Trong hộp này có ba cái, hai hộp là sáu cái, chắc đủ rồi.
Chúc Du cả người đều bám chặt lên Bách Trầm, lồng ngực hai người ép sát vào nhau. So với nhịp tim rộn ràng như chú nai nhỏ hoảng loạn của cậu, từng nhịp đập mạnh mẽ của Bách Trầm lại đầy trấn tĩnh và mạnh mẽ.
Gốc lưỡi bị cuốn lấy kéo theo chiếc khuyên lưỡi, toàn bộ dưỡng khí trong khoang miệng đều bị rút sạch. Bách Trầm hôn quá dữ dội.
Mỗi lần đầu lưỡi anh lướt qua chiếc khuyên, phần xương cụt của Chúc Du lại không kiểm soát được mà run lên, bụng dưới cũng căng cứng lạ kỳ, từng tiếng rên nhỏ không kiểm soát được rỉ ra từ môi.
Chẳng bao lâu sau, Chúc Du bị hôn đến mềm nhũn cả người.
Đến cả sức để quấn chân quanh eo đối phương cũng chẳng còn.
Hai chân cậu trượt xuống. Bách Trầm bế cậu đặt lên tủ giày, ngẩng đầu hôn tiếp.
Chúc Du thở không nổi nữa, toàn thân vô lực, hai tay cậu chống lên mép tủ giày, cố gắng lùi môi ra. Nhưng vừa mới tách ra được một chút, Bách Trầm đã sốt ruột đuổi theo, lại một lần nữa dán sát vào không chừa cho cậu một con đường thoát.
Chúc Du vội vàng đưa tay ôm lấy mặt anh, thở hổn hển từng hơi lớn, khóe mắt cùng gò má đều đỏ bừng một cách bất thường. Hàng mi dài vương chút sương mờ, toàn thân run rẩy, giọng nói đứt quãng vang lên: "Anh... đủ... đủ rồi."
Cậu cúi đầu nhìn xuống Bách Trầm.
Tủ giày khá cao, khi Chúc Du ngồi trên đó, cậu sẽ cao hơn Bách Trầm một chút.
Bách Trầm ngẩng đầu lên, đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước giờ đã bị nhuộm lên một tầng d.ục v.ọng, ánh mắt nóng bỏng đến mức khiến Chúc Du không chịu nổi. Những sợi tóc ướt mềm của anh len qua kẽ tay cậu, quấn lấy từng ngón tay một cách dịu dàng.
Bị hôn đến mức suýt nữa mất hết lý trí, đôi mắt Chúc Du ngập đầy hơi nước, cánh môi mỏng hơi sưng đỏ ướt át ánh lên một tầng sáng mờ. Nhìn cậu lúc này trông cứ như vừa bị bắt nạt đến thảm thương.
Đầu óc trống rỗng mấy giây, tóc cũng bị hôn đến mức bù xù cả lên.
"Ừm." Bách Trầm khẽ nhắm mắt, thấp giọng đáp lại. Một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Chúc Du, dịu dàng cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.
Chúc Du có cảm giác như đang vu.ốt ve một chú mèo.
Cậu nuốt khan, hai tay nâng lấy gương mặt Bách Trầm, cúi đầu nhẹ nhàng chạm môi lên môi anh.
"Không hôn nữa." Chúc Du nói.
Bách Trầm gật đầu, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu.
"Muốn ngủ cùng nhau không?" Anh hỏi.
Đôi mắt Chúc Du lập tức mở to.
Đấy! Nhìn xem!! Vừa mới hôn xong là lại muốn làm mấy chuyện kia rồi! Chuyện này tiến triển nhanh quá có phải không? Hơn nữa, hơn nữa bọn họ còn chưa chuẩn bị đồ!!
Chúc Du lắc đầu như trống bỏi, giọng dứt khoát: "Không không không! Nhanh quá rồi!"
Bách Trầm hơi khó hiểu, "Tại sao lại nhanh? Trước đây chúng ta cũng từng ngủ chung mà."
"Ơ..." Chúc Du nhanh chóng suy nghĩ hai giây, cuối cùng nhận ra có vẻ như chỉ có cậu là nghĩ nhiều quá rồi.
