Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 34

Nó còn độc hơn cả cổ độc, khiến người ta khó có thể kiểm soát được chính mình.

"Vậy thì...." Chúc Du nuốt miếng thịt trong miệng xuống, ngước mắt nhìn Bách Trầm, "Ý anh là ngày mai tui cũng sẽ đi ăn trưa cùng với ba mẹ anh à?"

Bách Trầm gật đầu, có chút ngại ngùng: "Trước đây tôi có nhắc đến cậu trong điện thoại với dì, bây giờ dì đến London nên muốn gặp cậu một lần."

Chúc Du chống cằm bằng một tay, nở nụ cười lém lỉnh nhìn anh, hỏi: "Vậy anh kể về tui như thế nào với dì?"

Vành tai Bách Trầm hơi đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Chúc Du, "Chỉ nói là tôi đến đây và quen được một người bạn."

"Còn gì nữa không?" Chúc Du tràn đầy mong đợi.

Bách Trầm hơi sững sốt, "Hết rồi."

Chúc Du nghiêng nghiêng đầu, "Chỉ vậy thôi?"

Cậu hỏi như vậy rõ ràng là hy vọng anh nói thêm điều gì khác, nhưng đúng là ngoài câu đó ra, Bách Trầm không nói thêm gì cả, chỉ lắc đầu: "Ừm."

Chúc Du bĩu môi, giọng mang chút kiêu ngạo: "Cũng không biết khen tui thêm hai câu nữa, tui có nhiều ưu điểm vậy mà."

"Để lần sau vậy." Bách Trầm bị biểu cảm này của cậu làm cho cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Chúc Du lại vui vẻ ngay, gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng, cười nói: "Được rồi, vậy tui tha lỗi cho anh đó."

Hôm nay Bách Trầm cũng đến đón Chúc Du tan làm.

Chúc Du vốn tưởng hôm nay anh bận không đến được, nên khi thấy Bách Trầm chờ trước cửa quán cà phê, cậu vui mừng khôn xiết, nói rằng những niềm vui bất ngờ như thế này có thể khiến cậu vui vẻ cả ngày.

Về đến nhà, Bách Trầm làm món gà xào cay và khoai tây om cà tím, Chúc Du ăn liền mấy bát lớn để thể hiện sự vui sướng của mình.

Bách Trầm nói thêm: "Nếu cậu không muốn đi có thể từ chối."

Chúc Du uống cạn ly nước rồi đáp: "Tui đâu có nói là không muốn đi, dù gì cũng là ba mẹ anh mà. Họ muốn gặp tui, làm sao tui có thể từ chối được chứ?"

"Tui dám chắc bất cứ bậc phụ huynh nào gặp tui rồi cũng sẽ thích tui thôi!"

"Chỉ khi họ gặp tui, biết được tui là một người đáng tin cậy thế nào, họ mới nhận ra rằng để tui làm bạn thân của anh là một điều xứng đáng biết bao!" Chúc Du càng nói càng tự hào, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy, hai tay chống nạnh, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Bách Trầm cũng đứng dậy, vừa thu dọn bát đĩa trên bàn vừa nói: "Chuyện này chắc không cần họ phải nhận ra đâu."

"Tôi đã biết làm bạn với cậu là một điều đáng giá và may mắn đến nhường nào rồi."

Chúc Du lại bị những lời này dỗ dành đến mức vui sướng tột độ, cậu không khỏi kiêu căng mà chạy vòng ra phía Bách Trầm, nghiêng đầu nhìn anh, sửa lại: "Không đúng, phải là bạn thân nhất."

Bách Trầm cười, lúm đồng tiền nơi má khiến anh trông càng thêm dịu dàng, "Đúng, là bạn thân nhất."

Nói xong, anh cầm bát đĩa đi vào bếp, Chúc Du vội vã đi theo, "Tui sẽ rửa chén với anh!"

Vừa ngân nga một bài hát, Chúc Du vừa chủ động nhận phần lau khô bát đĩa.

Có thể thấy tâm trạng cậu hôm nay thật sự rất tốt.

Sau khi rửa bát xong, hai người lại cùng nhau cắt móng vuốt cho Lưu Ba.

"Lưu Ba cứ thích phá cây phát tài trong phòng tui hoài." Chúc Du rũ mi, giữ chặt một chân của Lưu Ba để Bách Trầm cắt móng cho nó.

