Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 36

Cá Nhỏ à, em có muốn hẹn hò với anh không?

Căn phòng trống rỗng.

London mùa này mưa nhiều. Vừa về đến nhà, ngoài trời đã bắt đầu trút mưa xối xả, cây cối dưới lầu bị gió mưa quật nghiêng ngả, nước mưa tích tụ trên mặt đất gần như ngập đến mắt cá chân.

Bách Trầm trở về, nhìn thấy ánh đèn le lói từ nhà Chúc Du, theo bản năng muốn gõ cửa hỏi thăm tình hình của cậu.

Ngay sau đó, đèn trong phòng liền tắt.

Bách Trầm không còn cách nào khác, đành mở cửa trở về nhà.

Vừa bật đèn lên, căn phòng trống hoác đến lạ thường.

Những món đồ thuộc về Chúc Du — dãy thú bông trên sofa, chiếc cốc sứ cậu tặng trên kệ, bức tranh treo trên tường — đều không còn nữa.

Anh liếc nhìn vào phòng tắm, toàn bộ đồ dùng cá nhân của Chúc Du đã được mang đi. Bước vào phòng ngủ, nơi đó cũng hoàn toàn không còn dấu vết của cậu.

Hóa ra không phải bị cướp mất tất cả, mà là Chúc Du đã rời khỏi cuộc sống của anh.

Tất cả dấu vết của cậu đều bị xóa sạch. Trên bàn trà chỉ còn lại một chiếc chìa khóa, là chìa khóa nhà anh.

Bách Trầm cảm thấy cổ họng nghẹn lại, một cơn đau âm ỉ lan khắp lồng ngực tựa như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, khoét rỗng từng chút một, đau đớn đến mức không còn nguyên vẹn.

Anh lê bước nặng nề đến bên sofa.

Vừa ngồi xuống, mũi chân vô tình chạm vào một chiếc hộp, anh cúi người nhặt lên — là hộp Lego.

Bách Trầm đặt nó lên bàn trà, ánh mắt lặng lẽ quan sát xung quanh. Lẽ ra, anh phải quen với sự trống vắng này, nếu như anh chưa từng được ánh mặt trời sưởi ấm.

Bách Trầm khom lưng, vùi mặt vào lòng bàn tay, tiếng nức nở khe khẽ rò rỉ qua từng kẽ tay.

Người đàn ông cao lớn ấy vậy mà giờ đây lại cô đơn đến mức tiều tụy.

Vốn dĩ, anh là một kẻ cô độc.

Bách Trầm mở hộp Lego, cố gắng ghép lại từng mảnh từng mảnh.

Nhưng anh không làm được.

Không thể ghép thành hình, cũng không thể lãng quên quá khứ. Những ký ức bóp nghẹt từng khoảng trống trong tim, không để lại cho anh dù chỉ một cơ hội để thở.

"Biết đâu bộ Lego này không phải là nhà thờ Westminster, mà có thể là một công trình khác thì sao?" Lời của Chúc Du bỗng nhiên vang vọng trong tâm trí Bách Trầm.

Anh dời tất cả đồ đạc trên bàn trà sang ghế sofa, cẩn thận xếp từng mảnh lego lên mặt bàn.

Làm theo những gì mình đã nói với Chúc Du trước đây — phân loại từng mảnh ghép, xác định chức năng của từng phần, anh cố gắng gạt bỏ hình ảnh thành phẩm trong đầu, bắt đầu lắp ráp từ con số không.

Bên ngoài trời mưa như trút nước.

Những hạt mưa táp mạnh vào cửa sổ, tạo nên những tiếng vang lộp bộp.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Kim đồng hồ trên tường quay vòng này đến vòng khác.

Những mảnh Lego dần dần ghép lại thành hình.

