Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 33

Đàn anh, sáng sớm mà đã chặn người ta thế này, có phải hơi quá đáng không...

Bách Trầm không đưa ra bất kỳ đánh giá nào về chuyện này.

Anh cũng không đứng về phía nào, vì không muốn Chúc Du nghĩ rằng bỏ nhà đi là đúng, nhưng cũng sẽ không thay mặt gia đình cậu để nói rằng họ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu.

Trên thực tế, ngay từ lúc không muốn đứng về phía nào, cán cân trong lòng anh đã nghiêng về phía Chúc Du rồi.

"Dù sao cũng là Everest mà, họ tưởng tui gặp chuyện trên đó. Bây giờ nghĩ lại, đúng là mình khiến họ đau đầu thật." Chúc Du cười một tiếng, xúc một muỗng bánh kem cho vào miệng.

Lớp kem tan chảy trong khoang miệng, hương vị dâu tây lan tỏa khắp đầu lưỡi.

Ngọt ngào, thơm lừng, hương vị ấy thấm tận vào tim.

Chúc Du lại lẩm bẩm một câu thật khẽ: "Về nhà, tui nhất định phải xin lỗi bà đàng hoàng."

Bên ngoài mưa vẫn xối xả. Những giọt nước lớn đập vào cửa kính phát ra âm thanh lộp độp không ngớt.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng đến từ màn hình laptop, thi thoảng còn có ánh chớp xé ngang bầu trời hắt vào qua cửa sổ.

Cả hai cùng đeo tai nghe bluetooth, Lưu Ba ngoan ngoãn ngủ trên đùi Bách Trầm.

Khoảng cách giữa họ rất gần. Người Chúc Du lúc nào cũng ấm áp, hơi nóng từ cánh tay cậu truyền sang khiến Bách Trầm cứ vô thức phân tâm.

Chúc Du vốn không thích xem những bộ phim có màu sắc trầm buồn như vậy. Nếu không phải có Bách Trầm ở cạnh, chắc cậu đã ngủ ngay từ những phút đầu tiên rồi.

Để bản thân không buồn ngủ, cậu cố gắng tìm nhiều chuyện để nói với Bách Trầm.

Toàn là chuyện về quá khứ của Chúc Du.

Cậu hy vọng Bách Trầm cũng sẽ kể về quá khứ của anh. 

Nhưng đến tận cuối cùng, anh vẫn chẳng nói gì.

Chúc Du vốn là người nghĩ gì nói nấy, riêng chuyện này lại trở nên dè dặt hơn.

Dù vậy, cuối cùng cậu vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, gục đầu lên vai Bách Trầm.

Bách Trầm thẳng lưng, lặng lẽ điều chỉnh tư thế giúp Chúc Du ngủ thoải mái hơn một chút.

Từ giây phút ấy, ánh mắt anh không còn dán vào bộ phim nữa mà chỉ lặng lẽ quan sát Chúc Du.

Ánh sáng từ màn hình laptop không quá mạnh, có thể vì tông màu phim quá u ám nên thứ ánh sáng phản chiếu lên gương mặt Chúc Du là một sắc vàng nhạt nhòa, in bóng lên hàng mi của cậu.

Anh thấy lông mi Chúc Du hơi rung động, hơi thở đều đều, vì tựa vào cánh tay anh mà má bị ép lại một chút. Khuôn mặt này chỉ cách anh một khoảng gần đến mức cúi đầu là có thể chạm vào.

Khoảnh khắc này chẳng thể kéo dài mãi.

Bộ phim cũng sẽ có hồi kết.

Nhân vật nam chính đứng trong màn sương mờ ảo dần khuất bóng.

Câu chuyện đột ngột khép lại, bỏ lửng quá nhiều điều chưa nói hết.

Bách Trầm tháo tai nghe Bluetooth xuống, vừa định giúp Chúc Du gỡ tai nghe thì đầu cậu đã trượt khỏi vai anh.

