hơn mười hai tiếng.

【Chúc Du: Cảm ơn anh vì tối qua nha!】

【Chúc Du: Tui ngủ rất ngon nè, còn anh thì sao?】

Bách Trầm vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Chúc Du đánh răng xong, thay một chiếc khuyên lưỡi khác. Nhìn hộp khuyên lưỡi với đủ kiểu dáng, cậu bỗng có cảm giác như mình lại quên mất chuyện gì đó.

Nhưng mà...

Đói quá!

Đói đến mức chẳng còn tâm trí nào để nhớ lại những chi tiết của tối hôm qua.

Có lẽ sự cố nghiêm trọng nhất chỉ là câu nói Chúc Du lỡ buột miệng khi giúp Bách Trầm từ chối cô gái kia. Nếu còn chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa, chắc trái tim bé nhỏ của cậu chịu không nổi mất.

Đeo khuyên lưỡi xong, Chúc Du vừa mới cài chiếc khuyên tai vào, điện thoại liền rung lên thông báo tin nhắn từ Bách Trầm.

【Bách Trầm: Chào buổi trưa, Cá Nhỏ.】

【Bách Trầm: Tôi đang ở ngoài, trong lò vi sóng có bữa sáng cho cậu.】

【Bách Trầm: Cứ để bát đĩa đó, tôi về rửa sau.】

Chúc Du ngáp một cái, liếc nhìn ngày trên màn hình điện thoại — hôm nay là thứ Ba.

Nhắc mới nhớ, hình như vào thứ Ba tuần nào Bách Trầm cũng sẽ ra ngoài một chuyến. Cậu không biết anh đi đâu, mà cũng chẳng định tò mò chuyện riêng tư của anh.

Chúc Du nhắn lại một chữ 【Được.】, đính kèm thêm một câu: 【Hôm nay cũng rất nhớ anh nha.】

Nhấn gửi xong, cậu đi tới tủ đồ lấy một bát hạt cho Lưu Ba.

Nhà của Bách Trầm vẫn luôn gọn gàng, hôm nay trông có vẻ như vừa được tổng vệ sinh một lượt.

Chiều hôm qua, vì phải hóa trang cho lễ hội Halloween, Chúc Du đã làm bừa bộn hết cả căn nhà của anh. Lúc đó, cậu còn hứa chắc chắn hôm nay sẽ giúp dọn dẹp lại.

Thế mà chỉ mới ngủ nướng một giấc, Bách Trầm đã tự mình thu dọn sạch sẽ từ lúc nào rồi.

Trước đó, Chúc Du hứng chí lôi hết đống thú bông trong tủ quần áo của mình ra ngoài. Ghế sofa nhà cậu không còn chỗ để, vậy là cậu mang cả sang nhà Bách Trầm.

Kết quả là giờ đây, sofa của anh cũng bị xếp đầy một hàng thú nhồi bông đủ màu sắc, chưa kể trong phòng ngủ mà cậu từng ngủ qua cũng có mấy con nữa.

Chúc Du chợt cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cậu mở lò vi sóng, lấy ra bát bánh cuốn Bách Trầm đã chuẩn bị sẵn cho mình. Sau đó, cậu lại tự nhiên đi vào bếp lấy một đôi đũa mang ra.

Trên bàn ăn, ngay chỗ ngồi của cậu còn có một hộp sữa. Chúc Du thuận tay cắm ống hút nhấp một ngụm.

Mọi động tác đều trơn tru đến mức khiến cậu hơi sững lại.

Chúc Du đã quá quen thuộc với nơi này. Quen đến mức xem đây như nhà mình. Cũng quen đến mức xem sự chăm sóc của Bách Trầm dành cho mình là chuyện hiển nhiên.

Điều này.... có vẻ không đúng lắm.

...

"Em yêu à, trông em có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều?" Chloe bước tới bên cạnh Chúc Du, nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

Chúc Du giật bắn mình.

Cậu cúi xuống nhặt chiếc khăn lau vừa rơi xuống bàn, hỏi: "Sao chị nhận ra vậy?"

"Bởi vì chỉ trong vài phút, em đã lau cái bàn này đến lần thứ tư rồi. Còn cái bàn kia thì bị em bỏ bê rất lâu rồi đấy." Chloe giơ bốn ngón tay lên.

Chloe là một người phụ nữ quyến rũ và trưởng thành. Lúc mới gặp, Chúc Du cảm thấy cô có vẻ hơi khó gần. Nhưng sau một thời gian quen biết, cậu mới nhận ra cô chẳng khác nào một người chị gái tâm lý.

Chúc Du thở dài một hơi, di chuyển sang lau chiếc bàn bên cạnh.

"Nếu em muốn, có thể nói chuyện với chị mà." Chloe bước lại gần cậu.

Quán sắp đóng cửa, trời cũng tối dần, bên trong chẳng còn khách nữa. Bọn họ quả thực có rất nhiều thời gian để trò chuyện.

"Thực ra cũng không có gì đâu, chắc là do em suy nghĩ hơi nhiều thôi."

Chúc Du không muốn chia sẻ quá nhiều chuyện về Bách Trầm với người khác.

Chloe nhún vai, "Được thôi, nhưng chị nghĩ em có thể tan ca rồi đấy."

"Để em lau xong bàn đã rồi về ngay." Cậu đáp.

Chloe liếc mắt ra ngoài cửa, "Chị khuyên em nên nhanh một chút. Có một người đàn ông đang đợi em đấy, anh ta nhìn em suốt nãy giờ rồi."

Tai của Chúc Du giật giật, vội vàng quay ra nhìn qua tấm cửa kính trong suốt.

Bách Trầm đang ngồi trên chiếc ghế thấp bên ngoài.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh khẽ cong môi nở một nụ cười dịu dàng với cậu.

Hả hả hả?!!

Chúc Du suýt nữa đã lao ngay ra ngoài, nhưng rồi lại khựng lại, chạy nhanh về quầy thanh toán, "Chloe ơi, em tan ca trước nha!"

Nói xong, cậu lập tức vào phòng thay đồ cởi bộ đồng phục làm việc. Sau đó, không chậm trễ một giây nào mà lao vội ra khỏi quán cà phê.

"Đàn anh, sao anh lại tới đây vậy?!" Chúc Du chạy tới với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc lẫn hạnh phúc, "Sao không vào trong ngồi? Có lạnh không?"

Một hơi hỏi ba câu liền.

Bách Trầm đứng dậy khỏi chiếc ghế thấp, mỉm cười đáp: "Tôi vừa hỏi nhân viên ở đây, họ nói đèn đường dưới nhà phải đến ngày mai mới sửa xong nên tôi đến đón cậu tan làm."

"Tôi vừa mới tới thôi. Thấy quán của cậu đã lau dọn xong rồi nên không định vào nữa. Hôm nay trời cũng không lạnh lắm." Anh lần lượt trả lời từng câu hỏi của Chúc Du.

Chúc Du cảm động vô cùng, giọng nói nghèn nghẹn: "Đàn anh ơi, anh tốt quá đi mất."

Bình Luận (0)
Comment