Giống như một chiếc bình sứ vỡ vụn được nhặt nhạnh và hàn gắn từng chút một. Có một mặt trời bé nhỏ đã từng ghé qua, sưởi ấm và sửa chữa những đường nứt trên đó, giúp chúng trở lại nguyên vẹn, thậm chí ngay cả vết rạn cũng dần phai mờ.

Bình minh ló rạng, nhưng cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Không một chút giảm bớt.

Mảnh ghép cuối cùng được đặt vào chỗ.

Bách Trầm chăm chú nhìn nhà thờ Abeta hoàn chỉnh trên bàn, một lần nữa đưa tay che mặt.

Thì ra công trình này không phải nhà thờ Westminster.

Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao giáo sư lại nói bước đầu tiên để lắp ráp hoàn chỉnh bộ Lego này là phải "quên đi".

Chỉ khi quên đi thành phẩm trong đầu, mới có thể ngừng máy móc rập khuôn, mới không bị gò bó trong khuôn khổ, mới không vô thức hướng mọi thứ về phía nhà thờ Westminster.

Hóa ra Chúc Du nói đúng.

Hóa ra anh thật sự có thể hoàn thành bộ Lego này.

Không phải quá khứ đã ngăn cản anh.

Là chính anh không chịu buông bỏ quá khứ.

Bách Trầm đã dùng cả một đêm để hoàn thành bộ Lego này, cũng dùng cả một đêm để chứng minh anh không thể nào ổn được nếu rời xa Chúc Du. Ngay cả việc lắp xong bộ Lego này cũng là nhờ vào lời gợi ý của Chúc Du.

Đêm đó, thứ Bách Trầm ghép lại không chỉ là bộ Lego, mà còn là tình cảm của anh dành cho Chúc Du.

Anh không thể không có Chúc Du.

Nhưng anh lại làm tổn thương Chúc Du mất rồi.

Trước đây, Chúc Du thích nhất là những ngày mưa bởi ngủ vào những ngày mưa thoải mái hơn.

Nhưng hôm nay, cậu ghét mưa đến chết vì ra ngoài rất bất tiện.

Trước giờ toàn ăn ở nhà Bách Trầm, bây giờ trong nhà chẳng còn thứ gì ngoài cà phê espresso và vài lát bánh mì khô khốc.

Đói quá.

Chúc Du cuộn mình trong chăn, ôm lấy Lưu Ba, "Lưu Ba, tao sắp buồn đến chết rồi."

Vừa nói xong, cậu lại kéo chăn trùm kín mặt khóc thút thít.

Mưa lớn như thế này, có phải là vì ông trời cũng không nỡ nhìn cậu đau khổ nữa nên mới trút nước mắt thay cậu không? Chúc Du cảm thấy những giọt mưa này chẳng khác nào nước mắt của mình, chảy mãi không ngừng.

Chúc Du âm thầm thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho Bách Trầm nữa. Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà, quên sạch nơi đã khiến cậu đau lòng này, quên sạch luôn cả người đã làm tổn thương cậu.

Chúc Du chìm vào giấc ngủ trong nỗi buồn, mơ thấy một đống thứ hỗn loạn, tỉnh dậy thì thấy mình đã khóc ướt đẫm cả mặt. Có lẽ Lưu Ba cũng cảm nhận được nỗi buồn của cậu, hiếm khi không đè lên đầu cậu ngủ.

Tất nhiên, Chúc Du không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà là vì ngửi thấy một mùi thơm nức mũi từ bên ngoài bay vào.

Cậu ôm mặt, chỉ mất đúng 0.0001 giây để đoán ra nguồn gốc của mùi hương ấy.

Giận chết mất!

Làm tổn thương trái tim mong manh của một thiếu niên tuổi hoa niên rồi mà vẫn còn tâm trạng để nấu đại tiệc cho mình! Chúc Du tức điên lên, lao dậy lấy khăn bịt kín khe cửa.

Cậu đã ngủ gần như cả ngày, bây giờ bên ngoài lại tối mịt, mưa vẫn trút xối xả không ngừng.

