Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 37

Chúng ta có thể trao nhau một nụ hôn chúc ngủ ngon không?

Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, Chúc Du không còn buồn nữa.

Cậu dùng đũa chọc vào bát cơm, lẩm bẩm: "Dù sao chuyện này cũng đã qua rồi, em sẽ không giận nữa. Sau đó... em cũng có chút sai, nhưng người không biết thì không có tội, vậy nên sau này anh không được nói những lời làm tổn thương em nữa."

Tâm trạng vui lên, ngay cả chỏm tóc trên đầu cũng vểnh lên theo.

"Được." Bách Trầm nói, "Cá Nhỏ, cảm ơn em vì đã chịu tha thứ cho anh."

Chúc Du bặm môi, "Thôi không nói nữa, em đói rồi, ăn cơm trước đi."

"Em đã tha thứ cho anh rồi."

Cậu không muốn nghe giọng điệu này của Bách Trầm khi nói chuyện với mình.

Bách Trầm gật đầu, chủ động gắp thức ăn vào bát của Chúc Du. Chúc Du bỏ một miếng cà tím kho lớn vào miệng, hai bên má căng phồng lên.

"Cá Nhỏ, em có thể đưa lại cho anh cái cốc và bức tranh em từng tặng anh không? Nhà không còn đồ của em, anh không quen lắm." Bách Trầm đợi Chúc Du ăn xong một bát cơm lớn rồi mới nói tiếp.

Chúc Du nuốt miếng thịt trong miệng xuống, lắc đầu: "Không đưa đâu, cứ để ở nhà em, khi nào em vui mới đưa lại cho anh."

"Được, vậy nghe theo em." Hàng mi dài của Bách Trầm cụp xuống. Anh cũng đã thức trắng cả đêm, tinh thần không được tốt lắm, giọng nói khàn đặc như thể vừa khỏi bệnh. Anh cúi đầu, trông có vẻ hơi đáng thương.

Tay Chúc Du đang chuẩn bị gắp đồ ăn bỗng khựng lại. Cậu quan sát bầu không khí trầm thấp quanh Bách Trầm, lại không nhịn được mà mềm lòng: "Thôi được rồi, ăn xong anh theo em về lấy đi."

Bách Trầm ngẩng đầu, khóe môi cong lên, trong mắt ánh lên ý cười nhẹ: "Được."

Tai Chúc Du giật nhẹ, dường như cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng Bách Trầm đã cầm bát của cậu, dùng muôi múc canh cho cậu, nói: "Ngày mai chúng ta ăn lẩu nhé, được không?"

"Được được được!"

Chuyện gì cũng bị ném ra sau đầu.

Sau bữa tối, Bách Trầm đưa Chúc Du về nhà. Vừa mở cửa bước vào, cảnh tượng bừa bộn đập ngay vào mắt. Sau khi lấy hết đồ đạc từ nhà Bách Trầm mang về, Chúc Du tiện tay vứt hết xuống phòng khách. Sàn phòng ngủ vương vãi đầy giấy ăn thấm nước mắt của cậu.

Chúc Du hừ một tiếng: "Chẳng phải tại anh làm em buồn sao! Em đã khóc rất lâu đấy, anh nhìn mắt em mà xem, sưng hết cả rồi!"

Cậu đối diện với Bách Trầm, giơ hai ngón tay trỏ chạm vào dưới mắt, vẻ mặt đầy uất ức.

Bách Trầm cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của Chúc Du, "Xin lỗi, là lỗi của anh."

"Sẽ không bao giờ có lần sau." Anh cam đoan.

"Đương nhiên rồi! Nếu còn làm em khóc, em sẽ vĩnh viễn không thèm quan tâm anh nữa!"

Chúc Du vừa nói vừa phối hợp cọ nhẹ đầu vào tay của Bách Trầm.

