Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 39

Anh... Em thấy khó chịu.

Bách Trầm thực sự không biết Chúc Du đã làm gì, nhưng anh có thể thấy rõ cậu đang giấu diếm chuyện gì đó.

Mỗi khi có chuyện giấu giếm, Chúc Du sẽ không chịu đi đứng đàng hoàng.

Cậu kéo Bách Trầm rời khỏi siêu thị, tâm trạng quá căng thẳng khiến chân mềm nhũn, suýt nữa vấp ngã. May mà Bách Trầm nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy cậu ngay eo, giữ cho cậu không ngã xuống.

Chúc Du ôm chặt lấy cánh tay Bách Trầm, tim vẫn còn đập thình thịch vì hoảng hốt. Bách Trầm nhắc nhở: "Phải nhìn đường chứ Cá Nhỏ."

Anh không hề trách móc cậu, giọng điệu vẫn dịu dàng cưng chiều như mọi khi.

"Biết rồi." Chúc Du đáp lấy lệ, vẫn không chịu đi đứng đàng hoàng.

Bách Trầm bất đắc dĩ, đành vươn tay nắm lấy tay cậu, kéo cậu sát vào bên cạnh, cùng nhau chậm rãi đi về phía toà ký túc.

Khóe môi Chúc Du lập tức nhếch lên. Cậu tinh nghịch bóp nhẹ mấy ngón tay của Bách Trầm, hào hứng nói: "Anh ơi, cuối tuần sau mình đi thị trấn Kakiya chèo thuyền ngắm thiên nga đi?!"

Chúc Du không nói đến thời gian trong tuần. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, cả hai đều khá bận.

Chậm nhất là sau cuối tuần đó, cậu cũng phải về nước rồi.

Chúc Du dự định sẽ nói chuyện này với Bách Trầm vào cuối tuần sau.

Hơn nữa, tuần tới Chúc Đình cũng có chuyến công tác tại Anh, đó là thời điểm thích hợp nhất để cậu về nước.

"Được." Bách Trầm vốn không hứng thú với mấy chuyện này, nhưng nếu có Chúc Du đi cùng, dù chỉ là lượn lờ cả ngày ngoài đường cũng thấy vui.

"Anh có muốn đi đâu không? Hoặc có muốn làm gì không? Em sẽ đi cùng anh."

"Nếu có em bên cạnh, làm gì cũng được cả."

Mi tâm Chúc Du giật giật, tò mò quan sát khuôn mặt anh: "Ơ, anh nói mấy câu này mà không đỏ mặt à?"

Bách Trầm nhìn cậu, nghiêm túc hỏi lại: "Đây là lời tình cảm sao?"

Nhìn biểu cảm chân thành và ánh mắt nghiêm túc của anh, Chúc Du có thể khẳng định là Bách Trầm thực sự không nghĩ đó là một câu nói ngọt ngào.

"Thôi được rồi." Chúc Du bất lực nhún vai.

Cả hai cùng đi vào thang máy.

"Vậy trong mắt anh, nói lời tình cảm là như thế nào?" Chúc Du tò mò hỏi tiếp.

Bách Trầm suy nghĩ một lúc, hỏi lại: "Em muốn biết không?"

Chúc Du hào hứng gật đầu, "Muốn muốn muốn!"

Tới tầng năm, Bách Trầm nắm tay Chúc Du kéo ra ngoài. Khóe môi anh khẽ nhếch, nở nụ cười nhẹ. Đối với sự tò mò của Chúc Du, anh không hề trả lời.

"Sao anh cứ nói nửa câu thế chứ?"

Chúc Du giãy khỏi tay Bách Trầm, bước lên trước dang rộng hai tay chặn đường anh.

Bách Trầm cười đầy cưng chiều. Thấy Chúc Du chắn trước mặt mình, anh hơi cúi xuống, tay trái xách túi đồ vừa mua ở siêu thị, tay còn lại đỡ lấy mông nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên.

Chúc Du giật mình hét một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ anh, hai chân theo bản năng quấn quanh eo đối phương.

Dù gì Chúc Du cũng là một người đàn ông trưởng thành, tuy không cao lớn như Bách Trầm nhưng cũng không đến mức quá gầy yếu. Thế mà lại bị anh dễ dàng dùng một tay bế lên thế này, ít nhiều cũng có chút tổn thương lòng tự trọng đó nha.

