Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 35

Em ghét anh! Tụi mình bây giờ ngay cả bạn bè cũng không phải nữa!

Dẫu biết rằng bây giờ có hối cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng Chúc Du vẫn tháo khuyên lưỡi ra.

Cậu đã đeo khuyên lưỡi từ sau khi tốt nghiệp cấp ba. Lúc mới đeo còn thấy không quen, nhưng lâu dần hầu như quên mất sự tồn tại của nó.

Sáng nay đánh răng xong, đứng trước gương chỉ thấy khuyên tai của mình, hoàn toàn không nhớ gì đến khuyên lưỡi.

"Được rồi, giờ trông mới có vẻ đứng đắn hơn." Chúc Du vốc nước rửa mặt, Bách Trầm lấy khăn giấy trong túi đưa cho cậu.

Chúc Du tiện tay lau bừa, để lại mấy mẩu giấy vụn dính trên mặt.

Bách Trầm gọi cậu: "Cá Nhỏ."

Chúc Du quay đầu, "Sao thế?"

Bách Trầm giơ tay lấy mẩu giấy dính trên mặt cậu xuống, vành tai Chúc Du nóng lên, gương mặt đỏ bừng.

"Trên mặt cậu có dính giấy." Bách Trầm đưa mẩu giấy trên tay cho Chúc Du xem.

Chúc Du khẽ "ồ" một tiếng.

Bách Trầm tự nhiên cầm lấy mẩu giấy trong tay cậu vứt vào thùng rác bên cạnh, rồi cả hai cùng quay về phòng ăn.

Sau đó, họ mở chai rượu vang ra.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Chúc Du nhất quyết không uống dù chỉ một ngụm.

Nhưng cậu vẫn ăn không sót miếng nào.

Sau khi ăn xong, Vương Mặc Đình lái xe đưa họ đến trường. Hôm qua, họ vẫn chưa kịp tham quan hết khuôn viên trường. Vu Thục Vận và Vương Mặc Đình lại bận việc nên phải rời đi.

Bây giờ thời gian rảnh rỗi, Chúc Du cũng có mặt, Vu Thục Vận đề nghị cùng nhau dạo nốt phần trường học còn lại.

Bọn họ sẽ về nước trên chuyến bay đêm, thời gian vẫn còn khá dư dả.

Chúc Du giống như một hướng dẫn viên du lịch nhỏ hoạt bát, đi ngang qua bất cứ tòa nhà nào cũng dừng lại thuyết minh một hồi. Cậu tràn đầy năng lượng, lời lẽ hài hước, thu hút sự chú ý của cả nhà họ.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Giữa chừng, Chúc Du và Bách Trầm đi đến máy bán nước tự động để mua nước.

Vu Thục Vận và Vương Mặc Đình ngồi nghỉ trên băng ghế ở sân vận động chờ hai người quay lại.

Sau khi lấy được nước, Chúc Du ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm, cổ họng đang khô như hạn hán lâu ngày cuối cùng cũng được tưới mát.

"Khát chết mất." Chúc Du thở phào nhẹ nhõm.

"Uống từ từ thôi." Bách Trầm đưa khăn giấy cho cậu lau miệng.

Chúc Du lau bừa một cái, "Đàn anh, tui nghĩ tui tìm ra công việc tương lai của mình rồi."

"Ừm? Là gì?"

"Làm hướng dẫn viên du lịch đó, đeo thêm cái bảng tên ghi 'Nhận vẽ bài tập cuối kỳ cho sinh viên mỹ thuật', cái này gọi là có nhiều kỹ năng thì không bao giờ lỗ vốn."

Bách Trầm bật cười, "Hướng dẫn viên có khi sẽ rất mệt đấy."

"Nghe cũng đúng, ngành nào cũng có cái vất vả riêng. Thật ra tui chỉ muốn ở nhà mãi thôi. Sau này có người yêu nhất định phải chịu được cái thói quen ngủ đến tự nhiên tỉnh của tui." Chúc Du vừa cầm chai nước vừa sóng bước cùng Bách Trầm đi về phía sân vận động.

"Dù cái 'tự nhiên tỉnh' của tui có thể là ba giờ chiều." Cậu nhỏ giọng bổ sung thêm.

Bách Trầm suy nghĩ một lát, hỏi: "Chỉ có yêu cầu đó thôi à?"

Chúc Du lập tức lắc đầu phủ nhận, "Tất nhiên là không rồi, đây chỉ là một trong số đó."

Cậu giơ ngón tay ra hiệu số một.