"Lưu Ba, tao đặt cược sai rồi." Chỉ cần nghĩ đến chuyện tỏ tình thất bại, Chúc Du lại thấy lòng quặn thắt, nước mắt không ngừng chảy xuống. Lông của Lưu Ba đã ướt đẫm vì bị cậu lau nước mắt, sàn nhà đầy những tờ khăn giấy đã thấm đẫm nước mắt. Nếu không phải mắt cậu to, chắc đã sưng húp đến mức không mở ra nổi.

Chúc Du nằm ngửa trên giường, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.

Cậu chính là kiểu người không giấu được chuyện gì. Từ lúc nhận ra mình thích Bách Trầm, cậu thật sự không giấu nổi dù chỉ một giây. Hàn Kim Châu chỉ cần gợi ý một chút, phần còn lại là do chính cậu tự hiểu ra, thế nên cậu mới sốt ruột đến vậy.

Chúc Du rất muốn biết Bách Trầm có thích mình hay không.

Tại sao chứ? Tại sao Bách Trầm lại từ chối cậu? Hoặc phải chăng, sự quan tâm của anh dành cho cậu thật sự không phải là tình yêu?

Vì lớn lên trong sự cưng chiều từ nhỏ, nếu không phải vài ngày trước Hàn Kim Châu nhắc đến, có lẽ cậu vẫn chưa nhận ra tại sao Bách Trầm đối xử tốt với cậu như vậy.

Bỏ qua thân phận gia đình, nếu chỉ là bạn bè thì giữa họ cũng đã quá mức mập mờ rồi.

Cộc cộc cộc.

Chúc Du ngỡ như mình vừa nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Nhưng ngay sau đó, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ rõ ràng.

"Ai đấy!" Chúc Du cảm thấy vô cùng khó chịu, đầu tóc rối bù lê bước ra phòng khách.

Nếu là Bách Trầm, nhất định cậu phải lập tức đóng sầm cửa lại.

Thôi bỏ đi, Bách Trầm cũng chẳng thể nào đến tìm cậu, đã không thích cậu rồi còn đến tìm làm gì?

Chỉ cần nghĩ đến việc Bách Trầm không thích mình, Chúc Du lại bắt đầu buồn bã. Cậu rút một tờ khăn giấy lau nước mắt, rồi phắt một cái mở cửa ra.

Cửa vừa mở, hương thơm của đồ ăn từ bên ngoài càng nồng hơn.

Cậu chạm mắt với Bách Trầm, người có đôi mắt mang quầng thâm nhàn nhạt đang đứng ngoài cửa.

Chúc Du lập tức giơ tay định đóng cửa lại.

Bách Trầm vội nắm chặt tay nắm cửa, nửa người ép vào bên trong, "Cá Nhỏ, tôi đến để xin lỗi."

Chúc Du lập tức xoay người, hai tay che mặt, dùng lưng đẩy cửa muốn đóng lại, "Em sẽ không tha thứ cho anh đâu, bây giờ anh đang xâm phạm nhà riêng đó, em sẽ kiện anh!"

Giọng của Bách Trầm khàn khàn, nghe có vẻ như bị cảm lạnh: "Cá Nhỏ, làm ơn cho tôi một phút thôi, được không?"

"Chúng ta không có gì để nói hết!" Chúc Du chẳng muốn nghe thêm một câu nào.

"Tôi đã nấu bữa tối rồi, có món bò nạm hầm cà chua em thích, sườn heo hầm ngô, thịt hấp bột gạo...."

Lực đẩy cửa của Chúc Du yếu đi một chút, nhưng vẫn kiên trì nói: "Anh nghĩ tóm được cái bụng của em là tóm được em sao?"

Bách Trầm lắc đầu, "Không phải vậy, Cá Nhỏ, tôi không muốn nắm bắt gì cả, mà là em không để ý đến tôi mới thực sự nắm bắt em."