Bách Trầm cười thầm.

"Mai tui chuyển cây qua nhà anh, cảm giác như sắp giết chết nó vậy."

Bách Trầm đồng ý, ngầm cho phép cậu có thể đặt bất cứ thứ gì trong nhà anh.

Dù sao, nếu nói thật lòng, bây giờ chỉ cần nhìn bất kỳ một góc nào trong căn nhà của anh cũng có thể tìm thấy dấu vết của Chúc Du.

"Đàn anh." Chúc Du gãi nhẹ dưới cằm Lưu Ba, ngước mắt lên nhìn Bách Trầm, khẽ gọi một tiếng.

Bách Trầm đang cúi đầu chăm chú cắt móng vuốt cho Lưu Ba, toàn bộ sự tập trung đều dồn vào con mèo. Nghe vậy, anh khẽ đáp: "Ừm? Sao thế?"

Chúc Du ngồi bệt xuống sàn, lặng lẽ dịch sát lại gần Bách Trầm. Hai người vốn đã ngồi sát nhau, giờ khoảng cách lại càng gần hơn.

Giọng cậu có chút dè dặt: "Hai người hồi sáng... không phải ba mẹ ruột của anh à?"

Chúc Du thật ra cũng không phải người hay tò mò chuyện người khác.

Chúc Du chỉ đơn thuần muốn biết thêm về Bách Trầm.

Kỳ lạ thay, cậu muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt ba mẹ anh.

Ngay cả chính cậu cũng không hiểu tại sao.

Bách Trầm hơi khựng lại, gật đầu thừa nhận: "Ừ, họ là ba mẹ nuôi của tôi."

Có vẻ là đúng thật. Chúc Du nghiêng đầu nhìn anh, "Vậy họ là người thế nào? Mai tui có cần mặc đồ trang trọng cho lịch sự không?"

Bách Trầm nghe vậy liền ngẩng lên, thấy bộ dạng cậu có vẻ lo lắng, anh nhẹ giọng trấn an: "Họ đều là người rất hiền hậu, cậu không cần phải căng thẳng đâu."

"Ừ ha, dù sao đàn anh cũng hiền ơi là hiền mà." Chúc Du vừa ngáp vừa nói: "Đợi cắt móng xong, tui về ngủ đây, buồn ngủ quá."

"Chưa ngủ bù à?" Bách Trầm chỉnh điều hòa tăng nhiệt độ một chút.

Chúc Du cố tình tiến sát hơn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ còn lại hơi thở quấn quýt, "Tại nhớ anh quá nên ngủ không được QAQ."

Lời lẽ mập mờ, khoảng cách chỉ cần hơi cúi đầu là có thể chạm môi, ánh đèn vàng dịu nhẹ, căn phòng ấm áp, hương hoa trà thoang thoảng trong không khí, lại có người mình thích ở bên...

Khi tất cả những yếu tố này hòa quyện lại... còn độc hơn cả cổ độc, khiến người ta không thể chống đỡ, dễ dàng mất kiểm soát.

Bách Trầm hoảng sợ quay đầu đi hướng khác, giọng hơi khàn: "Xong rồi."

Anh thả chân trước của Lưu Ba xuống, điều chỉnh lại tư thế ngồi, co một chân lên để che giấu sự bối rối.

"Vậy hả?" Chúc Du thản nhiên ôm Lưu Ba vào lòng, nhéo nhéo móng vuốt của nó: "Cảm ơn đàn anh đi nào."

Lưu Ba li.ếm li.ếm môi, lười biếng kêu: "Meo~"

"Vậy tui về ngủ đây, anh không cần tiễn đâu, ngủ sớm đi nhé." Chúc Du đứng dậy, vẫy tay với Bách Trầm rồi ôm mèo rời đi.

Hôm nay thời tiết London nắng ráo, nhiệt độ vẫn thấp như thường lệ.

Chúc Du khoác một chiếc áo lông cừu màu nâu, bên trong mặc áo hoodie hai lớp màu be, bọc mình kỹ càng để chống chọi với cái lạnh. Cậu không đeo khuyên tai, phần tóc mái đã được tỉa ngắn hơn một chút, nửa trên được buộc gọn. Trên đầu đội một chiếc mũ len trắng.

