Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 32

Đàn anh ơi, tui không muốn xa anh đâu. Tui cũng không muốn về nước.

Bách Trầm khẽ nhếch môi, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đưa tay nhận lấy chiếc túi đeo từ Chúc Du.

Chúc Du lập tức bước lên, đi sóng vai cùng anh.

Cậu cúi đầu, theo thói quen chạm nhẹ vào mu bàn tay và ngón tay của anh.

Lạnh quá.

Nhiệt độ như thể vừa bị sương giá bao phủ, Chúc Du theo phản xạ nắm lấy những ngón tay lạnh buốt ấy.

"Tay anh lạnh quá, bên ngoài thế này mà anh không vào trong ngồi? Trong quán có bật điều hòa ấm lắm. Dù sao lúc Chloe về cũng phải lau dọn lại một lần nữa mà."

Nói xong, cậu đơn giản dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa hai cái, "Để tui sưởi ấm cho anh."

Bàn tay của Chúc Du rất ấm áp.

Khoảnh khắc hơi ấm ấy truyền đến, Bách Trầm bỗng ngẩn ra, ngón tay vô thức co lại một chút. Anh rút tay về, nét mặt thoáng vẻ bối rối.

"Không quá lạnh, mình mau về thôi, thời tiết dự báo tối nay có mưa."

Chúc Du chẳng thấy hành động của mình có gì không ổn cả. Cậu thực sự lo cho anh: "Tất cả là tại tui. Nếu tui thấy anh sớm hơn đã bảo anh vào trong rồi. Trong quán có máy sưởi, ấm lắm."

Cậu giống như một mặt trời nhỏ tỏa ra nguồn nhiệt dễ chịu, chỉ cần ở gần đã cảm thấy ấm áp.

Trong chốc lát, hơi lạnh bám trên người Bách Trầm dần tan biến.

Anh nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Tôi biết rồi. Lần sau tôi sẽ vào trong chờ cậu."

Chúc Du cúi đầu cười khẽ, nom rất vui vẻ: "Còn có lần sau nữa à?"

Cậu đang rất hạnh phúc, bởi ngay cả âm điệu cũng vô thức ngân lên đầy mong đợi.

Bách Trầm nhìn cậu, "Nếu cậu muốn."

"Tất nhiên rồi!!"Chúc Du lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh đầy nghiêm túc, "Bây giờ trời ở London tối nhanh quá, hôm nào tan làm tui cũng về muộn như vậy, thực ra vẫn có một chút hơi sợ."

"Nhưng nếu anh đi cùng tui, tui sẽ không sợ nữa."

Đây vốn là một câu nói mang sắc thái mập mờ.

Nhưng khi thốt ra từ miệng Chúc Du, lại chẳng hề có chút ám muội nào.

Có lẽ trong suy nghĩ của cậu, điều đó đơn thuần chỉ là một mong muốn, không có ẩn ý nào khác. Chỉ có người lắng nghe mới tự mình suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Con ngươi Bách Trầm khẽ rung động, mỉm cười hỏi: "Vậy từ giờ tôi sẽ đến đón cậu nhé?"

Chúc Du chớp mắt, giả bộ ngượng ngùng: "Vậy thì ngại quá đi."

"Anh đối xử với tui tốt thế này, tui chẳng biết báo đáp ra sao. Hay là... lấy thân báo đáp luôn đi?" Nói rồi, cậu nhấc tay khoác lấy cánh tay Bách Trầm, còn tinh nghịch dụi mặt vào đó cọ qua cọ lại.

"Tui không kén ăn, biết sưởi ấm giường, một cái bánh bao cũng đủ nuôi sống rồi." Cậu bổ sung.

Chúc Du lúc nào cũng đùa như vậy, "Yêu anh mất rồi." "Lấy anh luôn đi." "Lấy thân báo đáp." "Không phải anh thì không được."...

Nghe nhiều rồi, Bách Trầm cuối cùng cũng miễn dịch, dù lồng ngực vẫn không tránh khỏi một nhịp rung nhẹ.

Trước đây, anh luôn phớt lờ những lời này của cậu, nhưng hôm nay lại bình tĩnh gật đầu, "Được thôi."