Chúc Du không quậy nữa, ngoan ngoãn ôm chặt cổ Bách Trầm, chôn mặt vào hõm cổ anh, im thin thít không nói lời nào.

"Ngoan nào, về nhà rồi anh nói cho em nghe." Bách Trầm cúi xuống thì thầm bên tai Chúc Du, giọng nói mang theo ý cười, hơi thở ấm nóng phả qua vành tai cậu.

Gương mặt Chúc Du tức khắc đỏ bừng.

Mãi đến khi Bách Trầm mở cửa bước vào nhà, mặt cậu vẫn chưa hết đỏ.

Bách Trầm nhẹ nhàng đặt cậu xuống, Chúc Du còn hơi mềm chân đứng không vững. Anh đỡ lấy cậu, dịu dàng nói: "Về nhà rồi này Cá Nhỏ, em vẫn muốn biết chứ?"

Đôi mắt Chúc Du lóe lên, gò má đỏ ửng, tim đập thình thịch. Cậu mơ hồ đoán được Bách Trầm định nói gì, nhưng để không tỏ ra nhát gan, cậu vẫn chống tay lên hông, hất cằm cao ngạo: "Tất nhiên là muốn!"

Bách Trầm cúi xuống ghé sát tai cậu, giọng nói trầm thấp vang lên: "Anh thích em."

Hơi thở ấm áp khẽ lướt qua tai khiến cả người Chúc Du nổi da gà.

Cậu trợn to mắt, đồng tử co rút, đầu óc trống rỗng, ngây ra như phỗng.

Ngay cả cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng lên.

Mặt Chúc Du đỏ đến mức không thể nhìn nổi.

Cả nửa ngày trời vẫn chưa kịp phản ứng.

Bách Trầm xoa đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt xuống cọng tóc ngố vừa dựng lên kia, sau đó nhấc túi đồ dưới chân lên, "Anh đi nấu cơm trưa đây. Em có thể ăn chút đồ ăn vặt trước, nhưng đừng ăn nhiều quá."

Anh để lại một mình Chúc Du đứng đó ôm chặt lấy trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực.

"!!!" Chúc Du lấy tay che mặt, rón rén đi tới ghế sofa, duang một cái ngã phịch xuống.

Anh ấy sao có thể thản nhiên nói ra mấy lời như vậy mà mặt không đỏ tim không loạn được chứ!!!

Thôi xong, Chúc Du hoàn toàn câm nín luôn rồi.

Sau bữa trưa, Chúc Du nói mình bị "choáng vì no", cần phải ngủ trưa mới hồi phục được.

Bách Trầm không có thói quen ngủ trưa. Khi Chúc Du mời anh ngủ cùng, anh lại không chút do dự mà đồng ý ngay.

Ánh nắng buổi trưa ấm áp dễ chịu, rèm cửa trong phòng ngủ không được kéo kín, những tia sáng vàng óng len lỏi phủ lên hai người.

Chúc Du ngủ trong vòng tay Bách Trầm, vẫn là tư thế ôm nhau như cũ, chỉ khác là giữa họ còn chen vào một con mèo.

Mơ màng trong giấc ngủ, Chúc Du theo thói quen rúc mặt vào ngực Bách Trầm, kết quả là dính đầy lông mèo. Cậu không cần mở mắt cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Chúc Du gắng gượng gom chút sức lực túm lấy Lưu Ba đang chen giữa hai người, nhấc bổng nó lên rồi ném sang một bên. Sau đó, cậu lại tiếp tục rúc vào lòng Bách Trầm, dụi mặt vào ngực anh.

Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Chúc Du cả.

Chỉ chưa đến mười giây, cậu đã ngủ tiếp.

Bách Trầm cũng nhắm mắt, vô thức siết chặt vòng tay ôm Chúc Du, cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cậu.

Chúc Du bị đánh thức bởi mùi thơm ngào ngạt của lẩu cay.

Trong cơn mơ màng, cậu lần theo hương thơm lăn một vòng về phía mép giường.

Duang!

Chúc Du rơi thẳng xuống đất.

Tiếng động không hề nhỏ.

Chúc Du còn chưa kịp phản ứng lại, Bách Trầm đã mở cửa bước vào.