Chúc Du đứng dưới khu ký túc, tay đút túi áo, chờ Bách Trầm lái xe đến.

Không lâu sau, một chiếc Mercedes chậm rãi dừng lại trước mặt cậu.

"Cá Nhỏ, lên xe đi." Cửa kính ghế lái từ từ hạ xuống.

Bách Trầm mặc một bộ vest đen vừa vặn, bên trong là áo ghi-lê cùng màu, không thắt cà vạt, hàng khuy được cài kín cẩn thận. Chỉ có bộ âu phục được cắt may khéo léo mới có thể che đi vóc dáng vạm vỡ của anh.

Một khi cởi áo ra, không có gì có thể che giấu được nữa.

Chúc Du vòng qua bên kia xe, mở cửa chui vào. Vừa mới ngồi xuống, cậu đã không nhịn được hỏi: "Đàn anh! Buổi bảo vệ luận văn sáng nay thế nào rồi?"

Bách Trầm gật đầu, "Thuận lợi."

"Sao tối qua anh không nói với tui chứ! Nếu biết thì tui đã dậy sớm để đi cùng anh rồi." Chúc Du vừa nói vừa cởi áo khoác.

Bách Trầm lấy từ ghế sau một túi khoai tây chiên đưa cho cậu, "Chỉ là một buổi bảo vệ luận văn bình thường thôi."

"Tui rất muốn nhìn anh mặc đồ bảnh bao, đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt về mấy kiến thức học thuật cao siêu đó mà?" Chúc Du xé gói khoai tây chiên, bỏ vào miệng nhai giòn rụm.

"Trời ạ! Đây là loại khoai tây chiên tui thích nhất! Đàn anh đúng là hiểu tui quá mà!" Chúc Du vừa nhai vừa cảm thán.

"Lần sau còn cơ hội, tôi nhất định sẽ báo trước với cậu."

Chúc Du gật gù hài lòng, "Thôi được, vì khoai tây chiên, tui tha thứ cho anh."

Bách Trầm nhìn cậu, giọng nói bất đắc dĩ nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng: "Cảm ơn Cá Nhỏ đã rộng lượng, nhưng cậu quên thắt dây an toàn rồi."

Chúc Du kêu lên, định vươn tay kéo dây an toàn, nhưng nhận ra hai tay mình đều dính vụn khoai tây. Cậu bèn xòe tay ra, thuận miệng bảo Bách Trầm: "Đàn anh, anh giúp tui đi, tay tui không sạch lắm."

"Được."

Bách Trầm nghiêng người về phía cậu.

Anh đưa tay kéo dây an toàn, nhưng phát hiện nó bị kẹt, liền dừng lại một chút, rồi thử dùng thêm lực, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Chúc Du cúi đầu khó hiểu, "Sao vậy?"

"Hình như bị kẹt, để tôi xem lại."

Anh cúi thấp hơn để kiểm tra dây an toàn.

Nhìn từ góc độ bên ngoài, đầu anh gần như sát với bụng dưới của Chúc Du.

Thế nhưng cả hai đều không nhận ra tình huống có phần lệch lạc về thị giác này...

Cho đến khi cửa kính xe bất ngờ bị gõ mạnh. Một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục thò đầu qua cửa ghế lái, nói: "Xin chào, khu vực này không được phép đỗ xe...."

"Oh, no! Ở đây cũng không được phép quan hệ bằng miệng đâu!" Nhân viên bảo vệ sau khi nhìn thấy tình hình trong xe đã ân cần nhắc nhở hai người.

Chúc Du lập tức đỏ bừng mặt như sắp nhỏ máu.

Cậu hoảng hốt xua tay, lắp bắp giải thích: "No, no, no..."

"A-anh ấy... bọn tôi chỉ đang—" Cậu chỉ chỉ vào dây an toàn còn chưa cài.

Bách Trầm ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như cũ. Anh kéo dây an toàn ra, cài vào khóa ghế bên cạnh Chúc Du. Sau đó quay sang nhìn bảo vệ, anh bình tĩnh giải thích: "Anh hiểu lầm rồi."

Bảo vệ lại liếc xuống quần của Chúc Du một cái.

Chúc Du vội vàng kéo áo khoác trùm lên đùi, trong đầu nổ vang như sấm dậy.