Mảng ửng đỏ trên gò má vừa mới dịu đi một chút lại bùng cháy trở lại.
"Ý em là bây giờ còn quá sớm để đi ngủ." Chúc Du nghiêng đầu nhìn về phía ghế sofa xa xa, cố tìm lý do để giải thích.
Bách Trầm nhìn đôi tai đỏ bừng của cậu, khóe môi hơi cong lên, anh lại tiến đến gần hơn một chút: "Vậy bây giờ sang nhà anh không?"
Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ khiến Chúc Du run cả sống lưng, vội vàng đưa tay chống lên ngực đối phương: "Anh tránh xa em ra một chút!"
Bách Trầm cười nhẹ, ngoan ngoãn lùi lại nửa bước.
Chúc Du chống nạnh, hất cằm bảo: "Bây giờ anh vẫn là bạn trai thử việc của em, làm gì cũng phải hỏi qua ý kiến em trước."
Bách Trầm gật đầu, "Được."
Chúc Du suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Dù sao em cũng là người như vậy đấy, anh mà không thích..."
Dừng lại một chút, cậu bỗng trở nên kiêu ngạo, cái đuôi nhỏ như dựng thẳng lên, giọng điệu đầy tự tin: "Anh không thích thì cũng phải thích!"
"Anh thích mà."
"Dù thế nào anh cũng thích." Bách Trầm vừa nói vừa dịu dàng nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Chúc Du được dỗ đến muốn bay lên.
Cậu mở rộng hai tay ra, "Vậy anh bế em đi ngủ đi."
"Qua nhà em ngủ." Cậu bổ sung thêm.
Bách Trầm khẽ đáp, tiến lên ôm cậu vào lòng. Chúc Du rất tự nhiên mà vòng chân quanh eo anh, hai tay cũng ôm lấy cổ.
Phòng của Chúc Du có hơi "chật chội", bởi vì cậu chất quá nhiều đồ.
Bách Trầm nhẹ nhàng đặt cậu xuống mép giường.
"Anh về nhà tắt đèn đã." Anh nói.
Chúc Du đá tung đôi dép, lăn một vòng vào trong giường, "Đi đi đi, nhớ đổ thêm nước vào bát của Lưu Ba nhé."
Giống như một chú Samoyed thích lăn lộn, cậu vừa nói vừa lăn một hơi từ mép giường vào tận bên trong, vạt áo ngủ xộc xệch để lộ phần eo mảnh khảnh.
Bách Trầm cúi người kéo áo xuống che lại rốn cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Tuân lệnh."
Nghe thấy tiếng cửa phòng khách đóng lại, Chúc Du mới nhịn không nổi mà lăn lộn trên giường.
Cậu hưng phấn bật dậy lấy tay che mặt, há miệng gào thét không tiếng.
Hôn rồi! Thật sự hôn rồi!!
Chúc Du nhanh chóng vớ lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Hàn Kim Châu:【Kim Châu Kim Châu! Bọn tớ hôn rồi!】
Hàn Kim Châu trích dẫn lại tin nhắn cậu từng gửi trước đó, "Chuyện này nhanh quá đi, hơn nữa anh ấy từng làm tớ buồn như vậy, bây giờ vẫn chỉ là bạn trai thử việc thôi", rồi đáp lại một dấu chấm.
Ngay sau đó, cậu ta tiếp tục gửi một tin nhắn ngắn gọn:【TD.】(*)
(*) Theo như mình tìm hiểu, TD là viết tắt của 踢掉 (tī diào), có nghĩa là "đuổi đi" hoặc "loại bỏ", được dùng để thể hiện sự không hài lòng hoặc từ chối một cách mạnh mẽ.
Chúc Du chẳng giận dỗi gì. Cậu đặt điện thoại lên tủ đầu giường, lặng lẽ đưa tay lên miệng hà một hơi.
Tiếng mở cửa, đóng cửa lại vang lên từ phòng khách, ngay sau đó là âm thanh nước chảy vào bát của Lưu Ba.
Cậu căng thẳng đến mức cả người gần như cứng đờ, vội vàng vén chăn chui vào trong.