Anh nhanh tay đỡ lấy trán Chúc Du, đối phương cũng vừa khẽ cựa mình lờ mờ tỉnh dậy.

"Ơ? Phim hết rồi hả?" Chúc Du dụi dụi đôi mắt buồn ngủ rồi hỏi.

Bách Trầm gật đầu, "Vừa mới kết thúc."

"Có hay không?" Chúc Du vừa tháo tai nghe xuống, đúng lúc đó laptop báo pin yếu rồi sập nguồn.

Căn phòng bỗng tối sầm.

Không còn một tia sáng nào.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, giọng nói của Chúc Du gần như vang lên ngay bên tai anh, hơi thở ấm áp phả vào mặt, mùi hương hoa trà thoang thoảng bao quanh.

Không gian trở nên mập mờ, vương chút ái muội.

Yết hầu Bách Trầm khẽ trượt lên xuống.

Trong bóng tối, thính giác lại càng nhạy bén hơn.

"Hay." Dù xung quanh chẳng thể thấy rõ, ánh mắt Bách Trầm vẫn dừng lại trên người Chúc Du. Giọng anh trầm thấp, từ tính, gợi cảm, tràn đầy sự mê hoặc.

Tim Chúc Du chệch một nhịp.

Quá mờ ám rồi đó!! Cậu ôm ngực thầm kêu trời.

Chỉ một câu nói thôi, sao lại có thể khiến người ta thấy ái muội đến vậy chứ?

"Đàn anh, tui muốn về ngủ." Chúc Du lắp bắp, vội vàng lùi ra xa một chút.

Bách Trầm lần tay trên bàn tìm thấy hộp nến, bật lửa vang lên một tiếng tách, ánh sáng yếu ớt rọi qua khuôn mặt hai người.

Ngọn lửa lung lay phản chiếu trong đôi mắt Chúc Du, hàng mi run run nhẹ. Bách Trầm nhìn cậu, nói: "Tôi đưa cậu về."

Anh nghiêng người, ôm Lưu Ba từ trong lòng mình lên. Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong cánh tay anh.

Chúc Du gật đầu đồng ý.

Chỉ là những câu nói bình thường, nhưng có lẽ do ánh sáng mờ ảo từ ánh nến, hoặc cũng có thể vì xung quanh quá tĩnh lặng, Chúc Du lại cảm thấy bầu không khí như đặc quánh lại, ngọt ngào đến mức tim cậu cứ bồn chồn không yên.

Cậu hoảng loạn đứng dậy, đi trước một bước.

Gió lùa qua hành lang, ngọn nến khẽ rung rinh. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đèn trên trần đột ngột phát ra tiếng tách tách. Hai giây sau, cả dãy hành lang sáng bừng lên.

Điện đã có lại trong phòng.

Bách Trầm thấy vậy thì thổi tắt nến.

Chúc Du lấy chìa khóa mở cửa, bật công tắc đèn trước sảnh, quay lại đón Lưu Ba từ tay Bách Trầm. Cậu nói: "Đàn anh ơi, ngủ ngon nha."

Bách Trầm nhìn thẳng vào mắt cậu, thấp giọng bảo: "Ngủ ngon, Cá Nhỏ."

Chúc Du vỗ một phát lên mông Lưu Ba, ra lệnh: "Lưu Ba, chào người ta đi kìa."

Đôi mắt tròn xoe của Lưu Ba chớp chớp, ngoan ngoãn kêu lên một tiếng: "Meo~"

Một tuần sau.

Bảy giờ rưỡi sáng.

Trong căn phòng ngủ ấm áp, chiếc chăn trên giường bị đội lên thành một ụ lớn. Dưới lớp chăn ấy, Chúc Du với đôi mắt thâm quầng và mái tóc rối bù đang bận rộn với bài tập trên máy tính.

Cậu đã thức trắng cả đêm.

Bên cạnh, Lưu Ba ngủ say đến mức ngáy vang cả căn phòng.