Cậu ngồi dậy xoa xoa sau đầu, ngơ ngác ngẩng lên nhìn.

Có lẽ vì trong nhà mở máy sưởi, Bách Trầm mặc khá đơn giản. Trên người anh là bộ đồ ngủ mỏng, cổ áo cài kín, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, viền bèo hoa sen – loại mà Chúc Du nằng nặc đòi mua.

Ống tay áo được xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, gân xanh nổi rõ.

Chúc Du cứ ngỡ mình còn đang mơ.

Cậu gối đầu lên chăn định tiếp tục ngủ.

Bách Trầm bật cười với vẻ đầy bất lực. Anh tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Chúc Du, dịu dàng nói: "Dậy thôi nào."

Chúc Du mở mắt, duỗi tay trái về phía Bách Trầm.

Bách Trầm hiểu ngay, nắm lấy tay cậu kéo dậy, để cậu ngồi xuống mép giường. Chúc Du vẫn còn chút mơ màng vì mới tỉnh ngủ, ngẩng đầu nhìn Bách Trầm, ra lệnh: "Hôn em một cái."

Bách Trầm đưa tay giữ lấy sau gáy Chúc Du, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu.

Chúc Du mím môi cười khẽ, "Thêm nữa."

Bách Trầm ngoan ngoãn hôn thêm một lần. Chúc Du cảm thấy nếu còn tiếp tục chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không ổn, cậu chủ động dừng lại.

Bách Trầm quay về bếp tiếp tục nấu ăn. Chúc Du vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Đánh răng xong, cậu áp tay lên môi hà hơi kiểm tra, chớp mắt vài cái rồi lại xịt thêm nước súc miệng.

Sau đó, Chúc Du chạy vào bếp nũng nịu đòi giúp nấu ăn.

Siêu thị châu Á gần nhà không bán gói gia vị lẩu cay, hơn nữa cả hai đều không ăn được cay nhiều nên Bách Trầm tự nấu nước lẩu bằng nước hầm xương.

Bách Trầm rửa sạch gà, sườn bò và xương bò, cho vào nước đun sôi, sau đó vớt ra rửa sạch một lần nữa. Cuối cùng cho tất cả vào nồi chần qua, vớt sạch bọt rồi hầm nhỏ lửa để chiết xuất vị ngọt từ thịt và xương. Sau đó, anh thêm nấm tươi và một số nguyên liệu khác vào nồi đun sôi lần nữa, nước lẩu như vậy là hoàn thành.

Chúc Du cầm bó rau tươi, hăng hái nhận nhiệm vụ rửa rau.

Bách Trầm múc một bát nước dùng đưa cho cậu, "Nếm thử xem có vừa miệng không."

Anh thuận tay nhận lấy bó rau từ tay Chúc Du.

Ai cũng biết Chúc Du không bao giờ từ chối đồ ăn ngon. Cậu đón lấy bát múc một muỗng canh, thổi nguội rồi đưa vào miệng, mắt sáng rỡ, "Ngon quá! Siêu ngon luôn!"

Trong tuyển tập công thức của Bách Trầm trước đây có một bài viết về cách nấu nước lẩu xương hầm. Khi đó Chúc Du đã thèm thuồng lắm rồi. Không ngờ hôm nay lại được chính miệng thưởng thức.

"Vậy là tốt rồi." Bách Trầm mỉm cười, gắp thêm một miếng thịt gà bỏ vào bát cậu.

Đợi đến khi Chúc Du uống xong canh, Bách Trầm cũng đã rửa sạch toàn bộ rau củ.

Họ đặt bếp điện giữa bàn ăn, lần lượt xếp gọn gàng tất cả các nguyên liệu xung quanh nồi lẩu.

Chúc Du bưng bát ngồi xuống cạnh Bách Trầm.

Ngoài trời gió lớn vù vù, chỉ có một khe cửa nhỏ hé mở. Luồng không khí lạnh vừa tràn vào đã nhanh chóng bị hơi ấm trong nhà xua tan.

Chúc Du chống cằm nhìn chằm chằm nồi lẩu, quay sang kể: "Trước đây em từng đến Trùng Khánh ăn lẩu rồi."