Giọng Chúc Du cũng khàn đi, cậu giận dữ nói: "Anh đã từ chối em rồi còn đến tìm em làm gì?"

"Tôi không phải từ chối, tôi..." Bách Trầm thực sự rất khỏe, chỉ dùng một tay đã giữ chặt cánh cửa, dù Chúc Du dốc hết sức cũng không đóng lại được.

Anh cúi đầu nhìn mái tóc rối của Chúc Du, "Cá Nhỏ, làm ơn cho tôi một cơ hội để giải thích được không? Tôi thực sự rất nhớ em."

Chết mất thôi. Chỉ với một câu này của Bách Trầm, dù có cứng rắn đến đâu, lòng Chúc Du cũng mềm nhũn.

Cậu thật sự cảm thấy mình là một kẻ mù quáng trong tình yêu.

Mấy tiếng trước, Hàn Kim Châu còn nhắn tin dặn dò cậu rằng nếu Bách Trầm đến tìm, nhất định đừng dễ dàng để tâm đến anh.

Thế mà chỉ với vài lời này, Chúc Du lại bắt đầu xiêu lòng.

"Vậy... em chỉ cho anh một bữa tối để giải thích thôi. Nếu anh không thuyết phục được em, chúng ta thật sự sẽ không còn là bạn nữa!" Chúc Du xoay người lại, mái tóc rối bù, đôi mắt còn hơi sưng đỏ nhìn Bách Trầm nghiêm túc nói.

Bách Trầm vội vàng gật đầu, "Được."

"Tôi đã nấu xong rồi, em cứ sang luôn đi." Bách Trầm thử nới lỏng lực giữ cửa một chút, thấy Chúc Du không còn ý định đóng cửa nữa mới chậm rãi lùi lại nhường đường cho cậu.

Chúc Du che mặt, lao nhanh vào nhà Bách Trầm.

Trạng thái cậu bây giờ tệ như thế này, tuyệt đối không thể để ai nhìn thấy được.

Trên bàn thực sự bày đầy những món ăn thịnh soạn, ánh mắt Chúc Du lập tức bị chúng thu hút.

Bách Trầm tiến lên kéo ghế cho cậu, Chúc Du thản nhiên ngồi xuống. Bách Trầm lại đặt đũa và cơm trước mặt cậu.

Nhưng Chúc Du vẫn không muốn động đũa.

Cậu vẫn còn lòng tự trọng.

Cậu thực sự không phải vì đồ ăn mới đến đây.

Chúc Du khoanh tay trước ngực, quay sang nhìn Bách Trầm với vẻ mặt cố ý nghiêm nghị, "Anh giải thích đi."

Thái độ của Chúc Du đã quá rõ ràng, nếu lời giải thích không đủ thuyết phục, không chỉ bữa tối này cậu sẽ không động đũa mà sau này, họ có lẽ cũng sẽ chẳng còn cơ hội nói chuyện với nhau nữa.

Bách Trầm cụp hàng mi dài, che giấu tất cả suy nghĩ trong mắt, "Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, vậy hãy bắt đầu từ quá khứ của tôi đi."

"Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, ba mẹ rất yêu thương nhau, tôi cũng rất hạnh phúc. Năm tôi bảy tuổi, cả nhà ba người của tôi gặp một vụ tai nạn xe, tôi đáng lẽ cũng phải chết cùng họ, nhưng mẹ tôi đã dùng mạng sống của bà để bảo vệ tôi."