Cuối cùng, khi Chúc Du nhấn nút lưu bài tập, áp lực đè nặng trên lưng cậu như được giải phóng. Cậu nằm bò ra giường, nửa khuôn mặt dán chặt xuống nệm, cả người như bị rút hết sinh khí, oán khí ngút trời đến mức ma quỷ cũng phải tránh xa.

Cậu nhắm mắt lại, ngáp một cái thật to.

Ban đầu định chợp mắt một lát. Nhưng vừa nhắm mắt lại, bụng đã kêu réo ầm ĩ.

Không được rồi, đói quá.

Chúc Du quỳ ngồi dậy, tóc tai bù xù, sợi tóc mái mới cắt chưa lâu giờ đã dài ra sắp che hết mắt.

Cậu tiện tay vớ lấy một chiếc áo khoác lên người, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, buộc tóc lại gọn gàng, lao như bay đến trước cửa phòng ký túc xá đối diện.

Bởi vì đã có chìa khóa nhà Bách Trầm nên cậu sớm hình thành thói quen không gõ cửa mà cứ thế xông thẳng vào. Dù biết đây là một thói quen xấu, nhưng cậu cũng chỉ làm vậy với mỗi Bách Trầm thôi.

Chúc Du vặn tay nắm đẩy mạnh cánh cửa ra, hai tay chống hông, hai chân hơi dạng, giọng nói vang dội: "Đàn anh! Chào buổi sáng nha!"

"Hôm nay mình ăn—" Ăn gì vậy nhỉ...

Câu hỏi chưa kịp hoàn thành.

Cậu nhìn thấy trên sofa trong phòng khách có một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông trung niên.

Đều là những gương mặt xa lạ mà cậu chưa từng gặp.

Chúc Du chớp mắt: ...

Cậu cứng đờ lùi lại nửa bước, ngước mắt lên nhìn biển số phòng phía trên cửa — đúng là phòng 514 mà?

Cả đồ đạc trong phòng cũng chính xác là của Bách Trầm mà?!

Vậy hai người này là ai?!

Hả?!!

Hai người trên ghế sofa cũng nghe tiếng động ở cửa mà đồng loạt quay lại nhìn Chúc Du.

Sáu con mắt chạm nhau.

Chúc Du: ...

Nhà bếp bị đẩy cửa ra, Bách Trầm trong bộ đồ ở nhà bước ra ngoài, trên tay anh cầm hai tách trà nóng còn bốc khói. Nhìn thấy Chúc Du đứng ở cửa, trong mắt anh thoáng qua một tia nghi hoặc.

Có lẽ là thắc mắc vì sao hôm nay Chúc Du lại dậy sớm như vậy.

"Anh ơi..." Giọng Chúc Du càng lúc càng nhỏ.

Hai người này... không lẽ là... Nhưng nhìn cũng không giống mà?

"Chào buổi sáng Cá Nhỏ." Bách Trầm đặt hai tách trà nóng xuống bàn trước mặt hai vị trưởng bối, chuẩn bị giới thiệu họ với Chúc Du. "Đây là—"

Lời còn chưa dứt, người phụ nữ kia đã đứng dậy nở nụ cười. Khí chất bà toát ra vô cùng đoan trang quý phái, trang phục không hề tầm thường, dù nụ cười rất thân thiện và dịu dàng nhưng dung mạo của bà lại mang nét đẹp cổ điển điển hình của người phụ nữ Trung Hoa, trên vai khoác một chiếc khăn choàng đắt giá.

"Xin chào bạn học, bọn ta là ba mẹ của Tiểu Trầm." Vu Thục Vận mỉm cười tiến lại gần Chúc Du.

Chúc Du lúc này trông vô cùng nhếch nhác.

Tóc tai bù xù, quầng thâm lộ rõ dưới mắt, khoác bên ngoài bộ đồ ngủ lông mềm là một chiếc áo len dệt kim.

Nếu không phải nhờ gương mặt sạch sẽ sáng sủa, có lẽ nhìn qua chẳng khác gì một kẻ ăn xin.