"Vậy còn yêu cầu nào nữa?" Bách Trầm tiếp tục truy hỏi.

Chúc Du không nhận ra sự sốt sắng trong giọng nói của anh, nghĩ ngợi rồi xòe tay: "Nhiều lắm, không thể nghĩ hết ngay được."

Cậu lười nhất là động não, mỗi khi nghĩ ra một điều kiện mới liền đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình.

Sau này nếu có ai theo đuổi cậu, cậu sẽ lần lượt đối chiếu từng điều kiện, không đáp ứng được dù chỉ một cái thì loại ngay.

Tất nhiên... cũng phải tùy người nữa. Cậu đột nhiên liếc nhìn Bách Trầm.

Hai người đi theo con đường nhỏ vòng ra rìa sân vận động. Khi vừa đến gần một bụi cây cách Vu Thục Vận và Vương Mặc Đình không xa, họ tình cờ nghe thấy Vu Thục Vận đang gọi điện thoại.

Cả hai rất ăn ý dừng bước, không đi tiếp để tránh làm phiền họ.

"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, con số trên hợp đồng không thể thay đổi nữa."

"Hội đồng quản trị có gì bất mãn? Kêu anh ta trực tiếp nói với tôi."

"Việc chuyển nhượng cổ phần cho Tiểu Trầm đã được thỏa thuận từ trước, tại sao bây giờ lại bảo không thể chấp nhận?"

"Sao nó lại không phải là con trai tôi? Bọn họ có dùng não để suy nghĩ trước khi nói không vậy? Thôi được rồi, chuyện này chờ tôi về nước rồi tính."

Vu Thục Vận dứt khoát cúp máy.

Vương Mặc Đình bước tới phía sau nhẹ nhàng xoa bóp vai bà, ôn hòa trấn an: "Đừng tức giận quá, bọn họ cũng chẳng gây sóng gió gì nổi đâu, cứ đợi chúng ta về nước rồi xử lý."

Vu Thục Vận gật đầu, nghiêng mặt khẽ cọ vào tay Vương Mặc Đình.

Chúc Du giơ tay che miệng, quay sang nhìn Bách Trầm chớp mắt mấy cái.

Ôi trời, hình như tụi mình vô tình lọt vào nhầm kênh rồi.

Sắc mặt Bách Trầm không có gì thay đổi. Vài giây sau, Chúc Du kéo nhẹ tay áo anh. Bách Trầm cúi xuống nhìn, cậu giơ một ngón tay đặt lên môi, thì thầm: "Đàn anh, tui sẽ giữ bí mật."

Dù gì cũng không phải cố ý nghe trộm.

Bách Trầm cong khóe môi, ngược lại nắm lấy tay Chúc Du, nói: "Được."

Hai người nán lại phía sau khoảng nửa phút rồi mới bước ra ngoài.

....

Sáu giờ rưỡi tối.

Sân bay London.

Bách Trầm và Chúc Du cùng tiễn Vu Thục Vận và Vương Mặc Đình rời đi. Sau đó, hai người đứng trên đài quan sát lặng lẽ dõi theo máy bay cất cánh đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

Từ buổi chiều sau khi nghe những lời đó, tâm trạng của Bách Trầm dường như không tốt lắm. Cũng không hẳn là tệ, nhưng Chúc Du có cảm giác như anh đang có tâm sự.

Cậu ngoan ngoãn đứng bên cạnh Bách Trầm, đợi đến khi xung quanh đã vãn người, mới nhẹ nhàng lên tiếng:

"Đàn anh, mình có nên đi chưa?"

"Không phải tui hối anh đâu nha, chỉ là gió càng lúc càng lớn, tụi mình đứng lâu quá sẽ bị cảm mất."

Bách Trầm hoàn hồn, thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi, mình về thôi."

"Được được!" Chúc Du khẽ vỗ tay, bước từng bước nhỏ để bắt kịp Bách Trầm.

Sau khi lên xe, cậu nhanh chóng thắt dây an toàn, nói: "Đàn anh, tui vừa mới đặt một phòng khách sạn suối nước nóng nè!"

"Đặt vào thứ Sáu tuần sau, đợi anh xong buổi bảo vệ luận văn hôm thứ Năm, tụi mình đi thư giãn một chút nhé!"

Chúc Du đan mười ngón tay vào nhau, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bách Trầm đầy mong chờ.

Bách Trầm đang lái xe nhưng vẫn dành một chút thời gian nhìn cậu, sau đó quay lại tập trung vào đường đi, hỏi: "Sao lại đột nhiên muốn đi suối nước nóng?"