"OK." Nhận ra mình hiểu lầm, bảo vệ giơ tay làm động tác xin lỗi, lùi về phía sau nhường đường.

Bách Trầm cài dây an toàn cho mình, quay vô lăng lái xe ra khỏi khu vực đó.

Chúc Du vẫn còn bàng hoàng, quay đầu nhìn qua cửa kính xe, đặt tay lên ngực trấn an trái tim đập loạn nhịp. Khuôn mặt cậu vẫn đỏ bừng, giọng nói run run: "A ha.... Người Anh đúng là... haha...."

Cậu cười gượng vài tiếng, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Không khí trong xe dường như trở nên chật chội và nóng bức hơn, Chúc Du liền đưa tay lên quạt quạt trước mặt, "Xin lỗi đàn anh, để anh bị hiểu lầm rồi."

Nhịp tim của cậu lại sắp đạt đến đỉnh điểm mất thôi.

Bách Trầm hạ thấp kính cửa xe xuống, để làn gió mát tràn vào giúp Chúc Du dễ chịu hơn. Anh điềm tĩnh đáp: "Không sao."

Chúc Du không dám nhìn anh. Giờ nghĩ lại, tư thế khi nãy đúng là quá dễ gây hiểu lầm. Cậu bứt rứt nhúc nhích người, cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Chiếc xe lướt qua những con phố sầm uất, đi qua mấy lượt đèn giao thông. Trong lúc đó, Chúc Du ăn hết một túi khoai tây chiên, cuối cùng đỏ mặt ngủ quên trên xe.

Vì vậy, cậu cũng không phát hiện ra vệt đỏ trên vành tai của Bách Trầm mãi đến khi xe dừng dưới khách sạn mới dần tan đi.

"Phù—"

Vừa bước ra khỏi thang máy, Chúc Du nhỏ giọng gọi Bách Trầm: "Đàn anh."

Bách Trầm dừng bước, nhìn cậu: "Sao vậy?"

Chúc Du vén lọn tóc hồng trước trán, chỉnh lại chiếc mũ len cho ngay ngắn, hỏi với vẻ nghiêm túc: "Nhìn có ổn không? Có đứng đắn không?"

"Rất ổn." Bách Trầm gật đầu.

Chúc Du vỗ nhẹ lên ngực, kéo tay áo Bách Trầm kéo đi, "Lạ thật, sao tui lại căng thẳng đến mức này chứ."

Bách Trầm dịu dàng an ủi cậu rằng không cần phải lo lắng, hai người kia đều là những người hiền hòa và dễ nói chuyện.

Họ đến trước cửa phòng riêng.

Nhân viên phục vụ đứng ngoài đẩy cửa giúp họ.

Chúc Du theo sát sau lưng Bách Trầm bước vào.

Bên trong, Vu Thục Vận và Vương Mặc Đình đã ngồi chờ sẵn.

"Chú, dì." Bách Trầm lên tiếng chào hỏi.

Chúc Du cũng ló đầu ra từ phía sau anh, lễ phép vẫy tay chào hai người, lịch sự nói: "Con chào chú, dì ạ."

"Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu!" Chúc Du tỏ vẻ hối lỗi.

Vu Thục Vận đứng dậy, mỉm cười: "Không lâu đâu, chúng ta cũng vừa mới đến thôi."

"Cảm ơn con đã đồng ý đến ăn cơm cùng chúng ta." Bà kéo ghế bên cạnh ra, mời Chúc Du ngồi xuống.

Chúc Du cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó bước tới ngồi vào chỗ bên cạnh Vu Thục Vận.

Bách Trầm ngồi xuống bên cạnh Chúc Du.

Vừa ngồi xuống, Chúc Du liền cười tươi nói: "Không cần cảm ơn đâu ạ! Vì dù sao thì... Chú dì mời con ăn mà..."

Nghe xong câu ấy, Vu Thục Vận và Vương Mặc Đình khẽ mỉm cười.

Khi mọi người đã đông đủ, nhân viên phục vụ lần lượt mang món ăn lên.

Trong lúc chờ đợi, Vu Thục Vận chủ động bắt chuyện bằng những đề tài nhẹ nhàng, có thể thấy rõ Chúc Du đã bớt căng thẳng hơn nhiều.