"Hả?!" Chúc Du nghe vậy lập tức ngẩng đầu, hai mắt tròn xoe.

Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bách Trầm, bèn lắc đầu cảm thán: "Hiếm có nha! Anh cũng biết đùa với tui rồi!"

Bách Trầm nhịn không được bật cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy đầu cậu ra để ánh mắt nóng rực kia dời khỏi mình, dịu dàng nhắc nhở: "Nhìn đường đi, Cá Nhỏ."

Chúc Du hừ một tiếng, buông tay khỏi cánh tay anh, "Được rồi."

"À, đúng rồi, đàn anh, tối qua cảm ơn anh đã đưa tui về nhà nha." 

"Không cần cảm ơn."

"Tối qua dù tui có làm gì nói gì, anh cứ xem như tui chỉ đang say xỉn lên cơn thôi."

Lo rằng câu nói tối qua sẽ khiến Bách Trầm cảm thấy mình không phải người đứng đắn, Chúc Du vẫn không nhịn được mà giải thích một câu.

Bách Trầm hỏi: "Vậy cậu còn nhớ mình đã làm gì không?"

Chúc Du lắc đầu, thành thật trả lời: "Không nhớ rõ lắm, nên tui mới bảo anh coi như tui chỉ nói nhảm khi say thôi mà."

Yết hầu Bách Trầm lăn nhẹ, ánh mắt thoáng hiện lên một tia không vui, hàng mi rũ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt, "Ừm."

Bọn họ đã đi đến con đường có chiếc đèn đường bị hỏng. Chúc Du giơ điện thoại lên, bật đèn pin để chiếu sáng đường đi, hoàn toàn không nhận ra tâm trạng chùng xuống của người bên cạnh.

Cứ như vậy, trên quãng đường từ đây về nhà, Chúc Du là người nói chuyện suốt dọc đường.

Bách Trầm gần như im lặng chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Buổi tối, Bách Trầm đứng trong bếp rang cơm trứng, Chúc Du ngồi trước bàn trà lắp ráp bộ Lego, trên đùi có một con mèo béo đang ngủ ngon lành.

Không có sơ đồ hướng dẫn, chỉ có thể dựa vào hình mẫu hoàn chỉnh mà ráp từng chút một, với người bình thường thì chắc chắn là không thể lắp nổi.

"Đàn anh, anh nói xem không có bản thiết kế thì có ráp nổi không ta?" Chúc Du loay hoay nửa ngày, cuối cùng vẫn đành bất lực tháo rời phần đế vừa ráp xong.

Bách Trầm đặt đĩa cơm lên bàn, đi đến ngồi xuống cạnh cậu.

Anh cầm lấy hộp Lego trong tay cậu bắt đầu phân loại các mảnh ghép tương đồng, chậm rãi nói: "Bộ Lego này là do giáo sư tự làm đấy."

"Mỗi một mảnh ghép đều có vị trí của riêng nó. Trước tiên chúng ta phải phân loại, xác định hình dạng chủ thể của nhà thờ, tạo nền móng cho nó, sau đó tìm ra những mảnh lớn để lắp vào vị trí chính xác, cuối cùng mới ghép những mảnh nhỏ còn lại vào đúng chỗ. Nếu theo cách này, chắc là có thể lắp thành công..."

Bách Trầm chợt dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Nhưng tôi không làm được."

Chúc Du nuốt khan, ngước mắt nhìn anh. Trong đôi mắt ấy là một nỗi sâu thẳm không đáy, một nỗi buồn đau đến tê tái.

Tim cậu thắt lại, một cơn chua xót khó tả len lỏi trong lồng ngực, lan ra khắp cơ thể, kích thích trái tim Chúc Du đến mức khó chịu.

Phải làm gì đó thôi! Đây là suy nghĩ duy nhất bật lên trong đầu Chúc Du lúc này.

Cậu vội vàng nắm lấy tay Bách Trầm, lớn tiếng an ủi: "Đàn anh à, chuyện này chắc chắn không phải do anh đâu! Biết đâu đây vốn chẳng phải cái nhà thờ gì đó mà là một công trình khác thì sao? Hoặc cũng có thể... bộ Lego này thiếu mất vài mảnh rồi!"