Chúc Du lấy điện thoại ra, vô thức lướt xem mấy video ngắn.
Không lâu sau, đèn phòng khách bị tắt.
Bách Trầm bước vào.
"Đợi lâu chưa, Cá Nhỏ."
Bách Trầm đã về thay đồ ngủ, chiếc áo ngủ đen rộng rãi bị cơ ngực rắn chắc căng phồng lên. Khi anh tắt đèn phòng, cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường.
Khi anh đến gần giường, Chúc Du cảm thấy ánh sáng xung quanh mình chợt biến mất, bóng dáng của Bách Trầm phủ kín cả người cậu.
Chúc Du kéo chăn bên cạnh ra, nhiệt tình mời gọi: "Mau lên giường ngủ nào anh!"
Bách Trầm nằm xuống. Chúc Du bận rộn đắp chăn cho anh, tỉ mỉ nhét góc chăn ép chặt lại, sau đó mới chui vào trong từ từ lăn đến gần anh.
"Anh à, mai đừng gọi em dậy sớm nha." Chúc Du xoay người đối mặt với Bách Trầm, nói: "Cuối tuần mà, hiếm lắm mới được ngủ nướng."
Bách Trầm nằm ngửa, cơ thể hơi cứng nhắc.
"Được." Giọng anh cũng cứng cứng theo.
Chúc Du không vui, nắm lấy tay anh bảo: "Anh nhìn em đi."
"Chúng ta bây giờ là người yêu rồi mà, sao anh còn nghiêm túc thế chứ!"
Bách Trầm quay người sang.
Chúc Du cười khúc khích chui vào lòng anh, bá đạo kéo tay anh đặt dưới đầu mình làm gối, lấy tay còn lại của anh đặt lên eo mình, "Anh ôm em ngủ đi, em ngoan lắm, không làm ồn đâu."
Bách Trầm dĩ nhiên biết cậu ngủ rất ngoan.
Chúc Du tựa đầu vào ngực anh khẽ cọ một cái, cảm nhận cơ bắp săn chắc mềm mại và ấm áp của đối phương.
Hơi thở của Bách Trầm cứng lại, cả người bắt đầu có dấu hiệu không ổn.
"Anh ơi, em muốn nói với anh một chuyện." Chúc Du không muốn giấu chuyện mình sắp về nước quá lâu.
Cậu ngẩng đầu, chần chừ mở lời.
"Chuyện gì vậy?"
Bách Trầm vừa lên tiếng, Chúc Du lập tức không muốn nói những chuyện không vui nữa. Hơn nữa, họ vừa mới làm hòa, nói ra chuyện này lúc này sẽ phá hỏng bầu không khí mất. Cậu ngước mắt nhìn anh, chớp chớp mắt nói: "Anh à, hôn em đi."
Bách Trầm đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Chúc Du không hài lòng: "Hôn nữa đi."
Nụ hôn rơi xuống môi cậu.
Chúc Du vui vẻ ôm chặt lấy eo anh, "Lại nữa đi."
Bách Trầm khẽ chạm nhẹ vào khóe môi cậu.
"Thêm nữa, thêm nữa." Chúc Du giở trò nhõng nhẽo.
Bách Trầm lại hôn thêm một lần.
Chúc Du lúc này mới hài lòng: "Ngủ thôi."
Cậu câu dẫn người ta đến mức tim đập loạn nhịp nhưng lại không có thêm động thái nào khác.
"Ngủ ngon nha, anh ơi." Chúc Du nhắm mắt lại, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Bách Trầm cũng ôm chặt cậu, cằm tựa vào đỉnh đầu cậu, dịu dàng nói: "Ngủ ngon nhé Cá Nhỏ."
Ngoài trời, gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc, Lưu Ba len lén chui vào qua khe cửa, cuộn tròn ngủ bên cạnh đầu của Chúc Du.
Chăn của cậu vẫn tỏa ra hương hoa trà dịu nhẹ như chính chủ nhân của nó. Có lẽ vì được hương thơm này bao bọc, tối hôm đó ngay cả trong mơ, Bách Trầm cũng thấy hình bóng của cậu.