Bữa ăn diễn ra được một nửa, Vương Mặc Đình chợt nhớ ra cần xuống xe lấy chai rượu vang mang từ Trung Quốc sang. Bách Trầm liền xung phong đi lấy giúp, Vương Mặc Đình lo rằng anh không biết vị trí cất rượu nên hai người cùng rời khỏi phòng ăn.

Chúc Du tròn mắt nhìn theo bóng lưng Bách Trầm khuất dần sau cánh cửa, trong lòng gào thét hàng chục lần: "Anh đừng bỏ lại tui!"

Thế nhưng cánh cửa vẫn lạnh lùng khép lại.

Vu Thục Vận gắp một miếng sườn cho Chúc Du, dịu dàng hỏi: "Mấy món này có hợp khẩu vị của con không Tiểu Du?"

Chúc Du vội gật đầu, "Dạ có, ngon lắm ạ!"

"Vậy thì tốt rồi, dì nghe Tiểu Trầm nói con rất thích đồ ăn Trung Quốc nên bọn bác đã chọn nhà hàng Trung nổi tiếng nhất khu vực này." Vu Thục Vận cười hiền hòa, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi nhìn cậu.

Chúc Du có chút bất ngờ vì được quan tâm đến vậy, vội nói: "Cảm ơn dì nhiều, thật sự đã bận tâm đến con rồi."

"Sao lại nói vậy chứ? Thật ra người cần cảm ơn phải là dì mới đúng." Giọng điệu của Vu Thục Vận đầy yêu thương và trìu mến, dù chưa từng có con cái nhưng bà lại toát lên vẻ dịu dàng của một người mẹ, khiến người khác muốn được gần gũi.

Chúc Du ngơ ngác: "Ý dì là sao ạ?"

Vu Thục Vận thở dài, nói: "Dì muốn cảm ơn con vì đã chịu làm bạn với Tiểu Trầm."

Bà ngừng một lát rồi hỏi: "Không biết Tiểu Trầm có từng kể với con về gia đình trước đây của nó không?"

Chúc Du lắc đầu.

Vu Thục Vận nói: "Xem ra nó thực sự không muốn nhắc đến rồi. Tiểu Trầm được bọn ta đón về khi nó mười bảy tuổi. Thực ra, không thể nói là nhận nuôi..."

"Thằng bé vốn là con của một người bà con xa bên nhà bác. Trước khi về nhà bọn ta, nó từng trải qua hai gia đình nhận nuôi khác."

"Nó mất ba mẹ vào năm bảy tuổi... Bảy tuổi đấy, cái tuổi có thể ghi nhớ quá nhiều chuyện. Hơn nữa bố mẹ nó lại qua đời ngay trước mắt nó..." Đáy mắt Vu Thục Vận thoáng ánh nước, giọng bà trầm xuống.

"Bọn ta không rõ những gì nó đã trải qua trong hai gia đình trước, sau hai lần bị vứt bỏ, nó mới được bọn ta mang về nhà. Chẳng bao lâu sau, bọn ta nhận ra một điểm rất lạ ở nó: Nó không bao giờ xem đây là nhà của mình."

"Nó có một thói quen kỳ quặc, đó là luôn nhét tất cả đồ đạc của mình vào trong vali. Ban đầu bọn ta cứ tưởng đó là sở thích cá nhân, nhưng bác sĩ tâm lý của nó lại nói..."

Vu Thục Vận dừng lại, nghẹn ngào: "Thằng bé làm vậy là vì nó luôn có cảm giác mình sẽ bị bỏ rơi lần nữa. Nhét hết đồ đạc vào vali để khi bị vứt bỏ có thể nhanh chóng rời đi mà không vướng bận điều gì..."

Thói quen này...

Ngay từ đêm đầu tiên quen biết Bách Trầm, Chúc Du đã phát hiện ra.

Lúc ấy cậu còn tưởng đó chỉ là một sở thích thông thường.

Và còn cả... bác sĩ tâm lý ư?

Trái tim Chúc Du bỗng thắt lại, một nỗi xót xa khó tả trào lên nơi lồng ngực, khiến cậu thấy khó chịu vô cùng.

"Dĩ nhiên, dì  kể những điều này không phải để con cảm thấy thương hại Tiểu Trầm." Nhìn thấy đôi mắt long lanh nước của Chúc Du, Vu Thục Vận vội chuyển chủ đề.