Chúc Du cúi đầu, hai ngón tay chọc chọc vào nhau, lọn tóc nhỏ trên đầu khẽ rung rinh, "Vì sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, mình thư giãn một chút cũng được mà... hơn nữa... hơn nữa tui còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh."

Khóe môi Bách Trầm nhếch lên, khẽ gật đầu, "Được."

"Vậy thì tuyệt quá rồi! Cuối cùng cũng có dịp sử dụng bộ áo choàng tắm mà tui đặc biệt mang từ nhà sang!" Chúc Du vui vẻ đến mức giọng nói cũng cao vút.

"Nghe nói suối nước nóng của khách sạn Yanan Bitton là tốt nhất ở London đó. Không ngờ trước khi về nước lại có thể đi trải nghiệm một lần, nghĩ thôi là đã thấy hạnh phúc rồi!"

Tim Bách Trầm hẫng một nhịp, anh hỏi: "Cậu sắp về nước rồi sao?"

Chúc Du lắc đầu, "Không mà, còn lâu lắm."

Dù sao thì từ lần trước khi Chúc Đình khuyên cậu về nước nhưng bị từ chối, trong nhà cũng không ai nhắc đến chuyện đó nữa.

"Bất kể thế nào, năm nay tụi mình nhất định phải đón Giáng sinh cùng nhau!" Chúc Du tuyên bố chắc nịch.

"Thế còn Tết Nguyên đán?"

"Tết hả? Tết cũng được mà." Chúc Du vỗ ngực tự tin: "Tui còn đợi ăn cơm tất niên do anh nấu đó!"

Bách Trầm khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau, xe đã về đến bãi đậu. Chúc Du bỗng cuống cuồng tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

Bách Trầm nhanh tay giữ cậu lại, "Xe còn chưa dừng hẳn, làm gì mà vội thế?"

Chúc Du nức nở nói: "Lưu Ba! Tội nghiệp Ba Ba nhà tui, đã sắp mười ba tiếng rồi mà nó chưa được ăn!"

Vừa khi xe dừng hẳn, cậu liền chộp lấy áo khoác rồi nhảy xuống.

Bách Trầm khóa xe xong cũng bước theo sau.

Chúc Du chạy một mạch đến cửa nhà, nhanh tay tra chìa khóa mở cửa, "Lưu Ba, Lưu Ba!"

Bật đèn lên, cậu đảo mắt tìm mèo.

Một tiếng "meo~" vọng ra từ phòng ngủ.

Chúc Du nhìn cánh cửa phòng khép hờ, sắc mặt bỗng tái mét, trong miệng không còn gọi tên mèo nữa mà đổi thành:

"Cây phát tài của tui!!!"

Cậu lập tức đẩy cửa phòng ngủ ra.

Cảnh tượng trước mắt không còn có thể dùng từ "thảm khốc" để hình dung nữa.

Bùn đất vương vãi khắp sàn nhà.

Dấu chân mèo màu vàng in đầy trên giường.

Cây phát tài bị cào đến mức rễ lộ hẳn ra ngoài, mà kẻ chủ mưu thì toàn thân lấm lem bùn vẫn còn đang bận rộn đào bới trong chậu cây.

Chúc Du ôm ngực, đầu gối mềm nhũn.

"Cái... cây-phát-tài của tui——"

Bách Trầm đỡ cậu, "Cậu ổn chứ, Cá Nhỏ?"

"Không ổn lắm."

Chúc Du rút tay khỏi tay anh, tiến lên túm Lưu Ba trong chậu cây lên vứt sang một bên.

"Cây phát tài của tui..." Cậu rê.n rỉ đầy thống khổ quỳ xuống bên cạnh chậu cây, run rẩy vươn tay chạm vào những chiếc lá đang lung lay sắp rụng.

Không dám chạm.

Sợ nó rụng.

Rõ ràng chưa kịp chạm vào...

Nó vẫn rụng.

"Tui hết đường phát tài rồi..." Chúc Du suýt nữa ôm cây khóc òa.

Hôm qua vừa nói sẽ mang cây phát tài sang nhà Bách Trầm, thế mà hôm nay chỉ vì chậm trễ một chút, tối về đã thấy nó bị hành hạ đến mức thảm thương thế này.

Bách Trầm ngồi xuống bên cạnh kiểm tra tình trạng của cây, "Không sao, chưa chết hẳn đâu, chăm sóc cẩn thận thì vẫn sống được."

Chúc Du mắt long lanh nước nhìn anh, "Thật không?"