"Kể từ lúc đó, tôi đã định sẵn sẽ bắt đầu những ngày tháng phiêu bạt. Họ hàng đưa tôi về nhà, họ rất yêu thương tôi. Để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ, tôi luôn cố gắng học tập. Trong nhà họ cũng có một đứa trẻ trạc tuổi tôi, có lẽ vì tôi luôn đứng đầu trong các kỳ thi, hoặc có lẽ vì tôi đã chiếm đi một phần tình yêu thương của ba mẹ cậu ấy, nên cậu ấy không thích tôi. Mỗi ngày tan học, cậu ấy đều dẫn bạn bè chặn tôi lại trong con hẻm, ép tôi phải rời khỏi nhà đó. Cậu ấy còn khiến tất cả mọi người biết rằng ba mẹ tôi đã mất, để rồi họ gọi tôi là đồ sao chổi.....? Một đứa trẻ bị bỏ rơi? Hoặc có thể là một kẻ ăn trộm — trộm đi ba mẹ của cậu ấy."

Giọng Bách Trầm vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng đến cuối câu, chính anh cũng không chắc liệu những lời lẽ cay nghiệt đó có thật sự đã nhắm vào mình hay không.

Những ký ức mà anh không muốn hồi tưởng đến giờ đây đã có thể kể lại mà không hề áp lực.

Chúc Du nhìn anh không chớp mắt.

Bách Trầm nhắm mắt lại, tiếp tục nói: "Tóm lại, những lời bạo lực đó đã theo tôi suốt những năm tháng tiểu học. Mãi đến năm lớp bảy, đứa trẻ trong nhà chú tôi lấy lý do bị trầm cảm để ép họ gửi tôi đi nơi khác."

"Tôi đến cô nhi viện." Anh nói tiếp, "Ở đó chưa được hai tháng, có một gia đình tìm thấy tôi, họ nói rằng họ sẽ cho tôi một mái nhà. Vì họ không có con nên luôn yêu thương tôi như con ruột. Tôi đã nghĩ cuối cùng mình cũng không còn bị bỏ rơi nữa. Nhưng rồi dì ấy mang thai. Sau khi hạ sinh một cặp song sinh rất đáng yêu, mọi sự quan tâm và nguồn lực trong gia đình đều dồn hết cho hai đứa trẻ ấy. Họ không còn khả năng nuôi dưỡng tôi nữa. Năm tôi mười sáu tuổi, họ lấy lý do chuyển nhà để bỏ tôi lại nơi đó. Tôi lại một lần nữa bị đưa trở lại cô nhi viện. Ban đầu, tôi còn nghĩ họ bỏ rơi tôi chỉ vì tôi thu dọn hành lý quá chậm."

Nói đến đây, Bách Trầm bật cười cay đắng.

"Ở cô nhi viện, tôi là đứa trẻ duy nhất bị trả về hai lần. Rất hiển nhiên, tôi trở thành đối tượng bị bắt nạt. Hình thức bạo lực này kéo dài đến khi ba mẹ nuôi hiện tại đưa tôi về nhà."

"Khi ấy, tôi đã không còn tin tưởng bất kỳ ai muốn nhận nuôi mình nữa. Ban đầu, vì công việc, họ thường xuyên chuyển nhà. Nhưng mỗi lần chuyển nhà lại là một lần tra tấn đối với tôi. Tôi luôn có cảm giác mình sẽ lại bị bỏ rơi. Dưới áp lực tâm lý đó, tôi mắc chứng rối loạn lo âu và trầm cảm, nhưng đến khi sang Anh du học mới phát hiện ra."

"Tôi biết chú dì rất yêu thương tôi, họ sẽ không bỏ rơi tôi nữa. Tôi không phải không tin họ, tôi chỉ là không thể buông bỏ chính mình, không thể buông bỏ quá khứ."

Quá khứ của Bách Trầm chỉ đơn giản là như thế, nhưng chỉ có mình anh biết được những chi tiết đau đớn hơn.

Những tháng ngày dày vò anh.

Và vẫn đang tiếp tục dày vò.

Chúc Du đã chắp vá từng mảnh vỡ trong anh, vụng về mà chân thành.

Anh không dám tỏ tình, cũng không dám chấp nhận lời tỏ tình, chỉ vì anh nghĩ rằng mình không xứng đáng.