"Đi cùng bạn bè, hôm đầu tiên gọi lẩu siêu cay, hôm sau giảm xuống cay vừa, đến ngày thứ ba thì chuyển sang lẩu uyên ương luôn." Cậu cười cười nhớ lại kỷ niệm.

Bách Trầm cũng cười theo.

Ánh mắt Chúc Du dừng lại trên nồi lẩu đang sôi sùng sục, "Ăn được chưa nhỉ?"

"Được rồi." Bách Trầm gắp hai cuộn bò nhúng chín đặt vào bát cậu.

Chúc Du tự pha nước chấm cho mình: rau mùi, hành lá, tỏi băm, ớt băm, xì dầu, giấm chua và dầu mè, tất cả hòa quyện lại.

Cậu gọi đây là "nước chấm vạn năng".

Bách Trầm gắp thịt cho cậu còn không quên nhắc nhở, "Cẩn thận nóng."

Chúc Du giơ tay làm ký hiệu "OK", nhanh chóng đưa miếng thịt vào miệng.

Vừa vào miệng là mùi thơm của dầu mè, sau đó là hương vị của rau mùi và hành lá lan tỏa, cuối cùng là vị ngọt thanh của nước hầm xương, tất cả hòa quyện lại tạo nên một hương vị vô cùng đậm đà.

"Ở nước ngoài mà vẫn có thể ăn được lẩu chính gốc thế này, chết cũng mãn nguyện rồi." Chúc Du cười híp mắt, đưa tay hất mái tóc lòa xòa trước trán ra sau.

Bách Trầm thò tay vào túi lấy ra hai chiếc kẹp tóc mà Chúc Du vẫn hay dùng khi rửa mặt, giúp cậu kẹp gọn phần tóc mái lại.

"Nếu em thích ăn, vậy Giáng Sinh hoặc Tết mình làm tiếp nhé? Hoặc bất cứ khi nào em muốn, anh đều có thể nấu cho em." Bách Trầm lại gắp thêm một miếng thịt gà cho Chúc Du.

Chúc Du khựng lại, chớp mắt liên tục.

Bách Trầm rót một cốc nước ấm đưa cho cậu, "Sao thế?"

Chúc Du lắc đầu, "Không có gì... nóng quá thôi."

Cậu cúi đầu rất thấp.

Chúc Du còn có một thói quen: Khi nói dối sẽ không dám ngẩng đầu.

Bách Trầm nhìn cậu, không hỏi thêm gì, chỉ lấy một chiếc đĩa trống đặt trước mặt Chúc Du, lần lượt gắp thức ăn từ nồi lẩu ra để cậu ăn từ từ.

"Ăn chậm thôi."

Chúc Du gật đầu liên tục, "Dạ!!"

...

Bữa tối trôi qua trong yên bình.

Lúc Bách Trầm rửa bát, Chúc Du ngồi trước máy tính chọn phim để xem.

Dù gì thì sáng mai cũng không có tiết, Chúc Du có thể tha hồ ngủ nướng, tối nay thức khuya một chút cũng không sao.

Cậu lướt danh sách phim một lúc lâu, cuối cùng chọn một bộ phim đồng tính nam của Mỹ. Trước khi mở, cậu lén tìm đánh giá trên mạng, thấy không có cảnh nào quá mức lộ liễu, cùng lắm chỉ có cảnh hôn và một vài khoảnh khắc ẩn ý.

Vậy thì không vấn đề gì.

Chúc Du lén lút giấu món đồ mình đã mua dưới gối tựa trên ghế sô pha.

Đợi Bách Trầm rửa bát xong, cậu lập tức kéo anh qua xem phim cùng.

Bách Trầm cầm chăn phủ lên đôi chân của Chúc Du đang đặt trên đùi mình.

Trong nhà chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính, ánh sáng dịu nhẹ bảo vệ mắt tạo ra một bầu không khí có phần mờ ảo.

Chúc Du nắm lấy tay Bách Trầm, mười ngón đan xen. Thực ra tâm trí cậu không đặt vào bộ phim, vì vậy mà lúc ăn tối, cậu cũng không ăn quá no.

"Anh, trước đây anh từng thích ai chưa? Ý em là trước khi gặp em ấy."

Chúc Du không muốn xem hai người đàn ông Anh sa ngã trên màn ảnh, liền chuyển sang trò chuyện với Bách Trầm.