Bách Trầm gật đầu an ủi: "Ừm, để tôi mang về chăm sóc. Cậu đi cho Lưu Ba ăn đi, lát nữa tôi qua giúp cậu dọn phòng."

Chúc Du đứng dậy, quay đầu nhìn một vòng.

Cả căn phòng bừa bộn đến mức không muốn động vào.

"Thôi quên đi. Đợi Lưu Ba ăn xong, tụi mình tắm rửa cho nó, tối nay nó qua ngủ với anh nha, được không?" Chứng lười lại tái phát, Chúc Du quyết định bỏ cuộc.

"Hôm nay không dọn, mai vẫn phải dọn mà. Tôi nhớ mai cậu kín lịch nguyên buổi sáng đấy."

Chúc Du bấu hai tay lên má, "Dù sao tui cũng không chịu, tui chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa cho Lưu Ba xong rồi ngủ thôi."

Cậu ngước nhìn Bách Trầm, bắt đầu lăn lộn ăn vạ: "Tui không quan tâm, không chịu đâu, vừa ăn xong mà dọn dẹp sẽ bị tụt đường đó!"

Ban đầu định lăn lộn trên giường, nhưng giường bẩn đến mức không có chỗ nào sạch sẽ để nằm. Thế là cậu chạy thẳng ra phòng khách, đá giày rồi nhảy phịch lên ghế sofa, nằm dài như chú ỉn lười.

"Tui không muốn dọn, tui tụt đường rồi, giờ tui chỉ muốn ngủ thôi!"

Bách Trầm đi theo ra ngoài, nhìn dáng vẻ cậu lăn lộn ăn vạ mà chỉ cảm thấy đáng yêu.

Chắc không ai có thể từ chối một chú cún con đang làm nũng đâu nhỉ?

"Được rồi, vậy tụi mình nhanh chóng tắm cho Lưu Ba xong rồi đi ngủ nhé."

Đôi mắt anh thoáng tối lại, sâu thẳm trong đó tràn ngập sự ấm áp và dịu dàng khó phai, và một nụ cười nhẹ hiện bên khóe miệng.

Ngay giây sau, cái đầu nhỏ màu hồng từ trên sofa nhô ra. Chúc Du hai mắt sáng rỡ, hai tay nâng mặt nhìn anh đầy phấn khích: "Thật không đó?!"

Bách Trầm gật đầu, "Thật mà."

"Trời ơi, tuyệt quá!" Chúc Du siết chặt nắm đấm, giơ hai tay lên.

Đầu tiên, họ cùng nhau tắm rửa cho Lưu Ba. Cuối cùng, người sấy lông và đổ thức ăn cho mèo đều là Bách Trầm.

Chúc Du vào phòng tắm.

Đợi đến khi Bách Trầm xong xuôi mọi việc, tắm rửa xong trở về phòng, Chúc Du đã nằm trên giường ngủ say.

Trong phòng mở máy sưởi, khuôn mặt Chúc Du ửng đỏ vì hơi ấm. Tư thế ngủ rất ngoan ngoãn, cuộn tròn một cục nằm gọn gàng sát vào tường. Chăn che đến nửa mặt, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ.

Bách Trầm đặt Lưu Ba đang lượn lờ quanh chân mình lên giường nằm cạnh Chúc Du.

Lưu Ba giẫm giẫm vài cái, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi cũng nằm xuống.

Bách Trầm điều chỉnh ánh sáng của đèn ngủ xuống mức thấp nhất. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Anh bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lúc này đã rất khuya.

Bách Trầm thắt chiếc tạp dề quanh eo, cầm chìa khóa đi sang nhà của Chúc Du.

Anh tháo toàn bộ chăn ga gối đệm bị Lưu Ba giẫm bẩn bỏ vào máy giặt, cầm chổi và khăn lau bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ cho cậu.

Sáng hôm sau, Chúc Du bị Bách Trầm đánh thức.

Cánh tay bị chạm nhẹ, giọng nói trầm ấm dịu dàng của Bách Trầm vang lên bên tai: "Cá Nhỏ, dậy đi nào."

Chúc Du lật người, lầm bầm: "Lưu Ba, đừng ồn..."

Bách Trầm lại thì thầm bên tai cậu: "Cậu sắp trễ rồi."

Tai Chúc Du giật giật, theo phản xạ đưa cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ thông minh.

"Đàn anh, vẫn chưa đến tám giờ rưỡi mà." Chúc Du than vãn thảm thiết, "Còn tận ba phút nữa."