Những sợi tóc mềm mại, mượt mà luồn qua kẽ tay, gãi nhẹ vào lòng bàn tay khiến ai đó cảm thấy ngứa ngáy không thôi.

"Đúng rồi, anh còn phải ở lại giúp em dọn phòng đấy! Nếu không, tối nay em biết ngủ ở đâu?" Chúc Du lấy cây chổi ở ngoài cửa nhét vào tay Bách Trầm.

Bách Trầm nhìn cậu, nhẹ giọng đề nghị: "Vậy tối nay có thể qua nhà anh ngủ không? Sáng mai em cứ ngủ, anh sẽ qua đây dọn dẹp giúp em."

Chúc Du lập tức nhảy lùi ra sau, giơ tay chống vào ngực Bách Trầm, "Chúng ta vừa mới làm lành đó nha!"

"Anh không có ý gì khác." Bách Trầm đáp.

Chúc Du nheo mắt, "Ý gì khác là ý gì khác? Dù sao em cũng muốn tự ngủ!"

Bách Trầm bật cười bất lực, cầm lấy cây chổi bước về phía giường, "Được rồi, vậy anh sẽ dọn sạch ngay bây giờ."

Chúc Du hài lòng: "Như vậy mới đúng chứ!"

Cậu cúi xuống nhặt mấy con thú nhồi bông cậu đã vứt trên sàn lên. Có Bách Trầm giúp đỡ, chẳng bao lâu phòng ngủ và phòng khách đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Chúc Du lục lọi một hồi trên sofa, cuối cùng cũng tìm thấy bức tranh và chiếc cốc cậu đã từng tặng Bách Trầm.

"Nè, anh cầm hết về đi." Chúc Du nhét chúng vào lòng Bách Trầm.

Hai tay chống hông, cậu quay đầu nhìn quanh căn phòng và phòng khách vừa được dọn dẹp gọn gàng.

"Cũng không tệ lắm! Tiến độ để anh trở thành bạn trai chính thức đã tăng lên 1% rồi đó."

"Bây giờ anh được bao nhiêu phần trăm rồi?" Bách Trầm tiến lên một bước, dựa gần Chúc Du hơn.

Cả hai đang đứng bên tủ giày ở lối vào, không gian vốn dĩ đã nhỏ hẹp, ánh đèn trên đầu cũng không quá sáng, sắc vàng ấm áp phủ lên họ, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ.

Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau.

Chúc Du lùi lại một bước, eo đụng vào mép tủ giày, không còn đường lui nữa.

Bách Trầm vẫn tiếp tục tiến về phía trước, hơi cúi xuống nhìn chằm chằm vào cậu.

Việc thay đổi mối quan hệ đồng nghĩa với việc khi khoảng cách gần đến mức này, không chỉ đơn thuần là để nói chuyện nữa, mà có thể là... một nụ hôn. Sau nụ hôn thì sao? Tiến triển quá nhanh rồi!

Đồng tử Chúc Du co lại, cậu vội vàng giơ tay chống lên ngực Bách Trầm.

Chúc Du bùng nổ, giọng cao vút: "Lúc trước là âm 100%! Bây giờ là âm 99%!"

"Anh đừng có lại gần em như vậy!" Nói xong, bàn tay đang chống lên ngực anh còn tiện thể véo nhẹ hai cái, "Mau về nhà anh đi!"

Kỹ thuật cũng khá lắm.

Bách Trầm cúi mắt nhìn hai bàn tay đang chống lên ngực mình, khẽ cười: "Được thôi."

Anh nói xong nhưng không hề lùi lại, thậm chí còn cúi đầu thấp hơn, khiến cả gương mặt Chúc Du đỏ bừng.

"Cá Nhỏ, trước khi về nhà, chúng ta có thể trao nhau một nụ hôn chúc ngủ ngon không?" Khi nói câu này, thực ra tai của Bách Trầm cũng đỏ ửng, chỉ là Chúc Du còn nghiêm trọng hơn, cả người dường như sắp chín nhừ.