Chúc Du lau tay vào quần, vội vã đưa ra bắt lấy bàn tay Vu Thục Vận đưa tới, giọng nói bất giác cao lên: "Chào dì! Con tên là Chúc Du, Chúc trong chúc phúc, Du trong kiên định không đổi thay!"

"Con là hàng xóm của anh Bách." Sau khi tự giới thiệu, Chúc Du thu tay về giấu sau lưng.

Người đàn ông trung niên trên ghế sofa cũng nhìn Chúc Du. Tóc ông vuốt keo chải ngược ra sau theo kiểu slicked-back, đeo một chiếc kính không gọng, thoạt nhìn rất có phong thái, giống hệt như mẹ Bách Trầm — đều là những người dịu dàng và tao nhã.

Dẫu vậy, Chúc Du vẫn không khỏi căng thẳng.

Bách Trầm nhận ra sự bồn chồn của cậu. Anh tiến lên đỡ lấy cánh tay Vu Thục Vận, hạ thấp giọng nói với bà: "Dì à, hai người cứ ngồi uống trà trước đã, con có vài lời muốn nói với em ấy."

Chúc Du thính tai nghe thấy cách Bách Trầm gọi người phụ nữ kia.

Cậu chớp mắt vài cái, để mặc cho Bách Trầm nắm tay mình kéo về nhà mình.

Bách Trầm đóng cửa lại.

Chúc Du bị ép vào cánh cửa.

Cậu ngẩng đầu nhìn Bách Trầm, hỏi: "Đàn anh, sáng sớm mà đã chặn người ta thế này, có phải hơi quá đáng không..."

Chúc Du lại bắt đầu giỡn. Bách Trầm khẽ ho một tiếng, thu tay đang chống trên cánh cửa lại, cũng lùi lại nửa bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Chú dì đến London công tác, tiện thể ghé qua thăm tôi." Bách Trầm giải thích.

Chúc Du vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, vẫn chưa hiểu nổi vì sao lúc nãy người phụ nữ đó nói họ là ba mẹ của Bách Trầm, nhưng Bách Trầm lại gọi họ là chú dì.

Cậu lắc lắc đầu, "Ồ ồ."

"Sao anh không nói trước với tui một tiếng, làm tui cứ thế mà xông thẳng vào, bất lịch sự quá..." Chúc Du cũng mơ hồ đoán ra phần nào.

"Họ cũng vừa đến thôi, với lại tôi nhớ là sáng nay cậu không có tiết nên không kịp nói trước." Bách Trầm nói.

Chúc Du cười hí hí: "Nói cũng đúng, tui chưa từng dậy sớm thế này bao giờ."

Nói xong cậu lại ngáp một cái rõ to.

Bách Trầm nhìn thấy quầng thâm trên mắt cậu, lo lắng hỏi: "Tối qua cậu không ngủ ngon à?"

Chúc Du lắc đầu, lấy trong tủ ra một hộp sữa, cắm ống hút uống một ngụm mới trả lời: "Không phải ngủ không ngon, mà là không ngủ luôn, cả đêm thức làm bài tập."

Bụng cậu đói đến mức kêu ọc ọc, nói chuyện cũng lười nhác, không có xíu sức nào.

Bách Trầm cũng nghe thấy tiếng bụng réo.

Chúc Du hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn rất lý lẽ chống nạnh bảo: "Dùng não rất tốn sức, tui đói là chuyện hết sức bình thường!"

"Thảo nào chưa kịp thay quần áo đã chạy sang tìm tôi, chắc là ngửi thấy mùi đồ ăn chứ gì?" Bách Trầm bật cười, trong mắt lộ rõ vẻ cưng chiều.

Chúc Du gật đầu thừa nhận không chút do dự: "Chứ còn gì nữa."

"Nhưng mà tui không ngờ ba mẹ anh cũng qua đây." Giọng cậu hạ thấp xuống, "Tui không làm hỏng chuyện gì chứ?"

Bách Trầm lắc đầu trấn an: "Không đâu, đừng lo, Cá Nhỏ. Họ rất tốt, cậu không cần căng thẳng quá."