Chỉ là một giấc mơ đơn thuần. Nếu không, sáng hôm sau tỉnh dậy e rằng sẽ lại có một màn xấu hổ rồi.
—
Sáng hôm sau.
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót trong trẻo.
Khoảng bảy giờ sáng, Bách Trầm tỉnh dậy một lần. Lẽ ra anh nên thức dậy luôn, nhưng Chúc Du ôm anh quá chặt, anh sợ cử động sẽ làm cậu tỉnh giấc nên đành ôm cậu ngủ tiếp một giấc nữa.
Giấc ngủ này kéo dài đến hơn chín giờ.
Người tỉnh dậy trước là Chúc Du. Cậu buông tay đang ôm eo Bách Trầm ra, lí nhí nói muốn dậy uống nước.
Bách Trầm ngồi dậy xoa đầu cậu, "Anh đi lấy cho em."
Chúc Du nhắm mắt, nở nụ cười hạnh phúc, "Dạ."
Bách Trầm ra ngoài rót cho cậu một cốc nước ấm, tiện thể đặt một hộp sữa vào lò vi sóng.
Khi anh quay lại phòng, Chúc Du lại sắp ngủ tiếp. Anh bước đến bế cậu lên, "Uống ít nước rồi ngủ tiếp nhé?"
Chúc Du quay mặt đi dụi đầu vào ngực anh, lầm bầm: "Không uống nữa."
"Được rồi, thế em muốn ăn gì vào bữa sáng?" Bách Trầm không ép cậu, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, kéo chăn lên đắp kín cho cậu hơn.
Lưu Ba bị tiếng động làm thức giấc, bất mãn nhảy qua chỗ Bách Trầm nhe răng kêu một tiếng.
Bách Trầm vội xin lỗi: "Xin lỗi nhé, anh không để ý thấy nhóc. Bữa sáng của nhóc chuẩn bị xong rồi đấy."
Lưu Ba như thể nghe hiểu, chống chân bật nhảy xuống giường, uốn éo cái mông rời khỏi phòng ngủ.
Chúc Du nhắm mắt suy nghĩ một lúc, rồi tách khỏi lòng Bách Trầm, mở mắt nhìn anh: "Em ăn cháo thôi. Nhưng còn lẩu của tụi mình thì sao?"
Cậu vẫn nhớ lời hứa ăn lẩu tối qua của Bạch Trầm.
"Cá Nhỏ muốn ăn lúc nào?"
"Buổi tối! Ăn tối mới có không khí."
"Được." Bách Trầm gật đầu. "Vậy em định dậy luôn không?"
"Không đâu." Chúc Du nằm trở lại giường, quấn chăn kín mít, "Em muốn ngủ thêm."
"Được rồi, anh sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu lẩu bây giờ." Bách Trầm đứng dậy.
Chúc Du lập tức bừng tỉnh, ngồi bật dậy: "Em cũng muốn đi!"
"Em dậy ngay đây!" Cậu tung chăn ra. Bách Trầm cúi người chỉnh lại đôi dép, Chúc Du thản nhiên xỏ chân vào.
Chúc Du kéo tay Bách Trầm lôi vào phòng tắm, đưa cho anh một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới, "Anh cũng mau rửa mặt đi! Mình ăn sáng xong là đi siêu thị ngay!"
Bọn họ chen chúc trong phòng tắm chật hẹp cùng nhau đánh răng. Trong gương phía trước bồn rửa, Chúc Du nhìn thấy Bách Trầm đứng sau lưng mình cao hơn cậu cả một cái đầu. Cậu cắn bàn chải, có chút tức tối vì không thể hiểu nổi, giơ tay so sánh khoảng cách chiều cao giữa hai người.
Bách Trầm nhổ bọt kem đánh răng ra, hỏi: "Sao thế?"
Chúc Du cũng súc miệng theo, ục ục hai tiếng rồi nhổ nước ra, nói: "Liệu có ngày nào em cũng cao được như anh không?"
Bách Trầm cúi xuống, đặt cằm lên vai Chúc Du, "Như thế này thì em đã cao hơn anh rồi."