Trái tim Chúc Du đập thình thịch, cậu biết ngay mà! Sau nụ hôn kiểu gì cũng sẽ tiến xa hơn!!! Nhưng, nhưng cậu còn chưa chuẩn bị!

Chúc Du lập tức đưa một tay lên bịt miệng, tay còn lại dốc toàn lực đẩy Bách Trầm về phía cửa, "Không được không được không được!"

"Anh mau về nhà ngay, mai em sẽ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, anh không được gọi em dậy!" Chúc Du mở cửa, trực tiếp đẩy bạn trai của mình ra ngoài.

Bách Trầm vừa cười vừa bước lùi.

"Cá Nhỏ ơi, chúc ngủ ngon cũng không được sao?" Anh lại hỏi.

Mặt Chúc Du đỏ bừng, "Chúc ngủ ngon chúc ngủ ngon!"

Nói xong, cậu dứt khoát đóng cửa lại thật mạnh. Tựa lưng vào cánh cửa, hai tay cậu ôm lấy ngực, rất lâu sau mới hoàn hồn.

Cuối cùng cũng chính thức hẹn hò rồi, thật sự đã hẹn hò rồi!!

Chúc Du bình tĩnh lại, vui vẻ nhảy nhót trở về phòng ngủ. Phịch một tiếng, cậu lao lên giường bắt đầu lăn lộn.

Cậu ôm lấy Lưu Ba hôn mấy cái, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hàn Kim Châu:【Kim Châu ơi Kim Châu! Bọn tớ làm lành rồi!】

【Hàn Kim Châu: Hehe, tớ biết mà.】

【Chúc Du: Hết cách rồi, anh ấy khóc thảm lắm, cứ nằng nặc đòi làm lành với tớ. Cậu cũng biết tớ mà, mềm lòng quá, đành tha thứ cho anh ấy thôi.】

【Hàn Kim Châu: ^^】

【Chúc Du: Được rồi, thật ra là tớ mới là người khóc thảm đây này...】

【Hàn Kim Châu: Nhưng mà cậu vui là được rồi. Thế hai người hôn nhau chưa?】

Chủ đề thay đổi quá nhanh, Chúc Du bị chính nước bọt của mình làm sặc.

【Chúc Du: Dĩ nhiên là chưa!】

【Hàn Kim Châu: Ồ, vậy chắc cũng chưa làm gì nhỉ.】

【Chúc Du: Cái đó thì nhanh quá rồi! Hơn nữa anh ấy làm tớ tổn thương vậy mà, bây giờ vẫn chỉ là bạn trai thử việc thôi!】

【Hàn Kim Châu: Không phải cậu sắp về nước rồi sao? Không làm trước khi về, sau này yêu xa thì khó đấy.】

...Ừ nhỉ.

Hôm nay vui quá, Chúc Du suýt chút nữa quên mất chuyện mình sắp về nước.

Tối qua Chúc Đình gọi điện cho cậu chính là để nói về việc này. Vì sợ cậu vẫn không muốn về, lần này anh trai đã tiết lộ lý do thật sự khiến cậu bị gửi đi du học.

Thì ra việc cậu bị đưa ra nước ngoài không chỉ đơn thuần là bởi lần bỏ nhà ra đi.

Mấy tháng trước, gia đình cậu xảy ra mâu thuẫn trong làm ăn với một ông chủ họ Hoàng. Đúng lúc trước khi cậu mất liên lạc, giám đốc Hoàng đã buông lời đe dọa sẽ khiến gia đình cậu phải trả giá.

Trong suốt khoảng thời gian cậu bị mất liên lạc, cả nhà đều tưởng cậu đã bị người của giám đốc Hoàng bắt đi.