"Một lát tôi sẽ ra ngoài ăn trưa với họ, tôi đã làm sẵn bữa sáng cho cậu rồi, để trong lò vi sóng, lát nữa tôi đi rồi cậu cứ sang nhà tôi ăn nhé." Giọng Bách Trầm cũng vô thức hạ xuống.

Chúc Du cười lén, "Anh đúng là tốt quá đi mà."

"Đi chơi vui vẻ nha, tui sẽ nhớ anh đó!" Đúng như tính cách của Chúc Du, chỉ cần nghe thấy có đồ ăn là mọi chuyện khác lập tức bị vứt ra sau đầu.

Chúc Du chỉ nghe lọt mỗi câu anh làm sẵn bữa sáng cho cậu mà thôi.

Bách Trầm mở cửa bước ra ngoài, đến cửa lại gọi: "Cá Nhỏ."

"Sao thế?" Chúc Du hỏi.

"Trưa tôi không ở đây, bữa trưa của cậu..."

"Không sao không sao, tui tự lo được mà." Chúc Du xua tay, "Đừng quên trước khi gặp anh, tui đã sống một mình ở London tận ba tháng lận, siêu nhân đấy nhá!"

Bách Trầm mỉm cười, lúc này mới yên tâm quay về nhà.

Chúc Du đóng cửa lại, uống nốt phần sữa còn lại rồi đi đổ thức ăn cho Lưu Ba, cuối cùng thả người xuống sofa.

Xét theo tình huống hiện tại, cặp vợ chồng kia hẳn không phải ba mẹ ruột của Bách Trầm, vậy phải chăng... anh là con nuôi?

Chúc Du cởi giày, ngồi khoanh chân trên sofa. Cậu vốn chẳng quan tâm đến chuyện kinh doanh của gia đình, nhưng lại thấy gương mặt hai người kia có phần quen thuộc, dường như từng gặp ở một buổi tiệc tối nào đó.

Bất quá trí nhớ của cậu lại chẳng được tốt lắm.

Không nghĩ ra thêm chi tiết nào, cậu đơn giản không nghĩ nữa.

Chúc Du mở điện thoại chơi một ván Candy Crush. Đây là trò chơi duy nhất mà cậu không nạp tiền, hoàn toàn dựa vào kỹ năng mà đi đến hơn tám ngàn màn. Chứ còn Subway Surfers, cậu thậm chí còn nạp cả tiền vào để mua vật phẩm.

Vừa phá xong một màn, tin nhắn WeChat liền nhảy ra, là Bách Trầm gửi đến: 【Cá Nhỏ, bọn tôi đã xuống dưới lầu rồi.】

【Bách Trầm: Bát đĩa cứ để đấy, tối tôi về rửa.】

【Chúc Du: Tối nay ba mẹ anh không về nhà với anh à?】

【Bách Trầm: Ừm, họ ở khách sạn.】

【Chúc Du: Okie, tui đi ăn sáng đây, ăn xong còn ngủ bù một giấc, buồn ngủ xỉu rồi T^T】

【Chúc Du: Chó con ngất xỉu.jpg】

【Bách Trầm: Ừm.】

Vừa nhắn xong, Vương Mặc Đình đã lái xe đến trước mặt họ.

Bách Trầm cất điện thoại vào túi, mở cửa xe phía sau cho Vu Thục Vận. Đợi bà ngồi vào trong, anh mới cúi người nói với Vương Mặc Đình đang ngồi ở ghế lái: "Chú, để con lái xe nhé."

Vương Mặc Đình còn chưa lên tiếng, Vu Thục Vận ở hàng ghế sau đã cất lời: "Tiểu Trầm, cứ để chú lái đi. Lâu rồi chúng ta không gặp, dì muốn tranh thủ nói chuyện với con nhiều hơn một chút."

Tài xế của họ bị hỏng xe giữa đường, không còn cách nào khác nên tạm thời họ phải tự lái.

Bách Trầm gật đầu đồng ý.