"Tui tức giận rồi đó." Cậu bực bội túm lấy cánh tay Bách Trầm.

Bách Trầm mất thăng bằng, ngã lên giường.

Chúc Du nhân cơ hội chui vào lòng anh, vùi mặt vào lồng ngực vững chãi trước mặt. Mềm mại như mây, khóe môi cậu cong lên, thấy vui vẻ hẳn.

Cậu đặt tay lên eo Bách Trầm, lẩm bẩm: "Ngủ đến tám giờ rưỡi, tám rưỡi đồng hồ báo thức kêu là được."

Nói xong, cậu còn rất tự nhiên cọ cọ trong lòng ai đó, mái tóc hồng rối bù lướt qua cổ Bách Trầm.

Con người vốn có tính lười biếng.

Hồi cấp ba sáu giờ rưỡi còn dậy được, lên đại học tám giờ đã càu nhàu không muốn dậy. Giờ đi du học, chín giờ mới vào lớp mà cậu vẫn than thở mãi.

Bách Trầm nhìn người trong lòng, chỉ ngửi thấy mùi hương nồng nàn từ mái tóc Chúc Du.

Tư thế này thật sự quá mức ám muội.

Chúc Du gần như cuộn trọn trong lòng anh, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt anh.

Ba phút nữa mới đến tám rưỡi.

Bách Trầm cẩn thận đặt tay lên eo cậu. Ba phút này đối với anh mà nói thật dài, bởi vì khoảng cách gần đến mức bất thường này quả thực quá mức tra tấn.

Không đúng, phải nói là ngắn ngủi.

Anh còn chưa kịp nhìn kỹ người trong lòng, tiếng chuông báo thức trên điện thoại đầu giường đã reo lên.

Chúc Du thò tay ra khỏi chăn định tắt báo thức. Bàn tay mơ màng quờ quạng trên ngực, trượt lên mặt Bách Trầm.

Khi vô tình chạm vào môi anh, cậu bỗng khựng lại.

Mắt cậu trợn tròn, ngay lập tức bật dậy khỏi vòng tay Bách Trầm, ngồi phắt lên, đưa tay hất mái tóc lòa xòa trước trán.

"Tui tui tui... còn tưởng là đang mơ!" Chúc Du vội vàng quỳ trên giường chắp tay xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi!"

Bách Trầm cũng ngồi dậy khỏi giường, "Được rồi, đi rửa mặt rồi ăn sáng đi."

Anh nhẹ nhàng mở đường cho cậu, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chúc Du gật đầu như giã tỏi, nhảy xuống giường, xỏ dép rồi lao thẳng vào phòng tắm.

Thực ra sáng nay cậu không về nhà.

Tối qua đã mang bàn chải đánh răng sang nhà Bách Trầm, hơn nữa Lưu Ba cũng đang ở đây.

Má ơi!!

Thế này khác gì sống chung đâu chứ?!

Bàn chải đánh răng trong tay Chúc Du rơi bộp xuống bồn rửa.

Buổi tối vẫn là Bách Trầm đến đón Chúc Du tan làm.

Ban đầu Chúc Du định vào bếp giúp một tay, nhưng gần đến kỳ thi cuối kỳ, cậu cũng bận tối mắt tối mũi.

Vẽ được nửa bản thảo mới sực nhớ ra còn bài luận chưa viết, cậu liền vội vàng chạy về phòng lấy máy tính.

Vừa đẩy cửa ra, Chúc Du sững sờ tại chỗ.

Khoan đã? Đây vẫn còn là phòng cậu sao?! Nàng tiên ốc vừa ghé qua đây à?!

Kể từ khi Chúc Du chuyển vào, phòng cậu chưa từng sạch sẽ và gọn gàng đến mức này. Gọn gàng đến độ cậu cảm thấy nếu không tắm rửa sạch sẽ rồi thắp hương trước thì hoàn toàn không xứng đáng đặt lưng lên chiếc giường này.

Ôm máy tính trong tay, cậu nhảy chân sáo đến nhà Bách Trầm, hít hít mùi thơm trong bếp rồi lon ton chạy vào.

Giọng cậu đầy hứng khởi: "Đàn anh ơi đàn anh ơi, lần này tui thực sự muốn yêu anh rồi đó!"

Bách Trầm thoáng cứng đờ.

"Đó vẫn còn là nhà tui sao?! Tui muốn đi theo anh suốt đời luôn!"

Chúc Du tíu tít chạy vòng quanh Bách Trầm, giọng nói lúc thì vang lên bên trái, lúc lại lướt qua bên phải. Nom y hệt một chú chó Samoyed đang quấn lấy chủ nhân trong cơn vui sướng.