"Anh nghe tui đi, đừng tự tạo áp lực cho mình nha!" Chúc Du càng nói càng kích động.

Cậu chịu không nổi khi nhìn thấy Bách Trầm như vậy.

Càng muốn biết anh đã trải qua những gì trong quá khứ, cái quá khứ mà anh vẫn luôn lảng tránh không nhắc đến.

Bách Trầm cụp mắt nhìn bàn tay Chúc Du.

Bàn tay ấy không lớn lắm vì cậu vốn dĩ gầy gò, nhưng ngón tay thì rất đẹp, khớp xương rõ ràng, mảnh mai tựa măng non, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa.

"Được rồi, tôi nghe cậu."

Bách Trầm cười nhẹ, bàn tay xoay lại nắm lấy tay kéo cậu đứng dậy, "Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Chúc Du nghe đến ăn thì lập tức vui vẻ trở lại, thấy Bách Trầm không còn bị chuyện kia ảnh hưởng tâm trạng nữa, cậu mới yên tâm gật đầu: "Được! Ăn trước đã!"

Tối nay, bọn họ thực sự rất may mắn, vừa đặt chân đến khu ký túc, trời lập tức đổ mưa to.

Điều này với thời tiết London vốn không có gì lạ.

Mưa xối xả ngoài cửa sổ, sấm chớp đan xen, những cơn gió gào thét quanh tòa nhà nghe như tiếng than khóc ai oán.

Một tia chớp rạch ngang bầu trời, theo sau là tiếng sét nổ vang.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Chúc Du hốt hoảng kêu lên một tiếng, bước chân loạng choạng ngã thẳng vào một vòng tay ấm áp.

Cậu cảm nhận rõ nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực đối phương.

"Mất điện rồi sao?"

Không nhìn thấy gì, Chúc Du liền giơ tay lên s.ờ soạ.ng từ lồng ng.ực rắn chắc mò lên tai Bách Trầm, sau đó mới buông tay ra, ngước lên hỏi anh.

Hơi thở ấm nóng phả lên cổ người kia.

Đôi mắt Bách Trầm trầm xuống, anh khẽ nghiêng đầu tránh đi, chỉ đáp ừ một tiếng, rồi gỡ bàn tay đang đặt trên tai mình xuống.

Khắp ký túc xá là tiếng người la ó oán trách, ồn ào chẳng khác nào hồi trung học mỗi khi trường đột bất ngờ thông báo nghỉ học.

Bách Trầm bật đèn pin điện thoại, ánh sáng chiếu rọi một góc nhỏ trong phòng khách.

Bách Trầm nhìn lướt qua tin nhắn trong nhóm chat của khu ký túc xá, nói: "Quản lý ký túc xá bảo hộp điện gặp sự cố, phải đợi một lúc mới có điện lại."

"Vậy à..." Chúc Du buông tay khỏi vạt áo Bách Trầm.

Cậu mượn ánh sáng từ điện thoại của anh để lần mò trên sofa tìm điện thoại của mình.

"Ơ? Hết pin rồi." Chúc Du bấm nút nguồn, màn hình chỉ hiện lên thông báo pin yếu.

"Tôi đi lấy nến." Bách Trầm đặt điện thoại lên bàn ăn, nói thêm: "Cậu ra bàn ngồi trước đi, ăn xong chắc là có điện lại."

Chúc Du vui vẻ gật đầu, "Được! May mà bữa tối đã nấu xong rồi!"

"Hôm nay đúng là ngày may mắn của tui. Trưa nay đi làm, August bảo với tui là tui được tăng lương. Báo cáo tuần trước cũng có kết quả, tui lại đạt điểm cao. Rồi còn về tới nhà mới mưa, ăn xong cơm mới cúp điện."

"Hehe, đúng là hên ghê!" Cậu cười tự đắc.

Bách Trầm lấy một hộp nến mới tinh từ tủ bếp ra, vừa trở lại bàn ăn vừa nói: "Vậy để chúc mừng ngày may mắn của cậu, tối nay còn có bánh kem nhỏ nữa."

Chúc Du phấn khích reo lên: "Anh làm bánh kem hả?!"

"Hương dâu tây." Bách Trầm mỉm cười đáp.