"Dì chỉ mong nó có thể xem bọn ta như gia đình thực sự. Nhưng suốt bao năm qua, bọn ta vẫn luôn cảm nhận được sự xa cách và dè chừng từ nó. Nhiều người không hiểu, họ từng hỏi dì tại sao lại dành quá nhiều công sức cho một đứa trẻ không phải con ruột."

"Nếu họ biết Tiểu Trầm là một đứa trẻ tốt đến nhường nào, họ sẽ không nói vậy đâu."

Chúc Du gật đầu, chân thành nói: "Đúng vậy, đàn anh là một người rất tốt và rất dịu dàng. Dì và chú cũng giống anh ấy, hai người đều rất ấm áp. Con tin hai người chính là những người thích hợp nhất để trở thành gia đình của anh ấy."

"Tiểu Trầm bao năm qua hầu như không có bạn bè. Con là người bạn đầu tiên, lại còn là người mà nó chủ động nhắc đến với bọn ta. Con không biết bọn ta đã vui đến mức nào khi biết đến sự tồn tại của con đâu."

"Với Tiểu Trầm, con là người đặc biệt đấy." Giọng điệu của Vu Thục Vận dịu dàng như đang dỗ trẻ con, chữ cuối cùng còn hơi nhấn lên, vừa yêu thương vừa trìu mến.

Chúc Du khẽ động vành tai, đôi mắt mở to hơn, khó hiểu hỏi: "Ý dì là sao ạ?"

Vu Thục Vận mỉm cười đầy bao dung, "Con sẽ hiểu thôi. Bọn ta mong con có thể giúp nó tiếp xúc nhiều hơn với những điều mới mẻ. Nếu có thể bước ra khỏi quá khứ, có lẽ nó sẽ không còn giữ khoảng cách với bọn ta nữa."

"Bọn ta mãi mãi xem nó như con ruột của mình." Những lời này bọn họ đã nói với Bách Trầm vô số lần, hiệu quả lại chẳng được bao nhiêu.

Thế nhưng, đó vẫn luôn là thái độ kiên định của bọn họ.

Đôi mắt Chúc Du long lanh ánh nước, có lẽ là do xúc động khi nghe về quá khứ của Bách Trầm. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, trong ánh mắt cậu lóe lên sự kiên định. Cậu giơ tay lên siết chặt thành nắm đấm, tự tiếp thêm động lực cho bản thân: "Dì ơi, con hiểu rồi! Con sẽ cố gắng giúp đàn anh cởi mở hơn."

Vu Thục Vận cười rạng rỡ, "Con đáng yêu quá, Tiểu Du."

Chúc Du cũng cười hì hì, có chút ngượng ngùng.

Ngay sau đó, cửa phòng riêng bị đẩy ra, hai cha con khoác vai nhau bước vào.

Chúc Du và Vu Thục Vận nhìn nhau, ngầm ăn ý mà giấu đoạn hội thoại vừa rồi vào lòng.

Bữa ăn sau đó diễn ra bình thường. Giữa chừng, Chúc Du muốn đi vệ sinh. Bách Trầm đã từng đến nhà hàng này, sợ cậu không tìm được nhà vệ sinh, anh đi cùng cậu ra ngoài rồi đứng đợi trước cửa.

Chưa đầy hai phút sau, trong phòng vệ sinh bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh: "Đàn anh!!"

Bách Trầm lập tức quay người lao vào, lo lắng hỏi: "Sao thế?"

Chúc Du đứng trước bồn rửa tay, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, "Tui gặp ba mẹ anh mà quên tháo khuyên lưỡi rồi!!!"

Vừa nói xong, cậu còn le lưỡi ra để Bách Trầm nhìn rõ.

Bách Trầm nhẹ nhàng thở phào, bước lên phía trước hỏi: "Sáng nay không đeo khuyên tai là vì chuyện này à?"

Chúc Du thu lưỡi về, gật đầu như gà mổ thóc.

Bách Trầm dịu giọng: "Không sao đâu, dì rất quý cậu. Dù cậu có đeo những thứ này, dì cũng chẳng có định kiến gì cả."

"Mọi nỗ lực đều vô ích rồi." Chúc Du giả vờ ngất xỉu, nửa người dựa vào vai Bách Trầm, than thở: "Tui xỉu mất thôi."

Bình Luận (0)
Comment