"À, cậu nói nhà mình ấy à?" Bách Trầm tiếp tục thái rau, "Đêm qua không ngủ được, tiện tay giúp cậu dọn dẹp một chút thôi."

Chúc Du nhìn anh đầy sùng bái, "Anh vĩ đại quá!"

"Tui nên báo đáp anh thế nào đây?" Chúc Du thò đầu ra từ bên cánh tay trái của Bách Trầm.

Bách Trầm cười, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Vậy cùng tôi đón Giáng Sinh nhé."

"Chuyện này chắc chắn không thành vấn đề rồi!" Chúc Du giơ tay làm ký hiệu "OK".

"Vậy là đủ rồi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm thôi."

"OK luôn!"

Thời gian thoáng chốc đã đến thứ Sáu như họ đã hẹn, London có dấu hiệu sắp có tuyết rơi.

Chúc Du đặt khách sạn này đúng là xuống tay không chút do dự.

Vì suối nước nóng, hy sinh chút tiền bạc này có đáng gì chứ!

Cậu thay đồ tắm xong, bùm một tiếng nhảy xuống suối nước nóng.

Toàn bộ người chìm xuống dưới mặt nước, chỉ vài giây sau, bọt khí bắt đầu nổi lăn tăn trên mặt nước.

Bách Trầm bước vào mà không thấy bóng dáng Chúc Du đâu cả.

Mặt nước yên tĩnh, hơi nóng trắng xóa bốc lên, chỉ có một khu vực ở giữa là sủi bọt.

Vài giây sau, một cái đầu từ từ trồi lên.

Chúc Du bị ngâm đến đỏ hây hây, trong đôi mắt ngập ánh nước long lanh.

"Đàn anh! Xuống đây đi, ấm lắm đó!" Cậu đứng lên khỏi mặt nước, phần thân trên lộ ra ngoài cùng làn da mịn màng, từng giọt nước lăn dài xuống, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa.

Một dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai.

Bách Trầm dời mắt, lặng lẽ bước xuống suối, tự động dịch sang một góc xa xa.

Chúc Du vỗ nước bì bõm lại gần, cười hớn hở: "Thấy sao thấy sao?!"

Bách Trầm khẽ ừ một tiếng.

Chúc Du lại xích gần thêm chút nữa, hai cánh tay vô tình chạm vào nhau. Không có lớp áo cách trở, sự khác biệt về vóc dáng của hai người càng rõ rệt.

"Hồi trước cậu nói đi tắm suối nước nóng là vì có chuyện muốn nói với tôi." Bách Trầm lặng lẽ dịch ra một chút nữa.

Chúc Du kiễng chân, với tay kéo khay trái cây trên bờ xuống, nhét một miếng vào miệng mới lên tiếng: "Thư giãn trước đã, tui có nhiều chuyện muốn nói lắm."

Cậu khoanh hai tay lên thành suối, lộ ra tấm lưng thon thả.

Ánh mắt Bách Trầm dừng lại nơi bả vai của Chúc Du. Vì dáng người mảnh khảnh, xương bả vai cậu lộ rõ giống như đôi cánh bướm chuyển động theo mỗi động tác của Chúc Du.

Cuốn hút vô cùng.

"Đàn anh, tui thấy quan hệ của tụi mình đã rất rất tốt rồi." Chúc Du vừa uống nước trái cây vừa nói.

"Ừm."

"Nhưng tui vẫn cảm giác mình chưa hiểu rõ về anh lắm. Hình như... anh cũng không biết nhiều về tui nữa."

Chúc Du xoay người đối diện với Bách Trầm, đôi mắt híp lại cong cong nhìn anh chăm chú.

Bách Trầm hạ giọng: "Tôi không có quá khứ gì đáng để kể cả."

"Nhưng mà..." Chúc Du bỗng thấy nóng ran, không phải vì nhiệt độ nước, mà là một loại phản ứng s.inh l.ý kỳ lạ.

"Nhưng mà, nếu hai người thật sự muốn gắn bó với nhau, chẳng phải nên chia sẻ tất cả sao? Ý tui là... sau này nếu anh thích ai đó, anh cũng sẽ chọn cách im lặng như vậy à?"

Bách Trầm không biết trả lời thế nào.

"Tui hỏi chơi thôi mà."

"Gia đình tui là người Chiết Giang. Tui có một ông anh trai trông hơi đểu nhưng lại rất giỏi, ba mẹ tui giao cả công ty cho anh ấy quản lý, bà tui vẫn còn sống, bà cưng tui lắm..."