Hai mắt Chúc Du sáng rực như sao, "Anh làm từ lúc nào thế?!"

"Lúc nãy, trong khi rang cơm."

Chúc Du nhảy bật khỏi ghế, ôm chầm lấy Bách Trầm, "Đàn anh ơi! Tui vui quá trời luôn nè!"

Cả người cậu gần như bám hẳn lên người Bách Trầm. Bất ngờ trước hành động này, anh theo phản xạ vòng tay đỡ mông để tránh cậu bị ngã.

"Nếu mai mốt về nước rồi thì tui biết phải làm sao đây..."

Chuyện Chúc Du có về nước hay không vẫn còn là một ẩn số, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải chia xa Bách Trầm, cậu đã thấy lòng nặng trĩu.

Khi âm thanh duy nhất anh có thể nghe thấy là tiếng nói chuyện của Chúc Du và tiếng tim đập của chính mình, Bách Trầm đột nhiên nghe thấy tiếng nấc khẽ vang lên bên tai.

"Cá Nhỏ?" Tim Bách Trầm hẫng một nhịp.

Chúc Du dụi mặt vào hõm cổ anh, nước mắt không kìm được mà lăn dài, "Anh là người bạn tốt nhất của tui, tui không muốn xa anh đâu."

"Tui cũng không muốn về nước." Giọng Chúc Du khẽ run, rõ ràng đã nghẹn ngào.

Nếu chưa từng gặp Bách Trầm, có lẽ khi Chúc Đình thúc giụctrở về, cậu đã thu dọn hành lý ngay lập tức mà chẳng suy nghĩ gì.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Cậu biết bản thân quá ỷ lại vào Bách Trầm.

Sao cũng được. Ai có quyền cấm cậu dựa dẫm vào người mình muốn dựa?

Bách Trầm giơ tay lên định xoa đầu an ủi cậu, nhưng lại khựng lại giữa không trung.

Như vậy... có vẻ quá thân mật.

Anh nhẹ giọng trêu chọc: "Hôm nay chẳng phải ngày may mắn của cậu sao? Sao lại rơi nước mắt thế này?"

Chúc Du xấu hổ dụi mặt vào cổ anh, vòng tay ôm vẫn siết chặt. Cậu hít mũi một cái cố nuốt nước mắt trở lại, ngang nhiên đòi hỏi: "Đàn anh, anh phải an ủi tui đàng hoàng chứ!"

Chúc Du cảm nhận được rõ ràng bàn tay của Bách Trầm đã gần chạm vào đầu mình, nhưng không hiểu sao lại rụt về.

"Nếu anh chịu an ủi tui một chút, cả tuần sau tui cũng không buồn nữa đâu." Cậu thì thầm vào tai Bách Trầm như thể đang làm nũng.

Cũng không đến mức quá nũng nịu.

Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu truyền đến một áp lực nhẹ, bàn tay ấm áp rộng lớn của Bách Trầm phủ lên mái tóc cậu.

"Được rồi, Cá Nhỏ, đừng buồn nữa."

Bàn tay ấy khẽ xoa nhẹ đầu cậu, giọng nói trầm thấp của Bách Trầm tiếp tục vang lên: "Không phải đã nói sẽ cùng nhau đón Tết sao? Cậu chưa về nước sớm như vậy đâu, mà tôi cũng vậy."

Có lẽ anh không nên nói như vậy.

Anh nên nói với Chúc Du rằng mình cũng không nỡ xa cậu, rằng anh có cảm giác khác đối với cậu.

Nhưng bản chất của Bách Trầm là một người kiệm lời. Anh sống nội tâm, hiểu rõ ranh giới giữa tiến và lùi, không muốn khiến người khác khó xử. Hoặc có thể, từ bé đến giờ, anh chưa từng có một môi trường nào để bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn.

Anh không nói ra được.

Chỉ có thể dùng những chi tiết nhỏ nhặt và sự thiên vị vô điều kiện để thể hiện.

Nhưng Chúc Du lại lớn lên trong một môi trường đầy ắp yêu thương. Cậu không thiếu những điều nhỏ bé ấy, cũng không thiếu sự thiên vị.