Sau khi cậu trở về, Ngu Liên Hoan lại nhận được một bức thư nặc danh nói rằng Chúc Du sẽ bị bắt cóc. Dù cảnh sát đã theo dõi sát nhóm người của giám đốc Hoàng, nhưng tính cách của cậu không phải kiểu chịu ngoan ngoãn ở nhà.

Ai mà biết được ngày nào đó, cậu lại tự dưng chạy ra ngoài chơi một mình rồi bị người của lão ta tóm gọn?

Để cậu không phải lo lắng sợ hãi, cả nhà quyết định giấu cậu chuyện này, dứt khoát gửi cậu ra nước ngoài, đồng thời cũng cử người bí mật theo dõi cậu.

Hiện tại, giám đốc Hoàng đã bị điều tra, bỏ trốn ra nước ngoài và không còn khả năng quay về nước.

Mãi đến mấy ngày trước, gia đình mới nhận được tin giám đốc Hoàng đang trốn ở London. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu có thể gặp nguy hiểm.

Vậy nên lần này Chúc Du không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải về nước.

Tối qua cậu chưa đưa ra thời gian cụ thể, nhưng nếu không có gì thay đổi, trước Giáng Sinh sẽ phải trở về.

Vì không muốn gia đình lo lắng, lại thêm chuyện cãi nhau với Bách Trầm hôm qua, cậu đã đồng ý sẽ quay về trước lễ Giáng Sinh.

Chúc Du không nghĩ rằng Bách Trầm lại nhanh chóng tìm đến mình để làm lành như vậy.

Cậu cứ tưởng cả hai đã thực sự kết thúc rồi.

Xem ra phải tìm một thời điểm thích hợp để nói với Bách Trầm về chuyện này thôi.

【Chúc Du: Đừng nghĩ nhiều thế chứ, lỡ như... ý tớ là lỡ như tớ và anh ấy trở thành một cặp yêu đương kiểu Plato (*) thì sao?】

(*) Tình yêu plato (Platonic Love) là mối quan hệ thuần khiết và trong sáng, hai người gắn bó và đồng cảm với nhau cực kỳ sâu sắc nhưng hoàn toàn không có ha.m mu.ốn về thể xác.

【Hàn Kim Châu: Vậy người từng nhìn thấy cơ ngực của anh ấy rồi chảy máu mũi là ai ấy nhỉ...?】

【Chúc Du: Nhưng tớ cũng chỉ chảy máu mũi thôi, còn chưa có phản ứng sin.h l.ý gì khác mà.】

【Hàn Kim Châu: Nếu ngay từ lúc mới quen mà cậu đã có phản ứng s.inh l.ý khác thì đúng là tiêu đời rồi.】

【Chúc Du: Cậu rảnh thì liế.m môi mình đi, có thể sẽ bị trúng độc đấy.】

【Chúc Du: Miệng cậu với dao găm cấm sử dụng chẳng khác gì nhau cả.】

【Hàn Kim Châu: Xin lỗi nhé, tớ cũng chỉ là quan tâm cậu thôi mà.】

【Chúc Du: Thật ra tối nay anh ấy có ở nhà tớ, còn hỏi tớ có muốn hôn chúc ngủ ngon không.】

【Hàn Kim Châu: Cậu từ chối?】

【Chúc Du: Ờm...】

【Hàn Kim Châu: Hối hận rồi hả?】

【Chúc Du: Làm gì có!】

Vừa nhắn tin xong, Hàn Kim Châu nói cậu ấy phải chạy deadline bài luận, dặn Chúc Du khi nào "chạy về đích" thì cập nhật tiến độ tình cảm sau.

Chúc Du không trả lời lại.

Lúc nãy, khi Bách Trầm dọn dẹp phòng cho cậu, Chúc Du đã lén gỡ anh khỏi danh sách chặn trên WeChat, nhưng chỉ lưu tên là "Bách Trầm".

Vài phút trước, Bách Trầm nhắn tin bảo đi tắm rồi, Chúc Du không trả lời.