"Họ tuyệt đối không can thiệp vào chuyện tui thích ai đâu."

"Còn nữa, tui học mẫu giáo ở Trường Mầm non XX, tiểu học ở Trường XX, cấp hai ở Trường XX, cấp ba thì..."

Chúc Du cúi đầu lẩm nhẩm đếm từng giai đoạn trong quá khứ của mình.

Cậu đã kể cho Bách Trầm nghe tất cả quá khứ của mình.

Cuối cùng, Chúc Du lại ngước nhìn Bách Trầm, "Vậy còn anh thì sao? Quá khứ của anh thì sao?"

Ánh mắt Bách Trầm chợt sững lại, sự dịu dàng trong đáy mắt dần tan biến: "Cá Nhỏ, cậu thật sự muốn biết sao?"

Chúc Du gật đầu.

"Tui thực sự muốn biết! Hôm trước, dì có nói với tui một chút về quá khứ của anh. Tụi mình đã bên nhau lâu như vậy, tui đoán anh bị quá khứ kìm hãm nên dù giỏi đến đâu cũng không thể tiến xa hơn trong lĩnh vực của mình. Tui hy vọng anh có thể nói cho tui nghe. Như vậy tui mới có thể giúp anh được!"

"Đương nhiên tôi cũng không chỉ là muốn giúp anh, thực ra tui muốn..."

Giọng cậu bỗng trở nên rụt rè, ánh mắt nhìn Bách Trầm cũng thay đổi, những tâm tư vốn dĩ cố gắng che giấu giờ đây không giấu nổi nữa.

"Nếu tụi mình hiểu rõ về quá khứ của nhau, có lẽ chúng ta có thể ở bên nhau với một mối quan hệ khác..."

Lời còn chưa dứt, Bách Trầm đột nhiên ngắt lời: "Cá Nhỏ, tôi không muốn nói."

Chúc Du ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước sững sờ nhìn anh.

Bách Trầm tiếp tục nói: "Nếu cậu trở về nước, tôi cũng trở về nước, chúng ta sẽ không còn liên lạc nữa. Mà đã không còn liên lạc, vậy chẳng có lý do gì để phải biết quá nhiều về quá khứ của nhau cả."

"Tại sao?! Chẳng phải anh đã nói là tụi mình sẽ mãi mãi là bạn tốt sao?"

Chúc Du bỗng cảm thấy vô cùng hoang mang. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ trải qua tình huống này.

"Hóa ra trong lòng anh, tụi mình về nước xong là cắt đứt luôn liên lạc sao?"

Giọng cậu khản đặc, tựa như chỉ cần thốt ra thêm một chữ nữa là sẽ bật khóc ngay lập tức.

Bách Trầm từ lâu đã đoán ra Chúc Du muốn nói gì tối nay.

Cậu muốn phá vỡ bức màn vô hình ngăn cách hai người.

Nhưng sau khi phá vỡ nó thì sao? Quá khứ của anh đâu chỉ là không đáng để nhắc đến, nó còn không đáng để nhớ lại.

Chúc Du giống như một mặt trời nhỏ sáng ngời. Nếu chỉ đứng gần thì không sao. Nhưng nếu muốn giữ chặt trong tay, sẽ bị bỏng.

Lẽ nào lỗi là do mặt trời sao?

Dẫu cho Chúc Du có thể chấp nhận một người như anh, liệu ba mẹ cậu — những người yêu thương cậu vô điều kiện — có thể chấp nhận không?

Bách Trầm bắt đầu tự hỏi, tại sao mình có tư cách để ở bên Chúc Du? Hay nói đúng hơn, tại sao Chúc Du lại thích anh?

Có lẽ chỉ vì cậu không quen biết ai khác trong thời gian ở đây, ở bên anh lâu ngày tự nhiên sẽ có ảo giác là thích.

Bách Trầm quay mặt đi, tránh né đôi mắt đẫm lệ của Chúc Du.

"Nếu là bạn bè, những gì cậu biết về tôi đã là quá đủ."

"Nhưng tại sao lại phải là bạn bè?" Chúc Du phản bác.

Bách Trầm im lặng.

Chúc Du thẳng thắn nói ra: "Em thích anh mà. Em nghĩ anh cũng thích em nên mới quyết định nói với anh tất cả những điều này ở đây."

Đôi mắt ẩn sau hàng mi của Bách Trầm khẽ run rẩy.

Anh thích Chúc Du.