"Vì tất cả những chuyện trong quá khứ, tôi đã từng cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của em."

Là một người lớn lên trong tình yêu thương bao bọc từ nhỏ, nếu vì thích một người mà phải bỏ ra thật nhiều công sức để chữa lành những tổn thương tâm lý không hoàn thiện của người đó, với Chúc Du mà nói, điều đó thật không công bằng.

Vừa dứt lời, một thân hình đột nhiên lao vào lòng anh.

Chúc Du vùi mặt vào lồng ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, tiếng khóc vang vọng cả căn phòng.

"Xin lỗi anh, đàn anh, xin lỗi..." Chúc Du vừa khóc vừa nói lời xin lỗi.

"Em không biết quá khứ của anh lại như vậy, em không muốn anh phải lột trần vết thương ra cho em xem." Chúc Du đau lòng đến mức thở không ra hơi, nước mắt thấm ướt cả áo của Bách Trầm.

"Là do em quá tuỳ hứng, em cứ liên tục ép buộc anh."

"Em... thật quá đáng..." Cậu khóc càng lớn hơn.

Nghe những lời này, phản ứng đầu tiên của Bách Trầm chỉ có đau lòng và tự trách.

Bàn tay to lớn của Bách Trầm nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng run rẩy của cậu, an ủi: "Không sao đâu, Cá Nhỏ."

"Bây giờ tôi sẵn sàng kể cho em nghe, là bởi tôi đã có thể buông bỏ quá khứ rồi." Bách Trầm nói, "Mọi người đều đang hướng về phía trước, chỉ có tôi là tự giam mình trong quá khứ."

Chúc Du chẳng hề để tâm đến lời an ủi của anh, chỉ khóc đến mức gần như kiệt sức.

Anh cậu đáng thương biết bao, tại sao ông trời lại trêu đùa một người dịu dàng và lương thiện như vậy cơ chứ?

Tóm lại, phải mất đến hai mươi phút Chúc Du mới nguôi ngoai được.

Thức ăn trên bàn gần như nguội lạnh.

Bách Trầm đi hâm nóng lại tất cả rồi ngồi xuống đối diện cậu.

Chúc Du không còn rơi nước mắt nữa, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, vẫn đang sụt sịt.

"Cá Nhỏ, ăn cơm trước đi." Bách Trầm gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào bát của cậu.

Bàn tay đặt dưới bàn của anh khẽ run, lòng tràn đầy căng thẳng về chuyện sắp xảy ra, nhưng Chúc Du lại chẳng hề hay biết.

Chúc Du dùng đũa gắp miếng thịt lên.

Sau khi nghe Bách Trầm kể nhiều như vậy, cậu vẫn chưa nhận được câu trả lời rằng rốt cuộc anh có thích mình hay không.

Vì vậy, cậu nhìn miếng thịt kho, rồi lại ngước mắt lên nhìn Bách Trầm, mím môi kiêu ngạo nói: "Em không ăn thức ăn do người không thích em làm đâu."

Ban đầu cậu vốn chỉ là nói đùa, nói xong liền cúi đầu bỏ miếng thịt vào miệng.

Bách Trầm phía đối diện khẽ cười, đột nhiên lên tiếng: "Bạn học Chúc Du."

Chúc Du vẫn đang ngậm thịt kho, ngẩng đầu nhìn, "Hửm?"

Lạ thật, sao lại gọi một cách xa cách và trang trọng như vậy?

"Tôi có chứng chỉ đầu bếp, có thể đổi món liên tục để nấu cho em ăn." Bách Trầm lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp chứng chỉ đầu bếp của mình cho Chúc Du xem.