Tai Chúc Du lập tức nóng lên, không nói thêm câu nào, chỉ im lặng tăng tốc đánh răng.
Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng đến siêu thị.
Chúc Du đi phía trước cầm điện thoại tìm kiếm danh sách những nguyên liệu cần có cho một bữa lẩu ngon, còn Bách Trầm theo sau thay cậu chọn lại những loại rau không đạt tiêu chuẩn.
Lúc đi ngang qua khu vực đồ gia dụng, Chúc Du bỗng lùi lại hai bước, ánh mắt dừng trên kệ bao cao su.
Cậu liếc trái liếc phải thấy Bách Trầm đang đứng bên quầy thịt tươi chờ nhân viên cân, rón rén tiến lên chăm chú quan sát kích cỡ và thương hiệu của các loại bao cao su.
Cỡ trung bình...
Chúc Du hồi tưởng lại kích thước mình từng thấy sáng hôm ấy, tay dịch chuyển sang loại khác, chọn cỡ lớn.
Cạnh đó còn có loại siêu lớn, nhưng cậu không dám nhìn.
Chúc Du hơi bất bình, ước chừng mình chắc chỉ dùng được loại trung bình.
Cậu lấy một hộp rồi đi.
Đi được hai bước lại quay lại lấy thêm một hộp nữa.
Trong hộp này có ba cái, hai hộp là sáu cái, chắc đủ rồi, có khi còn dùng không hết.
Rõ ràng Chúc Du đã đánh giá thấp khả năng của bạn trai mình, nhưng chuyện này để nói sau.
Chúc Du lại di chuyển sang bên cạnh, lấy thêm một chai dầu bôi trơn giấu vào trong tay áo, sau đó lén lút chạy về chỗ Bách Trầm. Nhân lúc anh đang nói chuyện với nhân viên, nhét tất cả xuống dưới cùng của giỏ hàng.
Rồi giả vờ thản nhiên khoác lấy tay Bách Trầm.
Bách Trầm đẩy xe đi về phía trước, hỏi: "Vừa nãy em đi xem gì thế? Không thấy món nào ưng à?"
"Đâu có, chỉ đi dạo thôi. Tự nhiên em thèm ăn vặt quá, mình qua khu đồ ăn vặt xem đi." Chúc Du lảng tránh một cách vụng về, sắc mặt và thần thái đều không tự nhiên.
Đến lúc thanh toán, Chúc Du bỗng nhiên nói mình muốn mua ngô giòn. Bách Trầm bảo cậu đứng đợi, anh đi lấy giúp.
Chúc Du ngoan ngoãn gật đầu, thực ra cậu chờ chính câu này, "Dạ!"
Ngay khi Bách Trầm vừa rời đi, Chúc Du nhanh chóng lấy bao cao su và dầu bôi trơn ra, chạy đến quầy thu ngân yêu cầu nhân viên tính tiền riêng cho hai món đó trước.
Cô thu ngân mỉm cười đầy ẩn ý, nhanh chóng hoàn tất việc thanh toán giúp Chúc Du.
Khi Bách Trầm quay lại, Chúc Du đã giấu kỹ hai món đồ kia vào túi áo.
"Cá Nhỏ, đợi lâu chưa?" Bách Trầm hỏi khi bước đến.
Chúc Du lập tức kéo tay anh, "Không không! Mình thanh toán nhanh đi!"
Sau khi tính tiền xong, Bách Trầm đẩy xe hàng vào góc để trả lại. Cô thu ngân đột nhiên nói nhỏ với Chúc Du: "Tôi nghĩ cỡ lớn có lẽ không hợp với bạn trai cậu đâu."
Chúc Du: !!!
Mặt cậu trong chớp mắt đỏ bừng đến tận mang tai.
Bách Trầm đi tới, thấy Chúc Du đỏ mặt, không khỏi quan tâm: "Cá Nhỏ, sao thế?"
"Không không không! Không có gì đâu, siêu thị này nóng quá ấy mà, mình mau đi thôi." Chúc Du sợ cô thu ngân lại nói thêm câu nào nữa, vội nắm tay Bách Trầm kéo ra khỏi siêu thị.