Giờ cậu cứ nhìn chằm chằm vào khung chat với Bách Trầm, trong đầu đang nghĩ xem nên tìm thời điểm nào để nói chuyện về việc cậu sắp về nước. Tính kỹ lại thì chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến Giáng Sinh rồi.

Aaa, đau đầu quá.

Chúc Du âm thầm sửa phần ghi chú của Bách Trầm từ "Bách Trầm" thành "Bạn trai thử việc (-99%)".

Nghĩ nghĩ một chút, cậu lại đổi thành "Bạn trai thử việc (-90%)".

Hàn Kim Châu hỏi cậu có hối hận vì từ chối nụ hôn không.

Cậu trả lời là không.

Nhưng...

AAAAA TẠI SAO LẠI TỪ CHỐI CHỨ!!!

Thật ra hôn một cái thì có sao đâu, dù gì cũng chỉ là hôn thôi, sao mà xảy ra mấy chuyện kia được!

Cái miệng chết tiệt này!!

Chúc Du đập mạnh gối lên mặt, hai chân đạp loạn trên giường.

Tính cậu vốn dĩ đã thẳng thắn, Bách Trầm vừa tắm xong nhắn tin cho cậu, cậu liền đáp ngay rằng mình từ chối nụ hôn chúc ngủ ngon không phải có ý gì khác.

Nếu mai muốn hôn, vậy có thể cho anh một nụ hôn chào buổi sáng.

【Bách Trầm: Vừa nãy em thật sự không muốn từ chối anh sao?】

【Chúc Du: ●∧●】

Cậu gửi một biểu tượng cảm xúc mà không nói thẳng ra.

Chưa đầy nửa phút sau, Bách Trầm đột nhiên nhắn tới: 【Cá Nhỏ, mở cửa đi.】

Chúc Du giật mình bật dậy khỏi giường, thậm chí còn chưa kịp xỏ dép đã lao ra khỏi phòng ngủ. Nhưng ngay khi sắp mở cửa, cậu bỗng khựng lại, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Cậu dùng một ít nước súc miệng, súc qua rồi hít một hơi, áp tay lên môi thử hơi thở. Sau đó cậu lại đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc rối bù vì lăn lộn trên giường.

Cuối cùng, Chúc Du lao vèo ra cửa.

Sau khi chỉnh đốn biểu cảm, giả vờ bình tĩnh mở cửa. "Khụ khụ, anh đến làm..."

Lời còn chưa kịp nói xong, Bách Trầm đã sải bước vào nhà, đẩy cậu dựa lên tủ giày, tiện thể đá chân khép cửa lại.

Ngay giây tiếp theo, đôi môi Chúc Du bị chặn lại.

Một nụ hôn nóng bỏng, mềm mại ập xuống.

Bách Trầm vừa tắm xong. Hơi nước ấm áp vẫn còn vương trên người, mùi sữa tắm sạch sẽ và dễ chịu bao phủ cả hai.

Chúc Du nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh.

Cậu rất tự nhiên hé môi ra, đầu lưỡi lập tức bị cuốn lấy.

Chiếc khuyên lưỡi bị mài nhẹ qua.

Tiếng thở dồn dập của Bách Trầm vây lấy cậu.

Môi bị hôn đến mức tê dại.

Từng hơi thở trong khoang miệng đều bị rút sạch, chỉ còn lại chút không khí ít ỏi từ nụ hôn sâu Bách Trầm trao cho.

"Ưm..." Một tiếng rên khe khẽ lọt qua kẽ răng.

Chúc Du bị nhấc bổng lên, đôi chân theo phản xạ quấn chặt lấy eo đối phương.

Vòm miệng bị lướt nhẹ qua, kích thích đến mức khóe mắt cậu rịn ra nước mắt si.nh l.ý.

Không... thở... nổi nữa rồi...

Bình Luận (0)
Comment