"Chú tôi... tức là ba nuôi hiện tại của tôi, tôi là đứa con duy nhất của ông ấy, bây giờ cũng đang học cách quản lý công việc kinh doanh của gia đình. Sau khi kết hôn, em hoàn toàn không cần ra ngoài làm việc. Tôi có nhà riêng, em có thể ngủ đến tận ba giờ chiều. Sức khỏe tôi rất tốt, không có thói quen xấu, chỉ có một chút vấn đề tâm lý nhưng tôi đang tích cực điều trị, đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi. Nếu em không muốn gặp mặt các trưởng bối vào dịp lễ Tết cũng không sao..."

Vừa nói, Bách Trầm vừa mở ứng dụng WeChat phát một tin nhắn thoại mà Vu Thục Vận đã gửi: "Bé nó không cần phải quan tâm đến bọn ta đâu. Nếu thật sự bận tâm, vậy thì mỗi dịp lễ Tết bọn ta sẽ đi du lịch bụi."

Bàn tay của Chúc Du dừng lại giữa không trung.

Bách Trầm đứng dậy, nghiêm túc và chân thành cúi chào Chúc Du, "Cá Nhỏ à, em có thể tha thứ cho hành động của anh ngày hôm qua, và nguyện ý hẹn hò với anh không?"

Miếng thịt kho tàu trong miệng Chúc Du rơi xuống, lăn mấy vòng trên bàn.

Sáng nay, Bách Trầm đã tìm thấy tài khoản của Chúc Du trong danh sách hai triệu người theo dõi của mình, nhìn thấy bài đăng về "tiêu chuẩn chọn bạn đời" của cậu.

Vì vậy, lời tỏ tình này hoàn toàn không phải là một quyết định bốc đồng.

Anh lấy từ dưới bàn ra một bó hoa đưa đến trước mặt Chúc Du.

Anh cảm thấy mình rất có tính toán, cố ý chọn lúc Chúc Du đang ăn để tỏ tình.

Thứ nhất, nếu Chúc Du đồng ý, cậu sẽ vui vẻ ăn thêm một chút, điều này sẽ tốt cho sức khỏe của Chúc Du.

Thứ hai, nếu Chúc Du từ chối nhưng lại không nỡ từ bỏ đồ ăn ngon, anh có thể lợi dụng lúc cậu đang ăn để tiếp tục tỏ tình.

Thứ ba, nếu Chúc Du vừa từ chối vừa không ăn nữa, điều đó có nghĩa là cậu vẫn đang rất tức giận, vậy thì anh sẽ phải tìm một cách khác để theo đuổi cậu.

Dù sao thì anh nhất định phải có được Chúc Du.

Chúc Du nhìn bó hoa đang run rẩy trong tay anh, đưa tay nhận lấy nhưng không vội đáp ứng đối phương.

"Hôm qua anh làm tổn thương em đến thế, em đâu có dễ dàng tha thứ như vậy."

"Nhưng mà... ai bảo em vốn dĩ đã thích anh rồi."Chúc Du vẫn mềm lòng, "Vậy nên bây giờ anh chỉ là bạn trai thử việc của em thôi, đến khi nào dỗ em vui vẻ rồi thì mới được chuyển thành bạn trai chính thức của em."

Giọng điệu cậu đầy kiêu ngạo, từ một chú chó Samoyed vui vẻ bám người biến thành một chú mèo tsundere (*).

(*) Tsundere là một thuật ngữ trong anime/manga dùng để miêu tả một nhân vật bề ngoài lạnh lùng, khó gần (tsun) nhưng thực chất lại ấm áp, dễ thương bên trong (dere).

Đôi lời của tác giả

Bạn trai thực tập thì sẽ như thế nào nhỉ?

Khi muốn hôn:
Bách Trầm: Cá Nhỏ, anh có thể hôn em không?

Khi muốn ngủ chung:
Bách Trầm: Cá Nhỏ, chúng ta có thể ngủ chung không?

Khi Chúc Du muốn làm "chuyện đó":
Bách Trầm: Cá Nhỏ, anh vẫn chưa chuyển lên chính thức, không thể được.

Bình Luận (0)
Comment