Anh vòng sang phía bên kia, mở cửa ghế sau ngồi xuống bên cạnh Vu Thục Vận.

Đợi đến khi Bách Trầm cài dây an toàn xong, bà mới hỏi: "Tiểu Trầm, cậu bạn lúc nãy là người mà con từng nhắc đến trong cuộc gọi trước đây đúng không?"

Bách Trầm ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bất an nhưng biểu cảm lại ôn hòa bình tĩnh, đáp: "Vâng."

"Vậy người vừa nhắn tin với con cũng là cậu ấy?" Vu Thục Vận suy đoán.

Bách Trầm tiếp tục gật đầu: "Là em ấy."

Vu Thục Vận trông có vẻ rất vui, nụ cười trên mặt bà không giấu nổi, "Vừa nhìn thấy đứa trẻ đó, dì đã thích ngay rồi. Cậu bé thực sự rất đáng yêu."

"Em ấy là người rất tốt, con đã quen em ấy không lâu sau khi chuyển đến Anh." Khi nhắc đến Chúc Du, Bách Trầm dường như thả lỏng hơn hẳn, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng mình đang cười.

Vương Mặc Đình ở hàng ghế trước đột nhiên lên tiếng: "Vậy sao không rủ cậu ấy đi ăn cùng luôn? Dù sao cũng là bạn của con ở Anh mà."

Bách Trầm nhớ đến vẻ mặt lúng túng, bối rối của Chúc Du khi gặp họ vào sáng nay, theo phản xạ muốn thay cậu từ chối, nhưng cũng không thể tự ý quyết định thay người khác.

Bách Trầm nói: "Buổi tối con sẽ hỏi em ấy, nếu em ấy đồng ý, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đi ăn trưa."

Vu Thục Vận gật đầu, "Phải tôn trọng ý kiến của cậu ấy."

"Con sống ở Anh đã quen chưa?" Bà hỏi tiếp.

Bách Trầm nhẹ nhàng đáp: "Mọi thứ đều ổn ạ."

Vu Thục Vận thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi. Sau bữa trưa, con có muốn dẫn bọn ta tham quan trường của con không?"

Bách Trầm mỉm cười với bà: "Được ạ, đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ, trường cũng không quá đông người."

Anh hỏi thêm: "Đúng rồi, dạo này sức khỏe của hai người thế nào? Chú có uống thuốc đều đặn không?"

"Chắc chắn rồi, nếu chú không uống đúng giờ, dì con có khi đã than phiền với con từ lâu rồi." Vương Mặc Đình vừa nói vừa nhìn hai người phía sau qua gương chiếu hậu.

Bách Trầm và Vu Thục Vận đều bật cười.

Bách Trầm vẫn giống như trong trí nhớ của họ — ít nói, lễ phép, luôn dịu dàng và tôn trọng họ, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn giữ một khoảng cách nhất định với họ và với cả ngôi nhà này.

Mặc dù họ đã không biết bao nhiêu lần khuyên anh hãy quên đi hai gia đình từng bỏ rơi mình, rằng họ sẽ không bao giờ ruồng bỏ anh, nhưng Bách Trầm vẫn tự đặt mình ở bên lề của gia đình này.

Vu Thục Vận và Vương Mặc Đình đã kết hôn hơn hai mươi năm nhưng chưa từng có con ruột. Họ thực lòng yêu thương Bách Trầm.

Nếu không, năm đó họ đã chẳng tranh cãi đến long trời lở đất với cả hội đồng quản trị chỉ để có thể đón anh về nhà.

Vu Thục Vận vốn là người tinh tế, bà nhanh chóng nhận ra trong suốt cuộc trò chuyện, mỗi khi nhắc đến người tên Chúc Du, thần thái và giọng điệu của Bách Trầm đều trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.

Nếu đúng là như vậy, có lẽ bà thực sự cần gặp Chúc Du một lần, để xem cậu bé có thể giúp được gì cho Bách Trầm hay không.

Bình Luận (0)
Comment