Bách Trầm nhẹ nhàng siết tay cậu, ánh mắt dịu dàng dừng trên xoáy tóc của Chúc Du, giọng nói trầm thấp, "Chưa."

"Anh chỉ thích mình em."

Anh nói thật.

Chúc Du đỏ bừng tai, ngước mắt nhìn Bách Trầm. Đối phương mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp. Quả nhiên, Bách Trầm không coi đây là lời tỏ tình.

Chúc Du bĩu môi, lầm bầm: "Nói lời ngọt ngào mà cũng không biết đỏ mặt."

"Anh không thấy đây là lời ngọt ngào."

"Em biết, em biết!"

Lời nói ngọt ngào theo quan niệm của Bách Trầm chắc hẳn là những câu như "Anh yêu em" hay "Anh thích em" kiểu hồi trưa nay.

Nếu Bách Trầm lại nói thêm lần nữa, có khi Chúc Du sẽ ngất luôn mất.

Chúc Du thức thời không tranh cãi nữa. Cậu nửa nằm trong lòng Bách Trầm, đầu khẽ cọ vào lồng ngực anh.

Bộ phim dần đến đoạn giữa. Đúng kiểu phim Anh, dù không có cảnh táo bạo nhưng cảnh hôn vẫn khá "chói mắt".

Tim Chúc Du đập thình thịch, cậu ngẩng đầu nhìn Bách Trầm, "Anh, có thể hôn em một cái không?"

Bách Trầm chưa bao giờ từ chối cậu. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Chúc Du, định rời đi ngay.

Chúc Du nhanh tay ôm lấy cổ anh, chủ động kéo dài nụ hôn đáng lẽ chỉ thoáng qua ấy.

"Ưm..."

Lưỡi Chúc Du bị quấn lấy, chiếc khuyên bạc mát lạnh bị đối phương cố ý cọ qua khiến sống lưng cậu run lên, eo mềm nhũn không còn chút sức lực. Nếu không có Bách Trầm đỡ lấy, cậu e rằng sẽ trượt xuống ghế mất.

Không khí quá mức ám muội.

Ánh sáng mờ ảo mang theo một lời ám chỉ nào đó.

Chúc Du rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình đang dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Cậu nghiêng đầu, ghé sát tai Bách Trầm, giọng thì thầm như gió thoảng, "Anh... em thấy khó chịu."

Ánh mắt Bách Trầm tối hẳn đi, dừng trên đôi môi ướt át và đôi mắt ánh nước của Chúc Du, lại cúi xuống muốn hôn tiếp.

Chúc Du né tránh, thở hổn hển, "Không phải cái này."

Cậu nói thẳng.

Bách Trầm im lặng, bàn tay chui xuống dưới lớp chăn phủ trên chân cả hai.

Chúc Du hổn hển một tiếng.

Cậu vùi mặt vào vai Bách Trầm, tiếng rê.n rỉ xen lẫn nức nở như đang kháng cự nhưng lại không thể kiểm soát.

Bách Trầm dùng một tay ôm lấy vai cậu, cúi đầu hôn cậu.

Chúc Du đã không còn sức để trốn tránh nữa.

Sau cùng, trước mắt cậu lóe lên một tia sáng trắng, rồi cả người đổ gục vào lòng Bách Trầm thở dốc không ngừng.

Bách Trầm rút tay ra, cầm lấy khăn giấy định giúp Chúc Du lau chùi, nhưng cậu đã kéo tay anh lại, khẽ rê.n rỉ, "Không tiếp tục sao?"

Tai Bách Trầm đỏ rực một cách bất thường, trong mắt đè nén một ngọn lửa khao khát, nhưng anh vẫn kiềm chế.

"Không có đồ, hôm nay dừng ở đây thôi." Giọng Bách Trầm khàn đặc.

Chúc Du vội vàng nói: "Em có mua rồi."

Cậu lấy món đồ giấu dưới gối tựa ra.

Bách Trầm nhìn thoáng qua, tay lại lần nữa siết chặt.

Chúc Du kêu lên một tiếng, rúc vào ngực anh.

Bách Trầm ghé sát tai cậu, thì thầm:

"Hôm nay dừng ở đây thôi, lần cuối cùng."

"Cỡ này bị nhỏ rồi."

Chúc Du: !

Bình Luận (0)
Comment