Vậy nên khi nghe cậu nói thích mình, trong khoảnh khắc ấy, anh thực sự rất vui.

Nhưng ngay sau đó, nỗi đau đớn lại bao trùm anh.

Lẽ ra anh nên đưa tay ra ôm lấy Chúc Du, dỗ dành cậu, xin lỗi cậu. Nhưng anh lại cảm thấy mình không nên làm như vậy. Ít nhất, anh không nên là người được sánh vai cùng với mặt trời.

Bách Trầm lẩm bẩm: "Tôi không xứng đáng."

Lời nói này nói ra quá nhỏ, nhỏ đến nỗi Chúc Du đang vô cùng xúc động cũng không nghe thấy.

Sự im lặng của Bách Trầm khiến Chúc Du bùng nổ. Cậu tức giận đến mức muốn ném cả dĩa trái cây xuống nước để trút giận, nhưng nhìn một hồi cậu lại không nỡ.

Chúc Du trèo lên bờ, khoác lấy áo choàng tắm bên cạnh, những giọt nước mắt to tròn chực trào ra.

"Em ghét anh!"

"Tụi mình bây giờ ngay cả bạn bè cũng không phải nữa!"

"Sau này anh không còn là đàn anh của em nữa!"

"Nếu anh không thích em, tại sao lại đối xử với em tốt như vậy?!"

"Để em hiểu lầm, để em thích anh đến mức này?!"

"Em chỉ muốn giúp anh, nhưng anh lúc nào cũng giữ mọi thứ trong lòng, cái gì cũng không nói với em!"

"Em thích anh cơ mà, em sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh!!"

Chúc Du dứt khoát buông ra những lời trách móc đầy tức giận, rồi chạy chân trần khỏi nơi này.

Chỉ còn lại Bách Trầm một mình trong làn nước nóng. Anh nhìn theo bóng lưng của Chúc Du dần khuất xa, cổ họng nghẹn lại, một nỗi chua xót dâng trào từ đáy lòng.

Nước trong suối nóng rất ấm, thế mà cả người anh chẳng khác gì chìm vào hố băng.

Chiếc điện thoại đặt trên bờ bỗng rung lên, vài tin nhắn xuất hiện trên màn hình.

【Dì: Dì và chú đã suy nghĩ rất lâu. Bọn dì đều nhận ra có lẽ con thực sự thích Tiểu Du. Nếu dì không nhìn nhầm, vậy con không nên chần chừ nữa. Hãy nắm lấy cơ hội đi.】

【Dì: Hôm ăn cơm, Tiểu Du đã lén nói với dì rằng nó thích con.】

【Dì: Đừng tự coi bản thân là gánh nặng của bất kỳ ai.】

Bách Trầm nhìn chằm chằm vào tin nhắn nhưng không trả lời

Anh mở khung chat của Chúc Du, gửi tin nhắn sẽ đưa cậu về nhà. Tin nhắn vừa gửi đi, một dấu chấm than đỏ chói hiện lên.

Anh bị chặn rồi.

Bách Trầm siết chặt điện thoại trong tay, đầu ngón tay trắng bệch. Một giọt nước trong vắt rơi xuống màn hình điện thoại.

Chúc Du vùi mặt sâu vào gối, nước mắt không thể ngừng rơi.

Nửa bên gối đã ướt đẫm.

Lời tỏ tình đầu tiên trong đời cậu đã kết thúc trong thất bại.

Chúc Du từng nghĩ rằng, Bách Trầm đối xử tốt với mình như vậy, chắc chắn cũng thích mình. Dù sao Hàn Kim Châu đã từng nói, nếu không phải là thích, chỉ dựa vào sự dịu dàng thôi làm sao một người có thể vô điều kiện mà làm nhiều thứ cho người khác đến vậy?

Nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, chạy đến đón mình tan làm....

Từng chút, từng chút một....

Đúng vậy. Sao không phải là thích chứ?

Ồ——

Chúc Du khóc càng to hơn.

Sớm biết vậy đừng nên phá vỡ lớp quan hệ này. Ít nhất.... ít nhất sẽ không trở nên khó xử đến mức này.

Chuông điện thoại vang lên bên cạnh gối. Chúc Du vốn định tắt máy đi, lại lo lắng đó có thể là Bách Trầm gọi tới.

Cậu vội cầm lên xem, nhưng trên màn hình hiển thị tên Chúc Đình.

Chúc Du ngắt cuộc gọi.

Cuộc gọi thứ hai lại đến.

Không còn cách nào khác, Chúc Du đành phải bắt máy.

Bình Luận (0)
Comment