Chúc Du nghe xong liền vui vẻ buông tay khỏi người Bách Trầm, chống tay lên hông nói: "Cũng đúng ghê!"

"Không nên nghĩ về những chuyện chưa xảy ra." Chúc Du quay lại chỗ ngồi, chủ động giúp thắp nến, "Đàn anh, mình ăn cơm thôi!"

Khoảnh khắc vòng tay trống rỗng, Bách Trầm ngẩn người một giây, nhưng nhanh chóng ngồi vào bàn trước giọng nói hồ hởi của Chúc Du.

Sau khi nến được thắp lên, Chúc Du nói đùa: "Anh thấy giống bữa tối dưới ánh nến không?"

Bách Trầm ngước mắt nhìn cậu. Khóe mắt Chúc Du vẫn còn chút ửng đỏ chưa tan hết, nhưng lại cười rạng rỡ như một chú cún con vui vẻ. Dưới ánh nến, đôi mắt kia long lanh tựa những vì sao.

"Giống." Bách Trầm gật đầu.

Sau bữa tối, điện vẫn chưa có lại.

Điện thoại của Chúc Du hết pin, cậu ôm lấy điện thoại của Bách Trầm chơi đến mức nó cũng gần cạn sạch.

"Đàn anh, tui vừa nhớ ra dạo này ở trong nước có bộ phim mới." Chúc Du mở laptop của mình ra, "Anh có muốn xem phim giết thời gian không?"

Cậu đặt laptop ngay giữa bàn trà, rồi bế luôn con mèo Lưu Ba đang lim dim ngủ trên ghế sofa lên đặt lên đùi mình.

Bách Trầm bước đến ngồi sát bên cậu, hỏi: "Phim thể loại gì thế?"

Chúc Du suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Hình như là phim về tình yêu thầm lặng thời thanh xuân?"

Bộ phim mở đầu với khung cảnh một ngôi trường cấp ba cũ kỹ, tông màu khá trầm và u ám.

Chúc Du nhìn nhân vật trong phim người này thầm yêu người kia, không nhịn được cảm thán với người bên cạnh: "Đúng là chỉ có trong phim thôi á! Tui học trường quốc tế, áp lực còn nhẹ hơn nhiều trường khác mà còn mệt muốn chết. Đừng nói là có ai để crush, người tui muốn ám sát thì có cả đống."

Bách Trầm bật cười trước câu nói của cậu.

"Cậu bắt đầu học vẽ từ cấp ba à?" 

"Ừm, học vẽ cũng cực lắm! Sau này mà ai dám nói dân học nghệ thuật nhàn hạ, tui cãi nhau tới cùng luôn!"

Dù gia đình có giàu đến đâu, Chúc Du vẫn phải thi đại học như bao người khác.

"Vất vả rồi." Bách Trầm nghiêng đầu nhìn cậu nói.

Chúc Du lắc đầu, "Thật ra tui không khổ bằng mấy đứa học cùng ngành khác đâu."

"Dù sao, nếu điểm không cao lắm thì cũng có gia đình lo liệu." Chúc Du nói, chợt nhớ đến sự nuông chiều mà người nhà dành cho mình.

"Tóm lại là tui không ngoan lắm, nếu không cũng chẳng bị đẩy đi du học thế này." Nhắc đến chuyện gia đình, cậu lại nhớ đến lý do mình ra nước ngoài.

"Hồi nhỏ bồng bột quá, cứ hễ không vui là bỏ nhà đi. Bình thường tui chỉ sang nhà bạn bè hoặc họ hàng thôi. Chỉ có một lần, tui không nói với ai cả, tự mình leo lên đỉnh Everest. Mà thật ra đến chân núi thì tui cũng lười leo, chỉ đi dạo quanh vùng đó chơi thôi."

"Đúng lúc đó lại làm mất điện thoại. Tại trên người còn nhiều tiền mặt, tui cũng không vội mua điện thoại mới. Kết quả là cắt liên lạc với nhà... chắc tầm ba ngày." Chúc Du kể đến đây thì cười khổ. "Vụ này làm bà tui sợ đến nhập viện."

"Mẹ tui giận quá, thế là tống tui sang London luôn."

Bình Luận (0)
Comment